Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 567




Hai y tá nhìn nhau, y tá lớn nhận ra có gì đó không đúng nên vội dẫn đường.

“Ở bên này.”

Ngày cuối cùng ở nhà, Trương Thiên không tới xưởng sữa làm, cô định ở nhà cả ngày.

“Mẹ đã gói khoai lang khô phơi xong trong năm nay cho con rồi. Ban đầu con dùng nước đường để luộc chín, sau đó cắt thành từng dải và phơi khô dưới ánh mặt trời nhé.”

Chung Quyên cẩn thận gói những món đồ vào túi nhựa, sau đó đặt chúng vào vali hành lý của Trương Thiên.

“Con nhớ phải ăn đấy, đừng để nó ở nơi ẩm ướt, như vậy sẽ dễ bị hư lắm.”

Chung Quyên luôn miệng dặn dò, trên tay bà ấy vẫn còn rất nhiều món đồ đang đợi để thu dọn.

“Con biết rồi.”

Trương Thiên lười biếng ngồi trên giường đất, tay cầm miếng khoai lang khô, từ từ gặm nhấm nó:

“Cái này ăn rất ngon, nhưng lại không dễ làm chút nào.”

Lúc ở thủ đô, Trương Thiên cũng tự thử làm món này. Dù gì thì nhà cô cũng là tứ hợp viện, có chỗ để phơi nắng.

Nhưng Trương Thiên cũng không biết là mình làm sai ở bước nào, hay là do nguyên liệu khác nên khoai lang khô cô làm không được ngon như mẹ làm.

Nó mềm mềm mà lại dẻo, ăn có vị ngọt nhưng không phải kiểu ngọt lợ quá mức. Khi ở trường học, vừa đọc sách vừa ăn khoai lang khô thì đúng là quá chuẩn bài.

Mẹ Chung liếc nhìn con gái rồi cười, bà ấy cất khoai lang đỏ đã được gói kỹ vào hộp, sau đó lại lấy hai miếng thịt xông khói nhà mình làm gói vào túi.

“Nào về lại thủ đô rồi, con có thể xâu thịt thành dây rồi treo chúng lên xà nhà. Thịt đã được hun khói nên có thể bảo quản được lâu. Trước khi ăn con nhớ phải rửa sạch bằng nước ấm, sau đó cắt thành từng lát rồi đem ra xào.”

Trương Thiên gặm xong một củ khoai lang, cô lại cầm một củ khác lên, nói:

DTV

“Con biết rồi mà, mẹ yên tâm đi, con biết làm.”

“Con có muốn cầm ít rau khô nhà mình làm năm nay đi không.”

Chung Quyên cầm túi rau khô, hỏi con gái.

Trương Thiên liếc nhìn, lắc đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-567.html.]

“Cái này thì chắc không cần đâu, con tự làm được, đợi khi nào về bên kia con làm cũng giống nhau cả thôi.”

Làm rau khô cũng không cần kỹ năng quá cao siêu, cô làm từng bước giống như mẹ, món rau khô cô làm cũng không kém mẹ làm là bao.

Chung Quyên ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng nên đành buông túi rau xuống, tiếp tục đóng gói những thứ khác.

Trong nhà có ba đứa trẻ đi học, phải đóng gói ba ba phần. Mặc dù bình thường hai cậu bé thường ở lại ký túc xá trường, phải để nhờ rất nhiều đồ trong nhà chị gái. Nhưng nuôi con thì phải cho chúng tất cả, một đứa có thì cũng nên chuẩn bị cho những đứa khác một phần mới được.

Vali hành lý của Trương Thiên bị chất đầy những món đồ, nhiều đến nỗi suýt không kéo nổi khoá.

Cuối cùng, dưới sự đồng tâm hiệp lực của hai mẹ con, chiếc vali cũng được kéo khoá.

Chung Quyên vỗ tay phủi nhẹ lớp bụi, thở phào nhẹ nhõm, gật đầu hài lòng khi nhìn vali hành lý phồng to, nói:

“Chắc là cũng đủ để con ăn trong hai tháng.”

Trương Thiên:

“… Có thể ăn đến lúc con nghỉ hè luôn ấy.”

Chung Quyên trợn trắng mắt lườm con gái:

“Còn có con rể ở đó, sao có thể ăn lâu như vậy được?”

Trương Thiên ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu, dù hai người cùng ăn cũng không thể ăn hết trong hai tháng được.

Cô đang tính mở miệng phản bác, chiếc loa ngoài nhà bỗng vang lên.

“Thông báo thông báo! Mời Triệu Lăng, Trương Bắc, Mã Nam, Lưu Thụ… Mọi người tập trung tại phòng họp đại đội!”

“Thông báo thông báo! Mời…”

Nghe giọng của phát thanh viên có thể thấy rõ sự vui mừng ẩn giấu bên trong, giọng cao vút, vừa nghe đã biết là chuyện tốt.

Nghe xong, Trương Thiên nhíu mày, lẩm bẩm:

“Trương Bắc, Lưu Thụ, Mã Nam? Chẳng phải họ đều là những người bị Triệu Hữu Đức lừa tiền ư? Tại sao tự dưng lại phát thông báo gọi họ tới phòng họp? Chẳng lẽ bên phía cảnh sát có tin tức gì rồi chăng?”



“Con đi xem là biết ngay mà.”