Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 579




“Vậy đi.” Trương Thiên đứng lên:

“Sáng mai trời mát con vào thành phố một chuyến hỏi đầu bếp Chu, nếu ông ấy nói không được, chúng ta lại mời đầu bếp Lý hoặc đầu bếp Vương.”

Chung Quyên cũng nghĩ vậy, chỉ có thể như thế.

“Vậy giao cho con, làm tốt nhé, ông bà chỉ có một lần mừng thọ bảy mươi, phải làm cho ra trò!”

“Được, mẹ cứ yên tâm, bào ngư tôm hùm con không làm được nhưng cá tôm chắc chắn không thiếu!” Trương Thiên vỗ n.g.ự.c hứa.

Ở đây có con sông lớn, cá tôm đều có, chỉ cần chịu chi tiền, muốn có ba ba cũng được.

Hôm sau mặt trời chưa lên, tranh thủ trời mát nên Trương Thiên vội đạp xe vào thành phố, thẳng tiến đến tiệm ăn quốc doanh.

Lúc cô ra khỏi nhà, Triệu Tùng mới vừa thức dậy, anh cũng không nấu ăn mà đến tiệm ăn quốc doanh tìm người ở, đúng lúc có thể ăn sáng.

Sau cải cách mở cửa, huyện thành nhộn nhịp hơn nhiều, cũng có những chỗ bán bữa sáng như là hoành thánh, bánh bao, mì, bánh các loại, Trương Thiên còn thấy có vài người bày quán bán hàng rong.

Cô định dừng lại mua chút đồ ăn thử, cuối cùng lại thôi, không thể mang đồ ăn từ quán nhỏ đến tiệm ăn quốc doanh ăn.

Khi cô đạp xe đến tiệm ăn quốc doanh, trước cửa bày đầy đủ loại món ăn sáng, bánh vừng vàng óng, bánh bao trắng như tuyết, quẩy vàng ruộm, tất cả những món ăn sáng có ở các nhà hàng sau này đều có ở đây.

“Tôi muốn ba cái quẩy, một cái bánh bao thịt, một bát sữa đậu nành ngọt.” Trương Thiên nói với nhân viên.

“Trả tiền và phiếu, lấy thẻ đi nhận đồ.”

Người thu tiền vẫn là chị Lý, thấy Trương Thiên thì bất ngờ, một lúc quên cả nói.

“Chị Lý, mới nửa năm không gặp, chị không nhớ em nữa sao?” Trương Thiên trêu.

Chị Lý sực tỉnh, mỉm cười tươi rói:

“Chị đúng là hồ đồ rồi, làm sao mà quên em được! Em về khi nào vậy? Hôm nay vào thành phố có việc à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-580.html.]

Trương Thiên đưa tiền và phiếu lương, nhìn vào bếp sau, xích lại gần chị Lý nói nhỏ:

“Đầu bếp Chu có ở đây không? Hôm nay em đến là để tìm ông ấy.”

“Tìm đầu bếp Chu?” Chị Lý không do dự gật đầu:

“Ông ấy có ở đây, em tìm ông ấy có việc gì? Chị đi gọi ông ấy ra.”

Trương Thiên kể ngay chuyện nhờ đầu bếp Chu làm tiệc mừng thọ, chị Lý nghe xong đi vào bếp tìm người, chẳng mấy chốc đã trở ra.

“Ông ấy biết là em tìm thì lập tức đồng ý ngay nhưng ông ấy muốn hai chai rượu ngon, và giá làm tiệc là năm đồng một bàn, em có chắc là muốn mời ông ấy không?”

Trương Thiên gật đầu, thật ra năm đồng một bàn cũng không đắt:

“Điều kiện của ông ấy không vấn đề gì, ngày 25 tháng này là tiệc mừng thọ, còn một tuần nữa, cụ thể bao nhiêu bàn, em về nhà hỏi lại rồi báo ông ấy.”

“Vậy được rồi.”

Giải quyết xong vấn đề đầu bếp, Trương Thiên mới có tâm trạng ăn sáng, tiện mua luôn một phần mang về cho Triệu Tùng.

Nhờ có Trương Thiên giúp, vấn đề đầu bếp cho tiệc mừng thọ nhanh chóng được giải quyết.

DTV

Về phần địa điểm thì dễ hơn, tiệc mừng thọ là tiệc cơ động miễn phí, ai đến với tâm tình chúc mừng đều có thể ngồi vào bàn ăn, công nhân xưởng hôm đó cũng được ăn miễn phí nên đương nhiên công nhân xưởng sữa không có ý kiến.

Đây là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi, ai cũng muốn được hưởng lộc, làm gì có ai phản đối?

Tiếp theo là công việc chuẩn bị.

Tổ chức tiệc mừng thọ là việc lớn, ở đại đội của họ không có chuyện mang quà cáp, chỉ cần được gia đình mời là có thể đi.

Trương Đại Ngưu làm đội trưởng đại đội mấy chục năm, trừ một vài họ hàng kỳ quặc, hầu như không có xích mích với ai, tiệc mừng thọ lần này gần như đã mời cả đại đội.

Ngoài người trong đại đội còn có bạn bè họ hàng từ mấy đại đội lân cận đến chơi.

Mỗi gia đình trong đại đội gửi một hai người, cộng thêm người từ đại đội khác, ít nhất có khoảng bốn năm trăm người, chưa kể đến công nhân xưởng.