Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 592




“Được.”

Định thời gian đi Đông Bắc xong, tiếp theo là chuẩn bị.

Trương Thiên đã hỏi ý kiến Trương Tương và Cốc Mãn Thương trước, cả hai đều rất vui lòng đi cùng cô.

“Đúng lúc chiến hữu của tôi đang ở thành phố mà cô định đến, sau khi xong việc, tôi có thể đi thăm anh ấy.” Trương Tương nói.

Đương nhiên Trương Thiên không có vấn đề gì:

“Anh có thể chuẩn bị thêm đặc sản từ bên mình mang theo, chắc chắn chiến hữu của anh sẽ rất vui khi thấy nó.”

Trương Tương gật đầu đồng ý:

“Có lý, vậy tôi sẽ chuẩn bị trước.”

Còn Cốc Mãn Thương, anh ấy đã quyết định sẽ làm việc ở xưởng sữa cho đến khi nghỉ hưu.

Anh ấy hiện là phó phòng vận chuyển, và rõ ràng việc đi công tác cùng Trương Thiên có lợi cho sự thăng tiến sau này, vậy nên đương nhiên anh ấy cũng đồng ý đi theo.

DTV

Nhân sự không có vấn đề, Trương Thiên chỉ cần chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết là có thể khởi hành đúng thời gian.

Tuy nhiên luôn có những kẻ mờ ám, không thể chịu đựng được khi thấy người khác sống tốt hơn mình, luôn rình rập chờ cơ hội đ.â.m sau lưng.

Trương Thiên ngồi trong văn phòng kiểm tra kế hoạch sản xuất của xưởng tháng này.

Lần này trở về, cô đã tiến hành một cuộc cải cách đơn giản đối với xưởng sữa.

Trước hết, cô bãi bỏ mức lương cố định trước đây và thay bằng cách tính lương cơ bản + lương chuyên cần + lương hiệu quả + thưởng.

Lương cơ bản là mức lương cố định ban đầu, việc bổ sung lương chuyên cần và lương hiệu quả đã lập tức khơi dậy nhiệt huyết làm việc của công nhân.

Xưởng sữa đã thành lập được mười năm, vài nhược điểm tồn tại trong các xưởng quốc doanh khác cũng có ở xưởng sữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-593.html.]

Ví dụ như đi làm, vị trí của xưởng sữa nằm ngay trong đội, không cần chấm công. Trong đại đội cũng không phải ai cũng có đồng hồ, điều này sẽ dẫn đến vài công nhân chờ đến khi sữa tươi buổi sáng đã được đưa vào thành phố mới khoan thai đến chậm.

Có người biết rõ mà vẫn cố tình đến trễ, cũng có vài người vô ý đến trễ.

Tình trạng lười biếng cũng tồn tại, Trương Thiên không phản đối, chính cô trước đây cũng thường làm việc lười biếng nhưng ít nhất phải hoàn thành công việc đúng hạn chứ?

Trương Thiên nhớ lần đó trong giờ làm việc, cô đi kiểm tra xưởng sản xuất thì thấy mấy công nhân ở xưởng sản xuất sữa bột chỉ ngồi đó nói chuyện suốt buổi sáng, thỉnh thoảng mới kéo túi sữa bột gần đó, bật máy lên rồi đóng gói sữa bột vào túi.

Lúc ấy cô không vào mà chỉ ghi nhớ trong lòng.

Sau cuộc cải cách lần này, cô lại kiểm tra xưởng, phát hiện lần này những công nhân đó không như lần trước nữa, Dù vẫn có nói chuyện nhưng tay họ vẫn làm việc không ngừng.

Như vậy là đủ rồi.

Sau cuộc cải cách này, xưởng sữa lập tức hồi sinh, cô đã sa thải vài công nhân đến c.h.ế.t cũng không chịu sửa đổi, và toàn bộ xưởng cũng lập tức trở nên có trật tự hơn.

Cô rất hài lòng, dù vẫn còn nhiều nhược điểm cần cải thiện nhưng phải từ từ, thế nhưng ăn cơm phải ăn từng miếng, không thể gấp gáp được.

Biểu hiện của cuộc cải cách lần này là sản lượng của xưởng tăng gấp ba lần, vài đơn hàng dự kiến giao hàng sau một tháng mà giờ đã có thể giao đi.

Cô ký tên lên đơn hàng cuối cùng, đặt bút xuống, xoay cổ và duỗi người.

Đang duỗi người thì đột nhiên nghe thấy tiếng bảo vệ hét lên hoảng hốt ở cửa.

“Xưởng trưởng! Nhà chị có chuyện rồi, mau về nhà xem sao!”

Trương Thiên lập tức đứng dậy, mặt nghiêm túc nhìn bảo vệ đang thở hổn hển ở cửa hỏi:

“Nhà mẹ tôi hay nhà chồng tôi? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Cô không kịp dọn dẹp, chỉ nói ngắn gọn với Triệu Tùng rồi chạy ra cửa.

Bảo vệ đi theo nói:

“Là nhà mẹ chị, tôi vừa thấy Hoàng Phụng Tiên dẫn theo hai cảnh sát, còn chỉ vào xưởng sữa nói rằng chị tham ô công quỹ của xưởng mới có thể mua nhiều thứ cho nhà mẹ chị, giờ bà ta đang dẫn cảnh sát đến nhà mẹ chị!”