Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng

Chương 594




Trương Mạch Đa, đội trưởng hiện tại, kế toán Tiền Dũng, bí thư Phạm của đại đội, kế toán xưởng sữa Triệu Quế, và cả Trương Vệ Quốc đang làm việc ngoài đồng, cùng với các thành viên khác trong đội nghe tin đều chạy đến.

“Cảnh sát, Trương Đại Ngưu tuyệt đối trong sạch, đừng tin lời của Hoàng Phụng Tiên!”

“Chú Trương nổi tiếng thanh liêm, công bằng, không bao giờ tham ô!”

“Hoàng Phụng Tiên, bà không biết xấu hổ! Lừa nhà đội trưởng bao nhiêu thứ như thế mà còn chưa đủ sao?”

“Cảnh sát, chú Trương là đội trưởng tốt nhất, các anh phải tin ông ấy!”

“…”

Đám đông tụ tập quanh nhà họ Trương chật cứng không lối thoát, ai nấy đều lo lắng giải thích với cảnh sát và mắng nhiếc Hoàng Phụng Tiên.

Cảnh sát ngạc nhiên, Trương Đại Ngưu cũng ngạc nhiên.

“Chú Đại Ngưu, chúng cháu tin chú!”

“Chú là đội trưởng tốt nhất!”

Nỗi oan ức và giận dữ trong lòng Trương Đại Ngưu lập tức tan biến như cát trong gió.

Trong đám đông, Trương Mạch Đa bước lên một bước.

“Cảnh sát, tôi đảm bảo bằng danh dự của mình, đồng chí Trương Đại Ngưu tuyệt đối không tham ô công quỹ của đội.” Chú ấy ngoắc cho Tiền Dũng, nhìn cảnh sát trung niên với ánh mắt chân thành.

“Kế hoạch sản xuất hàng năm của đội và mọi khoản chi tiêu công quỹ đều được kế toán Tiền ghi chép chi tiết. Nếu không tin, các anh có thể đến phòng kế toán của đội kiểm tra.”

Trương Thiên cũng nhanh chóng nói:

“Kế toán xưởng sữa Triệu Quế cũng đã đến đây, chị ấy mang theo sổ sách của xưởng, cảnh sát cũng có thể kiểm tra.”

DTV

Nói xong, Triệu Quế lập tức mang một túi lớn sổ sách đến, bên trong chứa tất cả sổ sách từ khi thành lập xưởng đến năm nay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-595.html.]

Cảnh sát trung niên nhìn cái túi, không nhận lấy.

Dù chỉ đoán thì ông ta cũng biết được chắc chắn chuyện này có vấn đề.

Ông ta chậm rãi nhìn sang Hoàng Phụng Tiên, người đang có vẻ bối rối, giọng nghiêm nghị.

“Bà xác định Trương Đại Ngưu tham ô? Khi bà đến báo án, bà nói là Trương Đại Ngưu tham ô, sau đó lại nói Trương Thiên tham ô công quỹ xưởng sữa rồi lại nói Trương Đại Ngưu tham ô công quỹ đại đội. Bà nói trước sau không nhất quán, nếu là lời nói dối, tôi hoàn toàn có thể coi đây là vu cáo, nghiêm trọng có thể khiến bà ngồi tù vài năm!”

Hoàng Phụng Tiên giật mình run rẩy, vội vàng liếc nhìn đám đông xung quanh rồi nhìn Trương Đại Ngưu, cuối cùng dừng lại ở Trương Thiên.

Ánh mắt bà ta lóe lên vẻ đố kỵ, nghiến răng giơ tay chỉ vào Trương Thiên.

“Là cô ta tham ô! Cô ta làm xưởng trưởng xưởng sữa mười năm, chắc chắn đã lén lút lấy không ít tiền! Xưởng phó của xưởng sữa cũng là chồng cô ta, kế toán trước là bạn thân, kế toán hiện tại là em chồng, cô ta muốn lấy tiền của xưởng cũng dễ như trở bàn tay!”

Hoàng Phụng Tiên càng nói càng hăng, kích động đến toàn thân run rẩy.

“Cô ta cũng đã nói rồi, tủ lạnh và máy giặt trong nhà họ Trương đều do cô ta mua, cô ta còn mua máy giặt cho mẹ chồng, tính cả hóa đơn, ít nhất cũng phải bảy tám ngàn!”

“Lương một tháng của cô ta là năm mươi đồng, dù mười năm không ăn không uống cũng không kiếm được bảy tám ngàn!”

“Chắc chắn là cô ta ăn trộm tiền của xưởng sữa! Tiền của mọi người đều bị cô ta trộm hết!”

Hoàng Phụng Tiên giữ c.h.ặ.t t.a.y cảnh sát trung niên, vẻ mặt vui mừng:

“Mau bắt cô ta, lục soát nhà cô ta, cũng phải lục soát xưởng sữa, còn phải điều tra kế toán kỹ càng, chắc chắn đều có vấn đề!”

Cảnh sát trung niên hoàn toàn nghiêm mặt, mạnh mẽ gạt tay Hoàng Phụng Tiên ra.

“Bây giờ không phải là như trước đây, khi mà bà chỉ cần nói gì là cái đó đúng, mọi việc đều cần có chứng cứ. Bà phải đưa ra chứng cứ chứng minh rằng Trương Thiên thật sự đã tham ô công quỹ của xưởng sữa, sau đó mới có thể bắt người.”

“Lần này tôi xuống là vì bà nói có chứng cứ cho chúng tôi xem, chứng cứ là gì? Phiền bà đưa ra trước.”

Hoàng Phụng Tiên biến sắc, giọng nói hơi hoảng loạn: