Ting—
[Đại Y: Tiểu Cầm, em đang ở đâu đấy Sao giờ vẫn chưa trở về? Chị để quên mất chìa khóa, em về mau mở cửa cho chị với!]
[Đại Y: Huhu Tiểu Cầm mau về đi, chị sắp ngủ ngoài hành lang rồi nè!]
Vương Cầm chống thân thể mệt mỏi ngồi dậy, đầu óc ong ong đau đớn, cầm lấy điện thoại đang kêu không ngừng.
Cô đột nhiên sửng sốt, cấp tốc cầm điện thoại lên nhìn, buông xuống rồi lại cầm lên sau đó mới mở điện thoại đọc tin nhắn, khuôn mặt phức tạp.
Đây là đâu?
Vương Cầm nhìn phòng nguyên cứu vắng tanh không một bóng người, trở tay, tát mình một cái thật đau.
Bốp—
Vương Cầm nước mắt đầm đìa, vừa mừng vừa đau, ôm một bên má sưng đỏ.
Huhu cô trở về rồi!
Ting—
Người bạn sống cùng căn hộ Đại Y lại gửi một tin đến, Vương Cầm lau nước mắt, trả lời một tin 'em về ngay' sau đó cấp tốc thu dọn tài liệu trên bàn đi về.
Cô đứng tại cổng chính học viện A hít lấy hít để không khí trong lành quen thuộc. Cuối cùng cô cũng chắc chắn được rằng bản thân đã trở về! Trở về cái ngày mà cô sảy ra tai nạn giao thông ấy!
Ngày đó Vương Cầm không ở lại phòng nguyên cứu trễ như thế này, lại không ngờ đến hiếm khi về sớm một ngày lại gặp phải tai nạn giao thông! Cũng không biết là may mắn hay xui xẻo đồng hành cùng sản phẩm thất bại phòng nguyên cứu-hệ thống nát đi một chuyến du hành thời không.
Đã hơn 10 giờ đêm, ở cổng học viện không có một chiếc xe qua lại, Vương Cầm phải đi bộ một đoạn xa mới bắt được taxi. Có ám ảnh tâm lý ngày đó gặp tai nạn cô bảo tài xế đi một con đường khác, xa hơn để trở lại chung cư cô đang ở.
Bác tài nghe Vương Cầm nói vậy liền hỏi "Cô cũng biết đoạn đường kia sảy ra tai nạn sao?"
Vương Cầm ngớ người, tai nạn vẫn sảy ra sao? Chỉ có cô lấy được một mạng sống lại?
Loading...
Bác tài không để ý đến vẻ mặt của cô "Đoạn đường kia đã bị phong tỏa rồi, hơn ba tiếng rồi còn chưa giải quyết xong. Ôi tai nạn này liên lụy nhiều xe lắm, cả một con đường dài đầy vết tích chẳng lưu thông được."
Vương Cầm trầm mặc không nói gì.
Bác tài tự luyên thuyên một hồi như không ai đáp lại đành ngượng ngùng im lặng mở một bản nhạc nhẹ nhàng lên.
Đoạn đường không quá xa cũng không ngắn. Nhưng đối với Vương Cầm một chuyến xe cứ như kéo dài hơn trăm năm, kí ức khoảng thời gian bản thân xuyên đến Phủ Dung chậm rãi lướt qua, cứ ngỡ như một giấc mộng vậy.
Vương Cầm về chung cư đã gần hơn 11 giờ đêm, hành lang chung cư vắng tanh, đèn điện bị hư còn chưa ai sửa. Nếu không phải cô tinh mắt đã đá phải đống đen thui trước cửa căn hộ.
"Đại Y?"
Đống đen thui thùi lùi kia ngẩn đầu lên, ánh đèn điện thoại mờ ảo chiếu sáng nửa mặt dưới của cô gái nhìn có chút quỷ dị. Ở khung cảnh hành lang vắng tang không một bóng người, đèn không đủ sáng lại gần nửa đêm, hình ảnh này rất dọa người!
Vương Cầm đã từng trãi qua nhiều chuyện ma quái, qua đêm ở rừng rậm, tay không giết dã thú nên khá trấn định cầm chìa khóa mở cửa. Nếu là trước kia đừng nói giờ này cô đứng ở đây, chỉ nói tới cái hành lang tối thui đã đủ dọa cô sợ hãi rồi.
Đại Y vừa vào nhà đã nằm ịch trên ghế sofa "Sao hôm nay em về trễ vậy?"
"Ở phòng nguyên cứu có chút việc."
"Chuyên ngành của em cũng cực khổ quá nhỉ?" Đại Y đột nhiên ngồi bật dạy "À, chị thấy em cũng đã có vài thành tựu ưu tú rồi, không tính đến Đế Đô phát triển sao?"
Vương Cầm nghĩ một lát lại lắc đầu "Em không biết nữa, trước đây cũng không nghĩ đến bản thân sẽ đi sâu vào lĩnh vực này. Trước kia chẳng qua thấy ngành này có tương lai lại thiếu nhân lực nên theo học thôi."
"Chị tính đến Đế Đô một chuyến, em đi không?" Đại Y hỏi.
Vương Cầm ngẫn ra, Đế Đô? Nơi mà cô vẫn luôn nghe giáo sư và các đàn anh đàn chị nói đến, nơi tiên phong của khoa học kĩ thuật. Trước đây cô cũng từng muốn đi Đế Đô một chuyến nhưng nơi đó quản lí rất nghiêm ngặt, cần chuẩn bị rất nhiều thủ tục, cô không có người bảo lãnh lại ngại phiền phức nên không đi.
Nhưng mà, cô bây giờ rất muốn đi Đế Đô! Bởi vì Mộng Y và Tần Khương Xuyên đều là người Đế Đô chính gốc!
Có lẽ hắn lúc này cũng đang ở Đế Đô.
"Thế nào?"
Tuy nhiên Vương Cầm cũng có chút e ngại "Nơi kia. . . Em không có người quen ở Đế Đô, không thể làm thủ tục bảo lãnh."
Đại Y khoát tay "Không cần lo, chị quen rất nhiều người ở Đế Đô, không cần lo về thủ tục."
Vương Cầm thở phào một hơi "Vậy thì tốt! Vừa vặn tuần này em bàn giao bản kế hoạch, tuần sau được nghỉ."
Đại Y cười "Vậy chốt đơn nhé! Không được đổi ý đâu!"
.
Vài ngày sau đó Vương Cầm hoàn thành nhanh bản kế hoạch trong tay, còn Đại Y lo làm thủ tục, đặt vé máy bay đến Đế Đô.
Vương Cầm từng hỏi Đại Y nguyên nhân lần này cô ấy đi Đế Đô, cô ấy bảo thi thăm một người bạn, sẵn tiện bàn vấn đề kí kết hợp đồng với tập đoàn LW.
Mấy ngày trước Vương Cầm từng nghe Đại Y hí hửng kể tác phẩm đầu tay của mình nhận được giải thưởng tác phẩm xuất sắc nhất trong sự kiện nào đó của diễn đàn LW. Nhưng chỉ một ngày sau đó Đại Y không cười nổi, bởi vì nhận được tin kẻ thù-kẻ bị cô ấy hẫn tay trên giải thưởng-bạn trai cũ-Cố đại thần nổi tiếng trên LW mất mạng trong trận động đất ở chung cư Hạnh Phúc mấy ngày trước.
Lần này đến Đế Đô có lẽ cũng vì đi thăm mộ người kia.
Còn nhớ Mộng Y cũng gặp chuyện ở chung cư hạnh phúc, nói không chừng Cố đại thần cũng gặp cơ duyên xuyên đến thồi không nào đó bắt đầu một cuộc đời mới thì sao?!
Nghĩ là vậy Vương Cầm cũng không dám nói với Đại Y, chuyện cô trãi qua không hẳn người khác sẽ tin. Nhắc đến người kia lại sợ làm cô ấy buồn.
Sau hai ngày, đi qua hai trạm trung chuyển Vương Cầm và Đại y cuối cùng cũng đến được Đế Đô. Xuống máy bay còn phải kiểm tra thân phận, kiểm tra giấy tờ rồi cấp giấy phép có thời hạn. Sau khi làm xong thủ tục ra khỏi sân bay thì trời đã hừng sáng.
Đứng ở cổng chính sân bay có thể nhìn thấy được phi hành khí thỉnh thoảng bay lại giữa không trung, nơi xa xa vài công trình trên không vẫn còn thấp sáng đèn, những tòa nhà cao trọc trời tuyệt đẹp nối tiếp nhau.
Đế Đô thì ra là thế này, khu vực giao thoa giữa khoa học kĩ thuật thời đại mới và thời đại cũ, nơi mà ban đêm vẫn như ban ngày, nơi mà hy vọng của loài người về tương lai không bao giờ dập tắt.
Khi mà Vương Cầm còn đang ngốc lăng nhìn những công trình trên không đang sáng đèn thì Đại Y đã gọi điện cho người đến đón.
"Cậu đang ở đâu? Đến rồi sao? Chị không thấu cậu."
Vương Cầm hồi thần nhìn về phía Đại Y.
"Phi hành khí màu trắng bạc?Không thấy. Không thể lái đến trước cổng à? Được rồi để chị ra đó."
Đại Y tắt điện thoại, vừa nói vừa kéo vali "Đi ra đường lớn đi, khu vực này không cho phi hành khí đi lại."
Vương Cầm gật đầu, nghĩ đến bản thân sắp được đi phi hàng khí thì phấn kích không thôi. Tuy ở Đế Đô việc phi hành khí bay qua bay lại không phải hiếm thấy nhưng ở C thị thì cực kì cực kì hiếm! Cô cho tới bây giờ mới hưởng phúc giáo sư ngồi một lần thôi!
Đành vậy, phi hành khí giá trên trời, nhiên liệu duy trì hoạt động lại quá đắt. Chỉ có giới thượng lưu mới mua được thôi!
Đại Y và Vương Cầm ra tới đường lớn, lúc này trên đường xe ô tô đông đúc nhưng chẳng thấy có cái phi hành khí nào.
Đại Y gọi điện lại cho bên kia nhưng chưa kịp kết nối đã nghe thấy có người gọi "Chị Đại Y!"
Bên phía tay trái hai người có một khoảng đất trống đậu xe, lúc này có một chiếc phi hành khí đáp hạ xuống, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng quần tây đi tới. Hắn đeo một chiếc kính gọng vàng, cười tươi như gió xuân, toàn thân lộ vẻ ấm áp.
Gương mặt này, khí chất này, nụ cười này Vương Cầm vô cùng quen thuộc!
Người cùng cô đồng hành hơn trăm năm, không phải Tần Khương Xuyên thì là ai?!
Tần Khương Xuyên chạm phải ánh mắt của Vương Cầm giữa không trung, nụ cười bỗng chốc cứng đờ. Hắn đứng ngẩn ra đó không nói câu nào cũng không đi thêm một bước.
Đại Y cảm thấy có chút kì quái "Tiểu Tần, sao vậy?"
Tần Khương Xuyên hơi cau mày, cảm xúc mãnh liệt ở đáy mắt không thể nào đè xuống được. Hắn đột nhiên đi tới trước vài bước, nở nụ cười "Tiểu sư muội, lâu rồi không gặp."
Đôi mắt Vương Cầm đỏ hoe, mũi có chút cay cay "Ngụy quân tử, ai là sư muội của anh chứ!"
Tần Khương Xuyên rũ mắt nhìn cô, hắn thở dài một cái vươn tay ôm cô vào lòng "Tiểu sư muội, không có lời gì muốn nói với anh sao?"
Vương Cầm vùi đầu vào ngực hắn lầm bầm "Nghịch Lan thật không để em chuẩn bị tinh thần đã dùng Tâm Sa xiên em. Đau chết đi được."
Tần Khương Xuyên bật cười.
Vương Cầm rầm rì "Mộng Y cũng là người Đế Đô, nên em đến thôi. . ."
"Anh biết."
Vương Cầm im lặng một lát rồi nói tiếp "Anh. . ."
"Anh chưa có bạn gái, càng không có vợ, cha mẹ vẫn còn khỏe mạnh, bọn họ đều ở trong thành phố. Hiện tại anh làm việc ở nhánh con tập đoàn LW, lương một tháng mười ngàn tinh tệ, xuất bản tác phẩm mới sẽ có thêm tiền hoa hồng. Tiểu sư muội suy nghĩ kĩ càng đi."
Vương Cầm bật cười "Suy nghĩ cái gì?"
Tần Khương Xuyên cho cô ánh mắt 'em hiểu mà'.
"Được thôi."
Không cần mở lời, đều đã hiểu ý đối phương rồi.
Đại Y từ nảy tới giờ vẫn luôn đứng một bên làm một bóng đèn cực sáng: không phải Tần Khương Xuyên đến đây đón cô sao?
Tiểu tử này có người đẹp quên chị nó rồi!!!
Mà khoan! Hai đứa này quen biết khi nào vậy???
Đại Y mơ mơ màng màng bị nhét một đống cẩu lương ngập mồm.
—4/9/2020