Xuyên Về Năm 80 Làm Tiểu Kiều Thê

Chương 1: Xuyên Qua




" Mọi người xem, cái đầu heo này đã mập thành thế này rồi sao vẫn còn có mặt mũi ra đường?"

"Đây không phải là con gái của đại đội trưởng sao? Vừa đen vừa xấu, sao còn có mặt mũi bắt Tô Hưng Hoa, người đã từng đọc sách ở trong thành cưới cô ta?"

"..."

Triệu Hương Vân có cảm giác bản thân như đang mơ một giấc mơ dài, trong mơ cô ấy nghe thấy rất nhiều người đang buộc tội bản thân, nói cô ấy xấu, mập, mắng cô ấy mặt dày, cả ngày đuổi theo một người đàn ông.

Đầu đau như muốn nứt ra, cố gắng mở mắt ra, Triệu Hương Vân gần như chết lặng. Những thứ trước mắt cô ấy đều xa lạ. Bức tường đất mục nát, phía trên có dính một lớp bùn đất màu vàng, trên đỉnh mái nhà lợp một lớp cỏ tranh mỏng manh, đem đến cho người khác cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Mà bản thân thì đang nằm trên một chiếc giường đất, phía trên đắp một chiếc chăn bông đã ngã màu xám đen.

Đột nhiên Triệu Hương Vân có cảm giác buồn nôn, vội vàng nghiêng người về mép giường để nôn ra, nhưng thứ nôn ra chỉ có thể là nước, sau khi nôn hết nước ra thân thể cũng khá hơn nhiều.

Triệu Hương Vân giơ tay lên chuẩn bị lau khoé miệng, đột nhiên nhìn thấy tay của bản thân vừa đen vừa thô to, ngay lập tức bản thân gần như chết lặng!!!

Trời ơi, đây là... đây là tay của cô ấy ư?

Triêu Hương Vân gần như không thể tin được thứ mình vừa nhìn thấy, cô ấy run sợ chạm nhẹ lên mặt của mình. Thịt, cả mặt đều là thịt hơn nữa da còn đặc biệt dầu!



Trời ơi! Rốt cuộc thì bản thân mình đã trải qua những chuyện gì?

Triệu Hương Vân một thoáng đã có suy nghĩ muốn chết, đây không phải bản thân. Bản thân cô ấy rất gầy, rất trắng. Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, một người phụ nữ toàn thân mặc một bộ quần áo toàn là mảnh vá, chạy lại phía cô ấy, ôm lấy cô ấy rồi bắt đầu khóc.

"Hương Vân ơi, đứa trẻ ngốc... Sao con có thể suy nghĩ dại dột như thế? Sao con có thể làm một việc ngốc nghếch như thế? Con thích tên Tô Hưng Hoa, có thể nói cho mẹ, mẹ đem nó trói lại, gọi người trói lại cho con với nó thành thân."

"Sao con lại ngốc như thế? Nếu mẹ không có con, thì mẹ sống làm sao được..."

Tiếng khóc của người phụ nữ, lọt vào tai của Triệu Hương Vân. Sau khi đầu của Triệu Hương Vân ong ong vài tiếng, một đoạn ký ức không phải của bản thân hiện lên. Bản thân có thể đã xuyên không rồi. Hơn nữa còn xuyên về thời đại của những năm 70, 80. Nguyên chủ tên là Triệu Hương Vân, năm nay 18 tuổi, tại cái thời đại ngày ngày ăn không no, ngày ngày phải làm việc.

Cô ấy chính là ngoại lệ, không những không phải làm việc, còn không bao giờ phải chịu đói, có thể nói là một người được tập trung mọi sự sủng ái.

Không có nguyên nhân nào cả, vì bố cô ấy Triệu Trí Viễn là đội trưởng đội sản xuất bồ công anh, tất cả việc làm của đội sản xuất bồ công anh, đều do bố cô ấy phân công, bố cô ấy lại là một người chiều cô ấy, nguyện bản thân làm việc cũng không muốn để cho nguyên chủ phải làm.

Còn về mẹ cô ấy Trần Ngũ Nguyệt, lại là một nhân vật nổi tiếng, nếu nói theo hướng tốt, thì mẹ cô ấy chính là một nhân vật truyền kỳ. Trong nhà bà ngoại có tất cả năm anh chị em, trừ bà ấy đang sống ở nông thôn những người còn lại đều là những người có bản lĩnh, đều là những người nổi tiếng, cho dù là người đã lập gia đình cũng đều xem bà ấy như bảo bối, định kỳ gửi phiếu lương thực, phiếu vải và tiền cho bà ấy. Tại cái thời đại khó khăn như thế này, Trần Ngũ Nguyệt là người có bảo tàng kho báu, nhưng bảo tàng này chỉ có nguyên chủ mới có thể động vào.

Nói theo chiều hướng xấu, thì mẹ cô ấy chính là một cực phẩm. Chính là nhân vật đáng ghét nhất trong các tác phẩm điền văn. Bản thân bà ấy chính là một cực phẩm, những đứa trẻ do bà ấy sinh ra, trừ Triệu Hương Vân, chính là nguyên chủ, có thể ăn, chơi, thì những đứa trẻ khác ngày lễ, tết cũng chỉ có thể ăn một chút kẹo mạch nha, còn thịt thì nửa miếng cũng đừng hòng được ăn.

Chính vì thế mới có thể nuôi dưỡng nguyên chủ thành một người vừa mập, vừa ngốc vừa kiêu ngạo.