Xuyên Về Thập Niên 70 Thành Mẹ Kế, Nuôi Dạy Con Cái

Chương 42: Trở Về Nhà Lấy Đồ 5




Người đàn ông đánh giá Tống Chiêu Đệ một phen, người ngồi trong toa xe quá tối, cũng không thể nhìn rõ biểu tình của Tống Chiêu Đệ, thử dò xét nói: "Tại sao cô lại giúp tôi?"

" Bàn tay tặng hoa hồng bao giờ cũng phảng phất hương thơm(*)." Lời nói ra mà đến bản thân cô đều không thể tin.

(*) Ngạn ngữ Ấn Độ.

Kiếp trước Lưu Linh may mắn gặp phải một quý nhân, về sau có chút thành tựu, cô liền muốn tìm người đó để báo đáp, đối phương nói với cô, giúp đỡ người khác chính là việc tốt nhất để báo đáp cô ấy.

Lưu Linh khịt mũi coi thường, lại không muốn quý nhân đối với cô thất vọng, liền nói bản thân nếu tình cờ gặp người khác có khó khăn gì sẽ giúp đỡ một phen, "Mẹ của anh đã đi ra nước ngoài, trường tiểu học trong thôn của chúng tôi thiếu một cô giáo dạy ngoại ngữ. Tôi, tốt nghiệp đại học, rất rõ ràng tri thức là con đường ra duy nhất cải biến vận mệnh của người dân nông thôn. Tôi chính là thông qua tri thức mới có thể cải biến vận mệnh của mình. Người trong thôn chúng tôi đều rất tôn trọng người có học vấn."

Người đàn ông không thể tin được nói: “Cô cải biến vận mệnh của chính là làm vợ kế cho người khác? Cô coi tôi là đứa trẻ trong lòng cô đấy à?"

"Đó là do tôi yêu thích, khác với việc kia." Tống Chiêu Đệ không thèm để ý cười tươi, "Không tin tôi nói thì thôi."

Người đàn ông cảm thấy miệng của cô giống như súng bắn liên thanh, nhưng mà cô đến cả cổ ngạn của Ấn Độ đều có thể nói ra, lại cảm thấy cô không giống như là bắn tên không trúng đích .

Phanh!

Tống Chiêu Đệ bỗng nhiên đứng dậy, theo tiếng động mà bước đến gần, thấy Chung Kiến Quốc mơ mơ màng màng xoa đầu, nhất thời hết sức vui mừng: "Ngủ mơ hồ sao?"

"Tại sao em còn chưa ngủ?" Chung Kiến Quốc giương mắt thấy đến một đôi con ngươi sáng long lanh, tựa như ngôi sao ngoài cửa sổ, "Bình thường đều là mấy giờ em mới đi nghỉ ngơi?"

Tống Chiêu Đệ bịa chuyện: "Vào canh ba. Gà tỉnh em ngủ, heo tỉnh em tỉnh. Này, con trai của anh tỉnh rồi."

Chung Kiến Quốc muốn nói, làm sao như là em đang mắng người vậy? Lời đến miệng thì thấy đứa nhỏ trong lòng cô động đậy: "Khả năng là bị đói rồi."

"Em không có sữa." Tống Chiêu Đệ bế ra đứa nhỏ đưa Chung Kiến Quốc, "Anh cho nó uống đi."



Chung Kiến Quốc: "Tôi cũng không có sữa!"

"Vậy phải làm thế nào?" Tống Chiêu Đệ bật thốt lên.

Người đàn ông ở đối diện không nhìn nổi: "Bình thường các người cho nó ăn cái gì?"

"Đúng rồi, có bánh bích quy." Chung Kiến Quốc nói, "Em đổ nước chưa? Pha bánh bích quy cho Tam Oa ăn."

Tống Chiêu Đệ đột nhiên nghĩ đến: " Đúng rồi, bên trong ca sứ có bánh bích quy, ở bên người Đại Oa." Nói lời nói liền đi lục soát, móc ra một miếng bánh bích quy, góp ánh trăng đặt ở trong nước, "Di, toàn bộ hóa?"

"Loại bánh bích quy này dính nước liền hoàn tan." Người đàn ông nói, "Không có thìa sao? Múc một muỗng nước, để bánh bích quy nhỏ đặt ở trên cái thìa, sau đó lại cho đứa nhỏ ăn."

Chung Kiến Quốc cũng nghĩ đến trước kia vợ trước của anh chính là làm như vậy để cho đứa nhỏ ăn: "Chiêu Đệ, chắc trong túi có cái thìa."

"Ba ba, đã tới chưa?"

Chung Kiến Quốc nghe được giọng nói của con trai cả: "Không có. Trước tiên con đừng động, ba đang cho em trai ăn cơm."

"Ba ba, con muốn đi tiểu một chút." Cậu bé muốn đứng lên, "Ba ba, con động không được."

Chung Kiến Quốc: "Chiêu Đệ, cái thìa và bánh bích quy đưa cho tôi đi, cái bọc trên người em cũng đưa cho tôi, em mang Đại Oa đi vệ sinh đi."

Tống Chiêu Đệ đem đứa nhỏ kéo ra, dắt cậu bé đến phòng vệ sinh, sau đó cô liền giúp cậu bé cởi quần. Thấy đứa nhỏ cúi đầu, từ đầu đến cuối đều không nhìn cô, chân mày cau lại, cố ý hỏi: "Đại Oa, mẹ đối con có tốt không?"

"Cháu sẽ không gọi cô là mẹ đâu." Đứa nhỏ sợ rằng Tống Chiêu Đệ nói một câu liền bảo nó gọi cô là mẹ, "Cháu chỉ có một người mẹ mà thôi."