Sương đen nhanh chóng lướt qua dãy hành lang rồi mạnh mẽ lao vút tới. Khi đến trước cửa một căn phòng không người, nó bỗng chốc tông vào cửa.
Cánh cửa gỗ đập vào tường tạo thành tiếng vang lớn, ngay sau đó, sương đen ma quái lập tức đóng sầm cửa lại.
Mặt tường như rung động theo.
Giang Lạc bị ném lên giường.
Hơi lạnh của ga trải giường khiến Giang Lạc tỉnh táo một chút.
Cậu chửi thầm rồi mở mắt ra, ngón tay nắm chặt ga giường, đôi mắt ánh lên ngọn lửa giận dữ. Cậu ngẩng đầu nhìn Trì Vưu đứng cuối giường.
Trì Vưu từ sương đen hóa thành người. Đôi môi mỏng nhếch lên, đầu tóc rối bời nhưng tây trang lại không có chút nếp nhăn kỳ lạ nào. Dáng vẻ của hắn giống như vội vàng chạy tới, nét nho nhã thường ngày nay đã bị sự bực dọc thay thế. Một sợi tóc đen rơi xuống ngay cạnh gương mặt chứa đầy quỷ khí âm u. Trì Vưu đút hai tay vào túi quần, tràn trề hứng thú nhìn Giang Lạc.
Ánh mắt đáng sợ.
Giang Lạc cắn chặt răng, tầm mắt bị lửa nóng hun đến mờ mịt khiến cậu không cách nào nhìn rõ biểu cảm của Trì Vưu.
Vừa giống một cơn thịnh nộ dữ dội, lại vừa giống mặt biển êm ả nhưng thực tế sóng lớn cuộn trào.
Rất nhanh, hơi mát của ga trải giường cũng bị thân nhiệt Giang Lạc làm cho nóng hổi.
Hô hấp của Giang Lạc trở nên nặng nề hơn, cậu thở dốc từng hơi rồi cố hết sức giữ tỉnh táo, nói: "Nếu anh vẫn định đứng im như vậy thì mời anh đi ra ngoài và đóng cửa lại cho tôi. Sau đó nhờ anh tìm một người đến hộ tôi nhé, cảm ơn."
Yết hầu của cậu đang rất đau nhưng vẫn nhịn không được mà nhúc nhích. Những giọt mồ hôi như ngọc lấm tấm trên chiếc cổ mảnh mai, bóng loáng và óng ánh, dụ người nhấm nháp. Cậu nói thêm: "Nhớ là phải sạch sẽ với trông ưa nhìn một chút."
Cuối cùng, cậu còn lễ phép nói: "Cảm ơn."
Cậu nói xong, khí tức trên người ác quỷ như đông cứng lại, sau đó sôi trào càng thêm kịch liệt.
Tương tự, Giang Lạc cũng phiền muộn vô cùng, đậu má anh thì tức cái gì?
Có câu nào tôi nói sai sao?
Giang Lạc bị cơn sốt và cơn rạo rực giày vò khiến đầu óc như bùng cháy, mà thực tế cậu không có thời gian để tiếp tục giằng co với Trì Vưu. Làm được thì làm, không được thì cút. Cậu không còn đủ kiên nhẫn chơi trò anh đoán tôi đoán với hắn nữa – đặc biệt là bây giờ.
Cậu mà lại thiếu người ư?
Giọng cậu đột ngột chùng xuống: "Đm anh..." Đừng có câu giờ để tôi đi tìm người khác vui vẻ.
Cút!
Lời chưa kịp nói xong, bên cạnh Giang Lạc bỗng trũng xuống.
Đôi chân dài của ác quỷ cong lên, một chân quỳ cạnh chân Giang Lạc. Hắn lật người đè cậu, đôi mắt chứa đầy sự lạnh lùng và giận dữ tối như vực thẳm. Ẩn trong đó là một cảm giác u ám khó gặp và một nỗi kinh hoàng khiến kẻ khác rợn cả tóc gáy.
Hắn nằm sấp trên người Giang Lạc. Hai cánh tay cậu bị ác quỷ nắm chặt kéo lên đỉnh đầu, hàm dưới thì bị hắn bóp mạnh.
Không những thế trên người hắn tỏa ra mùi hương như bùn đất hư thối.
Giang Lạc thở gấp, cố gắng không để mình tỏ ra thật thảm hại. Ánh mắt đấu tranh qua lại giữa mơ màng và lý trí, một sự giãy giụa cuốn hút vô cùng. Thậm chí ánh nhìn khiêu khích Trì Vưu cũng khiến hắn hận không thể bóp nát cằm cậu, sau đó nuốt chửng cậu vào bụng.
Làn da Giang Lạc nóng hổi đối lập với cơ thể ác quỷ lạnh lẽo như băng.
"Tôi thật lòng muốn giết chết em."
Trì Vưu lạnh lùng nhìn xuống Giang Lạc, giọng không chút gợn sóng: "Mới sinh bệnh một lần mà em đã yếu ớt như vậy, không bằng để em là người đầu tiên chết trong tay tôi."
Nếu như bỏ qua sự không rõ ràng trong giọng nói của hắn và cả lực cắn càng mạnh trên môi Giang Lạc thì còn có thể coi lời hắn nói là thật.
Giang Lạc ngửa đầu, hai tay hai chân như nhũn ra. Cậu không còn sức lực để giãy giụa mà cậu cũng lười làm thế. Cơn tức giận cũng không thèm bốc lên, cảm giác choáng váng càng thêm nặng nề. Hai má của cậu nóng bừng, nóng đến mức suy nghĩ của cậu dần trở nên mơ màng, lại giống như lửa thiêu trong người khiến cậu bắt đầu cảm thấy thiếu oxy.
Thật là khó chịu.
Không giải quyết được khó chịu của cậu thì hắn cút đi.
Ác quỷ lẩm bẩm: "Những tên vô dụng đấy mà cũng có thể khiến em trở nên chật vật như thế này, em khiến tôi thất vọng quá. Có lẽ do tôi nhìn nhầm rồi, em chỉ là một nhóc hồ ly đội lốt sói mà thôi, hoàn toàn không phải đối thủ của tôi, và cũng không đáng để tôi nhìn em với con mắt khác."
Đôi mắt của thanh niên tóc đen mở hờ, cổ và cả xương quai xanh của cậu đều đang nằm trong tầm mắt của ác quỷ. Ác quỷ càng nói thì một ngọn lửa không tên trong lòng hắn càng bùng lên mạnh mẽ.
Bàn tay Trì Vưu vân vê một đường từ cằm lên đến môi của Giang Lạc. Cánh môi nhanh chóng bị ứ máu, Giang Lạc hé miệng ra rồi cắn vào ngón tay ác quỷ.
Động tác của Trì Vưu dừng lại.
Đầu Giang Lạc ướt đẫm mồ hôi. Cậu dứt khoát nắm chặt cà vạt của hắn.
Ác quỷ thuận thế cúi đầu xuống, hơi thở mát lạnh khiến Giang Lạc không kìm lòng được muốn xích lại gần. Ngón tay Giang Lạc khẽ run rẩy, sau đó cậu đè thấp âm thanh khàn khàn nói: "Vậy anh cút mau lên, ở đây đợi cái gì? Anh cảm thấy thất vọng về tôi, ơ thế khéo ghê tôi cũng chê anh đấy."
Nhiệt độ trong phòng bỗng đông cứng.
Trì Vưu không cảm xúc cúi đầu, giống như hận không thể cho cậu vào miệng nhai từng miếng thật kỹ. Song giọng nói liên tục kìm nén để không lộ ra chút dáng vẻ thất thố nào: "Vậy em cảm thấy hứng thú với ai?"
Giang Lạc thở ra một hơi, đầu óc tỉnh táo lại trong chốc lát.
Ác quỷ không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng xương ngón tay của hắn kêu răng rắc. Dáng vẻ làm bộ làm tịch của ác quỷ nhanh chóng xuất hiện vết nứt, những đốm lửa đen nhảy nhót trong mắt, hắn hôn Giang Lạc không nói một lời.
Nói là hôn, thật ra giống như ăn tươi nuốt sống máu thịt hơn, môi cậu bị hắn cắn sứt mẻ, mùi máu tanh lan tỏa.
Giang Lạc cau mày lại, trong phút chốc suy nghĩ về việc nếu như cậu làm với Trì Vưu lần này, kết quả là tốt hay xấu?
Nhưng cậu lại nghĩ tiếp, chưa tính đến chuyện là tốt hay là xấu, mối quan hệ giữa cậu và Trì Vưu ngoại trừ là đối thủ ra thì sẽ không có bất kỳ loại khả năng nào khác. Trì Vưu tuyệt đối sẽ không vì loại chuyện như thế này mà thay đổi thái độ với cậu, mà chắc chắn cậu cũng không vì vậy mà bỏ qua cho Trì Vưu. Suy bụng ta ra bụng người, để bản thân mình thoải mái là được rồi, lợi dụng xong thì ném, không ai dây dưa với ai cả, như thế này chẳng phải tốt cho đôi bên hơn hay sao?
Sau khi thông suốt, Giang Lạc thả lỏng hoàn toàn.
Điều đáng tiếc duy nhất là Giang Lạc không thể dùng chính sức của mình để ác quỷ phải cúi đầu dưới cậu.
— thậm chí còn bị hắn chiếm lợi.
Nhưng với sức lực như bây giờ của cậu, tay chân mềm nhũn, cả người nóng bừng, dù cậu có muốn đè Trì Vưu thì cũng chẳng thể nào đè được.
Giang Lạc không phải người không biết nhìn vào thực tế. Ngay lúc này, cậu hiểu rõ hơn ai hết những hành động của mình sẽ để lại hậu quả gì.
Chỉ một lần này thôi, tình huống như vậy cũng không đến mức không thể tiếp thu. Nằm dưới không đồng nghĩa với việc cậu lép vế. Người kiểm soát được ham muốn mới là người lãnh đạo thực thụ.
Trong mắt Giang Lạc lóe lên ánh sáng. Cậu chợt thả lỏng bàn tay víu chặt mép giường, vươn tay ôm hờ lấy đầu Trì Vưu.
Trì Vưu sững sờ tạm dừng một chút, sau đó tiếp tục với cường độ điên cuồng hơn.
Cũng không lâu lắm, Giang Lạc bất ngờ đẩy hắn thật mạnh rồi lảo đảo vọt tới nhà tắm.
Ác quỷ bị đẩy ra đứng hình mất vài giây. Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức đứng dậy đuổi theo cậu.
Bước chân thoạt nhìn đều đều nhưng tốc độ lại không hề chậm.
Cửa phòng tắm không đóng, nhìn qua khe cửa sẽ thấy cái bóng lờ mờ của Giang Lạc.
Ác quỷ bình tĩnh ngắm thêm mấy giây, dường như trái tim vô dụng bắt đầu đập trở lại.
Nhịp đập "thình thịch" ầm ĩ như tiếng trống đánh reo hò.
Hắn mở cửa rồi đóng lại thật nhanh trước khi sương mù thoát ra.
*
Căn phòng cách âm khá tốt nhưng vẫn không ngăn được tiếng sóng biển vang lên.
Lúc nước nóng chảy xuống, Giang Lạc quay lại nhìn Trì Vưu. Mái tóc đen uốn lượn trên gò má giống như những vệt bùn vẩn đục.
Ác quỷ chậm rãi tới gần Giang Lạc.
Trì Vưu đứng ở xa cũng cảm thấy nhiệt khí trên người Giang Lạc.
Hơi ấm thuộc về con người, chỉ trong chốc lát đã khiến ác quỷ cảm thấy khô nóng.
"Nóng thật đấy." Ác quỷ cảm thán: "Hóa ra khi phát sốt em sẽ nóng như thế này."
Giang Lạc nhíu chặt lông mày lại.
Cậu đến mức này rồi mà Trì Vưu vẫn cho là cậu đang bị sốt à?
Chẳng lẽ cho tới bây giờ hắn hoàn toàn không biết gì về những việc thế này sao?
Hiện tại Giang Lạc không khỏi cảm thấy hơi hối hận, nhưng đã đến nước này rồi, dù cậu có hối hận thì cũng không còn đường lui.
Giang Lạc lau mặt, giơ tay túm lấy cổ áo của Trì Vưu rồi kéo hắn đến trước mặt. Cậu nheo đôi mắt sắc sảo lại, cảnh cáo hắn: "Trì Vưu, cả quá trình này anh phải nghe lời tôi vô điều kiện. Nếu không, sau khi kết thúc, tôi nhất định sẽ làm, thịt, anh."
Sau đó lạnh lùng nhếch mép: "Không cho thương lượng gì thêm."
Cơn tức giận trong lòng ác quỷ bỗng chốc dừng lại nhưng rồi lại càng bùng lên dữ dội như ngọn lửa được đổ thêm dầu. Một cảm giác hưng phấn khó tả làm ngón tay của hắn khẽ run rồi bao trùm lấy toàn bộ thần kinh của hắn.
Trì Vưu im lặng trong vài giây, giấu những cảm xúc này dưới lớp mặt nạ hoàn mỹ. Hắn dịu dàng nắm chặt tay của Giang Lạc, nói: "Em là "người tôi yêu" sâu đậm, sao tôi nỡ đối xử với em như thế chứ?"
Giang Lạc nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu rồi xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt lại và hít vào một hơi thật sâu.
Cậu ra lệnh: "Đầu tiên phải bắt đầu làm quen với việc dễ nhất."
Vì quá xấu hổ nên Giang Lạc cảm thấy hơi căng thẳng. Dưới ánh nhìn nóng rực khiến người khác rùng mình của ác quỷ, giọng nói của cậu không khỏi nặng nề.
"... Nhanh lên."
...
Lý thuyết của Trì Vưu tuyệt đối không hơn Giang Lạc là bao.
Theo thời gian trôi qua, Trì Vưu như mở ra một thế giới mới. Ánh mắt hắn dán chặt lên người Giang Lạc, cái nhìn đó làm cậu cực kỳ khó chịu. Họ quay lại phòng ngủ, Giang Lạc nhanh chóng chui vào trong chăn.
Trước khoảnh khắc hoàn toàn vượt qua ranh giới, Giang Lạc nhìn khuôn mặt quỷ mị của Trì Vưu, ngắm đôi mắt đen láy ẩn ẩn sắc đỏ. Một cảm giác khủng hoảng lại trỗi dậy theo bản năng lần nữa đánh thức cậu khỏi cơn mê man ấy.
Cậu không khỏi do dự, cảm giác như thể mình đã đưa ra một quyết định sai lầm. Nhưng sai ở đâu mới được?
Giang Lạc hiểu Trì Vưu rất rõ, đây chỉ là một lần làm tình mà thôi, chắc chắn ác quỷ sẽ không để bụng.
Sau vài phút đắn đo, Giang Lạc vẫn không nhịn được nhắc lại: "Đây là tai nạn ngoài ý muốn và cũng là tai nạn duy nhất. Trì Vưu à, lần này anh đạt được thứ anh mà muốn tôi cũng thoải mái hơn. Trước đây chúng ta thế nào sau này vẫn là thế đấy, chắc chắn sẽ không phát sinh bất kỳ biến hóa nào hết."
Giang Lạc nhấn mạnh: "Và đừng hòng chuyện này xảy ra lần hai."
Ác quỷ giật nhẹ môi: "Tất nhiên."
Trì Vưu là một kẻ có mới nới cũ, bất cứ thứ gì hắn đạt được hắn đều có thể vứt bỏ không hề do dự. Tất nhiên Giang Lạc không phải ngoại lệ.
Nghĩ vậy, ác quỷ cho rằng mình đang hành động chậm rãi.
Song hắn lại không biết động tác của mình vội vàng và hưng phấn đến nhường nào.
Vì Giang Lạc, Trì Vưu đã từng nhễ nhại mồ hôi, khó lòng kiềm chế.
Hắn từng cho rằng, chẳng qua đây là hậu quả của việc dung túng.
Hắn có thể phóng túng chính mình, cũng có thể kiểm soát tất cả ý nghĩa của bản thân theo mong muốn.
Nhưng sau khi thực sự có được Giang Lạc, đầu óc của Trì Vưu bỗng trống rỗng trong chốc lát.
Những tiếng ồn ào nhỏ bé trong lỗ tai hắn như thể được khuếch đại, âm thanh từ biển và cả những tạp âm râu ria đều biến thành những mảnh vụn trôi đi xa khỏi tai hắn.
Trong giây phút ấy, mục đích hay kế hoạch đều biến mất khỏi suy nghĩ của ác quỷ.
Giang Lạc bị sốt nên thân nhiệt nóng bỏng.
Khoái cảm không gì sánh được đang càn quét từng sợi dây thần kinh ngay lúc này, như thể có một quả bom nổ tung trong đầu ác quỷ. Trong những phút tiếp theo, thanh niên tóc đen đang chịu đựng sự đau đớn nhìn hắn với vẻ mặt không thể tin được.
Gương mặt đẹp trai không tì vết của ác quỷ đột nhiên tối sầm lại, đen như giọt mực.