Linh hồn dường như bị sự run rẩy bao trùm trong nháy mắt, các dây thần kinh bị kích thích căng thẳng ngay lập tức.
Tại khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, đại não của ác quỷ lập tức trống rỗng, giây phút đó hắn chỉ biết làm trò cười cho thiên hạ.
Bầu không khí trong phòng trở nên yên ắng.
Sắc mặt ác quỷ xấu xí và đen xì. Giang Lạc rùng mình vì lạnh, sau khi thoát khỏi cơn mê man và ý thức được chuyện gì đang diễn ra, cậu không tin nổi nhìn Trì Vưu, ánh mắt dần trở nên kỳ quái.
Rất nhanh, Giang Lạc bật cười.
Lúc hắn tiến vào, cơn đau khiến gương mặt đỏ hồng ban đầu của thanh niên tóc đen tái nhợt rất nhiều, nhưng bây giờ sắc hồng hào ấy lại quay trở về vì cười to.
"Vậy mà anh... Phụt, ha ha ha ha."
Sau khi cười xong, Giang Lạc chậm rãi thu lại ý cười, giữa đôi lông mày thanh tú không che giấu được vẻ thiếu kiên nhẫn, khóe môi đỏ ửng nhếch lên lộ ra vẻ giễu cợt: "Anh có được hay không đấy? Không được thì cút ra ngoài đổi người khác đến thay."
"Đổi người?"
Cậu vừa dứt lời thì ác quỷ đã khôi phục lại một lần nữa.
Giang Lạc đau đớn kêu lên, hai tay túm chặt lấy ga giường, cậu kịp thời kìm nén tiếng kêu trong cổ họng.
"Em muốn đổi thành ai?" Vẻ mặt ác quỷ không đổi, hắn giữ chặt cánh tay Giang Lạc, gương mặt không còn che giấu lệ khí và sự quỷ quyệt vặn vẹo âm u. Trì Vưu đột nhiên mỉm cười dịu dàng, ánh đèn mờ ảo nhảy múa bên nụ cười nguy hiểm của hắn: "Tất nhiên, anh có thể làm được."
"..."
Ngoài cửa sổ từng cơn gió rít gào đập mạnh vào mặt kính.
Giang Lạc chợt ngước cổ lên như thể một con thiên nga trắng sắp chết.
Trì Vưu hôn lên cổ Giang Lạc.
Ngọn lửa rạo rực lại bắt đầu nhen nhóm bên trong Giang Lạc, gần như thiêu đốt cậu từ trong ra ngoài. Hơi thở nóng rực phun ra, bờ môi ướt át, khuôn mặt xinh đẹp như bị một tầng hơi nước ăn mòn.
Có lẽ ác quỷ đang cố ý trả thù bởi vì động tác của hắn lúc nào cũng lướt rất nhẹ, giống như gãi ngứa nhưng lại gãi không đúng chỗ.
Nhưng đúng là hắn cố ý khiến Giang Lạc khó chịu thật.
Trong lúc giằng co với lý trí Giang Lạc bỗng cười nhạo. Lỡ đâu không phải cố ý mà do kỹ thuật của Trì Vưu cực kỳ dở thì sao?
Phụt.
Đúng là cậu không nghĩ tới Trì Vưu thế mà...
Ha ha ha, mỗi lần nghĩ đến nó Giang Lạc chỉ muốn bật cười.
Tuy nhiên điều này không khác gì tra tấn.
Giang Lạc thở hồng hộc, bất ngờ xoay người thật mạnh đè Trì Vưu dưới thân.
Đôi mắt cậu chất chứa lửa giận, cả bực bội vì không được thỏa mãn. Đảo mắt thành chủ, thanh niên tóc đen vén tóc Trì Vưu lên, cho dù là thời điểm này cậu vẫn có thể cười híp mắt, khinh miệt khiêu khích nói: "Kỹ thuật của thầy kém quá, thôi để đứa học trò này hướng dẫn cho thầy nha."
Ác quỷ nhíu mày, ánh mắt dính chặt trên người Giang Lạc, đây đúng là một khung cảnh tuyệt vời. Nhưng thế mà ác quỷ lại chiều theo ý Giang Lạc, hắn chậm rãi thả lỏng cơ thể, nằm trên giường ngắm nghía thân hình của thanh niên tóc đen.
Giang Lạc mặc kệ ánh mắt dò xét chằm chặp của ác quỷ. Cậu thả lỏng cổ tay rồi duỗi người.
Trắng nõn thon dài, cơ bắp săn chắc gọn gàng. Tư thế này khiến toàn bộ vẻ đẹp của cậu được phơi bày không sót thứ gì.
Thứ khiến ác quỷ càng thích đó là nụ cười dửng dưng của Giang Lạc, thần thái khinh thường, kiêu căng ngạo nghễ không ai dám xúc phạm. Giống như cố tình bày ra dáng vẻ đó, tức khắc kích thích ham muốn chinh phục và lòng tự trọng của đàn ông.
Bằng cách nào đó nó luôn nói ra tiếng lòng của ác quỷ.
Giang Lạc thở ra hơi thở nóng rực, nhìn Trì Vưu rồi thả người xuống. Tuy nhiên chưa kịp làm động tác chật vật xong thì cậu đã đau tới điếng người: "Anh..."
Giang Lạc hoảng hốt trừng Trì Vưu.
Tuy bận nhưng ác quỷ vẫn thảnh thơi trêu đùa cậu, miệng nhếch lên: "Sao thế?"
Nhưng cánh tay ác quỷ ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt hắn càng lúc càng mờ mịt.
Cơn giận của Giang Lạc dần hạ xuống, cậu khẽ cười nhạo trong lòng.
Biểu cảm của ác quỷ khơi dậy hứng thú tiềm ẩn trong cậu. Cậu ngồi trên người hắn quan sát ác quỷ liên tục đắm chìm vào trầm luân khoái cảm.
Vậy mà hắn cũng có một ngày này.
Trong lòng Giang Lạc cực kỳ vui sướng.
Bởi vì bị bệnh, cộng thêm tác dụng của thuốc nên cậu mới thành như thế, nhưng còn Trì Vưu thì hoàn toàn là vì cậu.
Mặc dù Giang Lạc là người bị đè, nhưng nhìn cậu giống như đang trêu đùa Trì Vưu hơn.
Giang Lạc bật cười, ngón tay hờ hững vuốt ve yết hầu của ác quỷ. Nhưng khi ác quỷ muốn nắm tay Giang Lạc thì cậu đã như cá trạch bơi đi không lưu luyến, nói: "Đừng chạm vào tôi."
Trì Vưu nheo mắt lại, Giang Lạc cười mỉm nhìn hắn, thầm nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, quyết tâm thừa thế xông lên. Nhưng giây tiếp theo, cậu đã nhăn nhó vì đau, mất một lúc mới có thể bình tĩnh lại được.
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Lạc bỗng sửng sốt.
Nên làm gì sau bước này giờ?
Dù cậu có nhiều kiến thức lý thuyết nhưng cũng không giấu được việc đây là lần đầu của cậu. Mớ kiến thức của Giang Lạc giống như bị kẹt lại trong tâm trí, cậu hoang mang di chuyển một cách từ từ, rồi bỗng dừng lại khi chạm vào đâu đó.
Thuốc hết tác dụng, chẳng mấy chốc đại não Giang Lạc trở nên vẩn đục. Động tác của cậu chậm lại rồi trở nên vội vã, từng chuyển động mệt mỏi như vừa giết người. Dưới tra tấn cực hạn này, ác quỷ nằm dưới thân Giang Lạc nhìn thì rất thoải mái nhưng thực ra đã biến thành một dáng vẻ khác.
Hoa văn quỷ trên Trì Vưu trông thật ghê rợn. Nó ngo ngoe muốn bò khắp người hắn.
Thoạt nhìn gương mặt ác quỷ hoàn hảo không tì vết, tâm thế ung dung không vội vàng, nhưng dáng vẻ ấy giống như con quái vật đạt đến giới hạn nhẫn nại.
Sự bùng nổ của Giang Lạc chỉ kéo dài trong thoáng chốc, cơ thể cậu rất nhanh đã bị triệu chứng bệnh và tác dụng của thuốc làm mềm nhũn. Giang Lạc không cam tâm, cậu giả vờ như mọi chuyện không hề to tát, chủ yếu do cậu không muốn bị ác quỷ coi thường.
Tuy nhiên ác quỷ không định chịu đựng thêm nữa.
Trì Vưu lập tức đứng phắt dậy, đổi vị trí chỉ trong một tích tắc. Giang Lạc bị ác quỷ đè dưới thân nhìn thấy nụ cười mờ ám của hắn: "Sau lần này, tôi được hay không là em sẽ rõ ngay."
...
Tác dụng của thuốc dần vơi.
Đến khi lần này kết thúc, Giang Lạc lập tức đẩy Trì Vưu ra. Cậu mím môi tỏ vẻ không vui, rồi cố gắng xuống giường đi tắm dù thân thể có đang khó chịu.
Nhưng ác quỷ lại cười khẽ, ôm lấy cậu vào trong ngực, nói: "Còn chưa xong mà."
Mái tóc của Trì Vưu ướt nhẹp mồ hôi, làm cho túi da dùng để lừa gạt con người của tên ác quỷ tăng thêm sự gợi cảm và khiêu khích lòng người.
Cả người Giang Lạc đều đau nên cậu cực kỳ mất kiên nhẫn mà nói với hắn: "Tôi nói xong là xong. Trì Vưu, tôi đã nói với anh rồi, chỉ duy nhất một lần mà thôi."
"Nhưng hình như một lần mà tôi nghĩ có hơi khác một lần mà em tưởng thì phải." Ác quỷ bật cười siết chặt tay cậu: "Sự cố gắng của tôi mới vừa thấy kết quả mà."
Hắn vẫn nhớ rõ nét mặt chế giễu hắn của Giang Lạc lúc nãy.
Đã là đàn ông thì sao có thể chấp nhận được sự chế giễu như vậy, và tất nhiên Trì Vưu cũng thế. Một mặt là thể diện, mặt khác là khoái cảm tột cùng chưa từng trải qua khiến hắn không muốn dừng lại vào lúc này.
Giang Lạc cảm giác có gì đó không ổn, mí mắt nhảy lên, sau đó trong chớp mắt cậu đã bị Trì Vưu kéo lại.
...
Những lọn tóc đen ướt đẫm mồ hôi bết dính trên trán Giang Lạc. Cậu nặng nề hít thở, từng đợt khí nóng mà cậu thở ra như đốt cháy khắp nơi thành màu đỏ tươi: "Tôi nói dừng lại!"
Nét âm u thoáng hiện trên khuôn mặt ác quỷ: "Tôi vẫn chưa thấy đủ mà."
"Địch mẹ nhà anh —"
Ác quỷ chặn môi Giang Lạc lại, cười nói: "Thầy dạy em bao lần rồi, không nói bậy nghe chưa."
Thời gian từng giây từng phút chậm chạp trôi qua.
Tâm trí Giang Lạc là một mảnh hắc ám. Cổ họng nhiễm trùng trở nên đau đớn vô cùng, chóp mũi không thở ra hơi, miệng bị ngăn chặn, cả người chỗ nào cũng đau đớn.
Cậu nhíu mày, đôi môi bất ngờ chạm phải một miếng nhân sâm.
Nhân sâm vừa chạm vào miệng lập tức hòa tan thành dòng nước ấm len lỏi xuống ngũ tạng và phổi. Cổ họng đau đớn được xoa dịu, nhiệt độ cao dần vơi đi, tay chân mềm nhũn lại tràn đầy sức sống. Trong thoáng chốc, mọi nhức nhối đều tan biến gần hết.
Giang Lạc nhận ra ngay đây là vị của nhân sâm tinh.
Trì Vưu lấy nhân sâm từ đâu?
Không để Giang Lạc suy nghĩ nhiều, ác quỷ lập tức nắm lấy tay trái Giang Lạc. Hắn hoàn toàn đắm chìm trong đó, quỷ khí lạnh lẽo âm u bốc lên lượn lờ xung quanh, hai mắt phiếm hồng, cực kỳ yêu dị.
Giang Lạc nắm tay hắn nhưng hắn lại cúi người xuống đặt lên cằm cậu một nụ hôn, khàn giọng hỏi: "Em đã nghe thấy chưa?"
Giang Lạc cắn chặt răng, nuốt hết âm thanh xuống, giả vờ mình không sao cả: "Nghe gì mới được gì chứ?"
"Có người cho bao vây căn phòng này rồi." Trì Vưu nhẹ nhàng thở hắt ra, từ tốn nói: "Khoảng chừng hơn hai mươi người. Bọn chúng vì tôi mà đến, ý đồ lợi dụng em để ép tôi lộ diện sau đó bắt tôi lại."
"Kế hoạch này thành công một nửa rồi đấy, nhưng theo em thì chúng có bắt được tôi không?"
Môi hắn từ từ lướt xuống cổ rồi đến đùi của thanh niên tóc đen.
Hai má Giang Lạc hiện lên sắc đỏ kỳ lạ, cậu cười lạnh: "Tốt nhất là có thể bắt anh lại rồi xé xác anh thành tám miếng."
"Nhưng hiện tại tôi không đủ kiên nhẫn để lãng phí thời gian với chúng." Ác quỷ nở nụ cười đen tối. Sương đen lập tức bao trùm bốn góc tường rồi lan khắp căn phòng: "Bây giờ tôi không thể dừng tay để đối phó với chúng."
Giang Lạc chau mày rồi nhắm mắt lại.
Dục vọng của ác quỷ đối với cậu... Có phải là quá mạnh hay không?
Không, chỉ bởi vì cậu đã chế giễu Trì Vưu nên hắn muốn trả thù cậu thôi. Hoặc cũng có thể do lần đầu tiên hắn "ăn mặn", chuyện này thì ai có thể nhịn được?
Giang Lạc cảm thấy cậu đã tìm được nguyên nhân, trong lòng cũng thả lỏng.
...
Lực xô cửa của đám người bên ngoài càng ngày càng mạnh, nhưng căn phòng nho nhỏ này lại kiên cố như tường đồng vách sắt, không hề bị rung chuyển một chút nào.
Sau khi kết thúc, Giang Lạc nằm ườn trên giường, đến cả ngón tay cũng chẳng muốn động đậy.
Lúc này, ác quỷ đang ngâm nga giai điệu vui vẻ và bắt đầu mặc quần áo của mình. Áo sơ mi, cà vạt, áo vest, tấm lưng trần bị Giang Lạc cố ý cào ra vết xước của hắn đã được giấu dưới lớp áo sơ mi trắng tinh, còn tên ác quỷ đấy đang nhếch môi cười thắt cà vạt.
Giang Lạc lạnh lùng nhìn hắn.
Mặc quần áo xong, hắn cầm lấy quần áo Giang Lạc đi đến bên giường. Như một người phục vụ trên thuyền, hắn cung kính cúi đầu với Giang Lạc: "Thưa quý khách, tôi xin phép giúp em mặc quần áo."
Giang Lạc nói với vẻ mặt vô cảm: "Không cần."
Ác quỷ cười híp mắt xoay người, tự động bỏ qua lời từ chối của Giang Lạc, nở nụ cười hoàn hảo. Hắn cẩn trọng nâng tay Giang Lạc lên rồi cẩn thận giúp cậu mặc quần áo.
Giang Lạc lạnh mặt thuận theo động tác của ác quỷ. Sau khi xỏ áo cho cậu xong, phục vụ vẫn không chịu dừng lại, ngón tay mập mờ vẽ một vòng tròn quanh cúc áo Giang Lạc, tiếp đó lặng lẽ trượt xuống giữa tấm ga trải giường.
Ác quỷ không biết thỏa mãn, từ khi nếm mùi rồi mới biết nó ngon ngọt cỡ nào nên cứ bóng gió chọc ghẹo.
"Anh phục vụ như vậy à?" Giang Lạc mở to mắt nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên: "Cho tôi điếu thuốc."
Ác quỷ đóng giả phục vụ tiếc nuối nói: "Thưa quý khách, thành thật xin lỗi nhưng chỗ tôi không có thuốc lá."
Giang Lạc khẽ ồ một tiếng rồi chậm rãi nắm tay ác quỷ. Sau khi rút nó ra khỏi chăn, cậu bỗng cười thật tươi.
Gương mặt của cậu lộ ra sự phong tình trêu chọc lòng người, cùng với đôi môi đỏ mọng ướt át. Ánh mắt tên ác quỷ lóe lên nhưng chỉ trong một giây hắn mất tập trung, Giang Lạc đã lợi dụng sơ hở đó đâm về phía hắn.
Con dao găm kim sắc áp sát vào mệnh mạch của Trì Vưu một cách mãnh liệt, hắn nghiêng đầu tránh ra nhưng không tránh được nhát chém của cậu, máu đen phun ra tức thì.
Khi ác quỷ quay đầu lại nhìn thì thanh niên tóc đến đã đứng trước mặt hắn với vẻ mặt u ám.
"Tôi đã cảnh cáo anh, nếu anh chơi quá trớn thì sau khi kết thúc tôi sẽ làm thịt anh đấy." Giang Lạc nói từng câu một, máu thịt trong răng cũng muốn trào ra: "Trì Vưu, tôi muốn giết anh."
Ác Quỷ hỏi lại một cách hết sức vô tội: "Tôi quá đáng thế sao?"
Nhưng hắn còn chưa kịp nói lời nào thì một con hổ kim sắc lao vồ tới một cách điên cuồng.
Không chỉ có hổ mà nó còn hợp sức tiến công cùng với Giang Lạc.
"Tôi đã nói dừng lại vô số lần rồi! Tại sao anh không dừng?" Hơi thở Giang Lạc nặng nhọc, tung một cú hung ác đánh bật Trì Vưu về phía tường, trong mắt cậu bừng lên ngọn lửa hừng hực: "Mẹ nó ông đây quá hối hận khi đã bị bỏ thuốc rồi còn tìm anh, ông đây không giết anh thì khó mà giải được mối hận trong lòng."
Trì Vưu tóm lấy eo cậu, không nén được mà cười: "Giết tôi ư..."
Thanh niên tóc đen nằm trong lòng ác quỷ lạnh lùng nhếch mép rồi thổi nhẹ vào tai ác quỷ: "Sướng không?"
Giống như loài hoa độc ăn thịt người ngụy trang thành dáng vẻ vô hại, khi bị mê hoặc tiến đến gần chúng thì cả người sẽ bị quấn đầy gai độc. Nhưng Trì Vưu lại ôm lấy đóa hoa ăn thịt người này, thích thú khen ngợi: "Ừm, em khiến tôi rất sung sướng."
"Thế thì tốt quá." Giang Lạc nói: "Nhưng tôi thì lại khó chịu cực kỳ."
Cậu lại vung tay đánh về phía Trì Vưu.
Trì Vưu đánh trả mà ánh mắt cứ nhìn mãi trên cặp đùi xinh đẹp của Giang Lạc.
Giang Lạc ra tay càng hung ác, cố gắng trút hết bao nhiêu lửa giận trong người. Trong lúc đánh, dấu hôn xanh tím trên người cậu khiến kẻ khác phải giật mình, mỗi khi nhìn thấy nó cứ khiến cho tâm trạng của Giang Lạc lại càng điên tiết hơn.
Chợt ngoài cửa sổ vang lên tiếng chói tai, một thứ khói đỏ trào tới cuồn cuộn, đạn tín hiệu đã được phóng lên.
Giang Lạc nhìn đạn tín hiệu cực kỳ dễ thấy bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt ngạc nhiên.
Chẳng phải đến cơm tối mới bắn đạn tín hiệu sao?
Không lẽ cậu với Trì Vưu làm tới bốn năm tiếng lận?
Giang Lạc tái mặt, dời ánh mắt khỏi cảnh sắc ngoài cửa sổ để nhìn Trì Vưu thật sâu.
Trì Vưu giống như động vật, cả cơ thể cậu nơi nào cũng bị hắn cắn qua, giờ đứng lên được phải nhờ vào công hiệu của nhân sâm. Ác quỷ mới nếm thử trái cấm nên tham lam vô cùng, ngay cả thời gian của cậu cũng bị hắn chiếm lấy.
Giang Lạc hít một hơi thật sâu, đột nhiên bình tĩnh lại. Cậu quay về giường ngồi sửa sang lại bản thân, sau đó đứng nghiêm chỉnh rồi mỉm cười nói: "Anh Trì này, chắc anh còn nhớ lời nói vừa nãy của hai ta đúng không? Bước ra khỏi cánh cửa này, chúng ta cứ quên hết mọi chuyện hôm nay đi."
Nói xong, cậu dứt khoát quay người rời đi.
Giang Lạc xuyên qua đám người chầu trực bắt Trì Vưu ở bên ngoài rồi biến mất không thấy bóng.
Trì Vưu dựa vào tường, gương mặt bị bóng tối bao phủ.
Người bên ngoài la lên: "Trì Vưu, đúng là mày rồi. Vậy mà mày vẫn chưa chết."
"Bọn tao cho người bao vây hết chỗ này, tao xem mày có thể trốn ở đâu được nữa."
Ác quỷ bất ngờ cất tiếng: "Nói rất đúng."
Thức dục vọng đó của hắn đã sắp thực hiện được rồi, thế mà Giang Lạc lại bị phát hiện. Trì Vưu đã nếm được mùi vị của Giang Lạc thì về phần này sẽ không còn hứng thú gì với cậu nữa. Sau này cứ theo kế hoạch hướng dẫn Giang Lạc rơi vào địa ngục thôi.
Hơn hai mươi người xông vào phòng, trong đó có giàu có nghèo, tất cả bọn họ cảnh giác quan sát Trì Vưu. Nhưng vào khoảnh khắc họ xông vào, cửa gỗ sau lưng họ đóng lại.
Những người đó giật nảy mình.
Trì Vưu cố kìm nén cảm xúc bất ngờ không tên, đứng thẳng dậy mỉm cười lịch sự hỏi: "Cho hỏi ai là người chuốc thuốc Giang Lạc vậy?"
Hắn vui vẻ nheo mắt: "Ngươi tặng ta một món hời rồi, ta vui lắm, ta phải trả ơn cho ngươi đàng hoàng mới được."
"Chẳng hạn..." Trông hắn như đang suy nghĩ rất nghiêm túc: "Để ngươi chết đầu tiên thì sao nhỉ?"