Đêm đã khuya.
Tiếng kêu the thé của cá đực càng lúc càng to, từng cái đuôi đập xuống sàn vang lên âm thanh vang dội.
Cá chình máu cũng là dã thú, nếu nhìn chúng bằng đôi mắt nhìn dã thú thì có thể nhận thấy cá đức đang cầu yêu với cá cái. Trong đàn cá đực có một con cá chình máu cực kỳ lớn, nó đứng gần con cá cái nhất, liên tục gầm thét khi thấy có con đực khác lại gần.
Cá đực sợ sun vòi vì tiếng gầm, cứ lảng vảng quanh quẩn trong góc.
"Con cá này là cá thủ lĩnh à?" Trác Trọng Thu nhọ giọng hỏi.
Diệp Tầm trả lời: "Chắc vậy."
Sau khi tìm ra thủ lĩnh của cá đực, Giang Lạc lập tức gọi Tị Xà ra. Mãng xà kim sắc lặng lẽ luồn qua những khe hở giữa đàn cá rồi từ từ tiếp cận cá chình máu cái.
Phía sau thùng hàng, tám cặp mắt chăm chú nhìn Tị Xà.
Đàn cá đực không hề phát hiện mãng xà kim sắc, vì vậy Tị Xà thành công tới gần cái cái. Nhóm người hồi hộp nín thở, âm thầm cổ vũ cho Tị Xà.
Dưới sự mong chờ của họ, Tị Xà nhẹ nhàng bò lên người cá cái rồi quấn chặt lấy nó.
Mấy người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa mới thở dài một hơi thì phía sau bỗng truyền đến một tiếng động ồn ào.
Giang Lạc quay đầu nhìn lại thì thấy Trình Lực đang bồng Lisa, bối rối luống cuống nhìn bọn họ.
Dưới chân họ là bình chữa cháy bị hất đổ lăn lóc trên sàn.
Lúc này, Cát Chúc cứng đờ kéo áo Giang Lạc: "Ê Giang Lạc, ôn lằng rồi."
Giang Lạc quay đầu nhìn lên boong tàu, toàn bộ số cá chình máu đang đồng loạt nhìn sang. Trên mấy cái đầu cá quỷ dị, từng cặp mắt đỏ như máu có kích thước như bóng đèn yên lặng quan sát bọn cậu.
Giang Lạc quyết định nhanh chóng: "Kế hoạch thay đổi, bắt đầu hành động ngay và luôn!"
Nói xong, cậu quay người chạy về phía Trình Lực, không hề vòng vo bế Lisa trong lòng Trình Lực.
Cùng lúc đó, Tị Xà siết chặt cá cái bay vút lên trời. Cá cái hoảng sợ rít lên, cá đực trên boong tàu đột nhiên rơi vào trạng thái cuồng nộ. Từng con cá đực va vào nhau, gầm gừ đuổi theo cá cái.
Nhân loại và cá chình máu bắt đầu một màn rượt đuổi nảy lửa. Giang Lạc bế Lisa vừa chạy vừa hỏi: "Lisa, sao em và chú Trình Lực lại gây ra tiếng động vậy?"
"Do chú Trình Lực cứ quay đầu nhìn boong tàu hoài." Lisa sợ sệt khóc nức nở: "Nên mới bất cẩn đụng phải bình chữa cháy."
"Không sao, em đừng khóc." Giang Lạc an ủi nói: "Em có tìm thấy bố em trên boong tàu không?"
Lisa sụt sịt đáp: "Bố em là con cá to nhất ạ."
Vẻ mặt Giang Lạc trở nên dịu dàng hơn, Lisa ôm lấy cổ cậu: "Anh, bố em sắp chết rồi ư?"
"Sao lại thế." Giang Lạc lập tức nói, giọng nói nhẹ nhàng lừa gạt con nít không chút xấu hổ: "Anh chỉ nhốt chúng lại để chúng không thể gây hại cho chúng ta. Bố Lisa sẽ lên bờ với chúng ta, Lisa muốn lên bờ tìm bác sĩ chữa bệnh cho bố mà đúng không? Đưa bố Lisa lên bờ sẽ thuận tiện hơn."
Lisa ngoan ngoãn gật đầu: "Cám ơn anh."
Giang Lạc ôm chặt cô bé, khẽ mỉm cười.
Tị Xà quấn lấy cá cái theo sát Giang Lạc. Sau lưng họ là một đàn cá đực đánh mất lý trí đuổi theo không dừng.
Để giảm tốc độ của cá chình máu, Giang Lạc đặc biệt rẽ vào một đoạn đường hẹp. Khi họ chạy đến cửa khoang đáy, Lục Hữu Nhất và Khuông Chính đã mở sẵn cửa rồi chia nhau núp hai bên cánh cửa.
Giang Lạc và Lisa trốn bên cạnh Lục Hữu Nhất. Cậu che miệng Lisa lại, để Tị Xà lôi cá cái vào trong khoang đáy.
Tiếng kêu của cá cái từ sâu trong khoang đáy truyền đến, mấy giây sau, từng đàn cá đực điên cuồng gào thét cũng chui vào theo.
Mặt đất lắc lư, cả con tàu rung lắc dữ dội do chuyển động của cá chình máu.
Ba người bèn đếm số lượng cá đực, trừ những con đực đã chết thì tất cả những con lại đều đuổi theo cá cái chui vào khoang đáy.
Chờ con cá đực cuối cùng tiến vào, Lục Hữu Nhất và Khuông Chính dùng sức đóng cửa lại.
Mãng xà kim sắc kịp thời bay ra, khi cửa lớn chuẩn bị đóng lại, tay phải của Giang Lạc hất lên, bật lửa phụt lửa lên xuyên qua khe cửa rơi xuống dưới mặt đất bên dưới.
Với một âm thanh đột ngột, ngọn lửa bùng lên. Ngọn lửa đỏ tươi nhanh chóng lan rộng khắp mặt đất đầy dầu.
Cánh cửa nặng nề của khoang đáy hoàn toàn đóng lại.
Cá chính màu và vô số trứng cá bị thiêu đốt gần hết trong ngọn lửa.
Nhưng đối với nhóm Giang Lạc thì thời điểm nguy hiểm nhất vẫn chưa kết thúc.
Một khi ngọn lửa lan sang bình gas bên cạnh, bùa lửa bốc cháy gây ra hàng loạt vụ nổ.
Họ phải thành công tránh xa khoang đáy trước khi vụ nổ xảy ra.
Ba người không chậm chạp giây nào, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời lao ra ngoài.
Khuông Chính và Lục Hữu Nhất đồng thời đưa tay về phía Giang Lạc: "Để tôi ôm con bé cho."
Quả thật Giang Lạc không đủ sức để bế Lisa tám, chín tuổi, mà cậu không yên tâm với Lục Hữu Nhất nên đã giao Lisa cho Khuông Chính, sau đó dặn dò: "Tuyệt đối đừng buông em ấy."
Khuông Chính cảm thấy lời này có gì không đúng lắm, nhưng Giang Lạc với vẻ mặt lo âu lại nói tiếp: "Em ấy chỉ là một đứa trẻ, một mình không đuổi kịp chúng ta đâu."
Khuông Chính nghiêm mặt ôm chặt Lisa vào lòng: "Tôi hiểu rồi."
Họ chạy nhanh đến mức đôi chân muốn phóng ra dư ảnh. Giang Lạc nghiến răng nghiến lời, sắc mặt chậm rãi trầm xuống, mặc kệ sự khó chịu của cơ thể. Ba người vừa chạy đến vị trí thuyền cứu nạn thì trong khoang đáy vang lên hai tiếng nổ liên tục. Con tàu lắc lư dữ dội, phần đuôi bốc khói đen cuồn cuộn.
Giang Lạc nắm lấy tay vịn để ổn định cơ thể. Ba người Diệp Tầm bên cạnh cũng thành công bắt được cá đực cải trang thành thuyền trưởng. Họ trói cá đực bằng dây gai, buộc chặt rồi chở nó bằng xe đẩy nhỏ.
Toàn bộ hành động diễn ra suôn sẻ ngoài dự liệu. Sau khi lên thuyền cứu nạn, họ nhanh chóng rời xa con tàu Angonise. Đợi cho khoảng cách đủ xa thì một đoàn người mới dừng lại, yên lặng nhìn du thuyền sang trọng chìm xuống.
Khói đen cuồn cuộn, biển lặng sóng êm. Dưới ngọn lửa bùng cháy, tàu Angonise nghiêng sang một bên, mơ hổ có loại vẻ đẹp bi thương.
Thật lâu sau, có người thở dài nói: "Đây là chuyện điên rồ nhất trong đời tôi đã làm."
Giang Lạc đang chăm chú quan sát thì cậu chợt phát hiện một điểm đen bên cạnh lan can con tàu.
Hình như là người.
Cậu lập tức nheo mắt nhìn, nhưng ở khoảng cách xa như vậy cậu căn bản không thấy rõ dáng vẻ của người kia.
Giang Lạc nhíu mày về chỗ ngồi rồi tìm một sợi dây thừng khác quấn quanh cổ tay mình vài vòng, sau đó nắm lấy tay Lisa quấn vài vòng quanh cổ tay cô bé.
Lisa khó hiểu giơ tay lên nhìn: "Anh?"
Giang Lạc cười nói: "Trên biển không an toàn, anh trói em một chỗ mới có thể an tâm."
Lisa ngại ngùng cười cười, Văn Nhân Liên vươn tay xoa mái tóc đen của Lisa: "Lisa nè, thấy bố mình trở thành dáng vẻ này em có khó chịu không?"
Lisa sợ hãi nhìn cá đực bị trói, cả người khẽ run, đôi mắt ngấn nước. Tuy nhiên cô bé lại lắc đầu, cẩn thận bước đến bên cạnh cá đực ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ vé cá đực, cất tiếng dỗ dành: "Bố ngoan nha, Lisa sẽ chữa khỏi bệnh cho bố."
Cát Chúc không đành lòng nhìn, thở dài quay đầu, thấy Trình Lức đang nhìn chằm chằm về phía con tàu, bất đắc dĩ hỏi: "Sao anh vẫn ôm khư khư túi xách trong ngực vậy?"
Trình Lực mất tinh thần trả lời: "Đây là vợ và con gái tôi."
Giang Lạc nhìn cái túi xách trong tay Trình Lực.
Túi xách là kiểu dáng phụ nữ, khóa kéo kim loại đã bong tróc sơn, bề mặt túi bị mài mòn nghiêm trọng. Dù có bảo quản kỹ càng cũng không che được dấu vết thời gian, đoán chừng đã sử dụng nhiều năm rồi.
"Anh Trình, chị Triệu và Gian Gian biến mất như thế nào?" Cậu hỏi.
Trình Lực lấy lại tinh thần, lo lắng nắm chặt chiếc túi trong tay, đôi mắt dần hiện lên sự đau đớn: "Hai năm trước, chị Triệu của em và Gian Gian lên tàu để chăm sóc anh lúc công tác. Khi bọn anh đến vùng biển Caribbean, một cơn bão bất ngờ ập đến, đây là một cơn bão rất dữ dội. Không may trên boong tàu có mấy đứa trẻ đang nô đùa, chúng bị cơn bão cuốn thẳng xuống biển, mà trong đó có Gian Gian con gái cưng của anh... Chị Triệu của em, một số bà mẹ khác và hai thủy thủ đã trực tiếp nhảy xuống biển cứu người, nhưng khi lên tàu chỉ còn mấy người, chị Triệu của em và con gái của anh... không thấy lên."
Một lời vừa hết Trịnh Lực cũng nghẹn ngào, vùi đầu vào túi xách khóc rống: "Người ở quê thì cho rằng anh làm ăn phát đạt, có tình nhân nên mới tìm cách dụ dỗ vợ và con gái lên tàu rồi vứt xác hai người xuống biển. Nhưng sao anh có thể làm ra loại chuyện này chứ! Anh ở trên tàu mấy năm không rời không phải vì cá chình máu, mà vì con tàu này chất chứa hồi ức của anh, vợ và con gái nên anh mới không nỡ!"
Giang Lạc nhạy bén nắm bắt một tin chuẩn xác từ câu chuyện này, quay sang hỏi Lisa: "Lisa, mẹ em cũng chết trong trận bão đó sao?"
Lisa lau nước mắt, im lặng gật đầu.
"Lúc đó em cũng rơi xuống biển à?" Giang Lạc nhẹ nhàng nói: "Là em rơi xuống biển nên mẹ mới nhảy xuống nước cứu em phải không?"
Lisa sụt sịt: "Dạ."
"Bé ngoan." Giang Lạc hỏi tiếp: "Bố em có nhảy xuống biến cứu em không?"
Lisa lắc đầu, hiểu chuyện đáp: "Bố là thuyền trưởng nên bố rất bận."
"Anh Trình, lúc đó có bao nhiêu người sống sót?"
Trình Lực kìm nén lại cơn đau, vấn đề này anh có thể trả lời ngay tức khắc, bởi vì anh không khỏi tự hỏi bao lần tại sao người sống sót không phải vợ và con gái anh.
"Hai thủy thủ và một đứa bé. Lisa là con gái thuyền trưởng, lúc đó bão quá lớn nên thủy thủ chỉ có thể cứu một đứa, họ đã cứu Lisa lên."
Lời nói nghèn nghẹn như bị gai đâm, Trình Lực đã chôn giấu câu trả lời trong lòng hai năm ròng và rốt cuộc bây giờ cũng nói ra.
Anh vừa dứt câu thì cả thuyền cứu nạn chìm vào im lặng.
Sinh lão bệnh tử là chuyện quá thường tình, tai nạn đến với con người từng phút từng giây, không ai tin rằng tai nạn sẽ đến với mình, khi nó thực sự xảy ra thì đã quá muộn.
Văn Nhân Liên mang dư đạn tín hiệu, y bèn đốt một cây lên. Chưa đầy nửa tiếng tàu cảnh sát thành công tìm thấy bọn họ.
Những người trốn thoát trước đó đều đã được cảnh sát cứu lên tàu.
Nhóm Giang Lạc vừa lên tàu đã bị cảnh sát vây quanh. Giang Lạc nhận lấy khăn và áo choàng, cậu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc cảnh sát Lâm, Lâm Khâm giữa đám đông.
Nụ cười tỏa nắng và thân thiện thường ngày của cảnh sát Lâm biến mất, anh lo lắng hỏi: "Các em không sao chứ?"
Mấy người bèn lắc đầu, cảnh sát Lâm vẫn chưa an tâm hỏi lại: "Nghe mấy người sống sót nói trên tàu dùng con người nuôi cá, trong bụng các em có trứng cá hay cá con không?"
Khuông Chính cười khổ một tiếng, dẫn đầu lắc đầu.
Sau khi chắc chắn rằng họ không sao, cảnh sát Lâm mới thả lỏng.
Giang Lạc chậm rãi nói: "Cảnh sát Lâm, trong bụng tụi em không có gì cả nhưng trong đầu nhóm người giàu trên thuyền có rất nhiều thứ."
Sắc mặt cảnh sát Lâm nghiêm trọng: "Cái tàu chở người kia sao?"
Giang Lạc đảo mắt qua đám người một lần rồi chỉ cho anh. Cảnh sát Lâm định bắt tay vào việc thì Giang Lạc nói: "Việc của bọn họ có thể giải quyết sau, bây giờ có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Cảnh sát Lâm hoang mang: "Chuyện quan trọng hơn nào?"
Giang Lạc vỗ vai Lisa, cười nói: "Quan trọng nhất tất nhiên là khống chế cá chình máu chúa rồi."