Trong căn phòng tắm chật chội, làn sương trắng bốc lên.
Giang Lạc rất nhanh đã tắm rửa xong nhưng vẫn chậm chạp không xử lý chỗ đó. Khi cậu có thể đối mặt nó, cậu hít sâu một hơi rồi chống tay lên tường khom lưng xuống.
Đây đúng là một chuyện quá mất mặt.
Giang Lạc thấy dù gì thì cậu cũng là người trưởng thành đã khai trai luôn rồi, cớ sao lại vì một chút khó khăn mà làm tổn thương đến cơ thể của mình. Cậu cố gắng duy trì thứ cảm xúc vững vàng của mình, bình tĩnh tắm rửa.
Hơi nước nóng hầm hập dâng lên, không khí quẩn quanh, nửa kín nửa hở.
Cơn gió lạnh thổi tan đi chút sương trắng làm lộ ra đường cong sống lưng của thanh niên.
Vóc dáng của thanh niên tóc đen thon gầy xinh đẹp, đường cong mềm mại mà mạnh mẽ giống như một con mèo lớn sẵn sàng phóng đi bất cứ lúc nào. Mái tóc đen rẽ ngang trên vai, giống như sợi dây leo thần bí trong khu rừng rậm đầy hoang dã.
Thanh niên khẽ rên một tiếng, hai má ửng hồng, đang làm hành động khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Giang Lạc muốn tắm nhanh nhanh cho xong nhưng động tác chợt dừng lại.
Cậu từ từ quay đầy, khóe mắt liếc quanh phòng tắm.
Hình như cậu cảm nhận được một ánh mắt khiến cậu không thoải mái. Nhưng giữa làn hơi nước mờ mịt, Giang Lạc không thể phát hiện được điều gì bất thường. Cậu hoài nghi nheo đôi mắt lại, ngờ vực có phải thứ chó má nào vừa vào rồi hay không, song nghĩ đến Dần Hổ canh giữ trước cửa lại khiến Giang Lạc dần yên tâm hơn.
Có Dần Hổ trông coi vẫn rất an toàn.
Giang Lạc quay người vặn nước nóng lên mức cao nhất. Hơi nóng khiến làn sương mù càng lúc càng nhiều hơn. Để phòng chuyện ngoài ý muốn, Giang Lạc lại chống tay lên tường, thầm cười khẽ một tiếng rồi cố ý nói: "Là kẻ thù ai lại lén nhìn người ta tắm rửa chứ?"
"Hay lăn giường với tôi xong liền biến thành con chó bám theo tôi rồi?"
Thanh niên tóc đen lười biếng cất tiếng cười.
Nói xong, cậu chờ một lát nhưng không thấy gì khác thường cả. Giang lạc vừa lòng gật đầu rồi tiếp tục tắm rửa.
*
Trên tàu, có một căn phòng bị canh gác nghiêm ngặt.
Bên ngoài là cảnh sát được trang bị đầy đủ, mà bên trong chỉ có bốn bức tường. Tường dày không có cửa sổ, đây mới đúng nghĩa là không có một thứ ruồi bọ nào có thể chui vào được.
Trong phòng, Lisa ngồi trên chiếc ghế, đong đưa đôi chân một cách buồn tẻ.
Đột nhiên, đôi chân đang lắc lư của Lisa chợt dừng lại, cô bé hô to về phía cửa lớn: "Nè nè nè, có người vào đấy!"
Tiếng động lớn như vậy nhưng có vẻ người bên ngoài lại không nghe thấy. Lisa vội đến mức nhảy khỏi ghế: "Đúng là đám nhân loại vô dụng."
Từ khe hở giữa tường và mặt đất, phía ngoài chợt có một làn sương đen ngòm nổi lên. Sương đen bò sát tới góc tường, thoáng chốc đã dâng lên tới trần nhà, từ từ che khuất cả tia sáng cuối cùng rồi biến thành một nhà giam bằng sương đen.
Lisa thấy không gọi được người nữa rồi, cô bé thở một hơi đầy nặng nề rồi quay về ghế ngồi ngoan ngoãn.
Một người đàn ông bước ra từ làn sương đen.
Tiếng giày da chạm đất, tiếng bước chân hỗn loạn và quỷ quyệt. Tây trang được cắt may khéo léo trông có vẻ rất cao cấp.
Viên ngọc màu đỏ cứ lấp lóe, đó chắc chắn không phải là thứ diện mạo của một người đàn ông bình thường, khóe miệng hắn mang một nụ cười vui vẻ đầy nhẹ nhõm, giống như đi đến một cuộc hẹn đầy nguy nga lộng lẫy.
Giây phút khi người đàn ông này xuất hiện, lông tơ cả người cô bé lập tức dựng đứng, cảm nhận sự nguy hiểm kinh khủng mà trước nay chưa từng có. Cô bé nhanh chóng chạy từ cái ghế vào trong ngăn tủ nơi góc phòng, thò đầu ra rồi hỏi: "Anh là ai?"
Người đàn ông từ từ đi đến ngồi xuống chiếc ghế, hắn bắt chéo hai chân, để cánh tay lên tay vịn, hai tay đan vào nhau. Chiếc ghế Lisa ngồi giờ đối với hắn trông có vẻ cực kỳ đơn sơ: "Ta à... không phải ngươi đã biết rồi sao?"
Lisa cau mày, đi ra khỏi ngăn tủ: "Hóa ra kẻ để mắt đến tôi trên thuyền này chính là anh."
Lúc còn ở trên Angonise thì Lisa cảm giác được mình bị một ai đó để mắt tới. Đối phương quá hùng mạnh, ẩn người quá sâu đồng thời khí thế cũng không thể coi thường được. Bởi vậy cô bé mới muốn lên bờ thật sớm, đầu tiên thực hiện kế hoạch của bản thân.
Ngay khi đang lên kế hoạch chọn người bảo vệ mình lúc xuống thuyền, cô nhận ra thuyền phó có gì đó không đúng. Lisa kết luận kẻ bên trong thuyền phó chính là người đã theo dõi mình, vốn dĩ cô bé để mắt đến Giang Lạc cũng là vì cô bé đã thấy Giang Lạc áp chế được thuyền phó trong vũ hội.
Nếu tên nhân loại này có thể áp chế được thứ đáng sợ vô danh kia, vậy thì cậu chắc chắn sẽ bảo vệ được cô không bị tìm thấy.
Chỉ là Lisa không ngờ được rằng Giang lạc chẳng dễ lừa đến thế.
Cô nhớ đến những điều này đã đau cả đầu nên bèn đánh bạo nói: "Anh muốn gì?"
Người đàn ông cong khóe miệng, bóng đen nhảy lên sống mũi, gương mặt trong bóng tối hoàn mỹ, bí ẩn và đầy quyến rũ.
Nhưng rõ ràng hắn đang cười, thế mà Lisa lại có cảm giác tâm trạng của hắn cực kỳ không tốt còn cảm thấy mình sẽ bị giết chết bất cứ khi nào không hay.
Trong lòng cô căng thẳng hơn bao giờ hết.
"Ta tới đây là muốn cho tiểu thư Lisa một lựa chọn."
Những ngón tay thon dài bắt chéo gõ đều đặn trên mu bàn tay, người đàn ông cười nhếch mép: "Đây là một lựa chọn vô cùng đơn giản, với trí thông minh của tiểu thư Lisa nhất định có thể chọn được đáp án chính xác."
Lisa cảnh giác nói: "Vậy anh nói một chút thử xem."
Người đàn ông đáp: "Một, ngươi ngoan ngoãn ở trên con tàu này chờ chết; hai, trở thành thuộc hạ của ta."
Thân là cá chình máu chùa, Lisa có thể điều khiển tất cả lũ cá, lòng kiêu ngạo của một thủ lĩnh không cho phép cô làm tay sai cho kẻ khác.
Cô bắt được lỗ hổng trong lời nói của hắn: "Làm sao mà tôi có thể chết trên con tàu này? Cho là bọn chúng muốn giết tôi thì cũng phải đưa tôi vào bờ, lấy được danh sách đám người giàu bị tôi khống chế thì mới dám động thủ."
"Ý của ta là." Người đàn ông cười nói: "Ta sẽ giết ngươi."
Lisa: "..."
Lần này ngay một chút do dự cũng không có: "Tôi chọn thứ 2, ông chủ."
"Bé ngoan."
Trì Vưu cảm thán một tiếng: "Lại đây."
Lisa từ từ đến trước mặt hắn, sau khi Trì Vưu phất tay một cái, làn sương dần tan lộ ra hơn hai mươi con người mặt trắng ngắt như tờ đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Nhân loại bị trói chặt hai bên, tên cầm đầu bên trái mặt mũi đầy nét đau đớn chính là Trì lão đại và Trì lão nhị.
Trì Vưu đứng dậy, đưa Lisa đến trước mặt những người này, âm cuối của hắn khẽ vút lên: "Lisa, nhớ bọn chúng cho kỹ. Đây chính là Trì gia và người Kỳ gia, bởi vì bọn chúng nên ngươi mới bị ta để mắt tới, nếu ngươi muốn báo thù thì nhất định đừng nương tay."
Lisa im lặng quan sát những người này, nhớ rõ từng kẻ một vào đầu: "Ông chủ, tôi biết rồi."
Ác quỷ cười nhẹ: "Cho người Kỳ gia ăn cá con của ngươi đi."
Lisa làm theo, sau khi cho người Kỳ gia ăn xong, cô bé ngo ngoe nhìn sang người Trì gia, chủ động nói: "Bọn chúng có cần không? Lisa có nhiều cá con lắm đó."
"Bọn chúng thì không cần." Trì Vưu dịu dàng nhìn người Trì gia: "Mỗi một người Trì gia đều phải sống thật là tốt."
Lisa không hỏi nữa mà kích động nói: "Ông chủ, ngài muốn cá cái điều khiển bọn chúng chứ?"
Hẳn là vì cô bé quá đáng yêu nên ông chủ mới nhận cũng đáp lại cô bằng nụ cười khẩy rồi thật sự nói với cô bé: "Để bọn chúng diễn trò chó cắn nhau cho chúng ta xem, tiện đó dụ một kẻ mà ta đã tìm từ rất lâu rồi."
Sau đó, người đàn ông cười cười: "Bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi."
Làn sương đen từ từ bao phủ quanh người hắn, trước lúc đi, Lisa còn cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn rồi thì thào: "Ông chủ, có thể cho tôi đi chào tạm biệt anh chị của mình không?"
Không chờ trì Vưu lên tiếng Lisa đã nói tiếp: "Là anh chị trên tàu của tôi, ngài cũng quen, đó là một anh trai tóc dài rất xinh đẹp, ngài còn lên sân khấu biểu diễn với anh ấy nữa."
Hình như câu đó của cô bé đã phạm sai điều gì mà nét cười như thật như giả trên mặt ác quỷ vơi đi không ít. Hắn nhớ đến hình ảnh mông lung trong làn nước, khó chịu giật giật cổ áo để nó nới lỏng bớt. Nhưng hắn cũng nhanh chóng giấu kín thứ cảm xúc đó đi, nói một cách thản nhiên rằng: "Ngươi không dư nhiều thời gian đâu."
Lisa nuốt nước miếng, hơi sợ hãi nhưng cơn tò mò lại càng nhiều thêm: "Chẳng phải ngài thích anh trai đó sao?"
"Thích?" Ác quỷ hơi thất thần mà liếc mắt sang phía làn sương đen ngòm: "Cậu ta khiến ta cảm thấy hứng thú nhưng chẳng qua chỉ ta muốn trông thấy dáng vẻ cậu ta trở thành một người giống ta mà thôi."
Không biết là nói cho mình hay cho Lisa nghe, nhưng hắn lại thêm một câu nữa.
"Một tên nhân loại yếu ớt, dễ chết không đáng để ta dành nhiều sự chú ý. Sau này, cậu ta chỉ là một kẻ bình thường, là một trong nhiều cộng sự của ngươi thôi."
Lisa muốn nói lại thôi.
Bình thường, yếu ớt?
Cô bé bèn nhớ đến sự thông minh nhạy bén của Giang Lạc cùng với tài năng tuyệt vời đó, cộng thêm con hổ hung mãnh mà cả người không khỏi run lên.
Ác quỷ không để ý đến biểu cảm của Lisa, mang theo cả đoàn người bước vào trong làn sương đen mù mịt.