Giang Lạc tắm rửa thoải mái cả người, sau khi đi ra khỏi phòng tắm liền ôm chầm lấy Dần Hổ một lúc lâu. Dần Hổ nũng nịu trong ngực cậu kêu "gư gư" không ngừng.
Nhưng tâm trạng thoải mái không bao lâu thì Giang Lạc đã nhận được một tin nhắn: Lisa biến mất.
Cậu phóng xồng xộc tới phòng giám sát, một đống người đứng bên trong. Video thì phát đi phát lại đoạn camera theo dõi lúc Lisa biến mất, trong màn hình, Lisa chán nản ngồi trên ghế đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía góc tường, một giây sau màn hình bị phủ một màn sương đặc.
Từ trường bị nhiễm.
Sau khi camera giám sát xảy ra vấn đề, đồng chí theo dõi lập tức báo cho cảnh sát giám hộ Lisa, nhưng lúc họ đẩy của vào thì Lisa đã không còn ở đó nữa.
Từ lúc phát hiện video giám sát không kết nối được nữa, khoảng thời gian đó chỉ ngắn ngủi có vài giây. Trong căn phòng không có đến một cánh cửa để trốn thoát thế mà Lisa lại biến mất bất ngờ như vậy, tuyệt đối không thoát khỏi liên quan tới huyền học.
Cá chình máu chúa chạy thoát thì hậu quả khó mà lường hết được. Không khí trong phòng vô cùng nặng nề, Giang Lạc nhíu mày, bảo cảnh sát Lâm Khâm ra ngoài.
"Cảnh sát Lâm, em có chuyện cần nói với anh." Giang Lạc lựa lời, hơi do dự mà nói: "Chuyện cá chình máu anh có thể điều tra từ Trì gia."
"Trì gia? Ý em là Trì gia chuyên luyện hồn rối đấy hả?" Cảnh sát Lâm hỏi lại.
Giang Lạc gật đầu, lời nói vẫn ngập ngừng: "Nước ở đây quá hỗn tạp, anh điều tra cặn kẽ một chút chắc chắn sẽ tìm ra không ít thứ. Tại sao chúng ta lại nhận nhiệm vụ này, tại sao trên tàu lại lẫn cả người Trì gia, không chừng đám người giàu bị lũ cá chình khống chế có khi lại liên quan tới Trì gia nữa. Có nhiều thứ em không tiện nói với anh vì nó liên quan tới quá nhiều thứ, hiểu được thì hiểu thôi. Nếu anh điều tra thì làm nó trong âm thầm, cảnh sát Lâm, anh hiểu chứ?"
Cảnh sát Lâm mơ màng, dường như anh đã hiểu nhưng lại có vẻ như chẳng hiểu gì, anh vội vàng nắm lấy cổ tay Giang Lạc: "Từ từ Giang Lạc, em nói trên tàu có lẫn cả người Trì gia ư?"
"Vâng." Giang Lạc nói: "Không chỉ mỗi Trì gia thôi đâu."
Cảnh sát Lâm đối mặt với cậu một lát, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc hơn, anh buông Giang Lạc ra: "Bạn Giang, cảm ơn em đã cung cấp thông tin."
Giang Lạc cười cười: "Gương mặt cảnh sát Lâm có chính khí, là người tốt nên chắc chắn có thể điều tra được sự thật của câu chuyện này."
Cảnh sát Lâm có ấn đường rộng, một đôi mày kiếm và đôi mắt yến thâm thúy, con ngươi đen láy, tròng trắng tròng đen rõ ràng lại thoải mái, từ góc độ tướng mạo, mặc dù cảnh sát Lâm thích nói chuyện, hay làm chuyện bao đồng nhưng chưa từng nói dối, nói lời giữ lời, có đôi khi rất cứng đầu, nhưng mang đầy sự phúc khí, thường xuyên chuyển nguy thành an.
Tướng mạo sạch sẽ như vậy là kiểu mà thầy xem tướng thích nhất, Giang Lạc cũng đôi phần đánh giá được con người cảnh sát Lâm ra sao.
Cảnh sát Lâm cười ngại ngùng rồi nói: "Việc cá chình máu chúa biến mất quá bất ngờ, lát nữa có thể nhờ em xem giúp bọn anh không?"
"Được được chứ." Giang Lạc nghĩ nghĩ: "Nhưng tụi em không có đồ nghề, chỉ dùng cách lỗi thời nhất nên chắc hiệu quả không quá tốt."
Nào ngờ cảnh sát Lâm vung tay lên: "Cái này dễ, bọn anh đã chuẩn bị đồ cho các em xong xuôi rồi. Viện trưởng Từ giao cho bọn anh trước khi các em bắt đầu làm nhiệm vụ cơ."
Cảnh sát đem vật phẩm tới, lâu lắm rồi không thấy la bàn, bùa vàng nên cả đám không nén được niềm vui, ôm ấp đồ của mình vào lòng thân thiết hết mực.
Sau khi có vật phẩm rồi thì chuyện còn lại cũng dễ dàng thôi. Nhưng khi bọn họ tìm hết mọi ngóc ngách trong căn phòng Lisa mất tích lại không thể tìm được gì.
Dù đã chuẩn bị từ trước nhưng cảnh sát Lâm vẫn không nén được nỗi thất vọng mà than ngắn than dài.
Giang Lạc và các bạn liếc nhìn nhau, bọn họ còn một tia hi vọng, thế là cầm nhọ nồi, muối, bùa trừ tà trộn lại chung trong một bát nước. Họ dùng cành liễu chấm vào nước rồi vẫy vào từng nơi trên con thuyền, mong rằng có thể tìm ra được bóng quỷ.
Nhưng trừ những thứ bẩn thỉu của vài tên lâu la vớ vẩn thì chẳng thấy cái bóng nào là của Lisa cả.
Đến giờ ăn trưa, cả đoàn người đã mệt mỏi ghé vào bên bàn cơm, ăn cũng chẳng có mùi vị gì.
Trình Lực bưng mâm đồ ăn mà thấp thỏm lui lui tới tới, anh nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nhóm Giang lạc nhưng cuối cùng cũng không nói câu nào.
Thế nhưng Giang Lạc lại chú ý đến vẻ mặt xoắn xuýt đó của anh: "Anh Trình, anh muốn nói gì hả?"
Trình Lực thoáng do dự rồi thì thào: "Thật sự có thể gọi hồn được sao?"
"Nếu chỗ khác có người chết thì đúng là không dễ gọi hồn được, bởi vì hồn phách sẽ bị quỷ sai bắt đi đầu thai ngay."
Giang Lạc còn chưa nói xong thì Samuel đã sặc một ngụm nước, cậu ta ho không ngừng, định lấy tờ giấy lau miệng nhưng hoảng loạn đến mức vung vãi cả nước lên người mình.
Lục Hữu Nhất lấy hộ khăn giấy: "Samuel ông đừng uống nước nhanh thế chứ."
"Tôi không có gấp." Samuel run cả tay, khóc không ra nước mắt nói: "Nhưng chẳng hiểu sao Giang vừa nhắc đến quỷ sai là tôi sợ vãi hồn."
Lục Hữu Nhất cũng khó hiểu: "Cái này có gì mà sợ."
Giang Lạc nhìn cậu bé tóc xoăn đáng thương, tiếp tục nói: "Nhưng hồn ma chết đuối thì không thể nào đầu thai được, trừ khi bọn chúng tìm được kẻ chết thay. Tuy nhiên vùng biển quốc tế này lại không thuộc phạm vi của bất cứ quốc gia nào, tàu thuyền đi đi về về cũng thưa thớt, thành ra vợ con của anh vẫn có thể gọi về được."
Diệp Tầm hỏi: "Họ chết ở vùng biển này à?"
Trình Lực cố gắng nén nước mắt, anh gật nhẹ đầu rồi nức nở nói: "Sau khi gọi hồn về, không biết các vị có thể để tôi cúng bái cho vợ và con gái mình, để hai người đầu thai trọn vẹn được không?"
"Được chứ." Văn Nhân Liên nhìn các bạn của mình rồi cười nói: "Đã đến đây rồi chi bằng chúng ta cứ làm một buổi cúng bái thật lớn, cố gắng cầu siêu những người chết đuối ở vùng biển này càng nhiều càng tốt."
Tất nhiên là không ai từ chối lời đề nghị này. Sau bữa cơm, Giang Lạc nghỉ ngơi hai tiếng. Bảy giờ tối, mọi người đi lên boong tàu rồi bày lễ cúng bái.
Người thường trên tàu đã được cảnh sát đưa về phòng, vì vậy khi ấy trên boong tàu chỉ còn mỗi mình Trình lực.
Trình Lực đưa ngày tháng năm sinh và quần áo của vợ con mình cho Giang Lạc, Giang Lạc đưa mắt nhìn bạn bè, họ lùi ra sang một bên rồi mỉm cười nhìn cậu.
Đây là lần đầu tiên Giang Lạc gọi hồn, tuy là lần đầu nhưng cậu không hề có chút cảm giác căng thẳng nào mà chỉ có một thứ niềm tin mãnh liệt rằng mình có thể gọi hồn thành công.
Cậu bày trà và gạo ra đầy đủ, đó là nghi thức dành cho người âm. Sau đó nhóm lửa đốt đèn lồng màu đỏ lên rồi lấy quần áo của người đã khuất bày lên trên mặt bàn. Giang Lạc châm lửa đốt hương, tâm bình khí hòa vái ba lần, tiếp theo nhét tờ giấy trắng có ghi ngày sinh của Triệu Thanh vào giữa quần áo của cô với ba cây nhang trong tay. Tương tự đặt bát tự của con gái Trình Lực lên bộ đồ khác. Làm xong, cậu nghiêng đầu nhìn Trình Lực: "Anh gọi đi."
Trình Lực căng thẳng đến mức toát mồ hôi, anh nắm chặt tay rồi bắt đầu gọi tên vợ con mình: "Triệu Thanh, Trình Gian Gian. Triệu Thanh, Trình Gian Gian..."
"Gọi hồn" hay còn có cách gọi khác là "kêu tên hồn", tức là chủ nhân đọc lên một cái tên.
Linh hồn con người có liên hệ mật thiết với quần áo của mình, cũng có thể lý giải tại sao quần áo con người lại có thể hấp thụ được linh lực là vậy. Đó cũng là lý do tại sao khách mặt người mang quần áo kẻ khác thì lại trở thành con người, linh hồn lưu lạc bị thu hút bởi quần áo, mà biển người rộng lớn trên cõi đời chỉ dựa vào vài bộ xưa cũ không thể đủ, còn cần người thân của họ gọi hồn họ nữa.
Trình Lực đã được Giang Lạc dặn dò đầy đủ, nhớ rõ những điều kiêng kỵ khi gọi hồn vào lòng. Giọng vừa phải không quá nhỏ, nếu không vợ con sẽ không nghe thấy. Cũng không được to quá, nếu không sẽ dọa cho vợ con sợ. Càng không thể đứt quãng, như vậy sẽ khiến cho vợ con không tìm được đường về.
Cổ họng anh khô khốc, mồ hôi chảy vào mắt không dám lau.
Ánh nến lập lòe, tàn nhang rơi xuống bát tự sinh thần, mãi đến khi nhang cháy được phân nửa, đột nhiên dưới chiếc đèn lồng đỏ hiện lên bóng một đôi mẹ con.
Người phụ nữ cười dịu dàng, đứa bé nắm lấy tay mẹ, đôi mắt rực rỡ nhìn Trình Lực: "Bố ơi!"
Trình Lực ngơ ngác nhìn họ, thoáng chốc nước mắt anh tuôn trào.
Nghi thức chiêu hồn và pháp sự siêu độ cực kỳ thuận lợi, mãi đến rạng sáng lúc năm giờ mới kết thúc.
Khóc xong một trận, tinh thần và thể lực anh cạn kiệt. Anh trịnh trọng cảm ơn Giang Lạc rồi chủ động tìm cảnh sát hợp tác, kể lại cho họ nghe về nhóm người giàu mà anh từng gặp khi công tác trong mấy năm qua.
Đây có thể xem là một bước ngoặt lớn. Cảnh sát vui mừng khôn xiết, lập tức hộ tống Trình Lực lên bờ.
Giang Lạc và bạn bè vùi đầu ngủ trên tàu bốn ngày, cuối cùng con tàu cũng cập bến.
Bây giờ đã là cuối thu nên họ ở trên thuyền cũng không cảm thấy lạnh nữa, mãi cho đến lúc xuống mới thấy lạnh không chịu được.
Chỉ mới nửa tháng thôi, quay về mà thời tiết đã thay đổi đến như thế.
Họ bay từ bến cảng Tam Giác về trường học. Lúc xuống máy bay, có rất nhiều người đến đón họ. Ngoại trừ xe đưa rước của trường còn có người từ các gia tộc tới. Phủ thiên sư cũng phái xe tới, Giang Lạc định uyển chuyển từ chối đi xe của phủ thiên sư rồi về trường với Diệp Tầm. Tuy nhiên khi đi đến cửa xe, cửa sổ ở ghế lái lập tức hạ xuống, lộ ra một gương mặt lạ lẫm.
"Sư đệ Giang Lạc?" Người này ngậm cây kẹo cười rạng rỡ: "Lên xe đi, anh đưa em đi gặp tiên sinh."
Giang Lạc chần chừ nói một câu: "Anh là?"
Một cái đầu thò từ phía sau lên, Chu Vô Độ nói: "Sư đệ, lên nhanh đi. Đây là nhị sư huynh của chúng ta, Thẩm Như Mã."
Giang Lạc đùa lại: "Vậy chắc đại sư huynh gọi là sát khí nhỉ?"
Chu Vô Độ hít hà một hơi, khiếp sợ mà nhìn cậu: "Thứ tự có chút thay đổi rồi, đại sư huynh tên là Hứa Thất Sát, cái này em cũng biết hả?"!"
Giang Lạc: "..." Thật đúng là sát khí như ma.
Cậu nghẹn họng, im lặng bước lên xe. Vừa lên xe, một vật nhỏ đã nhào vào trong ngực của cậu, đáng thương gọi: "Bố ơi!"
Giang Lạc nhấc thứ đó lên nhìn, hóa ra là nhân sâm tinh.
Nhân sâm tinh ở nhà được Chu Vô Độ và Vương Tam Thán nuôi dưỡng không khác gì tổ tông, được chăm sóc đến mức béo lên một vòng, nhìn trông càng đáng yêu hơn. Nó vừa định dùng nhan sắc của mình để chinh phục Giang Lạc, người đã từng nhìn nó bằng ánh mắt khinh thường thì nó lại thấy Giang Lạc như nhớ đến điều gì đó, ghét bỏ ném nó vào trong lòng Chu Vô Độ.
Nhân sâm tinh ngỡ ngàng nhìn cậu, giống như đang nhìn một người nhẫn tâm phụ lòng nó vậy. Khóe miệng mếu xệch, suýt chút nữa bật khóc.
Giang Lạc từ tốn nói: "Anh không muốn ngồi chung xe với nhóc nhân sâm thích khóc nhè."
Nhân sâm tinh tức khắc nín khóc.
Nhị sư huynh bật cười. Thẩm Như Mã là một tên nhiều chuyện, thậm chí còn hơi ham vui linh tinh. Dọc đường đi anh ta nói không ngớt miệng, ngay cả trên bánh bao sáng nay có bao nhiêu hạt mè cũng nói cho Giang Lạc biết.
"À đúng rồi, em còn đồ đạc gì trong trường chưa mang theo không? Giờ anh quành xe lại cho em thu dọn đồ đạc." Thẩm Như Mã vứt que nhựa kẹo mút ra ngoài cửa sổ, chuẩn xác ném vào thùng rác bên lề đường: "Tốt nhất em nên dọn xong trong hai hôm, qua mấy ngày nữa là không hay lắm."
Giang Lạc nhíu mày: "Sao vậy ạ"
"Em quên rồi hả?" Thẩm Như Mã nhướn mày, nhìn Giang Lạc qua kính chiếu hậu: "Anh quên mất em mới làm nhiệm vụ xong. Du đãng trên biển nửa tháng, quên mất cũng hợp tình hợp lý. Vậy sư huynh nhắc em, nhiệm vụ lần này là kỳ thi trung cấp, thi xong nên làm gì?"
Giang Lạc đanh mặt: "Nghỉ?"
Chu Vô Độ ân cần sửa soạn cho nhân sâm tinh hệt như bà mẹ già, rồi nói: "Không phải là đến kỳ nghỉ rồi hay sao. Chúc mừng em nhé, cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ rồi."
Nhưng bây giờ mới là cuối tháng mười một.
Cuối tháng 11 có kỳ nghỉ gì à? Chẳng lẽ nghỉ một mạch ba tháng, hết mùa đông thì đi học trở lại?
Nhưng khi nhìn vẻ mặt đương nhiên của Thẩm Như Mã và Chu Vô Độ, Giang Lạc cũng không để lộ ra sự khác thường, ngược lại còn hỏi: "Tiên sinh ở phủ thiên sư à?"
"Đúng rồi." Chu Vô Độ nói: "Tiên sinh yêu cầu khi em trở về thì đến gặp tiên sinh."
Giang Lạc gật đầu.
Tính ra kể từ lần cậu làm tình với Trì Vưu đến đây đã được năm ngày rồi. Quỷ khí còn sót trên người đã biến mất. Giờ có phải gặp Phùng Lệ cậu cũng không sợ.
Một tiếng sau, ba người về tới phủ thiên sư. Giang Lạc giao hành lý cho đệ tử khác, còn mình đi thẳng tới thư phòng.
Sau khi gõ cửa, giọng nói nhàn nhạt của Phùng Lệ vang lên: "Vào đi."
Giang Lạc đẩy cửa vào, bất ngờ nhìn thấy người khác trong thư phòng. Người này trông thực quen mắt, chính là chủ tiệm mai táng.
Chủ tiệm mai táng nằm lì trên sofa, mệt mỏi nói: "Đệ tử cậu tới kìa, vậy ta về đây."
"Không cần." Phùng Lệ ngẩng đầu nhìn Giang Lạc, đôi mắt nhạt màu cẩn thận đánh giá khắp người cậu một lần. Kiểm tra đầu tóc cho tới ngón chân của đệ tử nhà mình không có vết thương nào thì biểu cảm mới thay đổi: "Ta gọi anh tới là để anh gặp cậu ấy."
Chủ tiệm mai táng ngạc nhiên hỏi: "Hả?"
Phùng Lệ lời ít ý nhiều nói: "Cậu ấy thích hợp để học thuật thông linh của anh."
Chủ tiệm mai táng im lặng vài giây, sau đó thoáng ngồi thẳng dậy: "Cậu chắc không?"
Phùng Lệ nhẹ nhàng gật đầu.
Chủ tiệm mai táng lập tức quay đầu lại, lần nữa quan sát Giang Lạc thật kỹ.
Thanh niên tóc đen đóng cửa lại, mờ mịt đứng ngay cửa. So với lần gặp trước tóc cậu đã dài hơn rồi. Tướng mạo khôi ngô tuấn tú, lông mày không mất khí phách anh hùng, vóc người cao lớn, xương cốt nảy nở.
Chủ tiệm mai táng không khỏi tấm tắc khen: "Đến ta còn không nhìn ra cậu ấy có bản lĩnh này. Phùng Lệ, cậu nỡ giao đệ tử mình cho ta à?"
Phùng Lệ nâng chén trà nhấp nhẹ một ngụm, nghe vậy cười một tiếng, mỉa mai nói: "Không hề."