Chủ tiệm mai táng từ chối: "Bảo ta dạy đệ tử cậu thông linh à, cậu ta còn không phải đệ tử của ta, việc này ta không làm."
Phùng Lệ ngước mắt khỏi chén trà: "Nếu anh không bằng lòng thì cứ chờ Thuật thông linh mai danh ẩn tích đi."
Chủ tiệm mai táng im lặng thật lâu, đột nhiên thở dài: "Tại sao cậu lại bảo thằng bé phù hợp với thông linh?"
"Bát tự cậu ấy không chứa âm nhưng lại khiến đồ vật chứa âm khí thích thú." Phùng Lệ nói: "Cơ thể âm dương lẫn lộn nhưng lại trung hòa. Thể chất đặc biệt như thế anh vẫn chưa nhìn ra sao?"
Chủ tiệm mai táng chậm rãi đáp: "Mắt nhìn của ta trước giờ không tốt bằng cậu, huống chi ta gặp đệ tử cậu được mấy lần? Nhìn không ra cũng bình thường thôi."
Giang Lạc không khỏi nhìn chủ tiệm mai táng thật sâu.
Chủ tiệm mai táng hoàn toàn bịa đặt.
Rõ ràng lúc cậu muốn mở vòng âm dương, chính miệng ông chủ từng nói với cậu: "Cơ thể cậu có tử khí, hồn có dương khí, âm dương đan xen, quả thật hiếm có." Không chỉ thế, ông còn bảo cậu "Số phận tốt, thần hồn kề sát cơ thể, âm dương dung hợp vừa vặn". Hai câu này giải thích còn cặn kẽ hơn lời của Phùng Lệ.
Rõ ràng ông đã sớm nhìn ra thể chất đặc thù của Giang Lạc, tại sao bây giờ lại nói dối Phùng Lệ?
Ông không sợ Giang Lạc vạch trần ông sao?
Chủ tiệm mai táng nhìn chằm chằm Giang không nhúc nhích. Giang Lạc thu hồi ánh mắt, cậu không đâm thủng lời nói dối của ông chủ mà chỉ lặng lẽ nghe hai người đối thoại.
Thật thú vị, ông chủ tiệm mai táng đang che giấu một bí mật nào đó.
Phùng Lệ nói: "Anh chỉ cần đưa cậu ấy đến nghĩa trang bệnh viện dạo quanh một vòng là biết. Thiên phú như thế không học Thông linh đúng là lãng phí. Kỷ Diêu Tử, anh có dạy không?"
Chủ tiệm mai táng không hề hoảng loạn câu kéo: "Chuyện này không phải chuyện ta nói dạy là có thể dạy. Ta phải thấy bản lĩnh của cậu ấy thì mới quyết định được."
Phùng Lệ cũng không sốt ruột, y khẽ gật đầu rồi đặt chén trà xuống.
Chủ tiệm mai táng lại nhìn về phía Giang Lạc: "Câu có biết Thuật thông linh là gì không?"
Giang Lạc quy củ đáp: "Con không biết."
Chủ tiệm mai táng nói: "Vậy cứ nói lý giải của cậu cho ta nghe."
"..." Giang Lạc nở nụ cười hiền lành: "Thông linh chắc là giao tiếp với người chết ạ?"
Cậu lập tức nhớ tới lúc chạm vào hắc khí của vợ ông chủ khách sạn 129. Khoảnh khắc hắc khí tiếp xúc, Giang Lạc cảm nhận được chấp niệm và tình cảm của vợ ông chủ lưu lại.
Giống như quỷ nhập vào người nhưng cũng không giống quỷ nhập vào người, lẽ nào thuật thông linh tương đồng với những thuật pháp như thế?
Chủ tiệm mai táng gật đầu, lại lắc đầu: "Nếu nói như vậy thì quá hẹp."
Giang Lạc khiêm tốn học hỏi: "Xin ngài giảng dạy."
"Vạn vật đều có linh hồn, đâu chỉ giao tiếp với mỗi người chết." Ông chủ tiệm mai táng không nói tiếp, ngược lại đề cập đến một chuyện khác: "Muốn học thuật thông linh, cách tốt nhất là phải gìn giữ bản thân trong trắng. Bởi nếu muốn mời thần linh nhập vào cơ thể, cơ thể cậu phải sạch sẽ, không nhiễm ô uế thì mới được thần linh yêu thích, lúc nguy hiểm nhất sẽ chấp nhận lời mời của cậu. Tuy nhiên nếu cậu phá thân, không còn trinh nguyên, lúc mời thần cũng chỉ mời tà linh. Nhưng một khi mời tà linh đến, mời thì dễ còn tiễn thì khó, không cẩn thận sẽ bị tà linh khống chế, kết cục đau thương đến chết."
Từ câu đầu tiên ông chủ cất lên, toàn thân Giang Lạc căng cứng khó thấy.
Phùng Lệ không chú ý tới sự khác thường của cậu: "Chắc chắn cậu ta vẫn là xử nam."
Chủ tiệm mai táng đánh giá Giang Lạc từ trên xuống dưới: "Đẹp vậy mà không có bạn trai bạn gái à?"
Giang Lạc nhìn hai người họ, trong đầu nhanh chóng vẽ ra một vở kịch. Biểu cảm chậm rãi trở nên khuất nhục, đôi mắt dần đỏ ửng.
Nếu bây giờ cậu cố gắng giấu giếm thì sau này chỉ toàn rước họa vào thân, chi bằng bây giờ nói thẳng ra.
Giang Lạc không tin tưởng Phùng Lệ bởi y đặt phủ thiên sư lên hàng đầu. Cậu tự nhận mình không quan trọng đến mức khiến Phùng Lệ vì cậu mà đối đầu với Kỳ gia và Trì gia.
Sự thật bày ở trước mắt, Giang Lạc thân là đệ tử Phùng gia nhưng Kỳ gia và Trì gia dám bày mưu kế bẩn với cậu, Trì gia còn dám chuốc thuốc cậu. Một là họ được Phùng Lệ cho phép, cảm thấy nếu Giang Lạc có mách Phùng Lệ thì y vẫn không làm gì họ, hai là họ không kiêng dè Phùng Lệ.
Người của Trì gia cực kỳ nịnh bợ Phùng Lệ nên có thể loại trừ trường hợp thứ hai.
Tuy nhiên bây giờ mà Phùng Lệ vẫn cảm thấy cậu còn trong trắng, sợ là Phùng Lệ biết mang máng hai nhà Kỳ, Trì muốn xuống tay với cậu nhưng cụ thể là gì thì y không biết thôi.
Kể cả khi Phùng Lệ không ra mặt cho Giang Lạc nhưng có thể chia rẽ phủ thiên sư và hai nhà Kỳ Trì, Giang Lạc mách lẻo cũng đáng.
Cậu nhếch môi, mặt mày trắng toát, nắm đấm siết chặt, rặt vẻ bị xúc phạm nặng nề.
Chủ tiệm mai táng ngạc nhiên vô cùng, ông ngồi dậy: "Cậu sao thế?"
Phùng Lệ cau mày, trầm giọng hỏi: "Nói đi."
Giang Lạc lau nước mắt, nhẫn nhục nói: "Tiên sinh, lúc ở trên tàu làm nhiệm vụ con bị một nhóm người đánh thuốc mê. Hình như họ là người Trì gia, nói muốn lợi dụng con để dụ Trì Vưu xuất hiện. Thứ thuốc kia quá đê tiện, con... con... Đêm đó con không còn trong sạch nữa rồi."
Thanh niên tóc đen tỏ vẻ không đành lòng nghĩ đến sự việc đau khổ ấy, tóm tắt chuyện trong vài câu đơn sơ, nhưng sự tuyệt vọng trong đó có thể thấy được đôi chút.
Vốn là thanh niên thiên phú xuất chúng, tương lai xán lạn, nhưng vì bị người ngoài hãm hại mà thất thân cho ác quỷ. Chuyện này quá xấu hổ đúng là khiến người ta nổi giận, sao lại có thể bày mưu hèn hạ như vậy?
Chủ tiệm mai táng nghẹn họng nhìn trân trối: "Cậu và Trì, Trì Vưu..."
Một tiếng "Ầm" vang lên thật lớn, chiếc bàn gỗ trước mặt Phùng Lệ tức khắc nứt toạc.
Đồ vật trên bàn rơi xuống đất, chén trà vỡ tan tành, lá trà văng tung tóe trên mặt đất.
Mảnh sành rơi xuống chân Giang Lạc.
Hai người trong phòng lập tức nín thở, bàng hoàng nhìn Phùng Lệ.
Sắc mặt Phùng Lệ vui mừng tức giận lẫn lộn. Thoạt nhìn y vẫn bình tĩnh như không có gì nhưng hơi thở trên người lại cực kỳ đáng sợ, dày đặc sắp hóa thành thực thế. Những mảnh dằm của chiếc bàn gỗ rơi vào áo choàng của y, thiên sư mặc đường trang trông như một pho tượng với cảm xúc chôn giấu. Y lạnh nhạt hỏi: "Bọn nó đánh thuốc mê cậu, khiến cậu không còn trong sạch?"
Thoạt nhìn Phùng Lệ vô cùng tỉnh táo nhưng sự bình tĩnh lạnh lẽo lại khiến người run sợ.
"Dạ, con..."
Sàn nhà dưới chân Phùng Lệ vỡ tan, vết rạn chia năm xẻ bảy đáng sợ lan khắp xung quanh.
Ánh mắt Phùng Lệ âm trầm, y im lặng xoay nhẫn ngọc trên ngón tay, Giang Lạc lập tức ngậm miệng.
Bầu không khí căng thẳng, hơi thở dần trở nên gấp gáp. Chủ tiệm mai táng bỗng đứng bật dậy, thần sắc vội vàng đi đến trước mặt Giang Lạc, nghiêm trọng nói: "Cậu vén áo lên để ta xem hông của cậu."
Giang Lạc nghi ngờ: "Hông của con?"
Chủ tiệm mai táng gấp đến độ không có thời gian trả lời, thế là tự mình vén áo giúp Giang Lạc. Vạt áo hơi nhích lên một chút lập tức trông thấy ba nốt ruồi nhỏ nhắn nằm ngay bên eo thanh niên tóc đen nơi mà ít ai chú ý đến.
Nốt ruồi son như được bút chấm lên, khiêm tốn hiện diện ngay phần hông trắng nõn thon thả và cân đối.
Giang Lạc nương theo ánh mắt của ông nhìn lại, lúc này phát hiện trên người mình nhiều thêm ba nốt ruồi. Cậu ngạc nhiên sờ ba nốt ruồi nhỏ: "Chúng xuất hiện từ khi nào vậy?"
Ba nốt ruồi nhỏ nằm ở một vị trí khuất tầm mắt. Vài ngày trước khi cơ thể cậu tràn ngập dấu hôn, có lẽ hắn đã thừa cơ hội giấu chúng. Mấy ngày nay lúc Giang Lạc tắm rửa, vì không muốn nhìn thấy đống dấu hôn ấy nên cậu mới không để ý kỹ đến sự thay đổi trên cơ thể. Tận lúc này cậu mới phát hiện ra.
Chủ tiệm mai táng sa sầm mặt mày, thì thào: "Xong rồi, hỏng bét rồ..."
Ánh mắt ông khiến Giang Lạc cảm thấy không ổn, mí mắt cậu giật liên hồi: "Nốt ruồi này tượng trưng cho gì vậy ạ?"
Đừng bảo không những không giúp được gì mà còn phá hoại nữa nhé?
Giang Lạc vừa dứt câu thì cảm giác có một cái bóng đang tiếp cận mình. Cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Phùng Lệ đang đứng cạnh cậu.
Chủ tiệm mai táng lùi khỏi người Giang Lạc, nghiêm túc nói với Phùng Lệ: "Cậu xem đi."
Phùng Lệ vươn tay, ngón tay mát lạnh vén vạt áo Giang Lạc, sau đó y nhìn xuống.
Ba nốt ruồi nhỏ vô cùng rõ ràng. Đầu ngón tay y nhẹ nhàng sượt qua nó, hàn khí bốc lên.
"Đúng là cậu ấy đã lên giường với Trì Vưu." Chủ tiệm mai táng bực bội nhíu mày: "Ngay cả lời nguyền của dòng chính Trì gia cũng lan sang người cậu rồi."
Giang Lạc: "... Ngài nói gì cơ ạ?"
Lời nguyền của dòng chính Trì gia?!
"Cậu và Trì Vưu quen nhau, hẳn cũng biết dòng chính Trì gia chưa ai sống quá ba mươi tuổi." Chủ tiệm mai táng phức tạp nhìn cậu: "Bên ngoài đồn rằng bởi vì linh thể dòng chính quá mức cường đại, thân xác không chịu nổi linh thể nên những người đang khỏe mạnh đó mới có thể mất sớm. Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì đây toàn lời nói suông. Dòng chính Trì gia không chỉ có mỗi người họ Trì, còn có cả vợ của họ nữa mà. Các cô gái gả cho dòng chính Trì gia đều là con của các gia tộc bên ngoài, tuy nhiên ai cũng không sống đến được tuổi ba mươi."
"Chỉ một số ít người biết chuyện này, bọn ta suy đoán đây là lời nguyền của dòng chính Trì gia. Không ai biết lời nguyền này do người nào hạ và nó là cái gì, nhưng mỗi một đôi vợ chồng của dòng chính Trì Gia, bên hông đều xuất hiện ba nốt ruồi, sau đó chết trước ba mươi tuổi."
"Bởi vì lời nguyền này mà danh tiếng của dòng chính Trì gia đang âm thầm xấu đi."
Sắc mặt Giang Lạp xanh mét, nhưng khi nghe thấy lời này, dường như trong đầu cậu lóe lên một cái gì đó.
Giống như có chỗ nào đó sai sai...
Cậu chưa kịp nghĩ ra thì đã nghe thấy tiếng thở dài của chủ tiệm mai táng: "Trì Vưu chết rồi mà, sao lại..."
Giang Lạc giận tím mặt, cậu bỗng nhớ tới nguyên tác liên tục miêu tả ba nốt ruồi đen ngay hông Trì Vưu, lúc đầu cứ nghĩ đây là đặc điểm cơ thể của hắn thôi, ai ngờ nó còn mang ẩn ý này nữa chứ.
Mẹ nó.
Bị kẻ thù làm nhục trên giường không tính, bây giờ khuyến mãi thêm cả lời nguyền. Mặc dù vào hôm cháy bỏng đó Giang Lạc là người chiếm ưu thế nhưng vẫn không khiến cậu nguôi ngoai cơn tức này.
Nhưng đây là cậu chủ động dạy Trì Vưu cách làm tình, giờ chỉ có thể trách mình xui thôi.
Giang Lạc hít sâu, lập tức hỏi ra vấn đề cậu thắc mắc nhất: "Vậy làm thế nào để hóa giải lời nguyền ạ?"
Giang Lạc không muốn chết.
Cậu cực kỳ cực kỳ không muốn chết.
Từ khi xuyên vào thế giới vô cùng nguy hiểm này, bắt đầu từ những ngày đầu tiên, Giang Lạc luôn không ngừng cố gắng để sinh tồn.
Cậu có ý chí sinh tồn mãnh liệt, tuy rằng hay liều lĩnh ngay bờ vực sinh tử nhưng cậu đã nhiều lần tìm được con đường thoát chết trong gang tấc. Ý chí sinh tồn dưới hiểm nguy này khiến Giang Lạc mê đắm đến mức toàn thân run rẩy. Song cậu thích nguy hiểm cảm giác mạnh không đồng nghĩa với việc muốn chết trước năm ba mươi tuổi.
Điều này đơn giản chỉ khiến Giang Lạc tức đến bật cười.
Vào lúc này, ngoài việc chửi rủa Trì Vưu thì sự thù địch và sát khí của cậu đối với Trì gia đã lên một tầm cao mới chưa từng có.
Trì gia chết tiệt.
Cậu muốn hủy diệt Trì gia, mong muốn hóa giải lời nguyền dâng trào. Trong lòng Giang Lạc lấp đầy sát khí, cậu đè xuống ác ý ngang ngược này, nhìn thẳng vào mắt chủ tiệm mai tạng rồi chờ đợi câu trả lời của ông.
Chủ tiệm mai táng cười khổ: "Ngay cả Trì Vưu cũng chết trước ba mươi tuổi... thì còn ai tìm được biện pháp đây."
Giang Lạc lạnh mặt.
Phùng Lệ thả vạt áo cậu xuống, không đổi sắc mặt quay người đi ra ngoài: "Chuẩn bị xe, lập tức đến Liên gia."