Liên gia là vu y thế gia, đồng thời là một trong lục đại gia tộc. Không giống với những gia tộc khác, Liên gia ít quan tâm đến chuyện bên ngoài nên có thể xưng là gia tộc khiêm tốn nhất lục đại gia tộc.
Giang Lạc đã từng gặp người của Liên gia rồi, chính là đại đệ tử của phái vu y, bạn tốt của Trác Trọng Thu - Liên Tuyết.
Xe của phủ thiên sư cứ đi thẳng về phía rừng núi sâu thẳng, lái xe là Thẩm Như Mã, ngoài Giang Lạc và Phùng Lệ ra thì có cả ông chủ tiệm mai táng cũng lên xe.
Chuyến đi lần này xa vời vợi, mãi đến khi trời chiều đã ngả về tây, chân trời tối dần thì bọn họ mới nhìn thấy Liên gia ở phía sâu chân núi.
Trên đường đi Giang Lạc đã bình tĩnh trở lại.
Không phải mỗi mình cậu mà cả ông chủ tiệm mai tái cũng thế, họ không biết chi tiết Trì gia đã bị nguyền rủa điều gì, lời nguyền dòng chính của Trì gia không sống được đến năm ba mươi tuổi chỉ là suy đoán và kết luận của mọi người.
Nhưng Giang Lạc đã nghĩ đến một chuyện, một bí mật mà Trì Vưu đã từng nói với cậu.
Trì Vưu nói trên lưng hắn mang một lời nguyền, lời nguyền này ai thuộc dòng chính Trì gia đều có, nó kiềm chế khiến dòng chính Trì gia không thể làm tổn hại đến chi thứ của Trì gia được.
Lời nguyền này là "Kiềm chế dòng chính không được làm tổn thương chi thứ" chứ không phải "dòng chính Trì gia sống không quá năm ba mươi tuổi".
Với bí mật này, Giang Lạc vẫn chọn tin tưởng Trì Vưu. Lúc cậu và hắn quyết đấu đã quy định ai thua phải tiết lộ một bí mật, nếu đó là giả vậy thì đúng là quá nhàm chán.
Nếu lời nguyền dòng chính Trì gia không phải "năm ba mươi tuổi sẽ chết", vậy thì ý nghĩa của ba nốt ruồi này không hề đơn giản, Kết cục của lời nguyền chết trước năm ba mươi tuổi lại càng khiến cho người ta tò mò.
Giang Lạc thăm dò cẩn thận, hơn nữa với hiểu biết của cậu với Trì Vưu, cậu cảm thấy xác suất cậu dính lời nguyền rồi chết trước năm ba mươi là không thể, nhưng cậu cũng đã chuẩn bị tới khả năng xấu nhất.
Nếu như thật sự chết trước năm ba mươi, kiểu gì Giang Lạc cũng muốn kéo Trì Vưu ra để hỏi tất cả những việc liên quan đến lời nguyền này. Nếu giải trừ được lời nguyền trước năm ba mươi tuổi là tốt nhất, còn trường hợp không được thì theo con đường của Trì Vưu là sớm muộn mà thôi.
Tử vong giúp Trì Vưu thoát khỏi trói buộc và trở nên mạnh hơn. Nếu cậu cũng có thể trở nên giống như Trì Vưu...
Sắc mặt Giang Lạc nhợt nhạt mà dây thần kinh trên từng đầu ngón tay lại đang hưng phấn đến mức run rẩy.
Trên khóe miệng Giang Lạc toát lên nụ cười nhè nhẹ, cậu nghiêng đầu nhìn cảnh sắc vụt qua thật nhanh ngoài cửa sổ, trong ánh mắt lóe lên điều gì đó.
Nếu cậu có thể mạnh như hắn... Tử vong ư, có vẻ cũng là một chuyện tốt.
Lồng ngực Giang Lạc đập nhanh hơn.
Sau khi đến Liên Gia, người Liên gia sớm đã biết tin thiên sư sẽ đến nên đã có sẵn đệ tử canh trước cửa rồi dẫn họ vào nhà.
Tổ trạch Liên gia như lâm viên ở phương nam, có suối nhỏ chảy quanh, thanh trúc giả sơn, dù là cuối thu nhưng khắp nơi đều xanh tươi, càng đi khung cảnh lại càng thay đổi, cỏ cây được bố trí thưa dần đầy tinh tế, cực kỳ có tính thẩm mỹ.
Đi dạo ở một nơi như vậy, tâm tình của Giang Lạc không khỏi khá hơn một chút. Không lâu lắm họ trông thấy người của Liên gia.
Hiện giờ trưởng lão Liên gia đang tu thân dưỡng tính sau núi, trong nhà chỉ có tiểu bối tiếp khách. Tất cả tiểu bối sống ở tổ trạch Liên gia đều tập trung lại, bắt đầu từ Liên Tuyết khiêm tốn chào hỏi Phùng Lệ.
Phùng Lệ gật nhẹ đầu, hỏi: "Đạo trưởng Vi Hòa đâu rồi?"
"Đạo trưởng đang bế quan sau núi." Liên Tuyết cười hiền hòa, thay mặt nhóm tiểu bối trả lời: "Bảy ngày sau sẽ xuất quan."
Phùng Lệ gật đầu, nói: "Khi nào Vi Hòa xuất quan, phiền các cô cậu báo cho ta một tiếng."
Liên Tuyết cung kính đáp vâng.
Tiểu bối phía sau Liên Tuyết chỉ chừng mười tám mười chín tuổi, đang độ tuổi hoạt bát. Họ lén nhìn người mà thiên sư đưa đến, tò mò đảo mắt sang nhìn Giang Lạc.
Giang Lạc lãnh đạm nhìn lướt qua họ.
Chủ tiệm mai táng thì thầm cạnh cậu: "Đạo trưởng Vi Hòa là người chuyên nghiên cứu về lời nguyền, nếu ông ta không ở đây thì tạm thời cậu đừng nói chuyện cậu bị trúng lời nguyền cho ai khác biết."
Trong lòng Giang Lạc bây giờ cũng nắm chắc nên không quá lo lắng vụ lời nguyền, vì vậy gật đầu.
Liên Tuyết hỏi: "Cho hỏi thiên sư tới đây là để?"
Phùng Lệ xoay người, ý bảo Giang Lạc tiến lên.
Giang Lạc đi qua đứng bên cạnh Phùng Lệ. Phùng Lệ nói: "Đệ tử bất hạnh của ta giao hợp với ác quỷ âm dương, các cô cậu kiểm tra cơ thể của nó, tẩy sạch thứ ô uế, đừng để quỷ khí xâm nhiễm vào cơ thể là được."
Quả nhiên Phùng Lệ không nhắc đến chuyện bị nguyền rủa.
Nhưng y nói thẳng tuột việc Giang Lạc lên giường với ác quỷ như vậy khiến khóe mắt cậu giật giật, tâm phục khẩu phục.
Tuy nhiên tiểu bối Liên gia không tỏ thái độ lạ thường gì, giống như những bác sĩ xem bệnh cho bệnh nhân, người của Liên gia rất có nề nếp nên hỏi han cũng cẩn thận: "Giao hợp âm dương khi nào ạ? Giao hợp bao nhiêu lần? Cơ thể có chỗ nào không khỏe không?"
Phùng Lệ mím môi lại quay sang nhìn Giang Lạc.
Giang Lạc rũ mi: "Cái này nói riêng được không?"
Liên Tuyết cười nói: "Đương nhiên là được rồi, mời đi theo tôi."
Giang Lạc đi theo cô vào một căn phòng, sau khi Liên Tuyết hỏi rõ chuyện rồi bắt mạch cho Giang Lạc. Cô cau mày lại thật lâu, rất lâu sau mới đứng dậy, bưng một chén nước trong, nói Giang Lạc ngâm ngón giữa tay trái vào đó.
Nước mau chóng trở nên đục ngầu, Liên Tuyết kinh ngạc nói: "Tà tính của loài quỷ này nặng quá!"
Giang Lạc cúi đầu nhìn, trong lúc bọn họ đang nhìn chăm chú thì nó dần dần chuyển thành một màu đen. Đen đến mức như hút cạn mọi ánh sáng, như thứ mực đang chảy ra, cực kỳ quái dị.
Liên Tuyết đứng bật dậy, ghế tựa bị cô hất ngã ra đất nhưng dường như chẳng khiến cô để tâm. Giang Lạc nghe cô lẩm bẩm: "Tôi chưa gặp chuyện thế này bao giờ..."
Gương mặt cô hơi hoảng hốt và không thể tin được, một lát sau khi đã bình tĩnh được, cô lại mời Giang Lạc nâng tay lên rồi vẩy nước đen xuống: "Không sao đâu, chúng ta ra ngoài thôi."
Giang Lạc nhìn dòng nước đen kia đã biến mất tăm, cậu im lặng, chẳng lẽ người mất trinh dơ bẩn đến vậy sao?
Liên Tuyết lại dẫn cậu về lại trước mặt Phùng Lệ. Phùng Lệ đang ngồi ở đại đường, nghe tiếng họ về mới ngẩng đầu nhìn sang.
Vốn Phùng Lệ là vai chính trong nguyên tác nên tướng mạo không hề kém. Ngoài gương mặt anh tuấn, gia thế thâm hậu thì tính cách của y cũng rất thú vị.
Nhìn như không tình cảm không có dục vọng gì, nhưng lại hãm sâu thế tục. Trông thì như hãm sâu vào thế tục nhưng lại có vẻ như không quan tâm đến thứ gì.
Ánh mắt nhàn nhạt liếc tới khiến Liên Tuyết không khỏi căng thẳng, ngay cả khi cô không phải đệ tử phủ thiên sư. Cô ổn định lại tinh thần, mỉm cười tiến lên, như thể đang đối mặt với sư trưởng trong nhà: "Thiên sư, tôi nghĩ sư huynh Giang Lạc nên tu dưỡng ở đây một tháng sẽ tốt hơn."
"Nước trong ao Thiên Bích của Liên gia có thể thanh tẩy những thứ không sạch sẽ trên người sư huynh.'' Liên Tuyết nói: "Sau khi sư huynh ngâm trong ao Thiên Bích một tháng thì không sợ nguyên dương bị mất nữa, dù sau này có giao hợp với ác quỷ bao nhiêu cũng không bị ảnh hưởng."
"Vậy cậu tạm thời ở đây đi." Sau một lúc suy nghĩ Phùng Lệ mới lên tiếng: "Còn khi nào đạo trưởng Vi Hòa xuất quan, nhờ cô bảo ông ta đến gặp Giang Lạc."
Liên Tuyết cười nói: "Vâng ạ."
Có một việc Liên Tuyết đắn đo, sợ Giang Lạc sẽ đau thương và sợ hãi nên chưa nói với Phùng Lệ.
Nhìn tà niệm dày đặc mà tên ác quỷ kia để lại trên người sư huynh Giang Lạc, chỉ sợ giao hợp âm dương một lần với hắn còn chưa đủ, chắc chắn hắn sẽ còn tìm đến sư huynh điên loan đảo phượng thêm nhiều lần nữa.
Nhưng Liên gia có đạo trưởng và nước thánh trấn tọa nên không sợ gì yêu ma quỷ quái, vì thế chuyện này có nói không cũng không quan trọng.
Sau khi nói chuyện rõ ràng, Phùng Lệ không nán lại lâu với họ nữa mà chuẩn bị rời đi. Nhưng Thẩm Như Mã lại hỏi rất cặn kẽ: "Sư đệ, xem ra không thể về trường được rồi, em ở ký túc xá nào thế? Anh dọn đồ giúp rồi đưa tới cho em."
Liên Tuyết nhoẻn miệng cười: "Không cần phiền phức vậy đâu. Trác Trọng Thu hay đến đây chơi vào kỳ nghỉ lắm, nhờ sư huynh Giang Lạc báo với Trác Trọng Thu một tiếng là được rồi."
Giang Lạc cũng đáp: "Vâng, để Trác Trọng Thu tới đi để sư huynh đỡ phải đi tay không một chuyến."
Thẩm Như Mã không nhiều lời nữa, vẫy tay với họ rồi ra ngoài đầu tiên để lái xe.
Lúc tiểu bối nhà Liên gia đang chào tạm biệt với Phùng Lệ, Giang Lạc lén tới cạnh ông chủ tiệm mai táng, thủ thỉ: "Lão Kỷ này."
Ông chủ tiệm mai táng trừng mắt liếc cậu: "Không biết lớn bé."
Giang Lạc cười nhạo một tiếng: "Có những kẻ đôi ba lời nói dối cũng không làm được phải chuẩn bị kịch bản."
Ông chủ tiệm mai táng tỏ vẻ bất ngờ.
Thật ra trong lòng ông rất phấn khích, Kỷ Diêu Tử cực kỳ thích cá tính này của Giang Lạc. Khi Giang Lạc chọn cái chết để kích hoạt vòng âm dương, ông lập tức nhớ kỹ đứa nhỏ này, không ngừng cảm thán cậu trước mặt viện trưởng Từ, rằng Phùng lệ đã nhận đứa nhỏ này làm độ đệ như thế nào.
Tuy nhiên xưa nay cậu luôn giấu giếm tất cả mọi chuyện, cái gì cũng để trong lòng, cho dù lúc cậu cảm thấy vui sướng cũng không mảy may biểu hiện ra ngoài.
Giang Lạc không quan tâm ông có vui hay không, cứ tiếp tục nói: "Lời nguyền không sống qua ba mươi tuổi mà ông nói là do dòng chính Trì gia thừa nhận hay chỉ là suy đoán của bản thân vậy?"
Chủ tiệm mai táng nói: "Tất nhiên là do mọi người phỏng đoán."
Trong ánh mắt Giang Lạc có ý cười thoáng qua, cậu bình tĩnh nói một cách từ từ: "Vậy tại sao biết mình không sống quá ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn có người đồng ý gả cho Trì gia?"
"Một khi bước vào cửa là trở thành bà chủ của Trì gia, còn có thể sinh ra đứa con thiên phú cực cao sau này làm người thừa kế, có người không muốn thì tất nhiên sẽ có người tình nguyện." Chủ tiệm mai táng lạnh lùng trả lời: "Những gì Trì gia mang đến cũng đủ nhiều để hưởng thụ mấy năm vinh hoa phú quý, sau cùng sẽ có người không sợ chết."
Giang Lạc híp híp mắt: "Lão kỷ, ông nói dối trước mặt sư phụ tôi thì thôi, nhưng cho tôi hỏi, tại sao ông lại có một viên ngọc Nguyên Thiên vậy."
Đúng là quái lạ, Ngọc nguyên thiên chỉ có bốn viên, người đứng đầu trong cuộc thi quốc gia có một viên, Kỳ gia có một viên. Ông chủ tiệm mai táng không có tiếng tăm gì, chỉ là một lão già của cái tiệm nhỏ, tại sao cũng có một viên?
Hơn nữa sau khi ngọc Nguyên Thiên mất đi, phản ứng của ông cũng không quá dữ dội, chỉ đuổi họ ra ngoài rồi đóng cửa.
Ông chủ tiệm mai táng liếc mặt nhìn cậu, đi ra ngoài: "Để sau đi."
Rõ ràng là có lý do. Có lẽ sợ bị Giang Lạc tóm rồi hỏi tiếp, chủ tiệm mai táng vội vàng bước tới bên cạnh Phùng Lệ, sau đó từ từ rời khỏi Liên gia.
Tiễn họ đi xong, Liên Tuyết lần nữa giới thiệu nhóm huynh đệ tỷ muội của mình với Giang Lạc rồi đưa cậu về phòng: "Phòng sư huynh ở phía núi sau, chỗ chúng tôi rất thanh tịnh. Đi bộ mấy phút là đến nơi mọi người ở, cũng không quấy rầy lẫn nhau, sư huynh có thể yên tâm tu thân dưỡng tính ở đây. Sau một tháng, dù cậu không phải trinh nam, ngoại trừ một số pháp thuật hà khắc yêu cầu duy trì sự trong trắng thì số khác không ảnh hưởng gì mấy."
Giang Lạc trầm ngâm một lát: "Lý do chén nước kia bị đục là do cơ thể của tôi có vấn đề sao?"
Ngoài dự đoán, Liên Tuyến lại lắc đầu: "Đó là thứ mà tôi thấy lạ... rõ ràng là ác quỷ, nhưng cơ thể của cậu lại không bị bất cứ tổn thương nào. Chỉ là tên đó quá dơ bẩn nên khiến thể xác và tinh thần cậu không thể sạch sẽ được thôi."
Giang Lạc không nhịn được cười, cậu cố gắng dằn cơn cười đó xuống: "Vậy phải thế nào mới xem là sạch sẽ?"
"Vứt bỏ hết tất cả dục vọng, sống trong hòa bình, chăm sóc lại cơ thể và tinh thần của bản thân. Một khi không còn khát khao về ăn uống nữa, không tiếp thu những thứ độc hại trong thời gian dài thì từ linh thể đến thân thể sẽ không bị thứ dơ bẩn xâm nhập nữa."
Giang Lạc nhún nhún vai.
Cậu và Liên gia là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Người không tồn tại bất cứ dục vọng nào nữa thì sống làm gì cơ chứ? Giang Lạc thích kích thích, thích tất cả những thứ có thể kích thích dục vọng của cậu.
Bao gồm cả nguy hiểm và điều không lường trước được.
Cậu cũng không thích kiểu "sạch sẽ" vô dục vô cầu như vậy, nhưng cũng không nói ra, mỗi người sẽ có một cách sống, cậu lên giường với Trì Vưu, cơ thể không bị tổn thương là tốt rồi, làm gì đến mức bị nhiễm dục niệm và quỷ khí dơ bẩn cơ chứ?
À, Giang Lạc cảm thấy chén nước đó trở nên đen như vậy có khi còn liên quan đến ác niệm không thoát được của chính bản thân mình mà ra.