Nơi Liên Tuyết chuẩn bị cho Giang Lạc là một căn phòng tường trắng ngói xanh.
Phong cách xưa cũ, thanh tịnh và đẹp đẽ, một mình Giang Lạc ở là dư sức.
Giang Lạc còn thấy một vài chú chim tước bay từ trong rừng ngang qua phòng, bên ngoài gió thổi lạnh, những đóa hoa ở đây cũng đã vào xuân.
Liên Tuyết vừa cười vừa giải thích rằng: "Lòng đất Liên gia được nước ao Thiên Bích nuôi dưỡng nên bốn mùa như xuân. Dù bên ngoài Liên gia có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì Liên gia cũng vẫn thế, đợi tầm nửa tháng nữa thì sư huynh sẽ nhìn thấy ngọn núi đó được tuyết trắng bao phủ, còn giờ phong cảnh vẫn đang xanh tươi đó thôi."
Giang Lạc tưởng tượng một chút: "Vậy chắc chắn sẽ đẹp lắm."
Liên Tuyết vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy."
Giang Lạc nhìn xung quanh căn phòng, cửa sổ phòng ngủ có thể thấy ngọn núi phía sau, cây cối hoa lá ở ngọn núi đang vào mùa thu đông nên ngọn cây khô đen, mặt đất úa vàng, đỉnh núi còn hơi trọc.
"Ngọn núi kia cũng thuộc về Liên gia à?"
Liên Tuyết lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tổ trạch Liên gia chỉ chiếm một phần ba đất, ngọn núi đó được nuôi dưỡng bởi đất trời, không thuộc về ai."
Bỗng nhiên Giang Lạc bật cười: "Căn biệt thự trong núi của Kỳ gia còn bao trùm cả đỉnh núi."
Liên Tuyết thở dài: "Họ quá để ý mấy thứ này."
Dù chim sẻ có nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ. Tuy rằng trong phòng có bếp nhưng Liên gia vẫn sai người chuẩn bị bữa ăn đúng giờ, cơ sở vật chất đều rất tốt nhưng chỉ Internet là không có mà thôi.
"Ở đây có internet để liên lạc không?"
Liên Tuyết thoáng im lặng, trên mặt chợt hiện ra nét đau khổ: "Không có."
Giang Lạc hít một hơi lạnh, ngạc nhiên nhìn sang Liên Tuyết.
Liên Tuyết trầm trọng gật đầu, lần này Giang Lạc không cười được nữa: "Phải sống một tháng ở đây mà không có mạng sao?"
"Trong nhà có TV đài quốc gia, ngoài TV ra cậu có thể đọc sách." Liên Tuyết cười gượng: "Ở đây chúng tôi có nhiều sách lắm."
Giang Lạc lập tức mất sạch tâm trạng thoải mái vừa mới có được.
Dù khổ sở nhưng không có mạng là không có mạng. Tối trước khi ngủ, Giang Lạc chọn được một cuốn có vẻ khá thú vị trong dàn sách y thuật, đọc chưa được vài trang đã chìm vào giấc ngủ.
Kể từ ngày hôm ấy, Giang Lạc bắt đầu cuộc sống nhàm chán ngắt hẳn kết nối với Internet.
Người phụ trách sinh hoạt cá nhân cho Giang Lạc chủ yếu là Liên Tuyết, trưa mỗi ngày khi mặt trời đã lên chính ngọ, Giang Lạc ngâm mình trong thùng gỗ chứa đầy nước ao Thiên Bích, ngâm liên tục một tiếng rồi tới hai tiếng.
Lúc Giang Lạc tắm sẽ mặc một bộ quần áo, ngày nào Liên Tuyết cũng mang sư đệ đến phụ giúp, một tới hai đi, Giang Lạc cũng dần quen mặt với các tiểu bối của Liên gia.
Nước ao Thiên Bích có thể xua đuổi tà ma, rửa sạch ô uế trên người, có thể giúp cho tinh thần và thể xác người ta duy trì được sự trong sạch. Người Liên gia thích gọi thứ nước ao Thiên Bích này là nước thánh. Để Giang Lạc tẩy sạch hết những thứ bẩn thỉu trên người thì ngay cả nước nấu đồ ăn cũng phải dùng đến nước ao Thiên Bích.
Mỗi lần ngâm, nước sẽ từ đục ngầu rồi dần chuyển sang màu đen sì. Cả thùng nước gỗ như vậy chỉ đủ cho Giang Lạc ngâm mười lăm phút. Liên Tuyết đành phải giúp cậu thay nước liên tục, mỗi lần đổi nước mới thì Liên Tuyết và sư đệ của cô đều ướt đẫm mồ hôi.
Lúc đầu Liên Tuyết vẫn còn bình tĩnh. Cô cảm thấy chuyện gì mới bắt đầu cũng sẽ có khó khăn cả, giống như việc rửa sạch một thứ gì đó dơ bẩn, rửa nhiều lần thì mới trở nên sạch sẽ được. Nhưng dù đã tẩy rửa tận năm ngày thì dòng nước vẫn bị đục ngầu sau khi Giang Lạc ngâm được mười lăm phút.
Thứ kia tà ác đến mức ngay cả nước trong ao cũng chỉ có thể cầm cự trong vòng mười lăm phút.
Lần này Liên Tuyết hoàn toàn phát hoảng lên, triệu tập các tiểu bối đến đo lường xem có phải ao Thiên Bích xảy ra vấn đề gì hay không.
Giang Lạc có chút xấu hổ, cậu luôn cảm thấy mình đã trở thành một vết mực trong mắt Liên Tuyết, dù có đổ bao nhiêu nước cũng sẽ biến thành màu đen.
Những người Liên Tuyết đưa tới cũng cho ra kết quả, tất nhiên nước trong ao Thiên Bích không có vấn đề gì mà vấn đề chính là ở Giang Lạc.
Với kết quả này, Liên Tuyết cũng cảm thấy hợp tình hợp lý, không những thế còn cực kỳ kinh ngạc.
Rốt cuộc ác quỷ phải tà tính đến mức nào mới có thể khiến Giang Lạc bị vấy bẩn đến mức như thế?
Bọn họ không giải quyết được chuyện này nên trước mắt chỉ có thể cho Giang Lạc ngâm nước trong khi chờ đạo trưởng Vi Hòa xuống núi sau bảy ngày nữa. Đạo trưởng Vi Hòa là vị trưởng bối đã thấu triệt được y học của Liên gia, chắc ông sẽ biết đây là chuyện gì.
Tuy nhiên bảy ngày sau đạo trưởng Vi Hòa vẫn chưa xuống núi, ông phái người đến báo cáo với Liên gia rằng ông chưa tìm hiểu xong, cần thêm ba ngày nữa mới xuống núi. Thế nhưng ba ngày sau đạo trưởng Vi Hòa muốn xuống cũng không được vì trong núi đang có tuyết rơi.
Đầu tháng mười hai mùa đông mới bắt đầu đến, những bông tuyết to hiếm thấy rơi dần.
Bông tuyết bay tán loạn như lông ngỗng, Giang Lạc đang đứng trước cửa sổ uống một tách trà nóng, vẻ mặt chán nản, tuyết trắng phủ trên mặt đất trắng xóa tương phản hoàn toàn với cây cỏ xanh tươi.
Có một cảm giác chân không chạm đất không được chân thật.
Giang Lạc nhìn vùng tuyết trắng xóa, cậu muốn chạy ra ngoài để giẫm lên một cái. Nhưng rồi cậu thở dài, nhấp một hớp trà nữa.
Chán quá.
Chán không chịu được.
Giang Lạc uể oải nhắm mắt lại, ngáp một cái rồi nhìn xuống đất.
Ở Liên gia mười mấy ngày, Giang Lạc thấy thời gian trôi qua thật yên tĩnh nhưng cảm giác chán nản lại lấn át hơn.
Thà cậu ở trong ký túc xá với nhóm Lục Hữu Nhất chơi đánh bài poker còn hơn là cuộc sống vô dục vô cầu thế này.
Chỉ mới mười ngày nhưng cậu đã cảm thấy mình sắp phát hoảng lên rồi, linh hồn cậu đang kêu gào khó chịu và nhạt nhẽo. Ký ức nổ tàu rõ ràng là nửa tháng trước, nhưng khi nhớ lại Giang Lạc có cảm giác một tháng đã trôi qua.
Rõ ràng vừa đến thế giới này, cậu không hề cảm thấy kích thích mãnh liệt đến như thế, nhưng qua hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác, cuối cùng cậu lại không thể nào chịu được sự bình yên.
Cậu hoàn toàn không hợp với Liên gia, dù rằng ngoài mặt vờ vịt là thế, trên thực tế, con tàu Angonise che giấu đám cá chình máu có sức hấp dẫn đối với cậu hơn nhiều.
Nhóm Liên Tuyết chưa nhận ra sự khác thường của Giang Lạc, họ chỉ thấy sự uể oài ỉu xìu mấy ngày qua là do lo lắng vết ô uế trên người.
Nhưng thật sự thì nhóm tiểu bối của Liên Tuyết còn lo lắng hơn cả Giang Lạc.
Lúc đó Liên Tuyết đã quả quyết với thiên sư rằng sau một tháng chắc chắn Giang Lạc sẽ trở nên sạch sẽ như ban đầu. Tuy nhiên một tháng đã trôi đi một phần ba mà không có chút tiến triển nào, như vậy thì làm sao ăn nói với thiên sư đây?
"Đại sư tỷ..." Các sư đệ sư muội ủ rũ nhìn Liên Tuyết.
Liên Tuyết nhìn bão tuyết đầy trời bên ngoài cửa sổ, nhíu mày: "Không biết ngày mai hết bão chưa."
Nhưng trận bão tuyết này mãi đến ba ngày sau mới dừng. Ngọn núi sâu bình thường ở phía sau núi trông giống như một ngọn núi được tuyết phủ quanh năm.
Tuyết đã không còn rơi nhưng cả dãy núi bị bao phủ một lớp tuyết dày. Người dưới chân núi có thể miễn cưỡng đi vào nhưng người trên núi khó lòng đi ra.
Liên Tuyết cắn răng, không chần chừ mà nói Giang Lạc lấy đồ đạc ra: "Tôi đưa cậu lên núi tìm đạo trưởng."
Giang Lạc không chút chậm trễ, vội vàng sắp xếp đồ xong, cứ như sợ Liên Tuyết sẽ đổi ý.
Mãi đến khi ra khỏi cổng Liên gia vào trong làn tuyết trắng, Giang Lạc hít sâu một luồng hơi lạnh rồi lầm bầm: "Quá đã."
Cuối cùng thì cậu cũng đã rời khỏi Liên gia.
Lúc chưa có tuyết thì trên núi vẫn có lối đi. Nhưng lúc này tuyết đã phủ lấp hết tất cả, thế là Liên Tuyết đưa cậu đến một con đường khác tương đối dễ dàng.
Ngoài Liên Tuyết, đồng hành cùng họ còn có hai sư đệ cơ thể cường tráng, một người tên là Liên Khương, còn người kia là Liên Bỉnh.
Hai người bọn họ năm ngoái vừa tròn 18 tuổi, tuổi còn trẻ sung sức, leo núi cũng không cảm thấy lạnh, leo một lúc đã đổ mồ hôi nóng trông như hai ống khói trong núi tuyết.
Hai người này tính tình hoạt bát, bọn họ có vẻ sợ đại sư tỷ Liên Tuyết nên cứ líu ríu bên cạnh Giang Lạc. Giang Lạc bị họ kẹp hai bên nên cũng phải bốc hơi theo.
Đi được nửa đường, kính bảo hộ của Giang Lạc bị phủ đầy hơi sương từ khí nóng bốc lên, cậu tháo kính ra lau, thản nhiên hỏi: "Bao giờ mới đến chỗ đạo trưởng vậy mọi người?"
"Đạo trưởng Vi Hòa thích yên tĩnh, bọn họ ở trên đỉnh núi, bình thường phải leo ba bốn tiếng mới có thể tới được. Đường hôm nay khó đi, chắc phải sáu bảy tiếng nữa." Liên Tuyết thở một cách nặng nhọc, xoa xoa đôi bàn tay lạnh ngắt: "Nhiều nhất sáu giờ tối mới đến nơi."
"À." Phản ứng của Giang Lạc cũng bình thường: "Sáu giờ tối mai đúng không? Vậy tối nay chúng ta ở đâu?"
Liên Khương cười ha ha: "Giang Lạc sư huynh, anh sao vậy, rõ ràng sư tỷ nói sáu giờ tối nay mà."
"Sáu giờ tối nay?" Đột nhiên động tác trên tay Giang Lạc dừng lại, cậu nhíu mày nhìn về phía họ: "Các cậu nói thật chứ?"
Liên Tuyết ngơ ngác: "Sao vậy?"
Đôi lông mày đẹp của Giang Lạc dựng lên, khó tin hỏi: "Các cậu định lội bão tuyết đi thẳng lên núi sao?"
Ba tiếng hít hơi lạnh cùng vang lên, nhóm Liên Tuyết khó tin hỏi lại: "Bão tuyết?!"
Giang Lạc còn ngơ ngác hơn cả họ: "Các cậu không thấy thiên tượng tối qua sao? Rõ ràng xế chiều hôm nay sẽ có bão tuyết ập tới, tôi nghĩ các cậu đã chuẩn bị kỹ càng rồi, đi nửa đường sẽ có nơi để tránh bão, chẳng lẽ các cậu không biết?"
"Ra ngoài phải xem thiên tượng, cái này là điều thường tình mà?"
Sắc mặt ba người Liên Tuyết sượng trân, Liên Bình lúng túng nói: "Sư huynh, lâu lắm rồi tụi em không ra ngoài nên không biết có chuyện phải nhìn thiên tượng... tụi có xem dự báo thời tiết, dự báo nói hôm nay không có bão tuyết gì cả."
Giang Lạc: "..." Đột nhiên cậu không biết ai mới là người bản xứ trong giới huyền học này.
Giang Lạc hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân mình bình tĩnh rồi nói: "Dự báo thời tiết cho dự đoán ở phạm vi lớn, tôi chắc chắn chiều nay sẽ phải đón một trận bão tuyết rồi đấy."
Hai đứa trẻ to xác quay mặt nhìn nhau rồi lập tức hoảng hốt: "Thật sao? Giang Lạc sư huynh, anh đừng lừa tụi em!"
Giang Lạc đang quan sát khung cảnh xung quanh: "Các cậu thấy đã đến mức này rồi tôi còn đi lừa các cậu à?"
"Còn bao lâu nữa bão tuyết sẽ đến vậy?" Liên Tuyết, người nãy giờ ít tham gia vào câu chuyện nhất cũng mất chú ý, cô mím chặt môi, lồng ngực đập liên hồi: "Chúng ta còn đủ thời gian quay về không?"
Giang Lạc ngẩng đầu nhìn trời rồi nghiêm túc lắc đầu: "Không đủ thời gian cho chúng ta về đâu, một tiếng nữa, nó sắp đến rồi."
Thật sự muốn kịch tính thì lời thách thức sống chết đã lập tức kéo tới.
Ánh mắt lo lắng của Giang Lạc đã bị khăn quàng cổ che lấp, khóe miệng cong lên, cảm giác như bây giờ, cuối cùng cũng đã vui hơn mười ngày ở Liên gia rồi đây.
***
Lạc Lạc lớn tiếng: Bão tuyết không liên quan tới sữa độc của tôi!
Tác giả lớn tiếng: Còn dịch dinh dưỡng không?! Lấy ra tẩy ô uế trên người Giang Lạc đi.