Chủ nhà vẫn đang khoác áo choàng tắm, thoạt nhìn đúng là bị âm thanh của mọi người đánh thức.
Thấy hắn, nhóm người dưới tầng một không hiểu sao cảm thấy căng thẳng, nhưng khi nghe thấy giọng cười của chủ nhà, họ không khỏi thả lỏng một chút. Mọi người đứng dậy chờ chủ nhà xuống lầu.
Giang Lạc cũng đang nhìn chủ nhà.
Cậu ngồi đằng sau mọi người, lúc tất cả đứng dậy chờ chủ nhà xuống thì cậu lại không nhúc nhích chút nào. Nụ cười thấp thoáng trên khuôn mặt xinh đẹp bị dáng vẻ bình tĩnh che lấp đi. Đôi mắt đờ đẫn vì mệt mỏi lâu ngày nay dần lấy lại sức sống.
Nửa tháng trôi qua, cuối cùng cậu cũng gặp lại tên ác quỷ đã khuyến mãi thêm cho cậu một lời nguyền.
Trì Vưu biết cậu nhàm chán nên đặc biệt tới chơi trò sinh tử với cậu chăng?
Giang Lạc ngồi thẳng lưng, ánh mắt lấp lóe.
Đáng tiếc thật. Lần trước nổ tàu không nổ chết được Trì Vưu, nhưng như vậy cũng tốt. Hắn không chết thì cậu mới có thể đối chất với hắn về ba nốt ruồi son.
Người đàn ông bước xuống tầng một.
Dáng vẻ bất cần đời kết hợp với lượng hormones toát ra quanh người hắn khiến trái tim đang sợ hãi và căng thẳng của người khác bỗng sinh ra những rung động xốn xang như muốn đầu hàng.
Như thể một con mãng xà khoe khoang hoa văn của mình.
Sau khi nhìn thấy hắn thì từ đầu tiên xuất hiện trong đầu mọi người chính là "bí ẩn".
Nhìn hắn có vẻ rất bí ẩn.
Tuyết Dạ, chủ căn biệt thự, một người đàn ông anh tuấn và trẻ tuổi.
Chủ nhà mặc áo choàng tắm màu đen gợi cảm, ngọn lửa ấm áp nhảy múa trên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn.
Chuyện này rõ ràng sẽ khiến cho tâm tư thiếu nữ như cây tường vi đắm mình vào ánh nắng sớm, rơi vào trong huyễn mộng màu hồng.
Lớp cải trang của ác quỷ đúng là chất lượng, Giang Lạc nâng cằm đánh giá hắn. Ánh mắt cậu tràn ngập trêu đùa và ác ý, giống với ánh mắt khi cậu thưởng thức màn trình diễn trên sân khấu của Trì Vưu.
Vô cùng giống trai bao.
Bây giờ Giang Lạc chỉ muốn thiến hắn.
Dường như ác quỷ cảm nhận được ánh mắt ấy nên nhìn lại.
Ánh mắt nguy hiểm mập mờ lặng lẽ dây dưa trong không khí.
Song Giang Lạc cảm thấy hôm nay ác quỷ hơi kỳ lạ.
Cảm giác hắn đang cố ý khoe khoang sức cuốn hút của mình.
Ác quỷ nhiệt tình hỏi: "Bữa tối ăn ngon không?"
Âm thanh cháy tanh tách của ngọn lửa trong bếp lò đánh thức mấy người trẻ tuổi. Tần Vân đỏ mặt, lên tiếng đầu tiên: "Ăn ngon lắm, cảm ơn anh đã cứu giúp."
Sau đó cô trả lời lại một vấn đề mà ác quỷ từng hỏi: "Chúng tôi đang chơi trò quốc vương, anh muốn chơi chung không?"
Trì Vưu nhíu mày: "Trò chơi quốc vương?"
Tần Vân giải thích kỹ cho hắn nghe một lần.
Nhất thời trong phòng khách chỉ còn tiếng nói của cô. Ác quỷ trông có vẻ như đang nghe say sưa, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn cô gái, nhưng thực tế sự chú ý lại như dây leo trên mặt đất và rêu mọc trên tường, dần dần lan tràn lên người của Giang Lạc.
Đã mười bốn ngày không gặp nhau.
Ác quỷ hững hờ nghĩ. Vậy mà hắn lại nhớ rõ con số "mười bốn" ngày này.
Ánh mắt đầy ý đồ xâm lược trái ngược hoàn toàn với biểu cảm hững hờ kích động bao vây thanh niên tóc đen.
Khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại thành con số không, Trì Vưu cho rằng mình sẽ mất hết hứng thú với Giang Lạc.
Hắn mang Lisa về hang ổ, để cô bé làm quen với các thuộc hạ khác, mình thì bận rộn lập kế hoạch. Đúng như những gì Trì Vưu nói, ban ngày hắn không có quá nhiều thời gian để tơ tưởng đến Giang Lạc. Thế nhưng khi màn đêm tĩnh lặng kéo tới, dục vọng nóng bỏng như một lời nguyền rủa quấn quanh lấy Trì Vưu. Nó ngo ngoe rục rịch muốn kiểm soát tâm trí của hắn. Bắt đầu từ cái đêm ấy, gương mặt đỏ bừng của người con trai nằm dưới thân mình cứ thấp thoáng hiện lên trong trí nhớ. Bờ môi đỏ thắm liên tục thốt lên những lời mắng mỏ, đôi mắt nóng hổi lấp lánh ánh nước chan chứa lệ khí, làn da căng tràn quyến rũ...
Từng chi tiết đều khiến dục vọng tham lam dâng lên như đầm lầy.
Khi khoái cảm được hòa làm một với Giang Lạc dâng trào, dục vọng đen tối của ác quỷ càng bùng nổ biến thái hơn.
Lẽ ra Trì Vưu không nên cảm thấy ảo não vì những ham muốn như thế.
Đáng lẽ hắn nên phát tiết ra ngoài... đến khi mình thấy sung sướng.
Nhưng hắn lại nhớ những gì Giang Lạc đã nói, nhớ tới lời hứa của mình.
... Chắc chắn không có lần thứ hai.
Ác quỷ không phải là người sẽ tuân thủ lời hứa.
Nhưng lần này, hắn lại cảm thấy bực bội, thậm chí còn cáu hơn trước gấp đôi.
Điều này khiến cảm xúc của ác quỷ càng thêm mưa nắng thất thường.
Hắn kìm nén mười mấy ngày, rốt cuộc vẫn xuất hiện bên cạnh Giang Lạc.
Trì Vưu không có cách xâm nhập vào Liên gia, vì vậy hắn chỉ đành kiên nhẫn chờ Giang Lạc ra ngoài.
Nhắc tới cũng lạ, rõ ràng hắn không nhìn thấy Giang Lạc nhưng cảm giác ẩn nấp bên người cậu rồi ôm cây đợi thỏ lại khiến tinh thần hắn thêm hăng hái, giống cách thợ săn theo dõi con mồi, ẩn nấp ở một nơi bí mật tùy thời tấn công. Chờ đợi như thế khiến ác quỷ không khỏi trông mong mười phần.
Cho tới hôm nay, hắn đứng ngay cửa sổ tầng hai, dõi mắt nhìn theo Giang Lạc dưới cơn bão tuyết đi về phía mình.
Giống như con mồi chủ động lao về phía cái chết. Hô hấp Trì Vưu bắt đầu gấp rút, cơ bắp căng cứng, ánh mắt hắn chăm chú dõi theo Giang Lạc. Trong thoáng chốc, thậm chí hắn muốn nuốt chửng thanh niên tóc đen đang bước đi dưới tuyết vào bụng.
Đó là một suy nghĩ mới tinh về khát khao chinh phục đang sinh sôi mạnh mẽ.
Giây phút đó, ác quỷ mặc kệ hết những lời mình từng thốt ra, không quan tâm Giang Lạc có trêu chọc hay không. Bởi vì những thứ này đều không quan trọng so với mong muốn của hắn.
Có lẽ làm thêm một lần nữa là được nhỉ?
Rốt cuộc cơn bực bội cũng dịu xuống, giống như hắn từng nói, sớm muộn gì hắn cũng tìm thấy đáp án trên người Giang Lạc. Một lần không đủ, vậy làm đến khi nào đủ thì thôi.
...
Những người khác không chú ý tới ánh mắt của chủ nhà, nhưng người bị nhăm nhe là Giang Lạc thì không thể nào ngó lơ được.
Thậm chí có thể nói ánh mắt này là do Trì Vưu cố ý để cậu phát hiện ra.
Giang Lạc cười khẩy, ngồi xuống một cách vô thức. Hai tay cậu đặt lên bàn, cái lạnh giá của mùa đông khiến da thịt ai cũng được bao bọc trong lớp áo ấm dày cộp, thứ duy nhất phơi ra chỉ có khuôn mặt và hai tay, thỉnh thoảng còn có cổ.
Hôm nay Giang Lạc mặc áo len cao cổ màu đen, trông rất anh tuấn và lạnh lùng. Chiếc cổ thon dài từng bị ác quỷ cắn mút được cổ áo che kín kẽ. Ác quỷ chỉ đành tiếc hận đảo mắt quanh khớp xương rõ ràng trên đôi tay cậu, sau đó ung dung thu hồi lại.
Mà lúc này, Tần Vân cũng trùng hợp kết thúc việc giải thích quy tắc trò chơi quốc vương.
"Ồ thì ra là thế." Ác quỷ bừng tỉnh, lập tức hứng thú cười nói: "Tôi có thể chơi chung với mọi người à?"
Có lẽ Tần Vân chỉ chờ hắn nói câu này, tức khắc đáp: "Tất nhiên rồi."
Cạnh bàn ăn lại xuất hiện thêm một cái ghế.
Tần Vân vốn định chia bài nhưng Giang lạc từ đầu tới giờ chưa nói câu nào đột nhiên lên tiếng: "Để tôi chia cho."
Có nam sinh đẹp trai bằng lòng tiếp nhận công việc trong tay, Tần Vân mừng không kịp. Cô đưa bộ bài poker cho Giang Lạc, Giang Lạc tiện tay xáo một lần rồi chia cho từng người một.
Cậu cố ý đi một vòng, chờ đến lượt Trì Vưu thì ác quỷ chỉ có thể nhận lấy lá bài cuối cùng trên tay Giang Lạc.
Hắn yên lặng cười rồi nhận lấy là bài. Đầu ngón tay tái nhợt lạnh lẽo lộ rõ đặc điểm của ác quỷ lướt thật nhẹ qua đốt ngón tay của Giang Lạc.
"Cảm ơn."
Giang Lạc mỉm cười với hắn: "Không có gì."
Còn một lá bài ẩn nằm giữa bàn, đó là một là bài khác dành cho vua. Bởi vậy, đôi khi mệnh lệnh của vua sẽ liên lụy tới mình, điều đó khiến trò chơi này càng thêm thú vị.
Sau khi ngồi xuống Giang Lạc nhìn sơ qua lá bài trong tay mình. Mặc dù vận khí của cậu không tốt lắm nhưng xác suất trở thành vua vẫn có. Đáng tiếc Giang Lạc lại nhận được lá ba bích.
Cậu úp bài xuống, chờ người cầm lá vua đứng lên.
Liên Tuyết chần chờ lật lá bài Joker lên cho mọi người nhìn: "Hình như ván này tôi là vua nhỉ."
Sau khi xác định cô là vua, Giang Lạc thở phào nhẹ nhõm, miễn không phải Trì Vưu là được.
Nhận được câu trả lời chắc chắn xong, Liên Tuyết hoang mang nhìn lá bài Joker, nội tâm lo lắng người nhận lệnh là mình, bởi vì ra lệnh rất đơn giản: "Lát nữa số 5 và số 10 thu áo lông phơi khô lại."
Số 5 là Liên Khương, số 10 là Lý Tiểu chưa nói tiếng nào. Hai người thở hắt ra, liên tục gật đầu.
Tuy rằng mệnh lệnh đầu tiên đơn giản nhưng ít ra đó là mở đầu tốt. Ván thứ hai bắt đầu lại từ đầu, vua của ván này là Đoàn Tử, người với độ tồn tại thấp.
Đoàn Tử cấm lá Joker, sắc mặt hơi do dự, hắn ngắc ngứ nói: "Tôi khá thích mấy thứ linh dị nhưng chưa thử bao giờ... Nếu các cậu sợ thì có thể không làm...Tuy nhiên..."
Tần Vân mất kiên nhẫn: "Cậu mau nói đi, mọi người đồng ý tham gia tức là chịu chơi hết."
"OK." Đoàn Tử nói: "6 và 9, tôi muốn các cậu vào nhà vệ sinh soi gương lúc mười hai giờ đêm, nghe nói làm thế có thể thấy vật lạ. Tôi muốn biết truyền thuyết này có phải là thật hay không."
Mệnh lệnh vừa đưa ra, biểu cảm của những người khác lập tức thay đổi.
Chơi những trò như thế này không sợ thân mật hay đùa giỡn, chỉ sợ mấy yêu cầu liên quan đến tâm linh.
Đoàn Tử hỏi: "Ai là 6 và 9?"
Giang Lạc không đổi sắc mặt giơ lá bài của mình lên: "Tôi là 6."
Mệnh lệnh này không ảnh hưởng lớn tới cậu cho lắm.
"Ai cầm số 9?" Đoàn Tử hỏi.
Lúc nhà, chủ nhà từ tốn lên tiếng: "Ồ, là tôi."
Giang Lạc ngước mắt đối diện với ánh nhìn từ ác quỷ. Khoảng một lúc sau hai người đồng thời dời ánh mắt đi, sóng ngầm được che giấu dưới bề mặt tĩnh lặng, ai cũng rút lui không nói một tiếng.
Đoàn Tử cũng thấy hơi luống cuống tay chân, dù sao người này cũng là ân nhân cứu mạng bọn họ, hắn nói: "Nếu anh không muốn thì..."
"Không sao." Chủ nhà lộ vẻ hứng thú, nói: "Tôi có thể mà."
Vòng thứ ba của trò chơi bắt đầu.
Trong lòng Tần Vân thầm than, những kích thích bí ẩn lúc mới bắt đầu chơi giờ đây đã lắng xuống hết. Rõ ràng trò chơi này thích hợp để gia tăng sự mập mờ giữa nam và nữ, mà sao bây giờ nó lại biến thành thế này?
Lần này đến lượt Tần Vân chia bài, cô hi vọng mình có thể làm quốc vương và chèo lái về mục đích ban đầu của trò chơi này, nhưng rồi cô lại thất vọng.
Giang Lạc bình tĩnh úp bài mình xuống.
Chậc, lần này là Q.
"A, quốc vương vòng này là tôi rồi." Ác quỷ bỗng kinh ngạc kêu lên, sau khi thu hút được ánh nhìn từ mọi người, hắn híp mắt cười rồi chậm rãi đặt lá bài quỷ lên mặt bàn, than thở: "Không ngờ tôi lại may mắn như vậy đấy."
Giang Lạc nhìn chằm chằm lá bài quỷ miệng cười toe toét kia, lông mày cậu nhảy lên dữ dội, trong lòng dấy lên một dự cảm xấu.
Ác quỷ ung dung ngồi tựa lưng lên ghế, mái tóc đen ẩm ướt xõa tung bên lông mày, ánh mắt của hắn khiến lòng mọi người không yên, hắn nói: "Chọn ai để ra mệnh lệnh được bây giờ nhỉ?"
Tần Vân bị hắn nhìn không khỏi đỏ mặt.
Ngón tay của hắn gõ nhẹ, nhịp tim của người khác liên tục đập theo từng nhịp gõ của hắn. Ác quỷ hưởng thụ nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Vậy mời Q chủ động hôn K nhé?"
Đây mới là cách chơi đùa chính xác. Tần Vân mừng rỡ hỏi: "Ai là Q và K thế?"
Mọi người lần lượt lắc đầu. Sau một hồi im lặng, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Giang Lạc đang bất động.
Giang Lạc bình tĩnh lật bài, chữ Q màu đen vô cùng rõ ràng xuất hiện ở góc trái trên cùng của lá bài.
Liên Khương đồng tình vỗ vai cậu: "Sư huynh, tiếc là em không phải K."
"Ai cầm lá K đấy? Không lẽ..." Những người khác quái dị nhìn về phía bài ẩn.
Đỗ Ca ngồi gần lá bài ẩn nhất nên quyết đoán lật nó lên. Đúng là K.
Vậy là nhà vua tự ra mệnh lệnh cho chính mình.
Ác quỷ bất ngờ hỏi: "Là tôi sao?"
Hắn thở dài, bất đắc dĩ nhún vai: "Vậy cậu tới đi."
Giang Lạc khẽ hừ, cảm thấy kỹ năng giả vờ giả vịt của Trì Vưu lại nâng lên một tầm cao mới.
Cậu không tin Trì Vưu không động tay động chân vào việc này.
Giang Lạc chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng đi về phía ác quỷ.
Ác quỷ ngồi trên ghế, lẳng lặng chờ cậu đến.
Người bên cạnh nhìn không chớp mắt, không hiểu sao Liên Tuyết lại đỏ mặt theo. Cô siết chặt cánh tay của Liên Bỉnh khiến cậu ta la oai oái: "Sư tỷ đau đau đau."
Vừa đến trước mặt Trì Vưu, Giang Lạc bỗng mỉm cười, giả mù sa mưa mà nói: "Cho tôi xin lỗi, làm phiền anh rồi."
Ác quỷ bật cười: "Không sao."
Giang Lạc vươn tay, móng tay thoáng xẹt qua động mạch chủ trên cổ của ác quỷ. Cậu nâng đầu hắn, từ từ cúi xuống.
Tóc dài rủ xuống, che lại gò má của hai người.
Ngay sau đó, giông tố gào rú bên ngoài nhà gỗ. Tất cả ánh đèn bỗng dưng tắt lịm.
Căn biệt thự chìm vào bóng đêm.