Khoảnh khắc đèn vụt tắt, Tần Vân sợ hãi kêu lên, cô ôm chầm lấy cánh tay của Đỗ Ca: "Có chuyện gì xảy ra vậy!"
Đỗ Ca nhìn khung cảnh tối tăm mịt mờ ngoài cửa sổ, nhíu mày, trầm giọng nói: "Có lẽ do bão tuyết nên dây điện bị đứt rồi."
Liên Tuyết lên tiếng an ủi: "Mọi người bình tĩnh, trong nhà có lò sưởi mà."
Lò sưởi tỏa ra một vòng ánh sáng mở ảo, chiếu sáng ghế sô pha trong phòng khách.
Quản gia Nghiêm đứng dậy nói: "Biệt thự còn khá nhiều nến, các vị chờ một lúc, tôi lập tức đi lấy nến đến."
Tình huống đột ngột xảy ra cũng không ảnh hưởng đến việc thực hiện mệnh lệnh của hai người.
Giang Lạc đã dừng lại trước khi môi của cậu chạm vào Trì Vưu, mùi nước hoa thoang thoảng từ người ác quỷ lượn lờ bên mũi của cậu. Hắn lại còn xịt cả nước hoa... Vẻ mặt của Giang Lạc dần trở nên kỳ lạ.
Cậu lặng lẽ hít thở một chút, không thể không hỏi hắn: "Anh cố ý phải không?"
Ác quỷ thản nhiên hỏi lại: "Sao cơ?"
Nước hoa, áo choàng tắm.
Bão tuyết và cả căn biệt thự bằng gỗ.
Quá nhiều sự trùng hợp ở đây, giống như tên ác quỷ này đang bố trí cạm bẫy chờ cậu.
Nhưng sao Trì Vưu lại biết hôm nay Giang Lạc sẽ lên núi?
Giang Lạc tặc lưỡi, dứt khoát đứng thẳng dậy nhưng lập tức bị ác quỷ túm lấy cổ tay. Hắn cười thật sâu: "Nói rõ ràng đã nào."
"Không muốn, tôi cứ thích dừng lại đúng lúc anh đang hứng thú đấy." Giang Lạc bật lại hắn không hề lưu tình, rồi hai người im lặng so mấy chiêu trong bóng tối: "Lòng anh tự hiểu rõ."
Trong bóng tối, Liên Bỉnh đang ngồi gần chỗ của chủ nhà bỗng cảm thấy có mấy luồng gió quét qua, cậu ta nghi ngờ quay đầu lại nhìn, ngập ngừng hỏi: "Sư huynh, ân nhân cứu mạng?"
Giang Lạc tức khắc tách khỏi Trì Vưu, khinh bỉ hỏi: "Ân nhân cứu mạng là kiểu xưng hô gì vậy?"
Liên Bỉnh ngượng ngùng cười hai tiếng, Đỗ Ca nói: "Ngồi cạnh bàn ăn tối quá, chúng ta lại gần lò sưởi ngồi đi."
Đám người di chuyển đến ngồi bên lò sưởi, quản gia nhanh chóng mang nến đến, nhờ tấm gương phản xạ ánh lửa và ánh nến mà cuối cùng thì trong phòng cũng sáng lên một chút. Mấy người trẻ tuổi đã không còn tâm trạng chơi trò chơi nữa, bọn họ lo lắng nhìn ra bên ngoài, bão tuyết vẫn không hề có dấu hiệu giảm đi.
Gió tuyết thổi nghiêng ngả, âm thanh quỷ khóc sói gào.
Trì Vưu nâng cốc cà phê lên, bỗng nhiên hỏi: "Mọi người đã từng nghe câu chuyện về bà chúa tuyết chưa?"
"Bà chúa tuyết?"
Người đàn ông mỉm cười, bắt đầu kể lại chuyện cũ. Trong ánh lửa nhảy nhót, câu chuyện này như được phủ thêm một tầng kinh dị huyền bí nhưng thật lộng lẫy.
"Truyền thuyết kể rằng có một yêu quái được gọi là bà chúa tuyết. Mỗi lần mụ ta xuất hiện đều sẽ mang đến bão tuyết ngập trời, à, trông giống như bây giờ vậy." Trì Vưu thấp giọng kể.
Gió tuyết gào thét ngoài cửa sổ như thể phụ họa theo lời của hắn.
"Bà chúa tuyết sẽ đi lại trong màn tuyết và dụ dỗ những người đàn ông lạc đường. Sau đó, mụ sẽ mang họ về nhà, và vào lúc hai người hôn nhau, người đàn ông sẽ bị băng tuyết đóng băng, linh hồn của gã cũng sẽ trở thành đồ ăn giúp bà chúa tuyết duy trì sự sống."
Hắn nói đùa: "Trận bão tuyết xuất hiện đột ngột như này thì không biết trong ngọn núi này có bà chúa tuyết tồn tại không nhỉ?"
Đám người cười ha ha: "Anh biết nói đùa thật đó."
Nụ cười của Trì Vưu không đổi, hắn cúi đầu uống một ngụm cà phê.
Đoàn Tử do dự hỏi: "Trên thế giới này thật sự có bà chúa tuyết sao?"
"Bà chúa tuyết là yêu quái tồn tại trong truyền thuyết ở nước ngoài, nước ta không thực sự có bất kì yêu quái nào tương tự với bà chúa tuyết. Nhưng cũng có một nàng tiên có năng lực khá giống với bà chúa tuyết." Liên Tuyết đọc rất nhiều sách nên có kha khá kiến thức về chuyện này, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiên nữ này được gọi là Tuyết Sơn nữ, nàng là con gái của Trương Đại đế - sơn thần của đền Quảng Đức. Mỗi lần nàng ấy xuất hiện đều mang theo một trận tuyết lớn."
"Truyền thuyết là truyền thuyết, đều không có thật." Tần Vân nhíu mày nói: "Tháng mười hai có tuyết rơi cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Đừng nói là tháng mười hai, ngay cả tháng ba, tháng tư tuyết còn bay đầy trời đây này. Mấy năm nay thời tiết kiểu gì mà không có?"
Bóng lửa nhảy múa in lên khuôn mặt của mọi người sự tương phản giữa bóng tối và ánh sáng, dường như gió lạnh đang tràn vào từ khung cửa sổ, nhiệt độ không khí ngày càng xuống thấp.
Liên Tuyết ho khan khiến gương mặt cô ửng đỏ lên, giống như giai đoạn đầu của cảm cúm vậy, cô nói: "Xin lỗi, chắc tôi phải về nghỉ ngơi trước rồi."
"Được rồi, không đùa nữa." Đỗ Ca lên tiếng: "Tất cả mọi người trở về phòng ngủ đi."
Đoàn Tử ngập ngừng nói thêm: "Việc soi gương lúc mười hai giờ đêm... cũng hủy đi ạ."
"Lẽ ra nên hủy bỏ từ lâu rồi." Tần Vân trộm nhìn sang Trì Vưu, đưa tay lên sửa sang lại mái tóc: "Chúng ta đang ở trong nhà người khác, sao có thể chơi loại trò chơi này được?"
Trì Vưu nói: "Không cần bỏ đâu."
Hắn nhìn Giang Lạc, ngầm trêu cậu: "Nếu như cậu sợ thì bỏ chạy giữa chừng cũng được."
Giang Lạc đối mặt với hắn mấy giây, nhún nhún vai: "Vui lòng phụng bồi."
Liên Tuyết do dự nhìn hai người họ, người bình thường không tin cũng được nhưng bọn họ là người học huyền học, đương nhiên sẽ cực kì kiêng kị những thứ này: "Như này đi, mười hai giờ đêm nay, chúng ta cùng nhau xuống đây chờ hai người họ, nhiều người cũng yên tâm hơn mà, mọi người thấy thế nào?"
Đoàn Tử gật đầu liên tục: "Được đó."
Đỗ Ca nói: "Thống nhất vậy nhé."
Trong biệt thự có không ít nến nên mỗi người cầm lấy ba cái, chào tạm biệt nhau rồi trở về phòng. Số lượng phòng có hạn nên hai người một phòng, mà Liên Tuyết thân là con gái nên trong ba người Giang Lạc ai cũng không tiện ngủ cùng phòng với cô, thế là ba chàng trai dứt khoát chen nhau một căn.
Trở về phòng đóng cửa lại, Giang Lạc mới hỏi hai người Liên Khương: "Hai cậu có cảm thấy chủ nhà nhìn rất quen mắt không?"
Hai người Liên Khương ngơ ngác lắc đầu: "Tụi em chưa từng gặp qua."
Giang Lạc suy tư, hỏi: "Liên gia mấy cậu ít khi ra ngoài sao lắm à?"
"Ít lắm." Hai người bọn họ ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Tụi em sẽ không đi ra khỏi ngọn núi này trừ khi thực sự cần thiết."
Hèn chi.
Giang Lạc thầm nghĩ, chẳng trách Trì Vưu dám ngang nhiên dùng bản thể của mình để xuất hiện, hắn không hề sợ việc ba người Liên Tuyết nhận ra hắn là ai.
Bên trong căn phòng có hai cái giường, bọn họ đẩy tủ đầu giường ở giữa ra chỗ khác, rồi đẩy hai cái giường sát vào nhau làm thành một giường lớn.
Từ nhỏ Liên Khương và Liên Bỉnh đã có thói quen tự mình làm, hai người họ không cho Giang Lạc giúp đỡ, cùng nhau trải ga giường một cách gọn gàng. Trải xong, bọn họ bắt gặp Giang Lạc đang suy tư nhìn tấm gương đặt trước giường.
Liên Khương và Liên Bỉnh đi tới, buồn bực hỏi: "Sao lại đặt gương đối diện với giường ngủ nhỉ?"
Đặt gương trước đầu giường là điều tối kỵ trong phong thủy. Ngoài ra, đặt gương đối diện cửa phòng ngủ, đối diện cửa chính hoặc cửa nhà vệ sinh cũng đều là điều cấm kỵ.
Giang Lạc nói: "Lấy mảnh vải che lên tấm gương này đi."
Gương là vật thuần âm, sẽ hội tụ âm khí, trong nhà có quá nhiều gương sẽ dẫn đến suy nhược tinh thần, thậm chí còn gây ảnh hưởng đến sức khỏe. Bởi vậy, nếu muốn đặt gương thì cần phải chọn vị trí cực kỳ cẩn thận.
Giang Lạc nói bố cục phong thủy của căn biệt thự không có vấn đề gì ý là chỉ bố cục cửu cung. Nhưng nói về vị trí đặt gương thì không có một tấm gương nào trong biệt thự này được đặt đúng vị trí.
Tuy nhiên cậu không nói ra.
Mặc dù tính cậu lạnh lùng, nhưng có ơn thì phải trả, vì thế lúc trước khi nghiên cứu về địa hình của biệt thự cậu đã ghi lại những vấn đề ở đây. Cậu vốn định khi nào chủ nhà tỉnh dậy thì sẽ tự mình nói với chủ nhà, nhưng sau khi nhìn thấy người đó là Trì Vưu, à hiểu rồi, cậu không cần nói cái gì hết.
Giang Lạc dạo quanh phòng ngủ một vòng, bảo hai người Liên Khương tháo gần như toàn bộ số gương xuống, sau đó lấy một tấm chân dung Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn từ trong túi ra dán lên cửa.
Vị này là người đứng đầu Lôi Bộ, là thủ lĩnh của chư thần. Ngài ra lệnh cho sấm sét, chân dung của ngài là thứ trừ tà tránh tai tốt nhất.
Ngay cả hai sư huynh đệ cũng rất thắc mắc: "Sư huynh, tại sao phải che hai tấm gương này lại ạ?"
"Không nên để hai tấm gương đối diện nhau." Giang Lạc nhớ tới gì đó, nhắc nhớ: "Lúc các cậu ở khách sạn, sẽ có nơi đặt TV ở cuối giường, ngay giữa chân giường. Vào những lúc đặc thù, TV cũng chính là một "tấm gương" nên tốt nhất phải che nó lại khi ngủ."
Hai người bỗng nhiên nghiệm ra: "Sư huynh, tụi em đã nhớ."
Nửa đêm rất nhanh đã tới, nhóm người cầm nến rời phòng.
Dọc đường, những tấm gương phản chiếu ánh nến trên tay họ. Giang Lạc bình tĩnh đi qua mấy tấm gương hiện lên những ngọn nến nhảy múa. Sau một lúc lâu, tất cả đã tập trung đông đủ. Giang Lạc nhìn Liên Tuyết, trông vẻ mặt cô hơi xanh xao: "Cậu ổn chứ?"
Liên Tuyết lắc đầu cười: "Trước khi ngủ quản gia có mang cho tôi một bát canh gừng, tôi cũng mới uống thuốc do nhà luyện chế, chắc mai là khỏe thôi."
"Sư tỷ." Liên Bỉnh lo lắng nói: "Nhớ giữ gìn sức khỏe nha."
Chẳng mấy chốc sẽ đến mười hai giờ. Hai nhân vật chính là Giang Lạc và Trì Vưu vào nhà vệ sinh trước, Đoàn Tử đứng đầu bảy người muốn đi theo vào. Trì Vưu cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ còn ba phút. Hắn bèn cười với mây người ngoài cửa: "Không thú vị gì cả, tôi vào trước đây."
Không đợi mọi người phản ứng, hắn lập tức đóng sầm cửa.
Liên Khương ngơ ngác: "Ê, sư huynh của tôi còn ở bên trong mà."
Ngọn nến được đặt hai bên tấm gương, Giang Lạc liếc nhìn Trì Vưu một cái rồi dựa lưng vào tường.
Mặt tường hơi lạnh, nhà vệ sinh chật chội, hai người đàn ông cao gầy cũng đủ để khiến không gian trong đó càng thêm nhỏ hẹp. Nhưng trong bầu không khí đơn độc này, ai cũng không thể tránh khỏi việc nhớ về những cảm giác khi cả hai ở trên tàu hôm ấy.
Sau khi nỗi đau bị xâm chiếm qua đi, cảm giác kì lạ khó tả bò dọc theo xương cốt, cơ bắp đến tứ chi Giang Lạc. Nó như cảm giác khi bị kiến gặm nhấm, đau ngứa đan xen, nhỏ vụn mà dày đặc.
Nhưng không ai trong bọn họ đề cập đến gian phòng kia.
Sắc mặt Giang Lạc không thay đổi, cậu cúi đầu đốt một điếu thuốc, sau khi trải nghiệm chuyện giường chiếu, mỗi cử động của cậu đều có phần trưởng thành và quyến rũ. Giang Lạc cảm giác có ánh mắt đang tuần tra từng li từng tí trên người mình, giống như một quốc vương đang thèm muốn vùng đất mình chưa chinh phục được.
Quá đáng sợ, ý xâm lược xen lẫn với ham muốn liếm láp đủ khiến tinh thần Giang Lạc trở nên hưng phấn: "Anh vẫn không lên?"
Cậu cắn tàn thuốc nhắc nhở, ác quỷ lại đến gần cậu, ép cậu ở giữa bức tường và cơ thể lạnh băng: "Trong bão tuyết cũng có thể vô tình gặp nhau, bạn Giang à, duyên phận của em và tôi đúng là không thể tả bằng lời."
Giang Lạc nhả một ngụm khói, đuôi mắt giật giật, cười nửa miệng bảo: "Thầy Trì, chuyện trùng hợp như vậy khiến em rất khó tin tưởng thầy không động tay động chân gì đó trong này."
Cậu cầm điếu thuốc, tàn thuốc lá quẹt qua yết hầu của Trì Vưu, nếu không cẩn thận thì trên cổ tái nhợt của hắn sẽ xuất hiện một vết bỏng xấu xí: "Nói đi, lần này anh lại muốn làm gì."
Trì Vưu nhíu mày, chẳng qua khi hắn định nói gì đó thì ánh nến trước gương ở phía sau hắn bỗng rung động một chút.
Mười hai giờ.
Bên ngoài có người gõ cửa: "Hai người không sao chứ? Đã đến giờ rồi."
Giang Lạc cười nhạo đẩy Trì Vưu ra, để cho những người khác bước vào.
Vốn dĩ phòng vệ sinh cũng không lớn, nhiều người đứng như vậy khiến không gian càng thêm chật chội. Mọi người chen chúc nhau, ngay cả cánh tay cũng không thể nhúc nhích. Giang Lạc và ác quỷ áp sát nhau, lưng của cậu tựa vào ngực người ta, khoảng cách gần gũi tạo nên sự mập mờ.
Giang Lạc cố hết sức giữ bình tĩnh và nhìn về phía tấm gương, cơ bắp cả người không nhịn được căng cứng. Cậu nghe thấy tiếng cười khẽ truyền đến từ sau lưng, mấy lọn tóc cũng bị người nào đó nâng lên.
Trán Giang Lạc nổi đầy gân xanh, cậu đang định dạy cho hắn một bài học thì bỗng nhiên ánh nến trong phòng vệ sinh lung lay dữ dội.
Bây giờ là giờ Tý, là lúc âm khí nặng nhất. Giang Lạc nhìn về phía tấm gương, gương mặt của bọn họ phản chiếu trong tấm kính. Dưới ánh đèn mờ ảo, sắc mặt của ai cũng trắng bệch như người chết. Trong hoàn cảnh tối tăm này, tấm gương u tối mờ mịt như được phủ lên một tầng sương mù ma quái. Rõ ràng trong phòng vệ sinh không có gió nhưng ánh nến lại lay động mãnh liệt như đang bị gió thổi bay, tưởng chừng một giây sau liền bị dập tắt.
"Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Lý Tiểu nơm nớp lo sợ nắm lấy cánh tay của Đoàn Tử.
"Mau ra ngoài." Giang Lạc hiểu rất rõ đạo lý thấy không ổn thì phải chạy, hét lên với cánh cửa gần nhất: "Liên Khương, mở cửa!"
Liên Khương đang mở cửa, đầu nhễ nhại mồ hôi, hô lên: "Sư huynh, cửa không mở được!"
Liên Bỉnh lao tới giúp đỡ, tuy nhiên cửa không xê dịch chút nào.
Tần Vân hét lên, chỉ vào tấm gương: "A a a có ma!"
Giang Lạc vô thức quay đầu nhìn vào tấm gương nhưng chỉ thấy có tia sáng đỏ lóe lên, ngay sau đó một cơn đau nhói ập tới. Cậu nhắm mắt lại, chưa kịp chống trả thì đã rơi vào bóng tối.
Thanh niên tóc đen ngã ra sau thì được một đôi tay nhợt nhạt kịp thời đỡ lấy.
Lúc này trong phòng vệ sinh, ngoại trừ ác quỷ còn đứng vững thì những người còn lại đều ngã rạp xuống đất.
Gương mặt Trì Vưu dữ tợn. Hắn ngồi phía cuối ôm Giang Lạc vào lòng, mặc kệ những người nằm trên đất, hắn bèn đặt cậu ngồi lên sofa trong phòng khách.
"Ra đây."
Đèn đột nhiên sáng lên, quản gia Nghiêm xuất hiện trong góc, cung kính nói: "Chủ nhân."
Trì Vưu cúi đầu nhìn Giang Lạc song thanh niên tóc đen không hề hay biết gì cả. Cậu như hóa thành một con búp bê tinh xảo tuyệt trần.
Giọng điệu hắn vô cùng lạnh lẽo: "Chuyện gì xảy ra."
Quản gia Nghiêm giật chuỗi hạt trong tay xuống. Khuôn mặt đầy nếp nhăn bỗng trở nên bóng loáng, trẻ trung. Sư thầy đẹp trai hơi xoay người: "A Di Đà Phật. Thưa chủ nhân, những người này rơi vào trận pháp nên linh hồn bị kéo vào thế giới gương."
"Ta biết." Trì Vưu: "Ta nhớ rằng đã ra lệnh cho ngươi tìm người phá trận pháp này."
"Chẳng lẽ chủ nhân không thấy tò mò sao ạ?" Đôi mắt Cát Vô Trần hơi lóe lên, y nhìn Giang Lạc đầy tò mò, hỏi: "Có người đặc biệt bố trí một căn phòng ở chỗ này, lại còn bố trí trận pháp trong đó. Sau đó tụ hội một nhóm người đến đây, cuối cùng thì người phía sau màn muốn làm cái gì nhỉ?"
"Ngài và tôi thay thế hai nhân vật trong vở kịch này là có thể bất động thanh sắc quan sát hướng đi của sự việc. Trước tiên xem thử thí chủ Giang Lạc đóng vai trò gì... Và người đứng sau màn có phải người chúng ta vất vả tìm kiếm bao năm trời không."
Cát Vô Trần nói: "Chủ nhân, đây chính là nguyên nhân tôi cho rằng trận pháp gương phải được giữ nguyên."
Nói xong, y cúi người thật sâu rồi đứng thẳng dậy. Nhưng ác quỷ vẫn đứng bất động, giống như một bức tượng đá đáng sợ.
Cát Vô Trần thầm thấy không ổn.
Làm thuộc hạ của Trì Vưu, bọn họ vô cùng hiểu tính cách của hắn. Khi Trì Vưu cười, không có nghĩa là tâm trạng của hắn đang vui. Ngược lại, nụ cười của hắn càng sâu, khóe môi nhếch lên càng cao thì chứng tỏ rằng tâm trạng của hắn đang cực kỳ mất hứng.
Tuy nhiên lúc Trì Vưu không để lộ bất kì cảm xúc gì còn đáng sợ hơn gấp vạn lần lúc hắn không cười.
Điều này có nghĩa là lệ khí của hắn đã cao đến mức muốn giết người.
Cát Vô Trần siết chặt chuỗi hạt, lập tức nhận sai: "Chủ nhân. . ."
Tiếc rằng y còn chưa nói xong thì sương đen sau lưng Trì Vưu đã vọt lên, giương nanh múa vuốt quấn chặt lấy Cát Vô Trần. Cát Vô Trần bị sương đen túm chặt cổ lôi lên không trung, đỉnh đầu chạm vào trần nhà.
Một làn sương đen khác hóa thành cánh tay người xuyên qua lồng ngực và mạch máu của Cát Vô Trần. Cảm giác sương đen xâm nhập vào máu thịt đau đớn khôn xiết, đôi mắt Cát Vô Trần lập tức trợn to, gân xanh hiện rõ trên chiếc cổ xinh đẹp.
Bàn tay màu đen lướt về phía lồng ngực trái rồi bóp hờ trái tim y.
Có lẽ cảm giác bị uy hiếp nên nó đập càng nhanh. Mạch máu căng phồng, co vào giãn ra liên tục.
"Cát Vô Trần." Chủ nhân y nói: "Nếu ngươi tái phạm lần nữa, ta sẽ bóp nát tim của ngươi."
Trong mắt Cát Vô Trần tràn đầy tơ máu, hàm răng run cầm cập trả lời: "Tôi, biết... lỗi rồi, thưa chủ nhân..."
Sương đen tản ra, Cát Vô Trần ngã nhào trên mặt đất.
Trì Vưu nghiêng đầu nhìn y, đôi mắt cô độc ẩn ẩn băng giá: "Đừng thăm dò thái độ của ta với Giang Lạc."
Cát Vô Trần gắng gượng quỳ xuống đất: "Vâng chủ nhân, tôi hứa sẽ không tái phạm."
Trì Vưu quay đầu nhìn Giang Lạc.
Một lát sau, hơi thở quanh người hắn không hiểu sao bắt đầu trở nên cáu kỉnh, sự khó chịu dâng trào: "Tìm cách để ta tiến vào thế giới gương."
"Chủ nhân, chuyện này không dễ dàng, thế giới gương không chịu nổi sức mạnh của ngài." Cát Vô Trần ho ra một ngụm máu, khiêm tốn nói: "Xin ngài hãy cho tôi hai ngày."