Trong lúc hôn mê, hình như có người thỏ thẻ bên tai Giang Lạc: "Cậu có biết ranh giới giữa thiện và ác là gì không?"
Gì, cơ...
Có lẽ biết cậu nghe không hiểu nên âm thanh này dừng lại, sau đó nói một cách dịu dàng hơn: "Cậu có muốn xóa sạch cái ác không?"
Xóa sạch cái ác?
Tư duy của Giang Lạc bỗng trở nên chậm đi vô số lần. Một bàn tay lướt qua trán cậu, vừa dịu dàng lại vừa lạnh lẽo như băng tuyết.
"Mặc dù ác quỷ vẫn giữ nguyên lý trí của con người nhưng hắn trời sinh ô uế, cùng lắm chỉ tạo ra nhiều tội nghiệt, nhiễm thêm nhiều máu tanh."
"Chỉ khi nào hắn chết rồi thì mọi thứ mới có thể lắng lại."
Âm thanh văng vẳng bên tai, mơ mơ hồ hồ: "Chỉ cần giết chết ác quỷ là các cậu có thể thoát khỏi đây."
Giết chết ác quỷ là có thể ra ngoài?
Không lẽ bọn cậu đã tiến vào thế giới gương rồi chăng?
Hơi thở Giang Lạc nặng nề.
Người nói chuyện là ai?
Anh là ai?
Ác quỷ... là chỉ Trì Vưu ư?
"Tỉnh dậy đi." Rồi bàn tay ướt lướt qua đôi mắt của Giang Lạc: "Đi xem nguồn gốc của tội ác sinh ra như thế nào."
*
Giang Lạc bị tiếng ồn đánh thức.
Cậu khó khăn mở mắt ra, mí mắt nặng nề như gắn thêm chì. Chỉ mỗi động tác mở mắt này thôi mà Giang Lạc mất tận hai phút.
Lúc này, bên tai vang lên âm thanh vô cùng náo nhiệt. Tiếng khua chiêng gõ trống vui mừng giống như thứ âm nhạc hay được chơi ở các đám cưới miền quê... Tiếng kèn... Tiếng trò chuyện của người già và trẻ em.
"Giang Bình Thành! Sao anh lại làm thế với con chúng ta chứ!" Người phụ nữ khóc nấc lên, tiếng quát vừa thốt ra nhưng sau đó lại nhỏ đi rất nhiều, cuối cùng run rẩy rồi cầu xin yếu ớt: "Sao anh lại đưa Lạc Lạc tới Trì gia chứ?"
Lời nói này chứa rất nhiều thông tin nhưng Giang Lạc không đủ sức suy nghĩ nội dung ẩn giấu trong đó, bởi vì giọng nói của người phụ nữ hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Giọng nói này cậu đã nghe mười mấy năm, là giọng nói của người phụ nữ quen thuộc nhất trong cuộc đời Giang Lạc, chính là người mẹ ngoài đời thực của cậu, Tiêu Yên.
Giang Lạc chợt mở mắt ra.
Không gian u ám chật hẹp của một chiếc kiệu hoa đỏ rực. Giang Lạc cúi đầu xuống thì phát hiện mình đang mặc bộ quần áo tân lang đỏ chót vô cùng bình thường.
Là lễ phục dành cho chú rể.
Ngoài kiệu, người đàn ông mất kiên nhẫn nói: "Nó là con trai, gả gì mà gả? Chẳng qua nó chỉ đến Trì gia chăm sóc cậu chủ Trì mấy năm thôi. Qua mấy năm nữa khi nó trở lại, nó sẽ trở thành cậu chủ giàu sang. Nhanh lên, đừng làm ầm ĩ vào ngày trọng đại. Chốc nữa anh đưa em một túi bạc, em ra kia mua thêm mấy bộ quần áo đi?"
Người phụ nữ nức nở, bất lực nói: "Không được đâu, không thể làm thế với con..."
Người đàn ông lớn tiếng: "Vậy em thay nó gả nhé?!"
Người phụ nữ khóc nấc lên từng hồi, không nói thêm nữa.
Giang Lạc cúi đầu, mặt không gợn sóng.
Giọng nói quen thuộc của bố mẹ, vẫn tính cách quen thuộc đó. Cậu hoàn toàn xác định mình đã lạc vào một thế giới giả trong gương. Nhưng tại sao thế giới giả tưởng này lại xuất hiện hình bóng của bố mẹ cậu?
Giang Lạc xiết chặt nắm đấm.
Vào lúc cậu hôn mê, rốt cuộc người nói chuyện với cậu là ai.
Nhưng bất kể là ai. . . thì bây giờ cậu vô cùng khó chịu. Làm gì không làm nhưng cứ bắt buộc phải lôi hai người mà cậu cố tình vùi sâu trong ký ức ra để làm gì?
Giang Lạc tối sầm mặt, xe kiệu bỗng dưng lắc lư như bị ai đó khiêng lên.
Cậu liền thu hồi những cảm xúc bị dồn nén lại, toan vén rèm để xem có gì đang xảy ra ngoài cửa sổ. Nhưng vượt quá dự liệu của cậu, cánh rèm màu đỏ đã bị đóng đinh.
Đám cưới ai lại đi đóng đinh cửa kiệu chứ?
Giang Lạc cảm thấy mọi chuyện không còn đơn giản nữa rồi. Cậu dứt khoát không nhìn nữa mà chuyển sang kiểm tra người mình.
Có lẽ đây vẫn là cơ thể của cậu, những đặc điểm quen thuộc không hề thay đổi. Giang Lạc vén tay áo lên, không thấy vòng âm dương nữa. Cậu thở dài nhưng cũng tạm chấp nhận được. Hẳn là cậu tiến vào thế giới gương bằng ý thức hoặc tinh thần thể.
Vừa định bỏ tay áo xuống, Giang Lạc bỗng nhìn thấy tay trái của mình. Cậu ngẩn người, nốt ruồi son ở tay trái không thấy đâu nữa.
Đúng, nếu là linh hồn, vậy linh hồn này chính là dáng vẻ vốn có của cậu...
Tướng mạo của cậu và "Giang Lạc" trong sách gần như giống hệt nhau, ngoại trừ nốt ruồi son trên mu bàn tay và mái tóc dài, còn lại không khác nhau lắm.
Giang Lạc nghiêng đầu, thấy sau lưng mình là mái tóc dài màu đen.
Chiều dài cũng ngang mái tóc đen của cậu.
Giang Lạc quấn một lọn tóc rồi trầm ngâm.
Phải chăng linh hồn của cậu đang dần biến hóa thành thể xác? Hay là linh hồn và cơ thể cậu đang dần hợp thành một. Cơ thể trưởng thành nên linh hồn cũng trưởng thành theo, bởi vậy mà tóc của linh hồn cũng mọc dài ra.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng rao hàng.
"Sủi cảo nhào bằng nước nóng đây! Canh đậu hũ đây! Bánh nướng đây bà con ơi!"
"Ai báo không! Ba văn tiền một tờ!"
Giang Lạc lặng yên nghe tiếng bán hàng rong, có lẽ thế giới gương đang nằm ở thời cận đại.
Cậu nhớ tới lời nói vừa nãy của người phụ nữ.
"Đến Trì gia?"
...
Mí mắt cậu giật giật, đừng bảo là Trì gia của tên Trì Vưu đó?
Rèm kiệu hoa bỗng nhiên bị kéo ra, bà mai xụ mặt cầm một ly trà vào: "Cậu chủ Giang, sắp đến Trì gia rồi. Mời cậu uống miếng nước súc miệng, xin mời."
Giang Lạc nhận lấy ly nước, dưới đôi mắt giám sát của bà mai nhấp một ngụm rồi lại phun ra. Bà mai mỉm cười, cầm lấy ly nước rồi buông rèm.
Bỗng nhiên Giang Lạc cảm thấy đầu óc xoay mòng mòng, cậu bóp nhẹ ấn đường, đầu óc như trở nên chậm chạp và không thể suy nghĩ.
Sau khi đến Trì gia, Giang Lạc được mời bước qua chậu than. Nói là mời nhưng thực ra là được người đỡ. Thần trí cậu đang vô cùng mông lung, cả đoạn đường đều phải dựa dẫm vào người khác. Họ không hề ngạc nhiên trước trạng thái này của cậu, sau khi hoàn thành mọi nghi thức, Giang Lạc được đưa vào động phòng.
Giường chiếu rét buốt. Giang Lạc ngồi trên giường, giật giật bàn tay rồi nhéo đùi mình thật mạnh.
"Ai u cậu Giang à, đừng làm thế chứ."
Bà mai la lên, sau đó đưa ly nước bên miệng cậu giúp cậu uống: "Uống xong là khỏe thôi."
Uống nước xong, Giang Lạc mới từ từ khôi phục lại khỏi cơn choáng váng. Cậu xoa ấn đường, ngước mắt nhìn xung quanh. Bây giờ cậu đang ngồi trong một căn phòng rường cột chạm trổ, dán đầy song hỷ đỏ.
Ga giường đỏ chót, rèm che cũng vậy, tất cả trước mắt đều là một màu đỏ rực.
Bên trong gian phòng còn có một bà mai và hai nha hoàn đang đứng. Hai nha hoàn cúi đầu, bà mai thì tươi cười rạng rỡ, trên cổ bà ta đeo sợi dây ngọc Phật: "Cậu Giang, tôi xin phép lui. Nếu cậu cần giúp gì thì cứ gọi một tiếng."
Bà mai dặn dò hai nha hoàn rồi đi ra ngoài. Nha hoàn đứng cuối đá Giang Lạc để cậu quay đầu nhìn cô, vậy mà cô nha hoàn này lại giống Liên Tuyết.
Liên Tuyết ném cho cậu một tờ giấy rồi chạy nhanh ra ngoài.
Giang Lạc bất động thanh sắc đạp lên tờ giấy, đợi trong phòng không còn ai mới xoay người nhặt lên. Trên tờ giấy nguệch ngoạc vài dòng chữ: "Có lẽ chúng ta tiến vào thế giới gương rồi. Liên Khương Liên Bỉnh là sai vặt chỗ này, những người khác tạm thời chưa rõ. Cậu bảo vệ tốt bản thân, có cơ hội gặp lại thì tính tiếp."
Quả nhiên, Liên Tuyết cũng theo cậu tiến vào đây.
Đoán chừng mọi người bị tấm gương chiếu vào nên mới bị hút vào thế giới gương.
Cũng không biết Trì Vưu có vào theo hay không.
Giang Lạc cau mày, đại não đau nhức, di chứng sau khi bị chuốc thuốc mê vẫn chưa vơi.
Trì gia này là đầm rồng hang hổ gì không biết. Đến nơi bị đánh thuốc rồi mới cho phép bái đường động phòng?
Giang Lạc đứng dậy, quan sát khắp nơi một lượt. Trong phòng u ám, chỉ có mấy ngọn nến đỏ le lói. Ngoại trừ vài bộ bàn ghế và bình hoa cổ, thực tế không có gì để nhìn.
Cậu đốt sạch tờ giấy Liên Tuyết để lại rồi quay về giường ngồi. Ước chừng nửa tiếng sau, ngoài phòng vang lên âm thanh vấn an.
"Cậu chủ."
Giang Lạc nhìn chằm chằm bên ngoài. Một bóng người từ cửa sổ giấy bước đến cạnh cửa: "Các ngươi lui."
Là một người đàn ông.
Không, có lẽ dùng từ đàn ông lại không quá chuẩn xác. Đó là giọng nói của một thiếu niên sắp trở thành người lớn, ngoại trừ hơi khàn còn một chút quen thuộc khiến Giang Lạc không khỏi rợn cả tóc gáy.
Bà mai nói: "Vâng."
Những bóng dáng khác nối đuôi nhau rời đi, chỉ còn lại một hình dáng cao ráo. Cửa vang lên tiếng kẽo kẹt, lộ ra hình dạng chân thực của người này.
Quả nhiên là thiếu niên.
Tướng mạo của hắn vẫn chưa nảy nở hoàn toàn, cực kỳ anh tuấn tinh xảo, sống mũi cao thẳng, sơn căn đầy đặn. Gương mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt không tia máu khẽ mỉm cười, đôi mắt đen láy giả dối khiến người khác nhìn không thấu.
Xem ra bề ngoài hắn chỉ mới mười sáu tuổi. Giang Lạc nhìn hắn như nhìn Trì Vưu thuở thiếu thời. Giây phút ấy cậu lại cảm thấy bàng hoàng.
Là Trì Vưu thật. Không ngờ cậu lại kết hôn với Trì Vưu ở thế giới gương.
Đệch.
Giang Lạc ngộp thở một giây rồi lập tức trở về nguyên trạng. Cậu tiếp tục quang minh chính đại đánh giá Trì Vưu, định nhìn thấu linh hồn thông qua thần thái của hắn.
Ngoại hình của Giang Lạc và Liên Tuyết không thay đổi, nhưng sao Trì Vưu lại biến thành thiếu niên?
Hay nói đây chỉ là một Trì Vưu giả?
Trì Vưu xoay người đóng cửa. Lúc quay đầu lại, hắn liền đối mặt với ánh mắt dò xét của "Vợ mới cưới" của hắn. Hắn bước tới với nụ cười trên môi, sau đó ngồi kế bên Giang Lạc, ra vẻ bạn tốt vai kề vai tâm sự với nhau: "Cậu Giang, hình như em chưa biết tôi nhỉ. Tôi là Trì Vưu, sau này là chồng em."
"Chồng?" Giang Lạc nhịn không được cười nhạo, thấy dáng vẻ này cậu lại liên tưởng tới tính cách đáng ghét khi trưởng thành của hắn, lúc nào cũng ép buộc cậu: "Con nít con nôi mà đòi làm chồng à?"
Trì Vưu ôn hòa bao dung cười cười: "Tôi đã là chồng em rồi."
Giang Lạc nhíu mày, thầm nghĩ ông đây còn lên giường với phiên bản trưởng thành, không lẽ oắt con như hắn lại không trị nổi? Cậu cười khẩy, bỗng khoác vai Trì Vưu: "Vậy anh biết làm chồng như thế nào không?"
Trì Vưu nghiêng đầu, híp mắt nhìn cánh tay đang khoác trên vai mình, chậm rãi nói: "Rửa tai lắng nghe."
Giang Lạc vừa định nói thì bỗng nhớ ra gì đó, dò hỏi: "Anh đủ mười tám tuổi chưa?"
Trì Vưu cười nói: "Mấy năm nay tôi bệnh tật triền miên vẫn không khá lên. Trông trẻ vậy thôi chứ thực ra tôi bước sang tuổi mười tám vào đầu năm nay rồi."
Bị bệnh ư?
Bố mẹ Giang Lạc trong thế giới này giống hệt bố mẹ cậu ngoài đời. Đã như vậy, liệu những gì Trì Vưu trải qua thời niên thiếu ở trong đây cũng tương tự với Trì Vưu trong nguyên tác không?
Giang Lạc vô cùng hứng thú với bí mật của Trì Vưu. Cậu cực kỳ tò mò rốt cuộc hoàn cảnh như thế nào mới nuôi dưỡng được một ác quỷ như Trì Vưu vậy. Cậu thề, cậu phải đào ra bí mật lớn nhất của hắn, chẳng hạn chân tướng về việc chết trước ba mươi tuổi, chẳng hạn lý do Trì Vưu suy yếu, sau đó ném toàn bộ bí mật này vào mặt hắn.
"Anh bị bệnh gì ấy?" Giang Lạc quan tâm hỏi: "Mấy năm nay vẫn ổn chứ?"
"Trì Vưu thở dài: "Cơ thể yếu ớt, giờ làm phiền em đến xung hỉ cho tôi."