"Thật là ghê gớm..."
Cảm giác tận mắt nhìn thấy người khác cưỡi gió hoàn toàn không giống với nghe bằng tai. Bốn người Đỗ Ca bị Giang Lạc chinh phục, toàn thân họ đỏ bừng, những gì tận mắt chứng kiến đã khiến họ không thể nào tin nổi, sau đó là mừng muốn điên nhìn về phía Giang Lạc.
Thì ra cao thủ ngay bên cạnh họ!
Trong thế giới gương ma mị và tràn ngập nguy hiểm, kết bạn với một người tài giỏi như vậy khiến cảm giác an toàn bỗng nhiên dâng cao.
Liên Khương đến bên cạnh Giang Lạc cười lấy lòng: "Quả nhiên là sư huynh, trận bát quái phức tạp như vậy mà anh lại vận hành cực kỳ trơn tru. Không hổ là top một của giải đấu, là tấm gương sáng của lớp trẻ tụi em."
"Trước đây em cứ tưởng sư huynh cùng lắm chỉ là đại sư bùa chú một trong một triệu, ai dè không chỉ riêng bùa chú mà mấy thứ khác anh cũng đỉnh nữa." Liên Bỉnh cũng bu lại, liên tục thổi phồng Giang Lạc đến tê dại da đầu: "Sau này em sẽ đi theo anh, sư huynh muốn em làm gì em lập tức làm cái đó. Sư huynh... anh cho em một lá bùa hộ mệnh thôi, nha?"
Rốt cuộc cũng nói ra được mục đích. Bùa hộ mệnh của đại sư bùa chú chính là vật dù có tiền nhưng chưa chắc đã mua được.
Liên Tuyết bật cười: "Bớt lẻo mép lại nào. Nếu sư huynh nói thế giới này tồn tại rất nhiều ma quỷ vậy chúng ta phải cẩn thận chút. Để điều tra được chân tướng của ác quỷ, chí ít phải sống sót đã."
Giang Lạc gật đầu, "Liên Tuyết nói đúng. Giờ anh không có tấm bùa nào cả. Liên Bỉnh này, lúc em làm việc vặt ở phòng bếp thì tìm giúp anh chút máu gà trống và bùa vàng. Không có mấy thứ này đảm bảo an toàn chúng ta vẫn còn những biện pháp trừ tà khác. Các cậu nhớ kỹ, thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ bản thân."
Lời dặn dò này chủ yếu là dành cho nhóm Đỗ Ca.
"Máu ở ngón giữa và đầu lưỡi có nhiều dương khí nhất, nếu gặp nguy hiểm hãy cắn nơi đó rồi vẩy máu vào người ác quỷ. Đừng dựa vào tường, vì quỷ hồn thường thích bám trên những bức tường lạnh lẽo. Mọi người làm thế chỉ khiến quỷ nhập vào người mình dễ hơn thôi..."
Một lát sau, nhóm người rón rén rời khỏi hang động, chuẩn bị trở về cương vị của mình. Bỗng nhiên Tần Vân nhớ tới cái gì đó, hỏi: "Chủ nhà mà chúng ta đang ở nhờ cũng nhìn vào gương, chắc chắn anh ta cũng bị hút vào đây nhưng tại sao tôi lại không thấy anh ta nhỉ?"
Giang Lạc không trả lời câu hỏi này, khi cậu và Liên Tuyết cùng nhau trở về, Liên Tuyết đột nhiên thở dài: "Sư huynh, chắc anh cũng đã biết tên cậu chủ của gia tộc này đúng không.
"Ừm."
"Anh ta là Trì Vưu." Nhắc tới cái tên này xong Liên Tuyết cũng phát rầu, nói: "Mặc dù nhà chúng tôi ở trong núi, tới tận bây giờ cũng chưa lần nào thấy Trì Vưu nhưng tên của anh ta thì tôi vẫn biết. Tính sơ qua thì anh ta cũng đã chết gần nửa năm rồi, vậy mà trong thế giới gương này lại xuất hiện cái tên ấy. Không riêng gì anh ta mà còn có cả Trì gia, rõ ràng đang ám chỉ Trì gia trong thế giới thực."
"Trong thế giới này, gương mặt của Trì Vưu quá giống với chủ nhân căn biệt thự đã cho chúng ta ở lại... Cậunói thử xem, chủ nhà có phải là Trì Vưu đã chết kia không ? Có phải chúng ta bị anh ta ép tiến vào thế giới gương không?"
"Nửa đêm soi gương là yêu cầu của Đoàn Tử." Giang Lạc không đồng ý với nghi vấn của cô, nói: "Nếu Trì Vưu chính là người khiến chúng ta đi vào thế giới gương, chẳng lẽ chỉ vì muốn chúng ta đi giết một tên ác quỷ thôi sao? Đúng rồi, có phải lúc cậu tỉnh lại, người kia đã nói với cậu rằng phải giết chết ác quỷ thì mới có thế thoát khỏi đây, đúng không? Hắn chỉ nói với cậu duy nhất câu đấy thôi à?"
Liên Tuyết nói: "Ừm, hắn chỉ nói với tôi câu đấy thôi."
Nhưng giọng nói ấy lại nói với Giang Lạc rất nhiều.
Bây giờ nhớ lại, âm thanh ấy bỗng trở nên vô cùng mơ hồ. Giang Lạc không thể đoán được đó là nam hay nữ, già hay trẻ. Nhưng mỗi một câu nói như đang dẫn dắt cậu theo một hướng khác.
Dáng vẻ ban sơ của tội ác...
Giang Lạc chỉ có thể xác định đó không phải là giọng của Trì Vưu, mà Trì Vưu chắc chắn sẽ không nói thế.
"Sư huynh, chúng ta..." Liên Tuyêt nhìn người đứng phía trước, thoáng chốc cúi đầu im lặng.
Giang Lạc ngẩng đầu nhìn sang thì thấy một thiếu niên đang đứng bên cầu mỉm cười chờ bọn họ.
Sắc trời hôm nay vẫn còn u ám, gió thoang thoảng lạnh. Trì Vưu nhợt nhạt đứng ở ven hồ, mái tóc đen bị gió thổi tung lên. Hắn mỉm cười với Giang Lạc và Liên Tuyết, trông rất dịu dàng.
Sau khi nhận ra Giang Lạc đang nhìn mình, Trì Vưu mới vẫy tay với cậu: "Giang Lạc, qua đây đi."
Rõ ràng chỉ mới vừa thành niên, nói chuyện cũng không có sự áp bức, nhưng lúc đôi mắt đen láy đó nhìn lên thân mình lại khiến cho người khác không cách nào từ chối được.
Giang Lạc tiến đến, cúi đầu nhìn tay của hắn. Cậu không muốn nắm tay với con ní: "Anh tới tìm tôi à?"
Trì Vưu cười cười, ngược lại chủ động nắm lấy tay cậu rồi kéo cậu quay người rời đi: "Trưởng bối trong nhà muốn gặp em."
Đây là bàn tay của Trì Vưu thiếu niên, nó chẳng khác gì tay của Trì Vưu đã chết cả. Không một chút sức sống, đến mức khiến người ta hoài nghi rằng dòng máu dưới lớp da thịt đó có phải trời sinh đã lạnh lẽo rồi hay không.
Nhưng... đây là lần đầu tiên Giang Lạc nắm tay Trì Vưu một cách đúng nghĩa.
Giang Lạc không thích ứng kịp nên khẽ giật tay ra, tuy nhiên, nhìn thì lực nắm của hắn trông rất nhẹ nhàng nhưng thực tế lại không thể tránh thoát, thậm chí con bị Trì Vưu nắm chặt hơn. Hắn quay đầu lại cười nói: "Sao thế?"
"Này bạn hiền." Giang Lạc cười như cười không: "Buông tay."
"Ráng chịu đựng một chút nhé." Trì Vưu áy náy cười với cậu: "Trưởng bối phái nha hoàn với sai vặt theo dõi chúng ta cả đoạn đường, em vừa vào cửa, nếu chúng ta không thân thiết một chút thì tám năm này của em không được thoải mái đâu."
Giang Lạc như hiểu ra, nhìn sang hắn: "Vậy nên là tôi phải cảm ơn anh nhỉ?"
Trì Vưu điềm nhiên nói: "Không cần cảm ơn đâu."
À.
Giang Lạc giành quyền chủ động nắm tay hăn, đan mười ngón tay với nhau. Cậu mỉm cười dịu dàng, nói: "Đã vậy thì, chơi lớn hơn nữa."
Trì Vưu sững sờ, sau đó cúi đầu nhìn xuống mười ngón tay đan xen. Giang Lạc chạy tới trước mặt hắn, nghiêng đầu nhìn lại, đuôi mắt thoáng mang theo nét tươi cười: "Cậu chủ, nhanh lên nào."
Trì Vưu bị cậu kéo đi hai bước mới hoàn hồn lại, hắn nhìn theo bóng lưng Giang Lạc, chợt đôi mắt ấy lóe lên.
Cậu chủ Giang gia này, trông vậy mà thú vị đấy.
*
Trưởng bối Trì gia nói muốn gặp Giang Lạc, thực chất chỉ là muốn ăn một bữa cơm với Giang Lạc mà thôi. Cũng không hẳn, nói ăn cơm thì đề cao Giang Lạc quá, những trưởng bối này chỉ liếc nhìn Giang Lạc một chút. Sau đó, họ thờ ơ và mặc kệ Giang Lạc, trong suốt bữa cơm họ chỉ vây quanh Trì Vưu để nói chuyện.
Cuối cùng thì Giang Lạc cũng biết Trì gia có bao nhiêu người. Trì Vưu thuộc dòng chính Trì gia, trừ dòng chính ra, Trì gia có tổng cộng sáu chi thứ, bốn vị trưởng lão, ai trong số họ cũng là trưởng bối thuộc thế hệ ông bà của Trì Vưu.
Trong bữa cơm, có đến tận mười một, mười hai vị trưởng bối. Một bữa ăn này bọn họ cũng chẳng ăn được bao nhiêu, chủ yếu là mở miệng liên tục nói chuyện với Trì Vưu.
"Cậu đã kết hôn rồi, đã đến lúc gánh vác Trì gia. Đừng nhởn nhơ giống trước kia nữa, lúc bé gây biết bao nhiêu tai họa còn đòi có người lau mông, chẳng lẽ sau này gặp họa thì phải lau cho con cả đời sao?"
"Nếu cậu là dòng chính thì hãy làm mọi chuyện cho thật tốt vào, đừng làm chuyện mất mặt giống cha cậu... thanh danh dòng chính các cậu hôi thối không ngửi được làm cả chi thứ chúng tôi mệt mỏi lây."
"Ngay cả quy cách ăn cơm cũng quên rồi à? Đừng gắp thức ăn cho nó, chẳng phải tay nó dài lắm sao?"
"Ông thần ơi, ăn cơm nhai kỹ nuốt chậm, cậu ăn vội vậy để đi cho kịp đầu thai chắc? Đúng là như quỷ đói nhập, có dạy cũng không dạy nổi."
"Nói nãy giờ cậu cũng không đáp lại được một tiếng, chỉ có biết ăn thôi, cậu còn làm được cái gì nữa hả?"
Trì Vưu vẫn bình tĩnh gắp đồ ăn bỏ vào chén Giang Lạc rồi tiếp tục ăn.
Giang Lạc nhìn hắn dùng cơm, tư thế ngồi của thiếu niên đoan chính, biểu cảm dửng dưng. Từng động tác thanh lịch như sách giáo khoa, như thế này mà bảo là vội vàng ư?
Nếu hắn mà lề mề nữa thì chắc bữa cơm này ăn đến hai giờ mới no được mất?
Mười một, mười hai cái miệng nói liên tùng tục, xem việc "dạy dỗ Trì Vưu" là một vinh dự lớn lao lắm. Cứ như răn dạy Trì Vưu một câu thôi là có thể mang lại cho bọn họ cảm giác sung sướng khi trấn áp được dòng chính. Anh nói một câu thì tôi phải nói hai câu, cò kè nhau đâm chọt Trì Vưu từ đầu đến chân, khiến người không khỏi cảm thấy Trì Vưu sống thôi đã là một chuyện tốn khí trời. Mặc dù Giang Lạc hoàn toàn bị xem nhẹ nhưng bữa cơm này cậu lại chẳng thấy ngon chút nào. Cậu chỉ cảm thấy mình như bị một đám vịt ồn ào vây quanh, ầm ĩ muốn phát điên.
Giang Lạc thấy hình bóng cha mình - Giang Bình Thành trên những người trưởng bối Trì gia này.
Điều này làm cậu khó chịu, thậm chí muốn rời khỏi bàn ăn. Nhưng tất nhiên bây giờ không phải lúc giận dữ, Giang Lạc vẫn giữ nụ cười trên mặt, cúi đầu nhìn hạt cơm, không để cho người khác nhìn thấy được cơn khó chịu đang dần dần tích tụ trong lòng mình.
Cuối cùng, tất cả những kẻ đó đều tìm được cảm giác thành tựu đầy thỏa mãn khi được hạ bệ Trì Vưu. Bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực giống như kẻ thắng trận, bước ra khỏi bàn ăn như người dòng chính hàng thật giá thật.
Một bàn đồ ngon xa hoa chưa đụng đến đã nguội lạnh, mùi thơm vặn vẹo thành vị béo ngậy khó chịu. Trì Vưu quay đầu nhìn về phía Giang Lạc: "Sao em không ăn đi?"
Giang Lạc liếc mắt nhìn hắn rồi kéo dài giọng: "Không thấy ngon miệng."
Cậu không kìm được cơn tức giận và muốn bịt miệng những người đó lại, rốt cuộc làm sao Trì Vưu lại nhịn được cơ chứ?
Trì Vưu nhìn xuống mặt bàn, chỉ vào một miếng gà giòn cách đó không xa: "Em ăn thử món này đi, món sở trường của đầu bếp đấy, da giòn và thịt mềm, tươi ngon và mọng lắm."
"Được rồi," Giang Lạc không khách sáo nữa: "Tôi sợ bên trên dính phải nước bọt của bọn họ."
Trì Vưu bật cười thành tiếng, hắn nhẹ nhàng buông bác đũa xuống, cười khì: "Cho nên tôi chỉ ăn đồ trước mặt mình thôi."
Thật sự Giang Lạc không biết vì sao đến nước này rồi hắn còn cười được, cậu bật dậy: "Anh ăn no chưa? No rồi thì đi thôi."
Trì Vưu lấy khăn lau hai tay và môi mình xong mới đứng lên nói: "Đi thôi."
Bàn ăn vừa nãy chính là bữa trưa, nhưng mới trưa mà sắc trời đã tối đến mức mặt trời sắp khuất bóng. Không khí lạnh lẽo, Giang Lạc hít sâu một hơi, gió lạnh tạt vào cửa cũng không dập dập được cơn bực tức trong lòng cậu.
"Có thuốc lá không?" Cậu hỏi.
"Thuốc lá?" Trì Vưu kinh ngạc nhìn cậu.
Giang Lạc cong môi cười với hắn: "Thuốc lá ấy."
Trì Vưu bình tĩnh nhìn cậu một lúc rồi dắt cậu vào phía cửa chính Trì gia: "Tôi không có nhưng để tôi dẫn em đi mua."
Hai người ra cổng chính, dấu chân còn thưa thớt ở cổng Trì gia. Giang Lạc ngẩng đầu nhìn trời, màu trời ở thế giới trong gương rất quái lạ, cậu không thể nào xác định rõ được thiên tượng nên hơi mơ hồ nói: "Đi nhanh rồi về, trời sắp mưa rồi."
Trì Vưu gật đầu, sau khi đi được một đoạn cứ như vô ý mà nói: "Cô gái đi chung với em sáng nay ấy, nhìn sắc mặt của cô ta như thể cô ta quen biết tôi vậy."