Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!

Chương 119




Tính tình Giang Bình Thành và Tiêu Yên đều rất tốt nên mới có thể sinh ra một đứa con trai giống như Giang Lạc.

Chẳng qua tuổi tác Giang Bình Thành cao, ngoại hình biến dạng, vẻ điển trai đến tuổi trung niên đã giảm bớt vài phần. Tuy nhiên nếu nhìn thoáng qua giữa khuôn mặt có thể thấy đâu đó vài nét giống Giang Lạc.

Hạ Cầm hôn vào ấn đường Giang Bình Thành rồi lộ ra nụ cười như có như không.

*

Giang Lạc nhớ tới một số chuyện buồn nôn, cậu không muốn ở lại Giang gia thêm nữa nên sau khi nhờ người đi báo thì cũng chuẩn bị rời đi.

Trước khi rời đi, cậu dẫn Trì Vưu trở lại phòng mình.

Cậu nhớ rõ thời điểm cậu rời khỏi ngôi nhà này có quên mang theo vài món đồ. Cậu muốn tìm xem liệu có thể tìm thấy chúng trong thế giới gương không.

Giang Bình Thành biết tin bèn vội vàng chạy tới. Trên mặt ông ta còn vương dấu son môi, buồn cười lại khôi hài trả lời: "Cậu Trì, cha có mối làm ăn muốn bàn bạc với con, chắc chắn đây sẽ là sinh ý lớn có lợi với con. Không biết con có thể tới thư phòng với cha không?"

Trì Vưu nhàn nhã ngồi trên ghế, mãi đến khi Giang Bình Thành không giữ được nụ cười trên môi thì hắn mới uể oải đứng dậy: "Đi thôi."

Hai người lục tục rời đi, còn Giang Lạc thì tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình. Cậu đứng trước tủ quần áo, lục hết toàn bộ rốt cuộc cũng tìm thấy một chiếc hộp sắt nhỏ.

Khi thấy chiếc hộp sắt, Giang Lạc không khỏi thở phào.

Cậu tìm đồ bởi vì muốn chứng minh thế giới gương và thế giới thực tương thông với nhau. Không ngờ kẻ đứng sau màn lại giỏi tới mức này, ngay cả đống quỹ đen mà cậu giấu đi mà gã cũng có thể mô phỏng như thật.

Giang Lạc cầm lấy hộp sắt rồi đi tới bàn ngồi xuống. Cậu mở nắp hộp ra, mười mấy xu và mười mấy đồng đại dương ở bên trong nếu chuyển thành tiền hiện đại thì cũng cỡ bốn năm ngàn. Giang Lạc cảm thấy trước đây cậu cũng khá tiết kiệm, cậu vừa lôi một đồng đại dương ra để ngắm nghía thì bỗng cửa phòng bị người nào đó đóng lại. Người này bước vào mang theo mùi thơm mát, đi đến bên cạnh Giang Lạc.

Giang Lạc không quay đầu lại nhìn.

Người phụ nữ đứng sau cậu, cánh tay nhẹ nhàng khoác lên ghế dựa, dịu dàng hỏi thăm: "Cậu chủ, cậu sống ở Trì gia thế nào?"

"Không tệ lắm." Giang Lạc thờ ơ đáp.

Hạ Cầm thở một hơi đầy vẻ yên tâm: "Không tệ là được rồi."

Bầu không khí lắng xuống, Giang Lạc hờ hững xoay đồng đại dương trong tay, bày ra vẻ mặt không muốn tiếp chuyện. Nhưng Hạ Cầm giống như cố tình không hiểu ý của cậu, ngón tay ả nhẹ nhàng vuốt ve gáy của Giang Lạc, nói: "Cậu chủ, khi lão gia quyết định muốn đưa cậu đến Trì gia, tôi đã suy nghĩ rất lâu nhưng rồi cũng không lên tiếng ngăn cản."

Lời ả nói không nhanh cũng không chậm, mềm dẻo lại kiên định, xem ra Hạ Cầm luôn có vẻ đáng tin nhất, ả là người phụ nữ rất thú vị nên đôi khi Giang Lạc cũng không thể nhìn thấu được ả.

"Vì vài năm ở lại đây Giang gia rất náo loạn. Dù sao cậu ở Trì gia vẫn tốt hơn Giang gia nhiều." Hạ Cầm từ trên vai Giang Lạc trượt xuống, bàn tay như ngọc vòng qua cổ của cậu, cả người ả áp vào lưng Giang Lạc: "Đến khi cậu trở về, Giang gia sẽ thay đổi thành một diện mạo khác."

Giang Lạc nhàm chán hỏi: "Tại sao cô lại làm vậy?"

Trong thế giới hiện thực, cậu đã từng hỏi Hạ Cầm vấn đề giống như đúc.

Sau khi tận mắt chứng kiến chuyện vượt quá giới hạn kia, Giang Lạc năm mười lăm tuổi hồn xiêu phách lạc trở về phòng của mình.

Mẹ của Giang Lạc nhu nhược, chỉ biết nghe chồng răm rắp. Cha Giang Lạc lại là một tên ác ma, lúc Giang Bình Thành vung tay đánh vợ con chỉ có mỗi Giang Lạc đứng ra bảo vệ mẹ mình, ráng chống đỡ ai đó đánh. Từ trước giờ chưa có ai che mưa che gió cho cậu.

Hạ Cầm là người đầu tiên.

Người đầu tiên bảo vệ Giang Lạc.

Một lần lại một lần, ả ôm lấy Giang Lạc che chở cậu ở phía sau. Trước khi Giang Bình Thành bộc phát cơn tức giận, ả bèn cười để chuyển dời sự chú ý của lão. Hạ Cầm không phải mẹ Giang Lạc, ả chỉ lớn hơn Giang Lạc mười mấy tuổi nhưng Giang Lạc lại tìm thấy cảm giác an toàn mà mẹ mình không bao giờ có trên người ả.

Giang Lạc không thể tin được cảnh tượng cậu vừa nhìn thấy, một mình ngồi trước bàn đọc sách ngẩn người. Một lúc sau, Hạ Cầm đi tới phòng của Giang Lạc.

Cô không mặc quần áo, ánh mắt nhìn Giang Lạc đầy ắp tình ý, tay của cô rê từ gương mặt cậu rồi xuống dần phía dưới, từng động tác không khác gì trước đây là bao.

Vẫn dịu dàng, cẩn thận từng chút một như vậy.

Hạ Cầm dụ dỗ Giang Lạc chỉ vừa mười lăm tuổi.

Giang Lạc cảm thấy buồn nôn, sự tin tưởng cũng sụp đổ. Cậu né tay Hạ Cầm, câu hỏi còn mang theo sự run rẩy: "Sao cô lại làm như vậy."

...

Giang Lạc ném khối đại dương trong tay lên mặt bàn, lạnh lùng nói: "Cút đi."

Hạ Cầm dừng tay lại, cô thở dài: "Tôi thích cậu."

"Nhưng với độ tuổi và thân phận này, tôi không thể trở thành vợ cậu." Hạ Cầm đứng dậy: "Mà cậu sẽ không lấy tôi, bởi vì cậu không thích tôi."

Đã như vậy, ả lập tức quyết định quyến rũ ông bố không có nguyên tắc của Giang Lạc, ít ra như thế thì ả có thể hầu hạ bên cạnh Giang Lạc mãi mãi.

Ả cười rồi nói: "Một khi tôi trở thành mẹ cậu vậy thì tôi sẽ có thể bảo vệ cậu rồi."

"Quan trọng nhất là," Ả lẩm bẩm: "Chờ khi nào cha cậu chết, Giang gia là của tôi mà cậu cũng sẽ là của tôi."

"Cậu chủ, cậu sẽ là con của tôi. Tôi có thể đưa cậu cao chạy xa bay."

Câu trả lời của Hạ Cầm ở thế giới gương đang dần hoà làm một với lời nói của ả ở thế giới thật.

Giang Lạc mười lăm tuổi biết Hạ Cầm có địch ý mơ hồ với mẹ mình, bởi vì mỗi lần cậu bị thương do bảo vệ mẹ, địch ý sắc bén sẽ càng hiện rõ hơn.

Thẳng đến ngày đó cậu mới biết địch ý của ả tượng trưng cho thứ gì.

Hạ Cầm ghen ghét với mẹ cậu, vì mẹ Giang Lạc có thể có được cậu mãi mãi.

Giang Lạc mười lăm tuổi đã phải chịu đựng sự tấn công từ mặt tối trong thế giới của người lớn.

Giang Lạc báo cảnh sát.

Cậu là trẻ vị thành niên, báo cảnh sát bảo mẫu nhà cậu cưỡng ép trẻ vị thành niên nhưng không thành. Bởi vì việc này mà Tiêu Yên, mẹ của Giang Lạc cuối cùng cũng làm một việc mạnh mẽ nhất cuộc đời của bà, đó là ly hôn với Giang Bình Thành.

Giang Lạc không muốn ở lại Giang gia thêm một chút nào nữa, ngôi nhà thối nát này khiến cậu buồn nôn. Cậu và mẹ rời khỏi Giang Bình Thành, từ cuộc sống của người có tiền trở thành cuộc sống của người bình thường.

Giang Lạc cho rằng cuộc sống mới này chỉ vừa bắt đầu, sự thật cũng như thế, chẳng qua đời sống lại thêm phần long đong mà thôi.

Mẹ của cậu sống trong hoàn cảnh túng thiếu này thì bắt đầu hối hận và phàn nàn. Cuối cùng đến một ngày, bà không thể chịu nổi nữa, gào khóc với Giang Lạc: "Tại sao con lại báo cảnh sát? Nếu con không làm thế thì mẹ đã không ly hôn với cha của con. Chúng ta sẽ không phải sống khổ sở như thế này."

"Mẹ tình nguyện không biết cha con ngoại tình..."

Kể từ ngày đầu tiên, Giang Lạc đã cảm thấy thứ tình thân này thật sự khiến con người ta phải khịt mũi coi thường.

...

Hạ Cầm còn định nói thêm vài câu nữa nhưng cánh cửa được ả đóng lại đột nhiên bị đá văng ra. Trì Vưu đứng ngay trước cửa, mặt đen sầm lại, giọng nói còn có phần lạnh lùng.

"Vị phu nhân này," Hắn nói: "Tôi và Giang Lạc phải đi rồi."

Giang Lạc đứng dậy, lúc chuẩn bị bước ngang qua thì đột nhiên cậu quay lại nhìn bà.

Hệt như trong mắt cậu mà chỉ là một người xa lạ mà thôi

Vẻ mặt Hạ Cầm cứng đờ.

Ả đã nghĩ vô số biểu cảm mà Giang Lạc có khi biết chân tướng, dù thế nào cũng sẽ rất kinh tởm, nhưng lại không ngờ được rằng thái độ cậu lại sẽ là như vậy.

"Còn một câu quên nói, Giang gia ghê tởm quá," Giang Lạc nhún nhún vai, giọng còn mang theo vẻ mỉa mai: "Dù cho là Giang Bình Thành, Tiêu Yên hay cô đi chăng nữa."

Cậu quay lại, trong giọng nói còn mang theo ý cười: "May thay, đây là lần gặp cuối rồi."

Nói xong, Giang Lạc bước ra cửa

Hai người đi thẳng về Trì gia.

Buổi sáng, người lái xe đưa hai người họ đến Giang gia, Trì Vưu đã dặn trời chập tối hẵng đến đón. Bây giờ bọn họ lại về sớm, chỉ có thể đành đi bộ về thôi.

Trên đường đi Giang Lạc hỏi: "Giang Bình Thành muốn kinh doanh gì với anh à?"

"Kinh doanh chung ấy mà," Trì Vưu cong môi cười: "Nghe đồn dạo gần đây Bốc Cửu thành của lão có quỷ, kinh doanh sòng bạc của lão đang trên đà đóng cửa phá sản rồi. Lão thua kha khá tiền, tiền lúc trước Trì gia cho Giang gia cũng bị lão lấy đi bù lỗ, còn lần này ấy à, muốn đưa sòng bạc sang chỗ khác làm ăn. Trì gia am hiểu mấy chuyện bắt quỷ nên lão muốn anh tìm một người lợi hại của Trì gia để đồng hành với lão."

Giang Lạc nhíu mày: "Người Trì gia lợi hại nhỉ? Ngoài anh ra còn ai lợi hại nữa không?"

Trì Vưu hơi sững sờ, nhìn cậu với vẻ sâu xa: "Sao em biết tôi lợi hại?"

Giang Lạc hỏi lại: "Chẳng lẽ anh không lợi hại sao?"

Trì Vưu không nhịn được cười, đôi mắt đen láy không còn sự nguy hiểm nữa: "Cái miệng này của cậu Giang đúng là khiến người ta không thể chiếm thế thượng phong được mà."

Hai người chỉ thỉnh thoảng nói đôi ba câu nhưng chuyến xe đã đến khu phố sầm uất. Lúc Giang Lạc đi qua một quán mì hoành thánh, cậu chợt nghe ba người đàn ông bên bàn nói về chuyện ma quỷ quấy rối.

"Nghe đâu tối qua lại thêm một người chết, chết thảm cực kỳ, vừa sáng sớm đã vội vàng đưa tới nghĩa địa."

"Úi ------ chết thảm cỡ nào vậy?"

"Tôi nói chắc mấy người sợ chết ngất... Được rồi được rồi, lát còn phải ăn hoành thánh nữa, tôi không nói về cái tử trạng với mấy người đâu."

Bước chân Giang Lạc dần chậm lại, cậu nhìn về phía Trì Vưu, nghiêm túc nói: "Tôi đói rồi."

Một phút sau, hai người cũng ngồi vào quán ăn ven đường. Chủ tiệm hoành thánh nhiệt tình hỏi: "Hai cậu có ăn cay không?"

Giang Lạc gật gật đầu, hào sảng nói: "Nhiều nhiều chút!"

Ông chủ nói: "Được nhá!"

Tiệm bán mì hoành thánh nhỏ hẹp, bên trong chỉ có ông chủ đang ngồi nấu, tất cả bàn ghế đều được bày ở bên ngoài, mặc dù nhỏ và bàn ghế cũng đã cũ, nhưng lại được lau dọn rất sạch sẽ. Trì Vưu nhìn những vết xước trên mặt bàn, ngồi xuống với tư thế thẳng lưng, mặc dù trông khác hẳn với những người xung quanh nhưng do Trì Vưu tỏ ra quá điềm tĩnh, nên nhìn chung cũng không lộ ra điều gì không hợp.

Thậm chí hắn còn có hứng thú trêu ghẹo Giang Lạc: "Hôm nay nhờ phúc của cậu Giang mà tôi ăn nhiều thêm một bát cơm cũng không bị ai nói gì."

Giang Lạc đã hiểu được phần nào vì sao khi Trì Vưu còn sống lại có nhiều tùy tùng như vậy.

Chỉ mới đọc những câu chữ trong sách mà cậu đã thích nhân vật Trì Vưu này. Đến khi thực sự tiếp xúc với Trì Vưu, dù là lúc hắn sống với dáng vẻ giả nhân giả nghĩa, hay là lúc hắn chết đi và có sức mạnh đáng sợ, thâm sâu khó lường, thì tất cả đều có một sức hút cá nhân cực kỳ mạnh mẽ.

Trì Vưu có thể khiến những người theo đuổi hắn thích hắn một cách vô thức, sùng bái và kính trọng hắn, cho đến khi cả thể xác và tinh thần của bọn họ đều bị hắn điều khiển.

Bởi vì hắn rất giỏi giả vờ.

Mặc dù Giang Lạc biết thiếu niên Trì Vưu này đang đeo mặt nạ, nhưng không thể không bội phục. Mỗi một nụ cười, mỗi một câu nói của Trì Vưu, đúng thật Giang Lạc không thể phân biệt được cái nào là thật, cái nào là giả.

Cậu dứt khoát đối phó theo bản năng: "Cảm ơn."

Trì Vưu mỉm cười.

Sau lưng, ba người kia lại tiếp tục tám chuyện: "Người chết là người nhà ai thế?"

"Chuyện này mà cậu cũng không biết? Người chết là sai vặt ở Trì gia."