Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!

Chương 121




Nghe vậy, Giang Lạc hơi kinh ngạc, cậu đánh giá Trì Vưu từ trên xuống dưới, đuôi mắt đột nhiên cong lên cười như không cười.

"Đừng bảo là anh..."

Nói được một nửa thì cậu thanh niên tóc đen cố tình dừng lại, Trì Vưu bình tĩnh hỏi: "Cái gì?"

Giang Lạc nở một nụ cười đầy ẩn ý, cậu liếc nhìn Trì Vưu với vẻ trêu chọc và nghiền ngẫm, xoay người nói: "Em thì không cần đâu, dù sao em cũng không cần gặp trưởng bối."

Vẻ mặt Trì Vưu vẫn như cũ "Được."

Nhưng ánh mắt liếc sang cổ Giang Lạc lại lộ ra chút thất vọng.

Không phải là hắn ý thức được hay hiểu ra điều gì. Nhưng bản cô đã thúc giục hắn trả cảm giác tê dại lạ lẫm này lại, và cũng in lên cổ Giang Lạc ít dấu vết hồng hồng.

Dù sao có đi mà không có lại chả phải là vô lễ quá sao?

Ban đầu Giang Lạc vốn rất chậm chạp trên loại chuyện này, nói là chậm chạp, thì không bằng nói hắn khinh thường việc đáp lại những người có ý nghĩ không đứng đắn với hắn, do đó cũng không đặt tâm tư của người khác vào mắt. Nhưng sau lần Trì Vưu phát sinh dục vọng kia với cậu ở ngoài kính, cậu đã trở nên cực kỳ nhạy cảm với biến hóa cảm xúc của Trì Vưu.

Trời ạ...

Đừng bảo là Trì Vưu thời niên thiếu cũng có ý đó với cậu nha?

Một lần thì còn lạ lẫm chứ lần hai là đã quá quen, lần đầu Giang Lạc còn không dám tin phẫn nộ chán ghét, bây giờ tâm trạng lại trở nên vô cùng kỳ lạ.

Nhưng nghiền ngẫm lại chiếm phần hơn, lòng kiêu hãnh mơ hồ và khoái cảm giẫm dục vọng của ác quỷ dưới lòng bàn chân là chính, không ngờ nha, không ngờ dù là Trì Vưu ở thời kỳ nào, dù là khi còn sống hay sau khi chết, hai người tưởng như là hai Trì Vưu khác nhau, lại đều ngã trên người Giang Lạc.

Người cầm quyền tâm cơ thâm trầm của Trì gia, ác quỷ thực lực cao thâm khó lường, tính cách vừa dối trá vừa lạnh lùng, dục vọng thống trị và ngờ vực vô căn cứ thường xuyên đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay. Hắn có vô số người theo đuổi, nhưng hết lần này tới lần khác lại té ngã trên người Giang Lạc.

Điều này đúng là đã khiến tâm trạng Giang Lạc bay bổng hơn, thậm chí còn có cảm giác điều khiển được ác quỷ.

Khi cậu vừa đến thế giới này, Trì Vưu còn muốn giết cậu, kết quả giờ sao nào?

A.

Giang Lạc cười không ngừng, khóe mắt cậu liếc ra sau lưng Trì Vưu, híp mắt chậc lưỡi cảm thán.

Bây giờ cậu kích động đến độ hận không thể tìm một cơ hội nghiệm chứng phỏng đoán của mình ngay lập tức. Nếu tất cả đều là thật thì sau khi ra khỏi thế giới trong gương, Giang Lạc sẽ có vốn liếng để cười nhạo Trì Vưu.

Chỉ mới tưởng tượng Giang Lạc đã thấy vui sướng. Cậu mang tâm trạng vui vẻ trở về Trì gia.

Dưới gốc cổ thụ trong cửa lớn Trì gia, có hai người đang sốt ruột đợi Giang Lạc trở về.

Tần Vân đi tới đi lui, hai tay cô đan chặt vào nhau, móng tay được sơn màu đỏ tươi bị ép thành hình dạng bất quy tắc. Giọng Tần Vân run lên, lộ ra sự sợ hãi không cách nào che giấu, "Sao Giang Lạc vẫn chưa trở lại vậy? Làm sao bây giờ, trời sắp tối rồi..."

Chờ đợi cùng cô là Liên Tuyết, Liên Tuyết nhếch đôi môi trắng bệch, ánh mắt lo lắng ngẫu nhiên nhìn về cửa phủ, cũng mang vẻ cố nén lại sự sốt ruột.

Cô bình tĩnh hơn Tần Vân một chút, giữ vững tinh thần trấn an nói: "Không sao, bọn họ nhất định sẽ trở về, có lẽ cũng sắp rồi."

Bước chân Tần Vân dừng lại trong phút chốc, cô nhìn cây liễu bên cạnh, đỉnh đầu đổ đầy mồ hôi, nhìn kỹ sẽ phát hiện được vẻ hoảng hốt từ trong ánh mắt cô, "Liên Tuyết, Đoàn Tử chết thật rồi! Tại sao cậu ấy lại chết chứ? Còn chết thảm đến vậy! Xong đời... Nhất định là ác quỷ đã để mắt tới chúng ta, gã biết chúng ta đến giết gã, cho nên định tiên hạ thủ vi cường. Sau khi Đoàn Tử chết thì sẽ đến chúng ta, Đỗ Ca, Lí Tiểu Đạo, còn tôi nữa... Các cô quen với Giang Lạc, nhưng chúng tôi lại không giống vậy, Giang Lạc lợi hại đến thế, còn chúng tôi chỉ là người bình thường, nếu Giang Lạc mặc kệ chúng tôi, đêm nay trong chúng tôi nhất định sẽ có còn có người chết —— Liên Tuyết, tôi thật sự không muốn chết, tôi, tôi còn trẻ như vậy..."

Cô nói năng lộn xộn, hoảng hốt cực độ.

Liên Tuyết cười khổ nói: "Có ai muốn chết đâu chứ."

Tần Vân bỗng nhiên trầm mặc xuống, cô đến cạnh nắm lấy tay Liên Tuyết, trong mắt chứa đựng sự kỳ vọng, "Liên Tuyết, cô quen biết với Giang Lạc, xin cô làm ơn hãy van nài cậu ấy, bảo cậu ấy nhất định phải bảo vệ cho chúng tôi, có được không? Bảo cậu ấy nhất định phải giết chết ác quỷ, mang bọn tôi về nhà, được không?"

Liên Tuyết nhíu mày, cô vỗ vỗ tay Liên Tuyết, "Tần Vân, chúng ta không thể đặt tất cả hi vọng lên người Giang Lạc sư huynh."

Cô cố gắng nói một cách uyển chuyển: "Chúng ta là người bị hại, sư huynh cũng là người bị hại. Chúng ta có tất cả tám người vào thế giới trong gương, chúng ta không thể ngày nào cũng trốn đi, để một mình sư huynh làm hết tất cả cho chúng ta. Dù đúng là người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, nhưng cũng không thể để anh ấy gánh vác sinh mệnh của tất cả chúng ta."

Nói xong, cô khẽ thở dài một cái, không nhịn được nói: "Nếu như Trọng Thu cũng ở đây thì tốt rồi."

Liên gia là vu y thế gia, thuật vu y mới là thứ quan trọng nhất, đến thế hệ bọn họ, các trưởng bối sợ bọn họ phân tâm, nên không dạy bảo bọn họ bất kì thứ gì ngoại trừ vu y. Theo lời các trưởng bối thì chỉ cần y thuật của bác sĩ đủ cao, tất cả mọi người đều sẽ bảo vệ mạng sống của bọn họ. Liên Tuyết rất ít khi xuống núi, vốn những lúc không phát sinh những chuyện này, cô cảm thấy lời trưởng bối nói rất có lý, không thấy có bất kì trở ngại gì. Suy cho cùng, cả Liên gia từ trưởng bối đến tiểu bối đều có tính cách vô dục vô cầu, nói tốt thì là không so đo được mất. Nhưng lúc xảy ra chuyện, Liên Tuyết mới thầm cảm thấy không ổn.

Nếu lâm vào tình thế nguy hiểm, bọn họ chỉ có y thuật, mặc dù có thể trị thương cứu người, nhưng có thật là có thể giữ mạng không?

Liên Tuyết nhớ đến Vi Hòa đạo trưởng, không phải Vi Hòa đạo trưởng cũng tinh thông huyền học, phép thuật sao?

Điều này đã mâu thuẫn với lời trưởng bối nói. Đến khi rời khỏi đây, cô nhất định phải hỏi Vi Hòa đạo trưởng về vấn đề này một chút.

Các cô đợi không bao lâu, đã có tiếng huyên náo truyền đến từ cửa lớn. Là Giang Lạc và Trì Vưu đã trở về.

Mặt Liên Tuyết và Tần Vân lộ vẻ vui mừng khôn xiết, nhưng thân phận của các cô không thích hợp tiến lên, nên phải kiềm chế ở yên tại chỗ, đợi đến khi Giang Lạc nhìn qua mới ám chỉ cho cậu.

Tần Vân vừa nở nụ cười, đã thấy Trì thiếu gia đang đi cùng Giang Lạc. Nụ cười trên mặt cô phút chốc cứng lại, Tần Vân bóp tay Liên Tuyết, không dám tin nói: "Liên Tuyết, kia là chủ nhân của căn biệt thự gỗ sao? !"

Liên Tuyết nhìn về phía Trì Vưu, cô bình tĩnh lắc đầu, "Không phải, kia là Trì thiếu gia, Trì Vưu."

Tần Vân không dám tin nhìn Trì Vưu nửa ngày, "Hắn, sao trông hắn lại giống với chủ nhân căn nhà gỗ thế?"

Liên Tuyết nhất thời nghẹn lời, không biết nên giải thích như thế nào.

Tần Vân nhạy bén quay đầu lại nói: "Cô biết?"

Liên Tuyết trầm mặc không nói.

Tần Vân lập tức buông tay Liên Tuyết ra, quay đầu liếc nhìn về Giang Lạc, sự vui vẻ trong ánh mắt cô đã phai đi, thay vào đó sự hoài nghi nhàn nhạt, "Các người biết Trì thiếu gia trông giống với chủ căn nhà, mà các người còn không nói cho chúng tôi biết. Chẳng lẽ... Thật ra chính các người đã khiến chúng tôi đi vào chỗ quỷ dị này? !"

Liên Tuyết nghiêm nghị: "Sao lại thế được!"

"Vậy vì sao các người không nói đến chuyện này!" Tần Vân liên tiếp lui về phía sau, cô sụp đổ chất vấn, "Nói không chừng các cô cũng biết chủ nhân căn nhà kia... Tôi còn bảo sao lại trùng hợp như vậy, chúng tôi lên núi gặp phải bão, đúng lúc được cứu, các người cũng gặp phải bão tuyết rồi đúng lúc được cứu. Ngoại hình chủ nhà tuấn mỹ như vậy, có khi còn xuất chúng hơn cả minh tinh, sao có thể trùng hợp gặp phải dạng người này? Ngoài gương hắn là chủ nhà, bên trong gương cũng là một đại thiếu gia, còn trẻ đến như vậy nữa, trong này rõ ràng cất giấu bí mật gì đó! Huống chi Giang Lạc còn có bản lĩnh quỷ thần mà người thường tuyệt đối không thể sử dụng được... Sao có thể trùng hợp để chúng tôi gặp phải như vậy được? Nhất định là các người, là các người đã sớm cấu kết với chủ căn nhà gỗ, cùng nhau chuẩn bị vở kịch này, đúng hay không!"

Con người trong tình huống cực độ sợ hãi, bệnh đa nghi sẽ cao hơn bình thường rất rất nhiều. Liên Tuyết có thể hiểu được nỗi sợ của Tần Vân, dù sao bọn họ tứ cố vô thân, chỉ một người bình thường không biết gì. Nhưng còn để Tần Vân tiếp tục suy đoán như vậy, hậu quả sẽ chỉ càng nghiêm trọng thêm mà thôi.

cô nói: "Tần Vân, cô quên rồi sao, là Đoàn Tử đề nghị soi gương vào mười hai giờ đêm."

Tần Vân sững sờ trong phút chốc, cô nhớ lại, đúng là Đoàn Tử đề ra mệnh lệnh. Giang Lạc và chủ nhà chỉ nhận lệnh mà thôi.

Là Đoàn Tử...

cô từ hồi thần từ sự kích động vừa rồi, nghẹn ngào bụm mặt nói: "Thật xin lỗi, Liên Tuyết... Tôi quá sợ hãi, thật xin lỗi..."

Liên Tuyết thở dài một hơi, tiến đến vỗ vỗ lưng cô, "Không sao, đêm nay chúng ta tập hợp cùng nhau thương lượng một chút, Đoàn Tử đã chết, nhưng chúng ta vẫn chưa chết. Chúng ta phải tỉnh táo lại thì mới có khả năng thoát ra ngoài."

Tần Vân yên lặng khẽ gật đầu.

Liên Tuyết lại quay đầu nhìn về phía cửa lớn, Giang Lạc và Trì Vưu đã rời đi.

Xem ra phải nghĩ cách khác để liên hệ với Giang Lạc.

*

Giang Lạc và Trì Vưu trở về phòng, sai nha hoàn lấy một đĩa gạo nếp ra.

Gạo nếp có thể trừ tà, cũng có thể giải thi độc. Hạt gạo nếp trắng noãn được đặt ở trong mâm, Trì Vưu cởi đồ ở thân trên, "Phiền Giang thiếu gia rồi."

Giang Lạc trải đều gạo nếp lên tay, khó xử nói: "Trì thiếu gia, tôi không biết phải làm thế nào."

Trì Vưu cẩn thận nói cậu nghe một lần, Giang Lạc cau mày nửa hiểu nửa không gật đầu. Sau khi Trì Vưu ngồi xuống, mặc dù trên mặt lộ vẻ do dự, nhưng bàn tay lại bao trùm lên vết thương trên cổ Trì Vưu nhanh như chớp. Khoảnh khắc gạo nếp chạm vào vết thương, tiếng "Xèo xèo" do da thịt bị bỏng phát ra, khói trắng bay lên từ hai bên bàn tay, Trì Vưu nhắm mắt lại, im lặng cứ như một pho tượng.

Nếu không phải gân xanh trên cổ hắn nổi lên, Giang Lạc còn tưởng rằng hắn không có tí cảm giác nào.

"Đây là lần đầu tôi làm chuyện này, anh có đau không?" Giang Lạc hỏi.

Trì Vưu nở nụ cười, "Vẫn ổn."

Một lát sau, khói trắng dần dần tan biến đi, âm thanh mãnh liệt do da thịt bị bỏng cũng chậm rãi dừng lại. Giang Lạc thả lỏng tay, những hạt gạo nếp chạm vào vết thương trong lòng bàn tay đã biến thành màu đen, mà thi độc trên vết thương của Trì Vưu cũng đã được loại bỏ thành công.

Trì Vưu chậm rãi mặc quần áo vào, nói: "Mặc dù đây là lần đầu tiên Giang thiếu gia làm chuyện này, nhưng động tác gọn gàng, có thể thấy được đúng là có thiên phú."

Giang Lạc khách sáo nói: "Quá khen quá khen."

Trì Vưu cười, "Vậy Giang thiếu gia, tôi đi gặp trưởng bối trước đây."

Sau khi Trì Vưu rời khỏi, Giang Lạc xử lý hết những hạt gạo nếp này, lại bảo nha hoàn mang đĩa đi. Khi nha hoàn lấy đĩa đi, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, nói với Giang Lạc: "Giang thiếu gia, cậu có biết thiếu gia để bộ đồ tối hôm qua ở đâu không? Hôm nay em muốn mang đi giặt nhưng tìm không thấy."

Đồ?

Giang Lạc nghĩ một lát, "Trong phòng không có sao?"

Nha hoàn nói: "Không có sự cho phép của các vị thiếu gia, chúng em không thể vào phòng. Vốn là quần áo thiếu gia cởi ra đều được đặt trong phòng tắm, nhưng hôm nay em có sang phòng tắm nhưng không thấy quần áo thiếu gia bỏ lại."

Giang Lạc nói: "Để ta tìm thử."

Cậu tìm trong phòng một vòng, cuối cùng tìm được một cái thùng gỗ ở dưới gầm giường. Mở ra xem, quần áo Trì Vưu mặc hôm qua được đặt trong đó. Giang Lạc lấy đồ ra xem thì phát hiện dưới vạt áo dính không ít bùn và có vài giọt máu.

Tối hôm qua mưa rơi cả đêm, Trì Vưu ra ngoài có việc nên dính bùn là rất bình thường. Nhưng những vết máu này là sao?

Giang Lạc đăm chiêu sờ lên những vết máu này, sau một lúc lâu, cậu bỏ quần áo về chỗ cũ, nói với nha hoàn: "Ta cũng không tìm được."

Đến khi nha hoàn đi, Giang Lạc chậm rãi cau mày lại.

Rốt cuộc tối hôm qua Trì Vưu đã đi làm gì?

"Sư huynh..."

"Giang Lạc sư huynh..."

Giang Lạc bị một giọng nói yếu ớt đánh thức từ trong suy tư, cậu ngẩng đầu nhìn lên, có một tờ giấy được vo tròn lại lăn đến trước mũi chân cậu, sau khi nhìn quanh Giang Lạc thấy không có ai, mới xoay người nhặt tờ giấy lên, bên trong chỉ có hai chữ: "Chỗ cũ."

Một khắc sau, tại hang động trong hòn non bộ ở hậu viện.

Lúc Giang Lạc đến, tất cả mọi người đã có mặt. So với hôm qua, bầu không khí hôm nay có phần nghiêm trọng hơn. Cái chết của Đoàn Tử tựa như một bóng ma bao trùm cả đám người, Lí Tiểu Đạo cúi đầu, hai quyền nắm chặt lại cạnh chân, không rõ sắc mặt. Đôi mắt Liên Bỉnh sưng đỏ, đang không ngừng xin lỗi Lí Tiểu Đạo, "Xin lỗi, đều tại tôi, nếu tối hôm qua tôi có thể ra ngoài cùng cậu ấy, cậu ấy sẽ không phải chết..."

Trừ Liên Bỉnh ra, những người khác không có tâm trạng nói chuyện. Khi thấy Giang Lạc, mắt Liên Khương sáng lên, vội vàng nói: "Sư huynh, hôm nay anh ra ngoài nên không biết, Đoàn Tử cậu ấy —— "

"Tôi đã biết rồi, " Giang Lạc nói, "Tôi nghi ngờ Đoàn Tử vẫn chưa thật sự chết đi."

Tất cả mọi người sững sờ, kinh ngạc nhìn cậu. Lí Tiểu Đạo vội vàng chạy tới trước mặt Giang Lạc, hai mắt đỏ bừng hàm chứa hi vọng và sợ hãi, "Thật sao?"

Liên Bỉnh cũng ngẩng đầu lên từ trong sự tự trách và áy náy, hắn đồng dạng dấy lên hi vọng mà nhìn xem Giang Lạc, lại không dám tin tưởng, thấp giọng nói: "Nhưng em tận mắt thấy bọn họ mang thi thể Đoàn Tử lên xe rồi đưa đi mà sư huynh."

Giang Lạc gật đầu, khẳng định chắc nịch, "Chết ở trong thế giới trong gương không đồng nghĩa với cái chết của thể xác."

Trên thực tế, Giang Lạc chỉ suy đoán, cũng không thể xác định thật sự Đoàn Tử chưa chết.

Nhưng dưới tình huống này, nếu thật sự không nói gì, e là tình hình sẽ càng hỏng bét hơn.

Cho dù Giang Lạc biết mình có thể đã lừa gạt mọi người, nhưng cậu cũng không dao động chút nào. Bởi vì như vậy chính là kết quả tốt nhất cho tình huống trước mắt.

Bầu không khí ngưng trệ được thả lỏng, Lí Tiểu Đạo nghẹn ngào khóc lên, Liên Tuyết đưa khăn tay cho Lí Tiểu Đạo, cười nói: "Quá tốt rồi, Lí Tiểu Đạo, Đoàn Tử không chết."

Liên Bỉnh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác tội lỗi được bỏ xuống, hắn cảm giác mình có thể suy nghĩ tiếp, "Nói như vậy là chúng ta không cần sợ chết nữa?"

Giang Lạc lắc đầu, "Cho dù thân xác không chết đi, nhưng trạng thái tinh thần cũng chịu đả kích, chúng ta vẫn phải cố hết sức đảm bảo mình không bị thương... Về phần ác quỷ, tôi đã có chút manh mối. Lúc ở nghĩa trang, tôi không chỉ thấy Đoàn Tử, còn thấy một tên ăn mày bị hại chết. Từ người ăn mày, tôi đã thấy được hình tượng của tên ác quỷ."

Mọi người mừng rỡ, Liên Tuyết hỏi: "Thật hả sư huynh?"

Đỗ Ca trầm giọng hỏi: "Ác quỷ trông như thế nào?"

Giang Lạc miêu tả sơ về ác quỷ một lần.

"Khuôn mặt bị áo choàng đen che lại à, " Liên Khương thở dài, "Vậy thì chúng ta cũng không thể phân biệt được ai là ác quỷ."

Liên Bỉnh cũng thở dài, quay người lấy thứ mình đã chuẩn bị ra. Một chén máu gà trống nhỏ và một chồng bùa vàng, "Sư huynh, xin lỗi huynh, máu gà trống cũng không dễ lấy, em chỉ có thể tìm được mấy thứ này."

Giang Lạc nhìn sang lượng máu gà trống, "Đủ để vẽ mấy lá bùa."

Người khác vẽ bùa, luôn phải thực hiện rất nhiều bước. Giang Lạc thì không phiền phức như vậy, cậu tập trung, dùng tay viết thay bút, thấm máu gà rồi vẽ một mạch lên lá bùa. Gần như không bị gián đoạn, Giang Lạc đã sử dụng hết số máu gà này.

Chỉ là máu gà rất ít ỏi, chỉ miễn cưỡng đủ cho mỗi người một tấm chứ nhiều thì không có.

Mọi người trịnh trọng cất bùa hộ thân vào, tâm trạng lo lắng cả ngày cuối cùng cũng đã được thả lỏng. Giang Lạc thấy trời đã tối, nói: "Tôi đi về trước. Sau khi trở về mọi người cũng đừng ra khỏi phòng, nếu ngoài cửa có người kêu cứu thì cứ trùm chăn đi ngủ, đừng quan tâm gì hết. Nơi này cực kì ma quái, gần như là một vùng đất dữ, chuyện quỷ quái gì cũng có thể xảy ra cả, phải cẩn thận nhiều hơn."

Những người khác đáp lời, Tần Vân hơi sợ hãi nói với Liên Tuyết và Lí Tiểu Đạo: "Đêm nay chúng ta ngủ chung đi."

Liên Tuyết và Lí Tiểu Đạo đều khẽ gật đầu.

Đỗ Ca đi tới cửa hang, nghe vậy bèn quay đầu lại nói với Tần Vân: "Tần Vân, cô qua đây một chút, tôi có chuyện cần nói với cô."

*

Sau khi Giang Lạc về phòng, Trì Vưu vẫn chưa về.

Cậu kiên nhẫn đợi một hồi, trời dần dần tối đen lại, dưới ánh nến, không biết qua bao lâu, Trì Vưu mới chậm rãi bước vào cửa phòng.

Dưới ánh nến, sắc mặt của hắn càng tái nhợt hơn, nhưng khóe môi lại cong lên, trông tâm trạng có vẻ rất tốt.

Nhưng đôi mắt lại tối đen như vực sâu, bão táp bên trong thấp thoáng như ẩn như hiện.

Giang Lạc thăm dò hỏi: "Nhìn anh có vẻ không thoải mái."

Trì Vưu cười cười, "Thế thì không đâu."

"Miệng vết thương của anh bị lộ rồi sao?" Giang Lạc chỉ chỉ vào cổ Trì Vưu, "Bọn họ nói thế nào?"

"Bọn họ khuyên tôi bớt làm những việc này, nếu không sẽ có hại với cơ thể." Nụ cười của Trì Vưu rõ ràng hơn, "Nhờ họ nên tôi cũng hiểu ra không ít chuyện."

Nói xong, hắn cười cười lấy quần áo, mời chào: "Đi tắm cùng không?"

Giang Lạc nói: "Đi."

Hai người sánh vai đi về phía phòng tắm, Giang Lạc nói: "Ban nãy có nha hoàn tới tìm quần áo hôm qua của anh để mang đi giặt, tôi tìm thấy dưới gầm giường của anh, nhưng bên trên có dính máu."

"À, cái đó, " Trì Vưu bừng tỉnh đại ngộ, "Là do hôm qua không cẩn tận trong lúc luyện tập nên dính phải máu đó."

Giang Lạc: "Hửm?"

"Máu gà trống và máu chó mực, " Trì Vưu cười nói, "Những thứ này dùng với chu sa sẽ mang lại hiệu quả trừ tà."

"Ra là như thế, " Giang Lạc gật đầu hiểu rõ, "Vậy sao anh không đưa nha hoàn giặt?"

Trì Vưu đột nhiên cười khó hiểu, nói: "Giờ trông em đúng là có chút giống vợ tôi đó."

Giang Lạc: "?"

Trì Vưu chậm rãi nói: "Cái gì cũng muốn truy hỏi đến cùng."

"..." Giang Lạc lặng lẽ trợn trắng mắt.

Nói chuyện xong, bọn họ cũng đến trước cửa phòng tắm. Hai người lần lượt bước vào phòng tắm, Giang Lạc lấy bùa mình mới vẽ hôm nay ra dán lên cửa, chuẩn bị cởi quần áo.

Cách cậu một bức tường, Trì Vưu cũng làm giống vậy, hắn đặt chồng quần áo lên bàn một cách ngay ngắn. Sương mù lượn lờ che khuất thân thể của hắn, Trì Vưu ngâm nga một khúc hát, trên tấm lưng tái nhợt, quỷ văn từ chỗ ba nốt ruồi chậm rãi leo lên trên.

Khi lan đến cạnh vai Trì Vưu, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên cũng lộ ra vẻ đáng sợ như ma quỷ.

Trong làn hơi nước bốc hơi, một bóng ma đột nhiên xuất hiện, run lẩy bẩy núp bên góc tường, Trì Vưu chậm rãi nói: "Ta bảo ngươi qua sát vách dọa cậu ấy một chút, tại sao ngươi lại trở về?"

Bóng ma gần như nằm rạp trên mặt đất, nó lắp bắp nói: "Đại nhân, trên cánh cửa kia, trên cửa có một lá bùa vô cùng mạnh."

"Ồ?" Trì Vưu thoáng chút hứng thú, hắn nhìn về phía bóng ma, "Mạnh đến mức nào?"

Bóng ma nuốt nước miếng, thân thể run rẩy kịch liệt hơn, "Nếu xông vào, ta, ta có thể sẽ hồn phi phách tán..."

"Vậy cứ xông vào đi, " Trì Vưu cong môi cười, hào hứng dào dạt, "Để ta xem rốt cuộc nó có thể khiến ngươi hồn phi phách tán hay không."

Bóng ma run lên, "Không, không, đại nhân, xin ngài bỏ qua cho tôi, xin ngài —— "

Trì Vưu ung dung vuốt phẳng nếp gấp cuối cùng trên quần áo, sương đen trên người hắn đột nhiên dâng lên, nó mãnh liệt tiếp cận bóng ma như đầu của một con mãnh thú, sương đen mở cái miệng như cái chậu máu ra, chỉ cần há miệng ra đã có thể nuốt chửng bóng ma vào bụng, "Vậy ngươi nói xem, xông vào cánh cửa này rồi bị hồn phi phách tán đáng sợ hơn hay là bị ta nuốt chửng đáng sợ hơn?"

Trì Vưu nghiêng mặt qua, bóng đen bao trùm lông mày hắn, khóe môi hắn nhếch lên, mang theo sự ép buộc nặng nề.

Bóng ma trầm mặc một lát, bất lực nói: "Tuân mệnh, đại nhân."

Sau khi bóng ma biến mất không thấy tăm hơi, Trì Vưu nhìn về phía mặt tường ngăn cách hai gian phòng tắm, hắn chậm rãi giơ tay lên, ngón tay chạm khẽ lên mặt tường. Vết nứt trên tường dần dần lan ra, một cái lỗ cỡ đầu ngón tay xuất hiện.

"Cậu ta quá kì lạ." Trì Vưu lẩm bẩm, "Bùa, bùa từ đâu ra? Cậu ấy thực sự không phải người thường."

Trì Vưu thì thào, "Cậu ta còn làm ta sinh ra ít cảm xúc chưa từng có, nếu không phải đã xác định ý thức của ta không bị đối phương mê hoặc hoặc điều khiển, ta còn tưởng rằng cậu ấy dùng bí pháp gì ảnh hưởng đến ta."

"Giang gia bình thường, cha mẹ của cậu ta cũng bình thường, trước kia cũng chưa từng nghe thiếu gia nhà họ Giang có thủ đoạn như vậy, " Trì Vưu, "Để ta xem, cậu rốt cuộc là ai."

Mặt tường bị ngón tay hắn đâm thủng dễ như ăn cháo.

Trì Vưu bình tĩnh nhìn sang từ cái lỗ, hắn thấy Giang Lạc nắm lấy vạt áo, đang nhìn về phía cửa phòng tắm. Trì Vưu nhìn theo cậu.

Trên cửa gỗ có dán một tấm bùa, đó là một tấm bùa trấn áp, nhưng chỉ trong sát na* bóng ma xô cửa vào, lá bùa hiện lên chút kim quang, nó vẫn dính trên cửa rất kiên cố.

*Sát Na (Phật pháp): là khoảng thời gian siêu ngắn, dùng để chỉ sự sanh diệt của vọng tưởng ở mức độ Vi tế, và chỉ có Phật nhãn mới quan sát được sự sanh diệt này.

Trì Vưu như có điều suy nghĩ, hắn giơ tay lên, sương đen bọc lấy một khối màu đen xám đến trước mặt hắn.

Đây là thứ cuối cùng bóng ma để lại, đúng như lời nó nói, nó đã bị hồn phi phách tán.

Nhưng dù nó có hồn bay phách lạc đi nữa thì tấm bùa kia cũng không bị cháy, nó vẫn còn dùng tiếp được.

Loại bùa này e là đến tộc lão của Trì gia cũng không vẽ ra được.

Trì Vưu cười, khẽ vẫy vẫy tay, chỉ phút chốc một loạt quỷ hồn đã run lẩy bẩy quỳ sau lưng, "Đại nhân."

"Các ngươi theo ta đã rất lâu, giờ cũng đến lúc các ngươi dốc sức vì ta rồi, " Trì Vưu nói, "Đi phá tan cánh cửa kia đi, để ta xem xem đến cùng tấm bùa kia mạnh đến đâu."

"... Vâng."

Sau khi năm con quỷ bị hồn phi phách tán, cánh cửa kia mới bị mở ra. Trì Vưu nhìn lá bùa cuối cùng đã bốc cháy, đăm chiêu phất tay bảo những bóng ma mặt như tro tàn lui xuống.

Hắn nhìn Giang Lạc một cách sâu xa.

Rốt cuộc cậu là ai.

Giang Lạc bỏ y phục xuống, bước qua đóng cửa lại, ngón giữa nhẹ nhàng vẽ một lá bùa lên cửa. Nhưng sau khi hoàn thành, Giang Lạc lại cảm giác có một ánh mắt nhìn trộm rất quen thuộc.

Dính nhớp, thâm trầm, khiến người ta nổi da gà.

Giang Lạc lặng lẽ nhếch khóe miệng, nhanh chóng cởi bỏ áo, tấm lưng trắng nõn rơi vào mắt Trì Vưu.

Trì Vưu thu mắt lại, liếc nhìn bồn tắm, nhưng không kiềm được mà ngẩng đầu nhìn về phía đối diện lần nữa. Lúc bấy giờ, hai tay Giang Lạc đã đặt lên lưng quần.

*

Bên ngoài gương.

"Thời gian của thế giới bên trong và bên ngoài gương có sự chênh lệch, " Cát Vô Trần cung kính nói, "Chủ nhân, thế giới trong gương không thể chịu được sức mạnh của ngài. Nếu miễn cưỡng đi vào, thế giới trong gương sẽ bị phá hủy, nó sẽ vây hãm linh hồn của nhóm Giang thí chủ."

Cửa sổ trong phòng ngủ đột nhiên bị vỡ, gió bão kéo theo tuyết trắng lạnh lẽo ùa vào.

Trì Vưu ngồi trên ghế sa lon cạnh giường, hắn dựa vào thành ghế, hững hờ nhìn Cát Vô Trần, một lát sau, lại cười rất hứng thú "Đây chính là thứ ngươi nghiên cứu ra sau hai ngày?"

Cát Vô Trần cắn răng nhanh chóng nói hết mấy câu còn lại dưới uy áp to lớn, "Nhưng vẫn còn hai cách. Cách đầu tiên là ngài điều khiển một người ở thế giới trong gương như con rối. Cách thứ hai là ngài tạm thời phân thành mấy tia ý thức, nhập vào những người trong thế giới kia. Sau đó thăm dò xem nơi đó có thể gánh chịu mấy phần ý thức của ngài, với điều kiện tiên quyết là không kinh động đến người đứng sau màn rồi tính tiếp."

Trì Vưu nghiêng đầu nhìn Giang Lạc đang hô hấp đều đều trên giường. Sau một hồi trầm mặc, hắn tự nhủ: "Nghe qua không có cách nào khiến ta quá hài lòng cả."

"Tại sao ta phải vào thế giới trong gương nhỉ" hắn nói, "Tẻ nhạt, phí sức, vô nghĩa."

Nhưng suốt hai ngày qua, chủ nhân câu nói này lại chưa từng rời khỏi căn biệt thự.

Cát Vô Trần thăm dò tìm lý do cho hắn, nói: "Chỉ vì ngài muốn biết người đứng sau bức màn muốn làm gì để chuẩn bị cách đối phó mà thôi."

Trì Vưu bỗng tỉnh ngộ, "Đúng vậy."

Ánh mắt hắn rời khỏi người Giang Lạc, cảm xúc bực bội bị đè nén trong hai ngày không còn che giấu được nữa, hắn ra lệnh: "Ngay và luôn. Dùng cách thứ hai, để ta nhập vào người ở gần Giang Lạc nhất."

"Vâng, " Cát Vô Trần thận trọng nói, "Nhưng chủ nhân, lần đầu ngài đi vào, cách thứ hai chỉ là để thăm dò sức chịu đựng của thế giới trong gương với ngài, tốc độ ra vào thế giới trong gương sẽ rất nhanh. Để tránh phá vỡ thế giới trong gương, tốt nhất ngài nên đưa vào ít ý thức nhất có thể."

"Ta đã biết, động tác nhanh chút đi" Trì Vưu khẽ gõ ngón tay, hắn cười vui vẻ, dài giọng nói "Ta không thể chịu được nữa rồi."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tới rồi, chương này gần bảy ngàn chữ! 23 giờ đêm không có cập nhật rồi