Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!

Chương 125




Hiển nhiên ba vị trưởng lão của Trì gia không hài lòng với sự tự chối của Trì Vưu cho lắm.

"Đây là trách nhiệm của dòng chính, trợ giúp gia tộc xử lý âm vật là bổn phận của các cậu!"

"Cậu mới mười tám, sợ hoa văn quỷ phản phệ gì không biết. Cho dù lúc này có phản phệ cũng chết được đâu, sao không mau ra tay đi?"

"Đây, đây là cái ánh mắt gì đấy!"

Có trưởng lão sợ hãi nói.

Trì Vưu thu hồi ánh mắt, chậm rãi bước đến bên cạnh lệ quỷ váy đỏ. Giang Lạc thăm dò nhìn lại thì trông thấy Trì Vưu đang đặt tay lên người nàng. Hoa văn quỷ lan từ cổ xuống cánh tay hắn, lại từ mu bàn tay kéo dài đến đầu ngón tay.

Hoa văn quỷ cách nữ quỷ càng gần, nàng hét lên một tiếng thê lương. Ấy thế mà hoa văn quỷ màu đen lại rời khỏi cơ thể Trì Vưu, hoá thành một thứ chất lỏng màu đen bắt đầu thôn phệ cả người nữ quỷ váy đỏ.

Nữ quỷ váy đỏ hoảng sợ gào thét, tiếng kêu sắp đâm thủng màng nhĩ của Giang Lạc. Toàn thân cô ta bị quỷ văn chèn ép nâng lên không trung, từ trên người xuống dưới bụng, từng chút một biến mất trong quỷ văn.

Các trưởng lão Trì gia thở dài, vuốt cằm nói: "Như vậy mới đúng."

Nhưng bọn họ vừa dứt lời thì quỷ con trong bụng nữ quỷ váy đỏ đã chui ra ngoài, một khối máu thịt be bét rơi xuống mặt đất. Không để các trưởng lão Trì gia kịp phản ứng thì nó đã bật dậy cắn mạnh vào cổ của một người!

Vị trưởng lão bị cắn vào chỗ yếu hại đau đớn kêu lên: "A a a!"

Hắn cố gắng lôi quỷ con ở cổ của mình xuống, sắc mặt tái xanh vì ngạt thở, nhưng quỷ con quấn chặt hai tay hai chân mình trên cổ của hắn, giống như sinh trưởng ở trên cổ của hắn vậy. Trưởng lão Trì gia sợ hãi nhìn về phía hai người còn lại, nói: "Hai người mau tới cứu tôi!"

Nhưng hai người kia đã run lẩy bẩy trốn đi từ lâu.

Sắc mặt hắn bỗng chốc trầm hẳn xuống, cái chết đang gần kề, hắn dùng sức kéo quỷ thai trên cổ của mình xuống nên một miếng thịt trên cổ hắn cũng bị kéo xuống theo. Hắn ta đau đến mức kêu "ôi ôi" vài tiếng, dây thanh quản bị tổn thương, bây giờ có muốn nói thì cũng không thể thốt lên lời. Cuối cùng hắn trợn mắt lên vì đau, nặng nề đổ ập xuống nền đất.

Trì Vưu cười một cách kỳ quái.

Sau khi một người bị sát hạt, hai xon mắt trống rỗng của quỷ con lia tới chỗ hai người còn lại. Trái tim bọn họ đập liên hồi thì thấy quỷ con đã nhảy lên trần nhà rồi vọt tới chỗ của bọn họ.

Sức bật của quỷ con cực mạnh, nó bám lên tường và trần nhà rồi nhảy vọt đến, thỉnh thoảng còn lao xuống cắn xé công kích. Chỉ một lát sau, hai trưởng lão còn lại đã bị quỷ con cắn đến mức cả người toàn vết thương, co giật ngã xuống đất, cả người bê bết máu.

Thấy bọn họ sắp chết, lúc này Trì Vưu mới thôn phệ nữ quỷ hoàn toàn, rồi bước tới dùng quỷ văn thôn phệ luôn cả quỷ con vừa tấn công mấy vị trưởng lão. Làm xong tất cả mọi thứ, sắc mặt của Trì Vưu tái nhợt, hắn ho khan vài tiếng, nói: "Không còn chuyện gì nữa thì tôi về nghỉ ngơi trước đây."

Vị trưởng lão hơn năm mươi tuổi đang nằm trên mặt đất, con mắt bị máu che kín nhìn chằm chằm vào Trì Vưu, ngón tay không ngừng run rẩy, thúc giục hắn mau tới cứu bọn họ.

Trì Vưu liếc nhìn bọn họ, trong nháy mắt hắn bỗng dịu dàng nói: "Yên tâm, tôi sẽ gọi người đến cứu mấy người, chắc chắn sẽ không để mấy người chết đâu mà."

"Mấy người làm sao có thể chết được?" Hắn xoay người đi ra khỏi từ đường, vui vẻ nói: "Sao có thể chết dưới tay người khác được chứ."

Sau khi bóng lưng Trì Vưu biến mất hoàn toàn, Giang Lạc mới lặng lẽ lẻn vào trong từ đường.

Ba trưởng lão gần như đã tắt thở, máu tươi đọng lại thành vũng dưới người của bọn họ. Hai người ngất, chỉ còn một người còn tỉnh táo. Lúc Giang Lạc đi tới bên cạnh hắn, vị trưởng lão Trì gia tóc bạc trắng mới phát hiện ra có người tới. Ánh mắt của hắn dấy lên tia hi vọng sống sót nhưng ngay sau đó, người vừa đến đã ngồi xổm xuống trước người hắn và chuẩn xác bóp chặt lấy cổ của hắn.

"Nhắm mắt lại." Giọng nói lạnh lùng của người đó vang lên: "Nếu như tôi phát hiện ông mở mắt ra thì tôi sẽ đào hai con mắt này của ông xuống đấy."

Vị trưởng lão Trì gia hoảng sợ nói: "Cậu là ai?"

Người tới không nói lời nào, nhưng ngón tay càng dùng sức hơn. Thậm chí cái tay đâm vào phần bụng bị quỷ con cắn rơi mất miếng thịt của hắn, gần như sắp đụng đến ruột của hắn vậy.

Trưởng lão Trì gia bối rối nói: "Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Cậu muốn cái gì tôi đều có thể cho cậu, đừng giết tôi!"

"Tôi có vài chuyện muốn hỏi ông, nếu ông trả lời tốt thì có lẽ tôi sẽ tha cho ông một mạng." Cổ tay của cậu tăng thêm lực khiến trưởng lão Trì gia không kiểm soát được mà ho dữ dội: "Nghe hiểu chưa?"

"Tôi nói, tôi sẽ khai ra hết!"

"Quỷ văn dòng chính là cái gì?"

Răng của vị trưởng lão Trì gia va vào nhau cầm cập, nói: "Quỷ văn, quỷ văn là thứ mà mỗi một người trong dòng chính Trì gia đều có. Khi không sử dụng, chúng sẽ bị phong ấn trong ba cái nốt ruồi. Còn khi sử dụng thì chúng sẽ leo từ trong nốt ruồi ra, quỷ văn là át chủ bài của dòng chính!"

Giang Lạc hỏi: "Ưu điểm và nhược điểm của quỷ văn là gì?"

"Qủy văn có thể thôn phệ tất cả mọi thứ! Sau khi nuốt những oán linh mạnh mẽ, sức mạnh của quỷ văn sẽ càng ngày càng tăng thêm. Nhưng quỷ văn sẽ phản phệ cơ thể của nhân loại, sử dụng quỷ văn càng nhiều, sự phản phệ sẽ càng mạnh mẽ hơn. Rồi đến một ngày, quỷ văn sẽ ăn sạch người mà nó bám vào. Mỗi lần người trong dòng chính sử dụng quỷ văn, sự phản phệ sẽ khiến cả người bọn họ đau nhức, đến khi phản phệ kết thúc thì bọn họ sẽ phải bước vào thời kỳ suy yếu."

Giang Lạc bỗng nhiên thông suốt.

Chẳng trách sau lần giúp cậu giết quái vật vô diện trong ký túc xá của thực tập sinh xong, lần tiếp theo Trì Vưu xuất hiện trông hắn có vẻ yếu đi rất nhiều.

Đây chẳng phải là thời kỳ suy yếu sau khi sử dụng quỷ văn mà lão già này nói hay sao?

"Vậy tại sao mấy người các ông lại ép Trì Vưu ăn lệ quỷ kia?"

Gương mặt vị trưởng lão Trì gia rúm ró lại, nói: "Trì gia của chúng tôi nhờ thanh trừ oán linh mới thành danh, Trì Vưu thuộc dòng chính thì cậu ta phải có trách nhiệm gánh vác trọng trách chấn hưng gia tộc. Chúng tôi đã bắt oán linh tới thì cậu ta phải giải quyết chứ. Những thời đại trước dòng chính đều làm như vậy cả, nếu già rồi thì trước khi chết phải có một người kế nghiệp, dù sao thì quỷ văn cũng sẽ mãi mãi bám vào trong cơ thể của những người thuộc dòng chính Trì gia mà..."

Giang Lạc hiểu rõ, nói: "Hóa ra là xem dòng chính như cái thùng rác, mấy người các ông khốn nạn thật đó."

Bọn họ đút lệ quỷ cho dòng chính, sau đó dòng chính bị quỷ văn phản phệ không ngừng rồi dẫn đến cái chết. Chẳng phải dòng chính Trì gia bị xem như cái thùng rác còn gì?

Cậu châm một điếu thuốc, ngồi thẳng xuống dưới đất và tiếp tục hỏi: "Tại sao quỷ văn lại xuất hiện ở dòng chính?"

"Mấy, mấy năm trước," Vị trưởng lão Trì gia nơm nớp lo sợ kể, "Dòng chính Trì gia cứu, cứu một người đàn ông. Sau đó người đàn ông ấy đã tặng quỷ văn cho dòng chính để bày tỏ lòng biết ơn. Lúc trước, tổ tông dòng chính và quỷ văn hợp lại làm một thì sức mạnh đã tăng thêm rất nhiều, sau đó đã đưa Trì gia đến đỉnh cao. Quỷ văn chuyển sinh từ thế hệ này sang thế hệ khác giúp cho con cháu dòng chính đều mang tư chất của một thiên tài có một không hai, linh thể xuất chúng! Chỉ có bọn họ mới có thể học thuật luyện hồn rối..."

"Người đàn ông đó là ai?"

"Là..."

Vị trưởng lão Trì gia há hốc mồm giống như muốn nói gì đó, nhưng hắn hé miệng mấy lần đều không thể nói ra dù chỉ một chữ, cuối cùng đầu nghiêng sang một bên rồi chết.

Giang Lạc nhíu mày, vươn tay đặt dưới mũi của hắn nhưng hắn đã không còn thở nữa rồi.

Người đàn ông đó là ai, cũng là bí mật không thể nói sao?

Thực ra những điều người này nói Giang Lạc cũng sẽ không tin tưởng hoàn toàn. Bởi vì đây là thế giới gương, mà trong thế giới này còn có một người đứng phía sau màn.

Những bí mật trong thế giới này không nhất thiết là tất cả đều phải chính xác. Nhỡ đâu đây là lời mà người sau màn cố ý nói cho cậu nghe để gây nhiễu sự chú ý của cậu thì sao?

Giang Lạc đứng dậy và đi ra khỏi từ đường.

Nhưng vừa ra khỏi cửa cậu đã thấy Trì Vưu đang đứng đó.

Khoảng cách giữa cậu và Trì Vưu cùng lắm là ba mét, không biết hắn đã đứng ở đó từ lúc nào, đã nghe được bao lâu. Bóng cây bao phủ thân hình của hắn, Trì Vưu vô cùng hứng thú nói với Giang Lạc: "Nếu cậu có vấn đề gì muốn hỏi thì có thể trực tiếp hỏi tôi."

Tim Giang Lạc nhảy lên một cái, nhưng cậu vẫn giữ nguyên nét mặt, thuận theo hỏi hắn: "May quá, vậy anh giải đáp cho tôi biết, tại sao những người phụ nữ được gả cho dòng chính Trì gia đều chết trước tuổi ba mươi?"

"Bởi vì họ sẽ mang thai và sinh ra cháu trai cho dòng chính." Trì Vưu bước thêm mấy bước, bóng tối từ trên người hắn rút đi. Giang Lạc đứng im tại chỗ đợi Trì Vưu bước tới trước mặt cậu, hắn nói tiếp: "Đứa bé trai được sinh ra là nhân quỷ chi thân, sức mạnh của quỷ văn vô cùng lớn mạnh, nên trong quá trình mang thai, cơ thể người mẹ đã bị quỷ văn từng chút từng chút hút đi sự sống. Đến khi đứa bé được sinh ra, người mẹ sẽ không trụ được mà chết."

"Dòng chính không muốn để con cháu mình bị quỷ văn tra tấn, nhưng dòng thứ lại không đồng ý. Ở trong mắt bọn họ, dòng chính là vũ khí mạnh nhất để ổn định địa vị của gia tộc. Vì che giấu tâm tư ác độc của mình, nên mỗi lần dòng chính cưới vợ thì bọn họ bắt đầu xem bói bát tự, ép dòng chính cưới người phụ nữ đoản mệnh, sẵn sàng sinh ra con nối dõi cho dòng chính. Sau đó bọn họ lại rêu rao lời nguyền "ba mươi tuổi sẽ chết", khiến danh tiếng của dòng chính thối nát không ngửi được."

Trì Vưu cúi đầu nhìn Giang Lạc từ khoảng cách gần, đôi mắt trông giống như ác quỷ mang theo vẻ uy nghiêm đáng sợ, nhưng Trì Vưu lại mỉm cười, và hỏi cậu với thái độ vui vẻ: "Thiếu gia Giang còn điều gì muốn hỏi nữa không?"

Trong hơi thở của Giang Lạc có xen lẫn với mùi thuốc lá, cậu bình tĩnh trả lời: "Còn rất nhiều ấy chứ."

Hai người gay gắt đối chọi trong âm thầm, ai cũng không chịu lùi một bước. Ngay lúc này từ đằng xa có một người hầu vội vàng chạy tới, nói: "Cậu chủ, có người đến điều tra sự tình trong phủ chúng ta có người chết!"

Trì Vưu đứng thẳng rồi lùi về sau một bước, cười như không cười nói: "Thiếu gia Giang, cùng tôi đi xem cùng tôi đi."

Giang Lạc nhún vai, bước nhanh theo hắn đi đến chỗ cổng chính.

Xa xa có hai người mặc quân phục đang đứng ở cổng chính của Trì gia.

Người đứng ở phía trước mặc một bộ quân phục màu xám sẫm được thiết kế riêng, một chiếc áo choàng chắn cát bụi, thắt lưng da quanh hông và một chiếc roi đầy gai treo phía trên. Hắn đang cúi đầu đọc tờ báo, ống quần thẳng tắp, đôi giày cao cổ ôm lấy bắp chân rắn chắc, dáng người to lớn của hắn gần như đã chắn toàn bộ lối đi. Cả người hắn trông như một con dao găm sắc bén và tàn nhẫn, khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Giang Lạc và Trì Vưu bước đến trước mặt hắn, phó quan đứng phía sau liếc mắt nhìn bọn họ rồi mới nhỏ giọng nhắc nhở: "Đại thiếu, có người đến."

Đại thiếu mặc quân trang ngẩng đầu lên khỏi tờ báo, chiếc mũ che khuất đi gương mặt của hắn, chỉ lộ ra đường cong cương nghị ở cằm dưới, và cả đôi môi mỏng hơi nhếch lên của hắn.

Hắn đeo găng tay trắng, nhẹ nhàng gập tờ báo lại, nói: "Chủ nhân Trì gia, là hai thằng nhóc này sao?"