Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!

Chương 127




Những cuộc thảo luận ồn ào đổ vào tai Trì Vưu như mũi kim châm.

Trì Vưu ko thể nào nghe thấy giọng nói của Giang Lạc.

Nhưng hắn biết Giang Lạc đang nhìn hắn.

Trì Vưu ko quan tâm người khác nhìn nhận mình thế nào hay có tin vào mấy lời đàm tiếu linh tinh ko.

Hắn kiên nhẫn không phải vì nhượng bộ, mà là mưu mô chờ đời một cơ hội tốt nhất để trả thù. Trì Vưu biết miệng lưỡi thế gian là thứ đáng sợ, nhưng hắn ko thể để chi thứ tùy ý hắt nước bẩn lên người mình. Vì vậy Trì Vưu giả vờ làm một người hiền lành, dịu dàng, diễn kịch đến mức ko một ai tin rằng hắn có thể làm ra những chuyện xấu như thế, diễn xuất giỏi đến mức tất cả mọi người đều tin rằng từ đầu đến cuối đều do chi thứ tự biên tự diễn.

Chỉ như vậy thì hắn mới có thể từ từ giành lấy thế chủ động.

Nhưng lúc này đứng giữa đám người, hắn ko khỏi suy đoán Giang Lạc sẽ nghĩ về hắn ntn?

E là vị "thê tử" này của hắn cũng ko biết quá khứ đó của hắn nhỉ.

Giang Lạc đăm chiêu đứng bên cạnh.

Trì Vưu là ai?

Là ác quỷ tàn bạo sát nhân, là một tên điên giả nhân giả nghĩa và u ám, sẽ làm tất cả mọi thù miễn điều đó khiến hắn thấy vui.

Nhưng hắn tìm kiếm niềm vui băng cách nào khi thuở thiếu thời luôn bị chi thứ giội nước bẩn lên người chứ?

Đáng lẽ Giang Lạc nên cảm thấy vui sướng khi thấy Trì Vưu bị đối xử như thế.

Nhưng ánh mắt cậu lại dần lạnh lẽo đi, cơn giận bùng cháy dữ dội trong lòng.

Cậu không thấy vui vẻ bao nhiêu, chỉ biết mình sắp nổi trận lôi đình.

Giang Lạc không e dè thừa nhận một điều, đó chính là ác quỷ là kẻ thù hợp miệng cậu một cách hoàn hảo.

Trì Vưu càng mạnh, niềm vui chinh phục ác quỷ càng mãnh liệt. Sau một loạt trận đấu trí với nhau, Giang Lạc và Trì Vưu dần biểu hiện ra những tính cách mưu mô dối trá giống nhau.

Cuộc đối đầu của họ ngập trong khói và máu, như thể hai người đang khiêu vũ trên mũi dao sinh tử.

Tuy nhiên những điểm chung ấy chưa bao giờ khiến họ mềm lòng với nhau. Lúc xuống giường, Giang Lạc có thể cầm dao hung hăng đâm vào ngực Trì Vưu. Ngược lại khi ở trên giường, Trì Vưu cũng sẽ siết cổ cậu không hề nao núng.

Đây chính là cách chung sống của họ.

Dù là Trì Vưu hay Giang Lạc thì đều hưởng thụ lối sinh hoạt này.

Song tên kẻ thù chưa thành niên của cậu lại bị đám chi thứ tầm thường không có gì đặc biệt, thậm chí là kinh tởm khi dể đến tàn tạ.

Bọn chúng dùng những thủ đoạn hạ lưu thấp kém để làm nhục kẻ thù mà cậu từng lên giường.

Mẹ nó chứ, ngay cả Giang Lạc cũng chưa bắt nạt Trì Vưu thành ra như thế.

Trì Điên đang thích thú tưởng tượng tối nay nên đi đâu tiêu khiển thì gã nghe thấy một tiếng cười nhạo vang lên từ đằng sau.

Ảo tưởng xin đẹp của Trì Điền bị phá hỏng, gã bất mãn quay đầu nhìn lại thì trông thấy chàng vợ mới cưới của Trì Vưu đang che miệng: "Xin lỗi, chẳng qua tôi cảm thấy thú vị nên mới nhịn ko được mà bật cười thôi."

DĐối mặt với người đẹp, kể cả khi giới tính là nam, sắc mắt Trì Điền cũng mềm mỏng không ít: "Cái gì thú vị thế?"

Đôi môi đỏ thắm của thanh niên tóc đen nhếch cao hơn: "Là anh rất thú vị."

Trì Điền hơi sững sờ, sau đó lập tức nở nụ cười sung sướng. Gã âm thầm tự đắc mà nhìn Trì Vưu, cảm thấy thiếu gia Giang gia này khá thông minh, biết Trì Vưu sắp toang nên mới đặc biệt tới ôm đùi gã.

Nụ cười Giang Lạc khiến trái tim gã ngứa ngáy. Trì Điền giả vờ đứng đắn ho khan: "Tôi thú vị chỗ nào nhỉ?"

"Những lời nói dối không chớp mắt của anh rất thú vị." Người đẹp tóc dài đi đến bên cạnh thiếu niên, cười híp mắt rồi nắm tay thiếu niên. Lúc ánh mắt cậu đặt lên người tên Trì Điền tai to mặt lớn, nhịn ko đc mỉa mai một chút: "Tôi và Trì Vưu mới kết hôn, đêm nào cũng chung chăn gối, hôm qua cũng ở với nhau suốt đêm. Là do khuôn mặt của tôi xấu xí hay trời đêm lạnh quá, cậu Trì ko ngủ đc phải chạy ra bờ hồ nên mới mắc phải sai lầm như thế?"

Trì Vưu thoáng giật mình, nghiêng đầu nhìn cậu.

Gương mặt dữ tợn của Trì Điền run lên: "Cậu, cậu nói nhăng nói cuội!"

Giang Lạc lười biếng nói: "Tôi nói thật mà, sao anh lại bảo tôi nói nhăng nói cuội rồi?"

Trì Điền đáp: "Chính tôi tận mắt thấy nó giết người rồi ném xuống hồ. Nó còn bảo tôi nhớ giữ bí mật cho nó, cậu đây ko nói nhăng nói cuội chứ còn gì nữa!"

Kết quả gã vừa nói xong thì phát hiện Giang Lạc vốn ko để lời nói của gã vào tai, đang ấm áp nhỏ giọng an ủi Trì Vưu. Trì Vưu quan sát cậu một hồi rốt cuộc cũng bật cười.

Trì Điền tức tối đến xanh mét mặt mày: "Các cậu có nghe tôi nói gì ko đấy!"

Lúc gã sắp sửa phát điên thì Giang Lạc mới nhẹ nhàng nhìn gã: "Vậy tại sao lời anh nói ko phải nói linh tinh?"

"Anh ko thấy dấu vết trên cổ Trì Vưu à?" Trì Điền vô thức nhìn vào giữa cổ Trì Vưu sau khi nghe đc câu hỏi của Giang Lạc. Cậu cười nói: "Đây chẳng phải là bằng chứng anh ấy ở với tôi à. Nếu Trì Vưu thật sự hiếp rồi giết người, liệu nha hoàn kia có thể hôn cổ anh ấy ko?"

Trì Điền bàng hoàng, lập tức thẹn quá hóa giận. Gã lao lên trước mặt Giang Lạc, giờ tay rồi nói: "Mày câm miệng cho tao!"

Bàn tay chưa kịp hạ xuống đã bị Trì Vưu nắm lấy. Trì Điền định cảnh cáo hắn buông tay gã ra, nào ngờ cảm thấy cơn đau nhức dữ dội truyền đến, thì ra Trì Vưu đã trực tiếp bẻ gãy tay gã.

Trì Điền đau đớn hét lên: "Trì Vưu thằng tạp chủng này buông tao ra! Buông ra!"

"Người đâu! Tới đây kéo nó ra! A a a!"

Tiếng gào thảm thiết ngày một lớn hơn, hai đầu gối cũng bị Trì Vưu đá ngã rạp xuống đất. Hai bắp chân dưới đầu gối của gã vặn vẹo, cứ như vậy hai chân của gã bị phế bỏ.

Thấy cảnh này, nha hoàn cùng với mấy gã sai vặt hét lên rồi tản ra, có người vội vã chạy đi tìm trưởng lão Trì gia.

"A a a đau!" Nước mắt nước mũi giàn giụa trên gương mặt Trì Điền: "Trì Vưu, thằng tạp chủng, sao mày dám đánh tao, mày..."

Những lời tiếp theo bị Trì Điền ngậm trong miệng, "ưm ưm ưm" không nói nên lời. Gã hoảng sợ mở to hai mắt, cảm thấy miệng của mình như đang bị thứ gì đó ép dính lại vào nhau. Trong lòng Trì Điền hãi hùng, ngay lúc sau,gã không khống chế được hàm răng của mình mà cắn mạnh lên đầu lưỡi. Cơn đau đớn ập đến đột ngột, gã đã cắn đứt đầu lưỡi của mình. Trì Điền đau đến mức nước mắt túa ra, con mắt trợn trắng, cả người run lẩy bẩy. Nhưng chuyện đáng sợ này còn chưa dừng lại, hàm răng của gã đang không ngừng nhai nuốt đầu lưỡi vừa bị đứt lìa, từng chút từng chút nhai đầu lưỡi thành vụn thịt hòa lẫn với nước bọt.

Muốn kêu cũng không kêu được, hỗn hợp máu, nước bọt và thịt vụn chảy ra từ khóe miệng bị bịt kín của gã.

Sắc mặt của Trì Vưu tái nhợt, hắn siết chặt nắm đấm, gân xanh trên cổ cũng bị kéo căng, hệt như hắn đang gắng hết sức chịu đựng đau đớn, giọng nói cũng không còn ổn định: "Giang, thiếu gia, phiền cậu giúp tôi đi... Đi lấy giấy bút mang tới đây."

Giang Lạc nhìn ra hắn đang lấy cớ, Trì Vưu muốn đẩy cậu ra.

Cậu còn chưa trả lời là được hay không được thì hai chân Trì Vưu khẽ cong xuống, nặng nề quỳ sụp trên mặt đất, hai tay hắn bám chặt lấy bùn đất.

Quỷ văn nhanh chóng bò lên người Trì Vưu, từng hơi thở của hắn đều có máu tươi phun ra từ miệng và mũi, lục phủ ngũ tạng như muốn long ra. Gân xanh vặn vẹo nổi lên từ cổ đến mu bàn tay của hắn như thể sắp nổ tung. Trì Vưu cắn chặt răng, cơn đau âm ỉ giằng xé cơ thể của hắn, móng tay vì cào trên mặt đất mà cũng rách toạc máu. Trước mắt hắn đỏ hoe vì tia máu, từng mạch máu dường như đã biến thành nước sôi nóng rực đốt cháy cả người hắn.

Gương mặt Trì Vưu hiện lên vẻ dữ tợn, hắn run rấy quỳ rạp trên mặt đất, dáng vẻ không còn giống một con người, mà giống như một loài dã thú khiến người ta sợ hãi. Trì Điền bên cạnh đang đau đến chết đi sống lại, còn hắn thì giống như đang phải nhận lấy sự đau đớn tăng thêm gấp mấy lần.

Trì Vưu thở hồng hộc, ý thức đờ đẫn vì đau, nhưng hắn vẫn nhớ Giang Lạc vẫn đang đứng đây.

Bỗng nhiên hắn bắt đầu dịch chuyển. Mỗi một động tác đều khiến da thịt hắn như bị lóc xuống, nhưng hắn vẫn chậm rãi, kiên quyết xoay người lại, tấm lưng run rẩy đối diện với Giang Lạc.

Giang Lạc cảm thấy ngạc nhiên nhưng rồi cậu bỗng hiểu ra, hóa ra đây chính la nguyền rủa của dòng chính Trì gia, không thể gây thương tổn cho dòng thứ.

Cậu cũng hiểu vì sao Trì Vưu lại muốn cậu đi ra chỗ khác.

Đây là lòng tự trọng của thiếu niên. Trì Vưu không muốn để Giang Lạc nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, một mặt dơ bẩn, xấu xí dữ tợn của hắn.

Tâm trạng của Giang Lạc bỗng chốc trở nên vô cùng phức tạp, cậu nhìn chằm chằm Trì Vưu rồi lùi lại một bước. Cuối cùng cậu làm theo nguyện vọng của Trì Vưu, nhanh chóng đi ra khỏi nơi này.

Trong nháy mắt sau khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi, cuối cùng Trì Vưu cũng thả lỏng thần kinh đang căng cứng của mình, ngay sau đó thống khổ như muốn chia năm xẻ bảy hắn đã bao trùm toàn bộ hệ thần kinh. Trì Vưu nghiến răng, lỗ chân lông trên cơ thể hắn bắt đầu không chịu đựng nổi mà ứa máu.

Đảo mắt một cái, cậu chủ Trì gia đã biến thành một huyết nhân dính đầy bùn đất.

Không biết qua bao lâu, cơn đau tột cùng này cũng bắt đầu nguôi ngoai. Hai tay của Trì Vưu run rẩy, hắn đã nằm trên mặt đất. Máu tươi phủ lên con mắt hắn, đau đớn qua đi nhưng di chứng vẫn còn lưu lại, cả người hắn từ trên xuống dưới đều mang theo đau đớn như bị lột da.

Ngay cả không khí hít vào phổi dường như đều chứa kim châm, ánh mắt của Trì Vưu từ trong máu dán chặt vào Trì Điền đang ngây người sợ hãi, bỗng nhiên hắn cười điên cuồng.

Một bóng dáng đi tới, che phủ nửa người của hắn.

Trì Vưu ngừng cười, ngẩng đầu lên một cách khó khăn thì thấy quân trang đại thiếu.

Quân trang đại thiếu đã lẳng lặng xem màn kịch này như một người ngoài cuộc, nhưng lúc này anh ta lại bước đến bên người Trì Vưu. Đại thiếu cúi đầu, từ dưới mũ quân phục nhìn Trì Vưu, ánh mắt của anh ta giống như đang nhìn một con bọ dơ cực kỳ bẩn thỉu nào đó. Lúc này trong sân đã không còn người nào, ngay cả phó quan thường đi bên cạnh đại thiếu cũng biến mất không còn bóng dáng.

Những ngón tay của Trì Vưu co giật một cách mệt mỏi.

Quân trang đại thiếu đột nhiên giơ chân lên giẫm xuống lồng ngực của Trì Vưu.

Sau khi bị thương nặng do nguyền rủa, Trì Vưu giống như một phế nhân, một đứa nhóc ba tuổi cầm đao cũng có thể thành công cướp đi mạng sống của hắn. Trì Vưu phun ra một ngụm máu, lạnh lùng nhìn quân trang đại thiếu.

Nửa trên gương mặt của đại thiếu bị mũ quân đội che khuất, nhưng đôi mắt đang bốc lên Thanh Hỏa của anh ta lại vô cùng dễ thấy. Đây là đôi mắt của quỷ, chắc chắn không phải mắt của con người.

Bỗng nhiên, Trì Vưu cảm giác có gì đó kỳ quái.

Rõ ràng gương mặt của hai người họ không hề giống nhau, nhưng kỳ lạ là Trì Vưu lại cảm thấy hơi thở quen thuộc làm hắn chán ghét từ trên người quân trang đại thiếu.

Giống như đang soi gương, nhưng cũng không hẳn là như vậy.

Quân trang đại thiếu sửa sang lại găng tay màu trắng trên tay mình, quần áo của anh ta sạch sẽ, cách nói chuyện cũng hờ hững, và nếu so sánh với Trì Vưu đang nằm trên bùn đất thì anh ta đứng sừng sững như một nhân sĩ thượng lưu luôn luôn mạnh mẽ, anh ta nói: "Cậu chật vật thật đấy."

"Trì gia đại thiếu?" Khóe môi của hắn nhếch lên lộ vẻ chế giễu.

Trì Vưu gắt gao nhìn chằm chằm vào anh ta.

Quân trang đại thiếu châm một điếu thuốc, trong làn khói thuốc lượn lờ hiện ra vẻ ma quái trên gương mặt sĩ quan điển trai.

Quỷ văn trườn lên hầu kết của anh ta.

Con ngươi của Trì Vưu thít chặt lại.

Quân trang đại thiếu ném nửa điếu thuốc còn lại lên người Trì Vưu, anh ta liếc nhìn Trì Vưu một cái, sau đó khóe môi cong lên một cách lạnh lùng, nói: "Cậu thật sự là một vết nhơ mà tôi không muốn thừa nhận."

Câu nói này hoàn toàn khẳng định suy đoán của Trì Vưu, nhưng Trì Vưu lại rất bình tĩnh, hắn nhìn quân trang đại thiếu với ánh mắt chán ghét giống hệt, ho ra hai ngụm máu rồi châm chọc nói: "Không bao giờ tôi muốn trở thành loại ác quỷ như anh, cuối cùng vẫn bị quỷ văn khống chế? Buồn nôn."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Đối vời Trì Vưu lớn, Trì Vưu bé là quá khứ khó chịu hắn không muốn thừa nhận.

Đối với Trì Vưu bé, Trì Vưu lớn là dáng vẻ hắn ghét nhất nếu còn sống.