Trên đường trở về, Giang Lạc vẫn chưa thể tin nổi chuyện này đã kết thúc,
Đầu voi đuôi chuột, đầu nặng chân nhẹ. Kết cục quá mức đơn giản chính là lý do khiến Giang Lạc cảm giác mình đang nằm mơ.
Nhưng hai huynh đệ Liên Khương hoàn toàn không cảm thấy thế. Họ vui mừng đến mức ôm đầu khóc rống.
Ba người quay về Trì gia, vội vàng đi tìm Liên Tuyết và Lý Tiểu.
Chưa tới nơi thì đã thấy hai người Liên Tuyết chạy tới. Sau khi thấy ba người Giang Lạc, mắt họ sáng rực: "Sư huynh!"
Giang Lạc lên tiếng: "Đến hòn giả sơn rồi tính."
Tiếp đó mọi người trốn vào trong hang động của hòn giả sơn. Khi Liên Tuyết biết tin giết chết ác quỷ là có thể rời khỏi đây từ chỗ Giang Lạc, cô không kìm được niềm hạnh phúc: "Vậy nghĩa là năm tiếng nữa chúng ta có thể rời đi rồi đúng không?"
Giang Lạc gật đầu: "Đúng."
Mọi người đều vô cùng hạnh phúc, trên mặt là biểu cảm thoải mái từ lâu. Nhưng Liên Tuyết chỉ cười một lát, sau đó hơi do dự mà nhìn Giang Lạc: "Sư huynh, anh không vui hả?"
"Có thể rời khỏi thế giới gương tất nhiên là anh vui mà." Giang Lạc cười nhạt, nói: "Nhưng anh cảm thấy có gì đó kỳ lạ lắm."
Liên Tuyết: "Lạ ở chỗ nào ạ?"
Giang Lạc nhìn vào ống tay áo choàng đen: "Quá đơn giản rồi."
"Thế nhưng có thể rời khỏi đây là tốt lắm rồi." Liên Tuyết thấp giọng ho khan, sau khi niềm vui vơi bớt, sắc mặt của cô không khỏi bợt bạt: "Ngày đêm ở đây khiến em không an tâm. Tối qua bị cảm lạnh, hôm nay đầu đau dữ dội."
Thực tế Giang Lạc cho rằng Liên Tuyết bị trúng gió: "Lúc ở biệt thự em đã hơi sốt rồi. Thể chất của em không tốt lắm, Liên Tuyết à, sau khi rời khỏi biệt thự em nên tập thể dục nhiều vào."
Đôi mắt Liên Tuyết cong cong: "Em cũng nghĩ thế, thưa sư huynh."
"Vậy là sau khi rời khỏi đây chúng ta không bị quay trở lại đúng không?" Lý Tiểu sợ sệt hỏi.
Liên Khương vui sướng đáp: "Tất nhiên rồi. Mọi thứ trong thế giới gương đều sụp đổ hoàn toàn, chúng ta không bị nhét vào cái chỗ chó má này nữa đâu."
Rốt cuộc Lý Tiểu có thể thờ phào, cô thều thào: "May quá, may quá..."
Phía bên ngoài hòn giả sơn.
Trong một góc không ai chú ý.
Trì Vưu đứng đó lắng nghe cuộc đối thoại trong hang núi, thần sắc ảm đạm khó tả.
Thế giới gương, sụp đổ, rời đi.
Trì Vưu là người thông minh, hắn nhanh chóng hiểu ra đây là ý gì.
Trong trí nhớ của hắn, đây chính là một thế giới vô cùng chân thật, vậy mà qua miệng họ lại trở thành thế giới gương.
Hắn biết thế giới gương nghĩa là gì nhưng bởi vài biết nên mới sốc đến thế.
Tuy nhiên Trì Vưu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sau đó tiếp thu tin tức động trời này bằng tốc độ chóng vánh.
Trong đầu lần lượt hiện lên những sự việc không thích hợp lắm của quá khứ, lúc này chúng trở thành chứng cứ để chứng minh rằng đây chỉ là một thế giới thật giả lẫn lộn. Trì Vưu ngẩng đầu ngắm bầu trời.
Trong mắt hắn, bầu trời này vẫn tối tăm mờ mịt như bình thường, không hề có dấu hiệu sẽ sụp đỏ.
Cảm giác cực kỳ không cam lòng và lửa giận bốc lên ngút ngàn.
Hắn là người trong cái thế giới gương giả tạo này nhưng Giang Lạc lại muốn rời khỏi nơi đây.
Năm tiếng sau.
Trì Vưu cúi đầu, sương đen như hố sâu chậm rãi bao trùm khoảng không gian sau lưng hắn.
Hoa văn quỷ bắt đầu vươn lên bên tai Trì Vưu.
Đôi mắt của Trì Vưu đen thăm thẳm, mọi biểu cảm đều bị xóa sạch trên khuôn mặt. Làn sương đen quấn chặt lấy hắn từ đầu đến chân, khiến thiếu niên vừa đẹp trai vừa lãnh đạm như một vị thần, vừa đáng sợ vừa gớm ghiếc như ác quỷ.
Bỗng nhiên ánh mắt hắn lóe lên.
Giống như có ai đó thỏ thẻ bên tai hắn: "Ngươi muốn gì?"
"Tôi muốn..." Giọng hắn nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Giữ em ấy ở lại."
Giam giữ Giang Lạc trong thế giới của hắn mãi mãi.
Ánh mắt Trì Vưu càng lúc càng sáng rực. Có vẻ đạt được câu trả lời nào đó, hắn bõng nhiên gật gù rồi nở một nụ cười khiến người khiếp đảm.
"À, quả là một biện pháp hay."
"Vậy cứ làm như thế thôi."
*
Giang Lạc rời khỏi hòn giả sơn. Trên đường trở về, cậu và nhóm Liên Tuyết bắt gặp Trì Vưu đang đứng trên cầu ngắm hồ.
Trì Vưu hết sức chăm chú cho cá ăn, một cơn gió khẽ lướt qua người hắn, thời gian tĩnh lặng.
Chẳng qua hạnh động ấy của hắn lại thành ra kỳ cục khi trời tối.
Tối rồi ai lại cho cá ăn?
Sau khi nghe thấy tiếng động, Trì Vưu quay người lại rồi nở một nụ cười ôn hòa với nhóm Giang Lạc: "Giang thiếu gia, về rồi đấy à?"
Trong bóng đêm mờ mịt, Giang Lạc không nhìn rõ được nét mặt của hắn, nhưng dường như là đang chờ đợi họ. Giang Lạc đi đến cầu, nhíu mày: "Cậu chủ Trì, anh đang chờ tôi sao?"
Trì Vưu vui vẻ gật đầu, ném chỗ đồ ăn cho cá cuối cùng xuống hồ, dùng tay lau sạch sẽ xong mới dắt Giang Lạc về: "Trời tối rồi, chúng ta nên đi nghỉ thôi."
Bốn người Liên Tuyết bị bỏ lại dưới gầm cầu nhìn nhau ngơ ngác, mặc dù dòng chảy thời gian của thế giới trong gương trở nên nhanh hơn, nhưng tốc độ sụp đổ vẫn không hề nhanh như vậy. Còn năm tiếng nữa, chắc họ cũng nên về nghỉ ngơi một chút, có khi phải hết đêm nay, bọn họ đã đi ra ngoài.
Liên Tuyết nói: "Đi thôi, chúng ta cũng về ngủ nào."
Liên Khương nói lầm bầm: "Tôi thấy mời dậy đây mà giờ lại phải ngủ nữa, không muốn chút nào."
Nói là vậy nhưng hắn vẫn quay người đi về. Lý Tiểu đi theo bọn họ, lá gan của cô nhỏ, mặc dù trước sau đều có người nhưng cô vẫn có cảm giác rùng rợn khó tả, hệt như trong bóng đêm đang có vô số ánh mắt dõi theo bọn họ.
Lý Tiểu hai tay ôm ngực, co rụt vai lại, không ngừng nhìn chung quanh, khóe mắt đột nhiên liếc vào trong hồ: "Kia, kia là gì vậy?"
Ba người còn lại quay đầu nhìn theo tầm mắt của Lý Tiểu, lần lượt nhìn thấy những thứ màu trắng khác nổi trên mặt hồ lạnh giá.
Linh Bình đứng cuối, cơn tò mò dấy lên trong lòng hắn nên hắn đến mép hồ xem thử, lập tức một mùi tanh nồng xộc lên: "Ọe, toàn là cá chết."
"Cá chết?" Liên Tuyết bước nhanh tới, nhìn thấy trên mặt hồ nổi lên quả nhiên là cá lật bụng.
Con cá trợn trắng mắt, vẻ mặt Liên Tuyết cũng không ổn định được, chợt cô nhớ vừa rồi Trì Vưu còn thảy đồ cho cá ăn, bịt mũi lại rồi nói: "Tụi mình cứ đi trước đi."
Vừa dứt lời, Liên Tuyết và Liên Bỉnh liền nghe thấy tiếng 'ục ục, ục ục' dưới nước, cả bọn quay sang nhìn về phía phát ra tiếng, nhưng mặt nước vẫn lặng ngắt như tờ, không có điều gì kỳ quái xảy ra.
Vậy tiếng nước đó là từ đâu mà ra?
Tiếng 'ục ục' lại gần hơn chút nữa.
Liên Bình cúi đầu nhìn mặt nước cạnh hồ, trong lòng hơi bất an, hắn lùi về sau hai bước: "Sư tỷ, chúng ta..."
Coòn chưa dứt lời, một cái lưỡi đột nhiên từ trong nước lè ra, bất ngờ quấn lấy chân của Liên Bình, dùng hết sức kéo liên bình xuống nước.
Liên Bỉnh kêu thảm hai tiếng, "Sư tỷ cứu ta!"
'Sư đệ!" Liên Tuyết vội vàng kéo hai tay hắn, nhưng thứ đang kéo Liên Bình quá mạnh, suýt chút nữa lôi cả Liên Tuyết xuống. Liên Tuyết nhìn về phía hồ, cô muốn xem xem thứ gì đang kéo Liên Bình đi.
Nhưng thứ cô thấy chỉ là một dòng nước đen ngòm.
Không, không phải, sao nước lại đen như vậy được?
Liên Tuyết khẽ mím môi, vừa kéo Liên Bỉnh vừa chà mũi chân xuống mặt nước. Sau khi bước lên bờ, giày của cô dính đầy tóc đen. Giờ Liên Tuyết mới hiểu, nước đen ngóm là do mặt nước phủ kín cơ man nào là tóc.
Thấy mặt nước tóc lúc nhúc, cô cảm giác đống tóc đó đang chui vào dạ dày của mình, ko khỏi cảm thấy cơn buồn nôn trào lên cổ họng. Tuy nhiên một giây sau, Liên Tuyết nhìn thấy đôi mắt âm độc dưới đống tóc ấy.
Trái tim cô đập liên hồi, ngay sau đó, trong nước hiện ra từng cái đầu, là những cái đầu tái nhợt, nhớp nháp không có tóc, ánh mắt nhìn họ đầy tham lam.
Không ổn, sắc mặt Liên Tuyết đại biến, la lớn: "Liên Khương, Lý Tiểu! Mau tới giúp!"
Nhưng cô lại nghe thấy tiếng thét chói tai của Lý Tiểu.
vội vàng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy rất nhiều thi thể treo cổ ở trên cây, những gương mặt toát ra nụ cười quỷ quyệt rồi lắc lư theo gió, vây quanh nhóm Liên Khương và Lý Tiểu.
Ở phía xa xa sương mù đã dày đặt, bên trong làn sương có vô số những bóng người thấp thoáng đi về phía họ. Liên Tuyết biết, tất cả đều là quỷ!
Nỗi sợ hãi khủng khiếp bao trùm lấy cô.
Thế giới này rốt cuộc là thế nào vậy?
*
Bên trong trại giam tại đồn cảnh sát.
Trì Điền bị cơn đau dữ dội đánh thức, hắn muốn mở miệng, nhưng trong miệng lại có mùi tanh, bây giờ hắn mới nhớ rằng đầu lưỡi bị đã bị cắt đứt.
Hắn sợ hãi sờ lên miệng mình, phát hiện tay trái của mình vẫn còn đau, Trì Điên nhớ đến tên khốn Trì Vưu, lập tức hận ý dâng lên khiến mặt hắn vặn vẹo hết cả.
"Hmm hmm hmm!" Hắn kêu điên cuồn: Tao nhất định phải giết nó.
Có một viên cảnh sát đi tới trước cửa, viên cảnh sát này đội mũ, mặt bị khuất sáng, hắn đứng đờ ở đó, giọng điều cứng ngắt: "Trì Điền, mẹ anh dẫn người đến thăm tù."
Trì Điền vui mừng ngẩng đầu nhìn sang thì thấy ngoài cửa có hai người đi vào.
Hai mắt của bà rưng rưng nhìn hắn, bên cạnh còn có một người mặc sườn sám duyên dáng che mặt.
Viên cảnh sát mở cửa để hai người phụ nữ vào rồi sau đó đi mất, chỉ để lại ba người bọn họ.
Trì Điền cảm thấy viên cảnh sát này rất thức thời, bèn vội vàng níu chặt lấy mẹ mình 'ư ư a a ' một hồi lâu, nói bà mau chuộc hắn về đi!
Mẹ hắn gật đầu liên tục, giống như hiểu ý của hắn. Lúc đó Trì Điền mới bình tĩnh lại được phần nào, sau đó nhìn sang người phụ nữ bên cạnh.
Người phụ nữ da trắng như da người chết, nhìn lạnh như băng, cô ta đứng im ở đó một cách đầy vo hại. Dưới bộ sườn sám là đôi chân dài miên man, con mắt Trì Điên cứ dán chăm chăm vào đó.
Mẹ hắn: "Điền ơ, đây là con dâu mẹ tìm được cho con, để nó chăm sóc cho con đầy đủ, mẹ ở ngoài đợi cho nhé."
Nói rồi, mẹ hắn đi ra khỏi nhà tù.
Trì Điền cảm thấy bà thật sự rất hiểu mình, mặt mày mắn trở nên hớn hở hơn, bao đau đớn cũng không còn đau như vậy nữa. Trì Điền còn định làm vài trò ve vãn với cô gái, nhưng bây giờ hắn không nói được, a a hai tiếng thì cô gái này cũng chẳng nhúc nhích.
Trì Điền dứt khoát không làm khó nữa, đưa cô gái đó đến bên giường rồi nhào vào người cô.
Người cô gái này rất lạnh, lạnh đến mức hắn rùng mình một cái. Trì Điền run lên, hăng hái kéo đồ cô ra, nhưng cô gái này không hề nhúc nhích, giống như một con rối không phản ứng được gì.