Ác quỷ bỗng siết chặt cằm của Giang Lạc.
Nhưng lúc này Giang Lạc không hề để tâm, không những không thèm chú ý mà cậu càng muốn kích thích đối phương, nội tâm dâng lên một xúc cảm mang tên đắc ý.
Đắc ý lấn át lý trí, những cảm giác xui xẻo, lo lắng và kiêng dè vì chuyện ác quỷ yêu cậu bỗng chốc hóa thành lòng hả hê trên nỗi đau của người khác. Giang Lạc nhếch môi, thu tất cả những biến hóa trên gương mặt ác quỷ vào mắt.
Nhưng ác quỷ lại không thay đổi chút sắc mặt nào.
Nhưng ánh mắt hoàn toàn không thuộc về con người kia lại hơi rụt lại. Đôi mắt đen nhánh ẩn chứa quỷ khí âm trầm phản chiếu hình bóng của Giang Lạc.
Nụ cười của chàng trai nhân loại càng tự tin, biểu cảm chắc chắn. Từng biểu cảm trên khuôn Giang Lạc như đang nói rằng: Tôi đọc anh như một cuốn sách, Trì Vưu à.
Ác quỷ và nhân loại giằng co ròng rã một phút.
Giây phút yên tĩnh đến mức độ này gần như đã nói cho Giang Lạc câu trả lời.
Trì Vưu thích cậu.
Không chỉ Trì Vưu thiếu niên trong thế giới gương mà còn có cả ác quỷ chân chính.
Thích cậu, "kẻ sát nhân" đã giết hắn.
Niềm kích động và hưng phấn của nhân loại xông thẳng lên đầu. Cậu không chút e ngại cảm xúc của ác quỷ, chủ động nâng nửa thân trên lên rồi thỏ thẻ bên tai ác quỷ những lời mập mờ, bao hàm ác ý như đóa hoa rực rỡ sinh ra trong bùn lầy: "Trì Vưu, anh thích tôi."
Ác quỷ nghe thấy tiếng cười khẽ của thanh niên tóc đen. Cậu nhẹ nhàng, dùng giọng điệu chắc nịch khẳng định: "Anh đang cứng trên người tôi."
Một tiếng nổ vang lên.
Trời đất quay cuồng, Giang Lạc bị ác quỷ đè lên mặt tường bên kia ngay tức khắc.
Cậu nhìn qua tai ác quỷ thì thấy chiếc giường mà mình vừa nằm đã biến thành bụi bay đầy trời.
Sau một khoảng im lặng, rốt cuộc ác quỷ cũng cười khẩy: "Thích ư?"
Thái độ của hắn không khỏi hững hờ: "Nếu như nổi ham muốn và muốn lên giường vs em được xem là thích, ừ ok, đúng là tôi thích em."
Không ai dạy Trì Vưu nguyên tắc là gì, như thế nào là làm tình và yêu thích. Lúc này nghe Giang Lạc nói vậy hắn chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn không còn là người nữa rồi, sao lại xuất hiện thứ tình cảm thấp kém này chứ?
Nhưng nhân loại tựa trên tường trắng cứ nhìn hắn, khóe miệng cong cong, đuôi tóc lắc lư, thậm chí tư thế đứng thoải mái cũng hiện lên bốn chữ "không chút tốn sức". Nụ cười trên mặt ác quỷ dần biến mất tăm, biểu cảm trở nên lạnh lùng, đôi môi lạnh lẽo nhếch lên, sống mũi cao chìm sâu vào bóng tối, tưởng chừng như trở về dáng vẻ ban sơ của tượng đá.
Nhưng có một làn sóng thăng trầm phảng phất trong đó.
Hắn trầm mặc nhìn Giang Lạc, vẫn là dáng vẻ xa cách như cũ.
Ánh mắt hắn trở thành vực thẳm sâu không thấy đáy, cảm giác tất cả sinh mệnh sẽ bị hắn nuốt chửng, cả thiện ý và tình cảm cũng sẽ lụi tàn dưới đó. Hắn chỉ khiến người khác run rẩy và khiếp sợ.
Dường như chữ "thích" không liên quan gì đến ác quỷ.
Giang Lạc bỗng nhiên tới gần hắn.
Trong vòng mười lăm phút, thanh niên tóc đen không hề rời mắt khỏi đôi mắt của ác quỷ, nụ cười nơi khóe miệng cũng chưa có dấu hiệu phôi phai. Dưới cái nhìn chăm chú, lạnh tanh như mãng xà của ác quỷ, ánh mắt cậu bỗng trở nên khiêu khích, quyến rũ. Cẩu ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên má hắn.
Nụ hôn này tiếp tục lướt xuống dưới, vừa vặn chạm vào cánh môi của ác quỷ.
Ác quỷ giống như pho tượng bất động, mặc kệ nhân loại mấp máy trên cơ thể mình.
Giang Lạc nhẹ nhàng đặt kế cổ ác quỷ những nụ hôn lả lướt như bướm lượn, sau đó chậm rãi chuyển sang phía chính diện, hé môi rồi dịu dàng cắn nhẹ lên trái cổ ác quỷ.
Trái cổ của hắn giật giật.
Nụ cười trên khóe miệng Giang Lạc càng sâu hơn, dù là cậu hay ác quỷ đều hiểu, chút động tĩnh này thôi lại giống như đất rung núi chuyển, sơn băng địa liệt, là con đê sạt lở, núi tuyết sụp đổ.
Đây là bằng chứng cho thấy ác quỷ đã thua trong cuộc đối đầu giữa hai người.
Giang Lạc ngẩng đầu khỏi cổ ác quỷ một lần nữa, môi cậu và hắn chỉ cách nhau một ngón tay. Lúc nói chuyện, hơi thở mập mờ lưu luyến quấn quanh chóp mũi nhân loại và ác quỷ.
Ánh mắt ác quỷ trở nên âm u, tĩnh mịch hơn trước.
Giang Lạc nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng như gió thổi, cười nói: "Suýt nữa thì quên mất, trái tim anh vẫn khắc ghi tên của tôi."
Đối với những lúc không thấy Trì Vưu, hiển nhiên Giang Lạc có thể tỉnh táo phân tích suy nghĩ tồi tệ mà ác quỷ dành cho mình, thậm chí bình tĩnh nhận ra được niềm yêu thích của Trì Vưu có thể gây ảnh hưởng và tai họa đến nhường nào cho cậu. Ác quỷ sẽ làm mọi cách lấy được thứ mình muốn để thỏa mãn bản thân. Phải tích mấy đời âm đức mới "được" hắn thích chứ.
Nhưng sau khi đối mặt vs Trì Vưu, sau khi phát hiện ác quỷ thích cậu, đại não Giang Lạc lập tức bị sự hưng phấn nhấn chìm, hoàn toàn không rảnh rỗi để nghĩ về điều gì khác. Trong đầu cậu chỉ lo nghĩ làm sao bắt ác quỷ thừa nhận hắn thích mình, thừa nhận hắn đã thất bại triệt để, không chừa một chiếc quần nào. Cậu giống như yêu quái đang dụ Đường Tăng ăn thịt, chỉ muốn biết được đáp án, ngay cả hậu quả sau khi biết được đáp án sẽ thành ra như thế nào cậu cũng không màng.
Trong phòng vang lên tiếng động thứ hai.
Cát Vô Trần và Hoa Ly nhanh chóng xông vào phòng, nhưng cả hai chỉ thấy được Giang Lạc đang ôm bụng cười tựa trên tường, còn bóng dáng chủ nhân lại không thấy đâu.
Họ đang muốn hỏi Giang Lạc thì nghe thấy giọng chủ nhân trong đầu. Sau khi nghe xong mệnh lệnh, hai người nhìn nhau. Cát Vô Trần phức tạp liếc về phía Giang Lạc, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên, phá cửa sổ rồi rời khỏi đây với Hoa Ly.
"Ha ha ha ha ha."
Giang Lạc cười ứa nước mắt, cười đến khi hai má và cả bụng đau quặn lên, cậu mới chống tay lên tường cố gắng không cười nữa.
Ngủ lâu quá nên hai chân cậu hơi nhũn ra, nhưng chuyện đó không ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu, cậu không ngờ, thật sự không ngờ, không ngờ Trì Vưu lại có một ngày chạy trối chết như vậy.
Trên lầu một phát ra tiếng, là tiếng của nhóm người Liên Tuyết.
"Sư huynh?"
Giang Lạc ho khan một tiếng, lau nước mắt trên khóa xong rồi dùng tay vuốt mặt, nhịn cười bước đến: "Tới đây."
*
Đỉnh núi.
Bão tố đã dừng được một ngày.
Người số mệnh mái tóc trắng bạc, gương mặt trẻ tuổi đang vươn tay lấy viên ngọc Nguyên Thiên từ trong chậu nước ra.
Vi Hòa đạo trưởng phía sau hỏi hắn: "Đại nhân, thân thể người sao rồi ạ?"
"Mấy tộc nhân đã ra ngoài của ngươi." Người số mệnh khẽ nói: "Bọn họ rất an toàn."
Vi Hòa đạo trưởng thở dài một hơi, sau vài giây căn thẳng cuối cùng lão cũng bình tĩnh lại.
Người số mệnh cầm chiếc khăn bông màu trắng, cẩn thận lau đi những giọt nước trên tay mình. Vi Hòa đạo trưởng lại hỏi: "Vậy đại nhân, đám người đó...."
Lời nói của lão bị xen ngang nhưng Vi hòa đạo trưởng vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh, hắn nói: "Chiều nay họ sẽ đến đây."
Vi Hòa đạo trưởng cung kính đáp: "Tiểu tử đã hiểu rồi."
Câu nói này nghe vô cùng kỳ quái.
So với gương mặt điển trai của người số mệnh thì Vi Hòa đạo trưởng càng giống một bậc trưởng bối hơn bao giờ hết nhưng thái độ hắn đối với người số mệnh, rõ ràng là thái độ của hậu bối đối với trưởng bối.
Nhưng cả hai không ai lấy làm lạ, Vi Hòa đạo trưởng thoáng nghĩ rồi cẩn thận nói: "Tên nhóc tên Giang Lạc đó, ngài cảm thấy hắn sẽ đối phó với Trì Vưu của chúng ta ư?"
Người số mệnh buông khăn tay xuống, ngay cả ngọc Nguyên Thiên cũng để đại sang một bên, hắn đi đến cạnh cửa sổ, hìn mảnh đất bị phủ đầy tuyết trắng và phong cảnh phía xa xa, lúc hắn nói cảm giác cũng lạnh lẽo như bông tuyết vậy: "Đúng vậy."
Hắn cười, vẫn là vẻ ngoài tầm với như một vị thần: "Trên đời này, chỉ có cậu ta mới giết được Trì Vưu."
Vi Hòa đạo trưởng nhìn thoáng viên ngọc Nguyên Thiên trong suốt trên bàn, gương mặt hiện lên nét âu lo.
Bỗng nhiên người số mệnh quay đầu lại, đôi mắt như tuyết hờ hững nhìn về phía lão, trông như đang biết lão suy nghĩ điều chi, hắn nói: "Ta rất xem trọng cậu ta."
Khi đôi mắt không giống như đang nhìn chằm chằm vào người khác nhưng lại khiến cho họ có cảm giác sợ hãi không dám đối mặt, người số mệnh nói: "Có lẽ cậu ta sẽ trở thành người kế tiếp ta không chừng."
Vi Hòa đạo trưởng chấn động: "Tiểu tử rõ."
*
Ngoài Giang Lạc, sau khi những người khác thức dậy đều chen chúc trong nhà vệ sinh. Lúc nhóm ba người đi xong, phải mất một lúc mới qua cơn chóng mặt vì đói, khi nhìn sang nhóm sinh viên đại học, trừ Lý Tiểu ra thì vẫn chưa ai tỉnh.
Trong lòng Liên Tuyết rối ren, kéo cơn thể mệt mỏi đi kiểm tra cho từng người xong mới thở phào một hơi, ba người này vẫn còn thở, chưa chết, chỉ không biết vì sao mà lại hôn mê.
Ngay lúc đó lại bị Giang Lạc gọi xuống lầu.
Trừ việc nằm hơi lâu nên cơ thể hơi mệt mỏi, cậu không có cảm giác khó chịu nào khác, thậm chí cả dạ dày cũng không trống rỗng. Nhìn bộ dạng không đứng lên nổi của mọi người, Giang Lạc chủ động đi vào phòng bếp.
Tủ lạnh trong bếp có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, vô cùng đa dạng. Giang Lạc không nấu cầu kỳ phức tạp, cậu chỉ dùng gạo nấu cháo hoa, rồi làm thêm ít thức ăn thanh đạm.
Mùi thơm thì trong bếp bay ra, ngay cả Lý Tiểu đang khóc không ngừng vì ba người bạn học hôn mê bất tỉnh cũng dừng lại không khóc nữa, mặt ửng đỏ lấy tay che bụng đang sôi lên. Bọn họ cố gắng đứng dậy, mang đồ ăn để lên bàn ăn cơm và bắt đầy vùi đầu ăn.
Một bát cháo vào bụng, dạ dày vốn đang khó chịu cũng trở nên thoải mái hơn, Liên Tuyết nghiêng đầu an ủi Lý Tiểu: "Sư thúc của chúng tôi, đạo trưởng Vi Hòa sống trên đỉnh núi, y thuật rất cao, chắc chắn có thể chữa trị cho ba người bọn họ, em đừng lo lắng quá."
Trải qua lần này, Lý Tiểu trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, cô gật đầu, nhịn nỗi lo xuống và nói: "Bọn họ không chết đã là may mắn lắm rồi, còn lại xin nhờ mọi người ạ."
Liên Tuyết cười nói: "Yên tâm đi."
Trong bốn người bọn họ, sắc mặt của Liên Bỉnh tái nhất, hắn che cái đùi đang đau đớn của mình: "Ở trong gương, nửa người dưới của tôi đã bị quỷ ăn hết. Sau khi ra ngoài dù trên người không có vết thương nhưng hai đùi vẫn rất đau."
"Chắc là linh hồn bị thương rồi, chờ đến chỗ sư thúc thì cậu nghỉ ngơi một thời gian đi."
Cơm nước xong xuôi, bốn người ngồi nghỉ một lúc rồi sửa soạn quần áo, vác đồ của mình lên lưng rồi cùng nhau đỡ ba người đang bất tỉnh trên mặt đất đi ra khỏi nhà gỗ.
Bên ngoài gió tuyết đã ngừng, khắp nơi mênh mông trắng xóa, nhưng đường núi vẫn rất khó đi, sau khi đỡ người trên lưng lại càng khó đi hơn.
Nhưng bốn người họ không dám để ba người kia ở lại trong phòng.
Chủ nhân biệt thự, Nghiêm quản gia và cả đôi vợ chồng đều đã biến mất không thấy đâu. Cộng thêm việc vừa mới trải qua thế giới gương nguy hiểm chồng chất, bọn họ thà vất vả hơn một chút cũng không muốn để người ở lại trong phòng và rời đi gọi cứu viện.
May mắn thay, chặng đường tiếp theo bọn họ không gặp phải trở ngại nào, đi lên đỉnh núi thành công.
Liên Tuyết thở dốc, lau qua mồ hôi trên mặt, nói: "Cuối cùng cũng tới nơi."
Giang Lạc ngẩng đầu lên, thấy trước cổng giống như trang viên của Tuyết gia, trên đó có viết ba chữ lớn, "Không tục niệm".