Giang Lạc đã ở trong hồ ròng rã một tiếng.
Sau một tiếng, cậu ra khỏi hồ, nhận lấy khăn mặt đạo trưởng Vi Hòa đưa tới. Đạo trưởng Vi Hòa thăm dò hỏi: "Thế nào?"
Giang Lạc chỉ cảm thấy sự mệt mỏi toàn thân đã biến mất không ít, tinh thần sảng khoái, thần trí như đã được gột rửa sạch sẽ. Cậu lau đi những giọt sương trên cơ thể, cảm thấy mặt mũi đạo trưởng Vi Hòa trông cũng hiền lành hơn rất nhiều, nhưng không biết tại sao cậu lại không có hứng thú trò chuyện cho lắm, "Không tệ."
Túc Mệnh Nhân lại cười nói: "Trở về đi."
Giang Lạc khoác y phục lên rồi đi về cùng bọn họ. Nhìn cảnh núi non tú lệ, cây cối rậm rạp, tươi xanh cả quãng đường nhưng trong lòng cậu cũng chẳng dao động gì.
Túc Mệnh Nhân hỏi: "Bên ngoài là tuyết dày liên miên, nơi đây thảo trường oanh phi, ngươi có thích cảnh tượng này hay không?"
Giang Lạc nghe vậy bèn nhìn về cảnh vật quanh mình, cậu nhớ rất rõ đúng là bản thân thích phong cảnh tràn đầy sức sống, tâm trạng cũng vì vậy mà trở nên vui vẻ. Nhưng lúc này cậu lại chẳng có cảm giác gì, nên thản nhiên nói: "Cũng tạm."
Hai chữ này vừa ra khỏi miệng, Giang Lạc đã nhận ra sự không thích hợp.
Có phải tâm trạng của cậu có gì đó không phù hợp hay không?
Hơi nhạt nhẽo quá thì phải.
Giang Lạc thử suy nghĩ về chuyện làm bẩn thỉu của Kỳ gia và Trì gia, nhưng khao khát tàn nhẫn hủy diệt hai nhà này của trước kia đã bị xóa bỏ, thậm chí còn có cảm giác thờ nữa.
Cậu lại nghĩ về Lục Hữu Nhất, Diệp Tầm, nghĩ đến Phùng Lệ, Kỷ Diêu Tử, nhưng những người này cũng không thể gây ra bất kì dao động cảm xúc nào trong cậu.
Cuối cùng, đến tận khi nhớ đến Trì Vưu, cảm xúc của Giang Lạc mới đột nhiên có chút gợn sóng.
Rõ ràng lý trí đã cho cậu biết, cậu có gì đó không ổn.
Thứ bị rửa đi có lẽ không phải là sự ô uế ác quỷ để lại trên người cậu, mà là ác ý và dục vọng.
Cho dù lý trí có rõ ràng đến đâu thì cậu vẫn bình lặng không muốn thay đổi điều này.
Thậm chí Giang Lạc còn biết cậu sẽ sinh ra ý nghĩ như thế nào, sẽ trông ra sao ở trạng thái bình thường. Nhưng giờ khắc này, cậu lại không muốn so đo những thứ đó.
Sau lưng cậu, đạo trưởng Vi Hòa và Túc Mệnh Nhân đi cùng nhau.
Đạo trưởng Vi Hòa nhìn bóng lưng Giang Lạc, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Ngài cho thêm máu mình vào nước trong ao, công hiệu tăng gấp bội. Giang Lạc mới ngâm một lần mà đã có hiệu quả một tháng, cứ thêm mấy lần như thế, ước chừng dáng vẻ sẽ hoàn toàn thay đổi."
Người đã mất đi dục vọng và tà niệm của con người, có lẽ sẽ biến thành một người lòng mang thiên hạ giống như Túc Mệnh Nhân, nhưng lại hờ hững đối với vạn vật trên thế gian.
Đạo trưởng Vi Hòa không biết bây giờ làm như vậy có tốt hay không, nhưng dù sao Giang Lạc cũng còn rất trẻ, chỉ trạc tuổi bọn Liên Tuyết thôi. Khi con người già đi, cuối cùng sẽ mềm lòng với thế hệ sau, đạo trưởng Vi Hòa thở dài, "Có phải là quá nhanh hay không?"
Túc Mệnh Nhân chậm rãi nói: "Dục niệm của hắn quá nặng, cũng đã đến lúc nên loại bỏ rồi."
đạo trưởng Vi Hòa không nhiều lời nữa, thay vào đó, ông nói: "Dưới núi truyền đến nhiều tin tức, có một số cơ quan quốc gia đang điều tra Trì gia, tra được không ít thứ, đoán chừng Trì gia gặp xui xẻo rồi. Không biết Phủ Thiên Sư xảy ra chuyện gì mà cũng vạch giới hạn với Trì gia và Kỳ gia, nghe nói Thiên Sư nổi cơn thịnh nộ, tên Trác Chính Vũ kia cũng vì con gái của hắn mà đứng cùng chiến tuyến với Thiên Sư, nghe nói hai nhà Kỳ, Trì muốn ra tay với con gái hắn và bạn học của cô bé."
"Không chỉ có bọn hắn, đại học Bạch Hoa cũng đã kiện hai nhà này lên Văn phòng Liên hợp Huyền Linh, quan chức cấp cao của Văn phòng Liên hợp biết ngài, nên đặc biệt trì hoãn thời gian xét xử, muốn hỏi xem ngài còn bảo vệ cho hai nhà này hay không."
đạo trưởng Vi Hòa rút một phong thư từ trong ngực ra đưa cho Túc Mệnh Nhân, "Bọn họ muốn biết rốt cuộc hai nhà này là vì ham muốn cá nhân hay là vì giới huyền học, nếu là vì giới huyền học, cho dù gánh tiếng xấu thì học cũng sẽ bảo vệ hai nhà này, phán đại học Bạch Hoa thua kiện, cũng coi như là cống hiến cho giới huyền học."
Nhưng Túc Mệnh Nhân không nhận lấy lá thư này, hắn khẽ nói: "Không cần bảo vệ, chuyện lần này bọn chúng làm cũng khiến ta hơi tức giận."
"Bọn chúng đã vượt qua ranh giới cuối cùng của ta, " Túc Mệnh Nhân dùng giọng điệu dịu dàng, bình tĩnh nói, "Ta đã từng nói, Giang Lạc không thể xuất hiện bất kì chuyện ngoài ý muốn gì, bọn chúng lại xuống tay với Giang Lạc. Nếu chúng đã không để tương lai giới huyền học vào mắt thì bọn chúng cũng là đồ vô dụng."
đạo trưởng Vi Hòa nghe Túc Mệnh Nhân nói câu nói sau cùng, "Vứt bỏ chúng đi."
Tựa như vứt một con kiến, một túi rác vô dụng vậy, thậm chí giọng điệu của Túc Mệnh Nhân cũng không có bất kì thay đổi nào.
"Vâng." Trong lòng run lên, đạo trưởng Vi Hòa đáp.
*
Giang Lạc đến phòng mình.
cậu ngồi cạnh giường, còn chưa thay y phục ướt nhẹp dưới lớp áo lông.
Những món đồ này dần dần trở nên lạnh cứng, hấp thu độ ấm của lớp áo ngoài. Mu bàn tay Giang Lạc tái nhợt, môi cũng bị cóng đến phát tím.
Nhưng bây giờ cậu không muốn chú ý đến những thứ này.
Cậu ngồi bất động như đá, đảo mắt nhìn khắp gian phòng một lần.
Gian phòng rất quy củ, không có gì mới mẻ, rất vô vị.
Trên mặt lý trí, Giang Lạc bên cảm thấy nó rất nhàm chán, nhưng lại không thể sinh ra cảm xúc tương ứng.
Sự phản cảm nhỏ bé được sinh ra, sau khi sự phản cảm tích tụ lại nhiều hơn, cảm giác chán ghét trỗi dậy trong Giang Lạc.
Cậu chán ghét trạng thái này của bản thân.
Thế là cậu bắt đầu điên cuồng nghĩ về ác quỷ, cậu cũng không muốn thế, nhưng bây giờ chỉ tên điên kia mới có thể tác động đến tâm trạng của cậu. Giang Lạc nghĩ đến lần đối đầu trước đây của bọn họ, nghĩ đến mười tám lần ác quỷ giết cậu, cậu còn ba lần chưa hoàn lại hắn.
Lại nghĩ tới lần lên giường đó, nhớ đến lần cậu chọc thủng tâm tư ác quỷ, bệnh tâm thần như Trì Vưu vậy mà lại thích mình, còn chạy trối chết trước mặt mình. Giang Lạc chiếm thế thượng phong, sớm muộn gì cậu cũng có thể khiến ác quỷ thần phục, và ác quỷ cũng thế.
Mũi đao, máu huyết, khói thuốc.
Mồ hôi và khoái cảm.
Dao động cảm xúc càng lúc càng lớn bỗng nhiên phá vỡ tình cảnh bế tắc. Giang Lạc nhướng mày, cả người như thoát khỏi trói buộc, phút chốc thở ra một ngụm trọc khí.
Sau đó cậu nằm xuống, run lẩy bẩy quấn chăn mền lên người.
Nhưng Giang Lạc cũng rất hưởng thụ rét lạnh này, môi cậu phát run tự lẩm bẩm, "Đây là lạnh, rét lạnh..."
"Lạnh thì phải đắp chăn, cảm giác này gọi là ấm..."
cậu lải nhải một lúc lâu, sau khi thấy mình đã bình thường trở lại mới cởi bỏ quần áo ướt, thay quần áo giữ ấm sạch sẽ vào.
Cạnh bàn có phích nước nóng, sau khi uống một chén nước nóng vào bụng thì rốt cuộc cậu đã thoát khỏi cơn rét lạnh. Giang Lạc cúi đầu nhìn nước nóng, ánh mắt bị che lấp, cậu bưng chén, trong lòng sinh ra sát ý mãnh liệt và sự bứt rứt khó chịu.
Trạng thái ban nãy thật đáng sợ, đó căn bản không phải là chính cậu.
Nghĩ tới cái hồ đã biến cậu thành bộ dạng này, Giang Lạc liền có cảm giác ghét muốn nôn.
Nhưng những lệ khí và chán ghét này cứ như bị áp chế, nhanh chóng xuất hiện và cũng biến mất rất nhanh. Lúc Giang Lạc còn chưa kịp hết tức, lửa giận gần như đã biến mất.
Giang Lạc hiểu rõ, đó là vì cậu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn.
Bây giờ không phải là lúc so đo giận dữ, Giang Lạc trầm tư một lát, đột nhiên lui lại một bước, thả lỏng hai tay.
Chén sứ trong tay phút chốc rơi xuống đất, sau một tiếng vang giòn tan, chén sứ bị vỡ thành những mảnh to to nhỏ nhỏ không đồng đều.
Giang Lạc nhặt được một mảnh không lớn không nhỏ trong số đó, rồi mang mảnh sứ nhọn hai đầu bên người, mặt không cảm xúc ra ngoài lần nữa.
Lúc ra khỏi trạch viện, có một tiểu đồng hỏi: "Sư huynh, huynh đi đâu vậy?"
Giang Lạc thản nhiên nói: "Ra ngoài dạo một chút."
Tiểu đồng không cản cậu, nhìn cậu đi ra ngoài.
Khoảng sân trước cửa đã được tiểu đồng quét rất sạch sẽ, nhưng những chỗ khác tuyết trắng vẫn còn chất đống thật dày. Giang Lạc tùy tiện chọn một hướng, lúc đi đến một nơi đủ xa, cậu nấp vào nơi kín gió, cầm mảnh sứ cắt xuống cổ tay.
Chỉ trong nháy mắt, máu tuôn ra nhuộm đỏ tuyết trắng dưới đất.
Giang Lạc thờ ơ nhìn xem những máu ngày một mất đi, qua không bao lâu, sắc mặt của cậu đã trở nên tái nhợt đến mức mang chút ốm yếu.
Đôi môi tái nhợt nhưng đôi mắt lại dần dần sáng lên.
Dưới sự đe dọa của cái chết vì mất máu, bản năng cầu sinh của Giang Lạc bộc phát đến cực hạn. Sự kích thích mãnh liệt bởi sinh tử khiến vỏ não cậu không ngừng run lên, cậu đã hoàn toàn thoát khỏi dáng vẻ mặt ủ mày chau ban nãy, tay Giang Lạc run run móc bùa cầm máu từ trong túi ra đặt lên vết thương, khóe miệng càng ngày càng giương cao.
Bùa cầm máu đã thành công biến vết thương thành một vết sẹo dữ tợn, Giang Lạc lại không hề để ý. Cậu nở nụ cười tươi, ngâm nga bài hát kéo tay áo xuống che khuất vết cắt nơi cổ tay, sự choáng váng và ngạt thở do mất máu mang lại cũng không ngăn được tâm trạng cậu tốt lên.
thậm chí cậu còn muốn hô to một tiếng: Chính là cảm giác này!
Cảm giác không dao động lên xuống trước đó suýt chút nữa đã khiến cậu nghẹn chết, Giang Lạc ngồi xuống nghỉ ngơi một hồi, nghĩ ngợi một hồi rồi lại muốn dùng một điếu thuốc để chúc mừng mình vì tìm lại được bản thân.
sau khi thể lực khôi phục một chút, Giang Lạc lại giơ tay lên nhìn, bắt đầu nghĩ rốt cuộc đạo trưởng Vi Hòa và Túc Mệnh Nhân có ý gì.
Loại trừ ô uế chính là loại trừ dục niệm của cậu? Để cậu biến thành một đạo sĩ thoát tục, xuất trần?
Không đúng, Cát Chúc cũng là đạo sĩ, không phải hắn cũng là một kẻ tham tiền đó sao?
Mặc kệ hai người bọn họ đang nghĩ gì, Giang Lạc thấy phiền hồ nước kia chết đi được. Suy nghĩ đi hủy cái hồ nước kia rục rịch xuất hiện trong đầu cậu, nhưng xét thấy bây giờ bản thân không có nhiều sức lực, chỉ có thể tiếc nuối buông bỏ ý nghĩ này.
So với việc hủy hồ nước, có lẽ Giang Lạc càng nên nghĩ ngày mai nên làm gì?
Nhìn thái độ của bọn họ, có vẻ đã hạ quyết tâm phải loại bỏ toàn bộ mấy thứ bẩn thỉu trên người Giang Lạc. Hôm nay chỉ mới ngâm ngắn một giờ ngắn ngủi mà đã khiến Giang Lạc có thay đổi lớn đến như vậy. Hôm nay cậu còn có thể ý thức được bản thân không ổn, ngày mai thì sao, ngày kia thì sao? Hoặc là mười mấy ngày nữa thì sao?
Giang Lạc vô cùng vô cùng không muốn biến thành dáng vẻ của Túc Mệnh Nhân hoặc Liên gia đó.
Cậu nhìn mảng tuyết lớn bị máu của mình nhuộm đỏ, biết cách khiến bản thân tỉnh táo này chỉ có thể làm một lần.
Máu trong cơ thể con người cũng chỉ có bấy nhiêu, cơ thể Giang Lạc không cách nào chịu được nguy cơ lần thứ hai. Nếu ngày mai vẫn như vậy, cậu chỉ có thể đổi cách khác để gây ra kích thích sinh tử cho mình.
Giang Lạc trầm ngâm.
Nhưng liệu ngày mai cậu có còn nhớ phải dùng cách này để thức tỉnh bản thân hay không?
Giang Lạc chậm rãi đứng lên.
Cậu không trở về mà quấn chặt quần áo trên người mình, xử lý những vết máu của bản thân, định xuống núi ngay bây giờ.
Dù làm vậy có thể sẽ khơi dậy lửa giận của Liên gia và Phùng Lệ, cậu cũng không quan tâm. Dù hậu quả là gì thì cũng đều không quan trọng với cậu.
Giang Lạc nhìn sắc trời một chút, sau đó chọn một con đường, vùi đầu xuống núi.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tới rồi!
Còn một canh nữa thôii