Trang viên đã ở phía trước.
Đã chọn trở về thì Giang Lạc phải giả cho ra dáng vẻ mặc kệ sự đời sau khi ngâm trong Hồ Thiên Bích.
Trong đầu đột nhiên có một tia sáng xẹt qua, Giang Lạc thấy có vẻ như cậu dùng dáng vẻ lạnh nhạt này để đối phó với ác quỷ thì cũng có khả năng Giang Lạc sẽ thỏa mãn được yêu cầu của Điếu Ngư Đài.
Cậu đã bị xóa sạch thất tình lục dục, sao có thể lợi dụng ác quỷ để gia tăng dục niệm của mình chứ?
Chỉ có thể là tự ác quỷ chủ động đuổi tới đây thôi.
Giang Lạc dừng bước.
Cậu dừng lại, người đứng phía sau đương nhiên cũng dừng lại theo.
Giang Lạc nghiêng đầu, nhìn các đồng đội của mình.
Cùng đi cả quãng đường nhưng trên mặt cậu không hề lộ ra chút cảm xúc nào. Nhưng Giang Lạc mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, nên lộ ra mấy phần suy yếu hiếm thấy. Sự suy yếu này có bảy phần thật, ba phần giả, một người luôn luôn mạnh mẽ, đáng tin bỗng nhiên trở nên yếu ớt, đúng là khiến bọn Lục Hữu Nhất đau lòng muốn chết.
Nhưng không biết vì sao, từ lúc gặp được Giang Lạc đến giờ, dường như Giang Lạc đã trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn nói chuyện với bọn họ, nhưng khi nhìn thấy bọn họ cũng không quá vui vẻ, thời gian trầm mặc không nói lời nào ngày một dài hơn.
Lúc bấy giờ, Giang Lạc lại mở miệng nói lần nữa: "Các cậu có biết Túc Mệnh Nhân không?"
Mọi người nhìn nhau: "... Túc Mệnh Nhân?"
Cho dù là Trác Trọng Thu, người thừa kế tương lai của Trác gia cũng chưa từng nghe đến người này, bọn họ đưa mắt nhìn về Văn Nhân Liên, người có tin tức linh thông nhất ở đây, Văn Nhân Liên hiếm khi trầm mặc, "Tôi chưa nghe đến tên gọi này, đó là tên người sao?"
Bọn họ không biết Túc Mệnh Nhân là ai, nhưng mặt Đằng Tất đơ cứng, con ngươi bỗng nhiên co lại.
Giang Lạc bắt được phản ứng này, "Đúng, ông ấy là người. Mấy giờ trước, ông ấy đã đi ngâm mình trong Hồ Thiên Bích cùng tôi."
"Sau khi ngâm xong, đúng là thần thanh khí sảng hơn hẳn..." Giang Lạc thản nhiên nói, "Nhưng vẫn luôn không được hào hứng mấy, cũng không muốn nói chuyện cho lắm."
Cậu đã sớm tạo tiền đề cho sự thay đổi tính cách sau này.
Giang Lạc cũng không muốn nói cho bọn Lục Hữu Nhất biết những chuyện mình đã gặp phải trước đó, chuyện này càng ít người biết, cậu sẽ càng có khả năng tương kế tựu kế, lừa được Túc Mệnh Nhân và đạo trưởng Vi Hòa, phòng không cho họ biết mình đã khôi phục cảm xúc bình thường.
Mấy người kia đều không nghĩ nhiều, "Có phải cậu đã bị cảm rồi không, hoặc là đau họng?"
"Đúng rồi, sao cậu lại bị thương mất nhiều máu đến vậy?"
Giang Lạc trả lời vài câu ứng phó, quay đầu lại tiếp tục nói đến Túc Mệnh Nhân, lần này giọng điệu bình thản không gợn sóng trước đó lại có chút dao động, trong lời nói có pha chút sùng bái.
Đằng Tất ghi nhớ từng lời cậu nói, càng nghe càng thấy kinh hãi. Không yên lòng đi về trước mấy bước, Đằng Tất đột nhiên cảm giác được có một nguồn sức mạnh mênh mông đang vọt về phía anh ta, chỉ chớp mắt sau, anh ta đã bị trận pháp trước cửa trang viên bắn văng ra xa mười mấy mét.
Đằng Tất che ngực, máu phun ra từ khóe môi. Lục Hữu Nhất giật mình hô, "Ma quỷ!"
Đằng Tất nuốt máu tươi trong cổ xuống, nhanh chóng quyết định rồi nói: "Trận pháp này người đã chết đi sống lại không vào được, tôi đợi các cậu dưới chân núi."
Giang Lạc, "Đường xuống núi cũng có trận pháp."
Đằng Tất nói: "Tôi đã có cách."
Anh ta quay người chuẩn bị rời đi, bước chân vội vàng, chắc là muốn đi tìm chủ nhân. Một nụ cười chợt lóe bên khóe miệng Giang Lạc, cậu đúng lúc nhắc nhở: "Ma quỷ, anh nhớ xử lý số tuyết đã bị nhuốm máu của tôi, đừng để những người khác phát hiện ra."
Mắt Đằng Tất sáng lên, gật đầu, "Được."
Nơi đây có trận pháp, đáng lẽ anh ta và chủ nhân đều không vào được. Nhưng có máu của Giang Lạc, thì có thể làm được rất nhiều vệc. Chí ít máu cũng giúp tiến vào giấc mộng của cậu ấy được.
Thấy Đằng Tất đã biến mất, Giang Lạc thỏa mãn thu hồi ánh mắt, sau khi dặn dò bọn Lục Hữu Nhất không được lộ việc mình bị thương ra, cậu mới vào trạch viện cùng các đồng đội.
*
sau khi nghe bọn Trác Trọng Thu cũng tới, Liên Tuyết vui vẻ ra đón tiếp họ. đạo trưởng Vi Hòa tuy không ra gặp đám tiểu bối bọn họ nhưng đã dặn dò tiểu đồng phải chăm sóc họ thật tốt.
Thân là chủ nhà, Liên Tuyết muốn dẫn bọn họ đi một vòng. Trên đỉnh núi không có chỗ nào để tham quan, lúc đầu Liên Tuyết muốn dẫn họ đi xem suối nhỏ ở Hồ Thiên Bích một chút, nhưng lại phát hiện hồ suối nhỏ phía sau Tứ Hợp Viện đã bị chặn lại, hôm nay không thể vào trong được.
Liên Tuyết không biết nguyên nhân hồ bị chặn, liền dẫn đầu đi tìm đạo trưởng Vi Hòa, "Sư thúc, tại sao hồ suối sau núi lại bị chặn lại vậy ạ?"
đạo trưởng Vi Hòa ung dung chậm rãi trả lời: "Vậy thì con phải hỏi Giang Lạc sư huynh của con đó, ô uế trên người nó không biết từ đâu ra mà dày đặc đến phát sợ. Hôm nay nó đã dùng suối nhỏ nên cứ để suối nhỏ nghỉ ngơi chút đi, đợi sáng mai khôi phục lại thì đúng lúc để nó gột rửa ô uế trên người sư huynh Giang Lạc của con luôn."
Giang Lạc thầm nghĩ, quả nhiên, ngày mai vẫn phải ngâm cái thứ nước buồn nôn này.
Cậu đã nhận ra sự chú ý của đạo trưởng Vi Hòa, Giang Lạc mặt không biến sắc, tỏ vẻ không có hứng thú với cuộc trò chuyện của bọn họ, luôn mang dáng vẻ thờ ơ, hững hờ.
Đúng là đã có tác dụng...
đạo trưởng Vi Hòa thở dài, không nhìn cậu nữa.
Liên Tuyết cũng biết Giang Lạc đặc biệt, sau khi nghe được lời giải thích này thì không hỏi thêm nữa. Nhưng ngoài hỏi thăm về hồ suối nhỏ, cô vẫn còn chuyện muốn hỏi hơn.
Thấy hai người họ có chuyện muốn nói, những người khác biết điều mà rời khỏi tĩnh thất. Trước khi đi, cánh tay Giang Lạc khẽ động, kim quang không một dấu vết lóe lên, một con chuột không khiến người khác chú ý núp vào trong góc tường.
Cửa đóng lại, sau khi không còn ai nữa, Liên Tuyết mới mở miệng nói: "Sư thúc, đệ tử có chuyện nghĩ mãi không thông."
đạo trưởng Vi Hòa đặt chén trà xuống, khẽ thở một hơi, đúng như dự đoán, nói: "Con hỏi đi."
"Vì sao các trưởng bối không dạy bảo chúng con thứ gì ngoài y thuật hết ạ? Thậm chí đến cách thức tự vệ chúng con cũng không biết, nếu vô tình rơi vào tình huống nguy hiểm, chúng con có thật sự giữ được mạng không?"
từ khi trải qua nguy cơ của bão tuyết, Liên Tuyết đã luôn lo lắng về vấn đề này, bởi vì từ đó, cô thấy được tương lai Liên gia sẽ phải gánh chịu, "Cứ theo đà này, Liên gia chúng ta còn có thể bảo vệ Hồ Thiên Bích không?"
Đạo trưởng Vi Hòa trầm mặc.
"Liên Tuyết..." Ông lão thở dài một hơi, ông dịu giọng "Nào, đến trước mặt sư thúc nào."
Liên Tuyết mím mím môi, cất bước đi tới.
đạo trưởng Vi Hòa sờ lên tóc của cô, phiền muộn nói: "Thế hệ đi trước ta, bao gồm cả thế hệ của ta, thứ phải học nhiều hơn các con bây giờ rất rất nhiều. Không chỉ phải học thuật vu y, còn phải nâng cao thể chất, hiểu phép thuật và bùa chú. Sơn, y, mệnh, tướng, bốc, số người tinh thông ngũ thuật này cũng không phải là ít. Liên Bồng, sư thúc tổ của con còn là một nhân vật làm mưa làm gió trong giới huyền học một trăm năm trước nữa."
"Nhưng giờ đã khác xưa..." đạo trưởng Vi Hòa định thần lại, nhìn Liên Tuyết vừa trìu mến vừa thương xót, "Thế hệ của các con, không thích hợp để học những thứ khác."
Liên Tuyết nhíu mày, "Ai nói không thích hợp?"
đạo trưởng Vi Hòa tránh không đáp lời, nói luyên thuyên: "Nhưng các con đừng sợ, nếu thật sự đến thời khắc sinh tử, người có thể bảo vệ cho các con sẽ xuất hiện, tuyệt đối sẽ không để các con gặp chuyện ngoài ý muốn... Đó chính là lúc "Không thể nói không"."
Liên Tuyết không hiểu lắm, "Sư thúc?"
đạo trưởng Vi Hòa nói: "Ra ngoài đi."
Liên Tuyết do dự hồi lâu, chậm rãi quay người rời đi. Chú chuột màu vàng lướt qua hai chân cô và cùng cô chạy ra cửa.
*
Giang Lạc nghe hết cuộc đối thoại trong tĩnh thất.
Ngón tay của cậu vuốt vuốt đỉnh đầu chuột như khen thưởng, chú chuột nheo mắt lại, hóa thành mật văn trở về vòng âm dương.
Giang Lạc phát hiện, hình như mỗi gia tộc trong sáu đại gia tộc này đều có không ít bí mật.
Trong Phủ Thiên Sư, phụ mẫu của Phùng Lệ được xem như là một cấm kỵ, dưới phòng tạm giam vẫn còn một cái địa lao giam người; Trong Phật giáo, Cát Vô Trần phản bội cửa Phật, giết sư phụ và sư thúc; Kỳ gia, Trì gia càng khỏi cần phải nói, hai gia tộc của bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, không ai rời ai được. Thậm chí đến cả Liên gia trông có vẻ thanh tâm quả dục này cũng có bí mật mà người ngoài không cách nào dò xét được.
Phía sau bọn họ có mối liên hệ gì không?
Giang Lạc lơ đễnh nghĩ, thỉnh thoảng ngẩng đầu xem xét bên ngoài, kim đồng hồ chậm rãi chỉ đến bảy giờ, vào mùa đông, bảy giờ tối trời đã tối đen như mực.
Đã đến lúc đi ngủ rồi.
Ánh mắt Giang Lạc lóe lên, không rõ trong đó là chờ mong hay là thứ khác, cậu chầm chậm nằm lên giường. Đắp chăn lên người xong, sau khi nhìn chăm chăm lên trần nhà tối om một hồi, cậu ung dung nhắm mắt lại.
Đã đến lúc lợi dụng ác quỷ.
Trong bóng tối, khóe miệng của cậu thanh niên chợt cong lên, rồi nhanh chóng trở về bộ dáng lạnh nhạt bình thường.
*
Lúc tỉnh táo lại, Giang Lạc nghe thấy tiếng quạt chuyển động "Kẽo kẹt, kẽo kẹt" trên đỉnh đầu.
Cậu cũng không lập tức mở mắt ra, mà là tiếp tục phân biệt các âm thanh quanh mình.
Xung quanh rất ồn ào náo nhiệt, ngoài tiếng quạt còn có tiếng xì xào bàn tán của những người khác. Là tiếng của bọn Lục Hữu Nhất, Trác Trọng Thu.
Trong không khí, mùi mồ hôi hòa với mùi đồ ăn, chúng quyện vào nhau trở thành hơi trở tràn ngập mùi vị thanh xuân quen thuộc.
Ngón tay Giang Lạc giật giật, mặt bàn vuông vức bóng loáng, đầu ngón tay cậu vươn về phía trước, đụng phải một quyển sách.
Đây là phòng học.
Rốt cuộc Giang Lạc cũng mở mắt ra.
Cậu ngẩng dậy từ mặt bàn với sắc mặt nhàn nhạt, từng gương mặt quen thuộc xung quanh phản chiếu trong đôi mắt cậu, đúng là bọn Diệp Tầm.
Nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Giang Lạc cũng đầy sự căm ghét, họ tụ tập với nhau thành tốp năm tốp ba, như thể đang cô lập cậu vậy, Lục Hữu Nhất còn đặc biệt trừng cậu vài lần. Đó rõ ràng là thái độ của bọn họ đối với nguyên chủ trong kí ức.
Thân là quỷ, hù dọa người ta trong mơ chính là kỹ năng cơ bản của mỗi một con trong số chúng. Ác quỷ kéo người ta vào mộng, cảnh tượng trong giấc mộng đương nhiên không do Giang Lạc định đoạt.
Đây là trở về lớp học một năm trước à?
"Các bạn học, " phía trước vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc, "Để thầy kiểm tra kết quả học tập trong tiết trước của các em nào."
Giọng nói này...
Giang Lạc cau mày, ngẩng đầu nhìn lên.
Chạm mắt với một đôi mắt dính nhớp như rắn độc.
Trì Vưu tây trang thẳng thớm, chiếc cài áo hoa hồng đã bị Giang Lạc ném vào hồ lại xuất hiện trên người hắn. Không chỉ thế, hắn còn đeo một chiếc kính gọng vàng, tay cầm một cái bút chỉ bảng, đeo một đôi bao tay trắng mới tinh, rất ra dáng một giáo viên gương mẫu.
Lúc nhìn Giang Lạc, đôi mắt dưới cặp kính dường như có chút sóng gợn.
Đây là dáng vẻ lúc Trì Vưu làm trợ giảng cho bọn họ tại Đại học Bạch Hoa.
Sau khi Giang Lạc cẩn thận đánh giá hắn xong, cậu suýt chút đã bật cười.
Không nói thì cũng nhân mô cẩu dạng lắm à nha.
Nhưng một Giang Lạc đang đóng vai lạnh nhạt thì chỉ bình tĩnh nhìn Trì Vưu, hệt như Trì Vưu cũng không thể khơi dậy hứng thú của cậu vậy.
Ngón tay của thầy giáo đẹp trai khẽ nhúc nhích, que chỉ dài nhỏ lắc lư trước mặt mọi người một lát. Hắn khẽ cười, nhưng nụ cười lại hàm chứa sự nguy hiểm và quái dị, "Bạn Giang Lạc, em trả lời xem tiết trước thầy đã dạy các em những gì."
Các học sinh trong lớp quay đầu nhìn Giang Lạc đang ngồi giữa lớp, chờ Giang Lạc đứng dậy trả lời câu hỏi.
Giang Lạc chậm rãi đứng dậy, rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: "Em không biết."
"Sao em lại không biết được chứ?" Giọng người thầy trầm xuống, sự âm u lạnh lẽo theo đó lộ ra, "Em đến cạnh bục giảng đi."
Giang Lạc khơi khựng lại, sau đó đi về hướng bục giảng.
Trong lòng cậu buồn cười không chịu nổi, xem Trì Vưu trở mặt đúng là một thú vui lớn trong đời cậu, lạnh mặt trêu đùa ác quỷ như bây giờ hình như còn vui hơn cả mong đợi nữa.
Trì Vưu nhìn Giang Lạc cách mình ngày càng gần.
Dường như ánh sáng trong đôi mắt của thanh niên tóc đen đã bị xóa mất, lạnh nhạt, vô cảm, bảo cậu làm gì thì cậu làm cái đó, không gì có thể khơi dậy cảm xúc trong cậu.
Nhưng lúc khóe mắt liếc về phía Trì Vưu, dường như có một cái móc vô hình khiến Trì Vưu phải chú ý đến cậu nhiều hơn, cùng với đó là sự trào dâng của một làn sóng dục vọng hung tàn.
Đằng Tất và Hoa Ly nói, Giang Lạc và Túc Mệnh Nhân đã cùng ngâm mình trong Hồ Thiên Bích.
Hồ Thiên Bích gần như đã khiến kẻ thù của hắn biến thành một người khác.
Nụ cười của ác quỷ càng nham hiểm hơn, khóe môi hắn giương cao, ngón tay thon dài nhảy múa trượt từ dưới que chỉ lên trên, có một vẻ quyến rũ xen lẫn thần bí và hắc ám tự nhiên. Hắn dùng que chỉ bài chỉ về bảng đen, trợ giảng điển trai cất giọng, "Nếu em đã không trả lời được nội dung của tiết trước, vậy thì viết ra đáp án của câu hỏi này đi."
"Nếu lần này mà còn không viết ra được ——" hắn dài giọng nói, "Thầy đây không thể không đưa ra vài biện pháp khiến em chăm chỉ học hành."
Giang Lạc nhìn lên bảng đen.
Không biết từ khi nào trên bảng đã có thêm một câu hỏi: Lúc thầy đưa em ra khỏi thế giới trong gương, em đã đồng ý với điều kiện gì?
Phía dưới là một hàng trống đang đợi điền vào.
Trong số học sinh phía dưới, không biết là ai đã đọc câu hỏi lên.
"... Đồng ý với thầy điều kiện gì?"
"Ừm? Tôi tò mò ghê, không biết là điều kiện gì nhỉ? Thầy và Giang Lạc đã giao dịch cái gì hả?"
Cảm giác xấu hổ trước mặt mọi người sẽ làm người ta chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống.
Giang Lạc biết, ác quỷ đang muốn kích thích cảm xúc trong cậu, khiến tỉnh táo lại từ trong trạng thái vô dục vô cầu, sinh ra gợn sóng. Nhưng hắn càng như vậy, Giang Lạc càng là muốn giả thành một hồ nước tĩnh lặng.
—— dù sao giấc mơ này vừa cũng chỉ mới bắt đầu, Giang Lạc không vội, cậu có thể thỏa mãn thú vui xấu xa của mình trước.
Cậu bình tĩnh nhìn đề một lát, đương lúc Trì Vưu nghĩ cậu không viết ra được, Giang Lạc lại cầm bút lên.
Tiếng phấn ma sát lên bảng đen mạnh mẽ mà rõ ràng.
Người bên dưới tiếp tục thì thầm theo: "Thầy, yêu cầu, làm, tình, với thầy."
Giang Lạc buông phấn xuống, quay đầu nhìn Trì Vưu, thản nhiên nói: "Đây chính là điều kiện mà thầy yêu cầu."
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
【 sửa một chi tiết gọi sai tên Đằng Tất , e hèm, lúc viết thuận tay á mà】
Trì Vưu: Tức thiệt! Vợ tôi thay đổi rồi! Tôi phải làm em ấy giận trong mơ mới được!
Tác giả: ... Rõ ràng chỉ cần nhìn thấu cậu ta là được...