Được cái rắm á.
Suýt chút nữa Giang Lạc đã không nhịn được mà quăng một cái trợn mắt.
giới huyền học bị hủy diệt hay là tồn tại thì liên quan gì tới Giang Lạc cậu?
Trừ cười nhạo ra thì Giang Lạc cũng nhạy bén bắt được sự bất ổn của Túc Mệnh Nhân.
"Hắn" trong lời Túc Mệnh Nhân nói trừ Trì Vưu ra Giang Lạc không nghĩ ra được ai khác.
Nhưng ngoài điểm này, điều khiến Giang Lạc để ý hơn hết chính là giọng điệu của Túc Mệnh Nhân. Trong lời hắn nói với Giang Lạc có một ý vị rất khó tả, tựa như thần thánh từ trên trời giáng xuống. Xa xăm, thần bí, kiên định, khiến người ta không thể không xem lời hắn nói là chân lý, muốn tuân theo ý hắn.
Cảm giác quen thuộc này giống y như đúc với người đứng sau màn của thế giới trong gương.
Ánh mắt Giang Lạc tối sầm lại, nhưng đã trở về nguyên dạng ngay lập tức.
Giang Lạc luôn ghi tạc người đứng sau màn của thế giới trong gương dưới đáy lòng.
Chẳng có ai thích quá khứ chật vật của mình bị lôi ra một cách dửng dưng, người đứng sau màn biết những gì Giang Lạc đã trải qua ở thế giới thật, còn phục chế nó lại trong thế giới trong gương. Những hồi ức bẩn thỉu nhất, xấu hổ, rách nát nhất bị người khác thấy được, đúng là làm lệ khí bên trong Giang Lạc trỗi dậy mạnh mẽ.
Từ thế giới trong gương đến giờ, Túc Mệnh Nhân luôn muốn hướng Giang Lạc nhìn rõ bản tính đầy tội lỗi của Trì Vưu, dụ dỗ Giang Lạc giết Trì Vưu. Đúng là Giang Lạc muốn giết Trì Vưu, muốn chinh phục ác quỷ, khiến ác quỷ phải phủ phục nhận thua dưới chân cậu, nhưng cậu lại cực kì chán ghét người khác khống chế mình làm mấy chuyện này.
Cậu làm mọi việc theo sở thích cá nhân, ghét bị ràng buộc, chịu sự thao túng của người khác.
Ông là cái thá gì mà đòi chỉ đạo cho tôi?
Thù mới cộng thêm hận cũ, Túc Mệnh Nhân một bước lên trời, thành công trở thành người mà Giang Lạc muốn diệt trừ nhất.
Trong lòng Giang Lạc sóng cả chập trùng, trên mặt lại thất thần nhìn Túc Mệnh Nhân, tựa như đã mất đi thần trí.
Túc Mệnh Nhân dắt tay cậu, kéo Giang Lạc đứng dậy từ trong hồ suối nhỏ, chậm rãi đi ra ngoài.
quần áo trên người Giang Lạc ướt đẫm, dòng nước từ ống quần trượt xuống, nhưng cậu lại không thấy lạnh tí nào. Túc Mệnh Nhân dẫn cậu rời đi từ đường nhỏ, mỗi một bước đi, cảnh sắc xung quanh đều xảy ra biến hóa cực lớn.
Non núi, sông ngòi lướt qua người họ.
Giang Lạc thấy từng huyễn cảnh hiện lên hai bên đường.
Từ quá trình người nguyên thủy tìm kiếm hang động trong lúc đi săn, đến Hà Đồ Lạc Thư, rồi đến lúc Tiên Thiên Bát Quái, Hậu Thiên Bát Quái được sinh ra. Từ kiến trúc Hoàng gia đến phong thủy lăng tẩm, từ lịch thiên văn đến khí tượng nông nghiệp. Trải nghiệm giữa sự sống và cái chết của các vị tiền bối trong giới huyền học, từ đời này qua đời nọ, nhỏ thì xem kiến trúc phòng ốc, lớn thì xem vận nước, vận nhà. Tinh tú lập lòe biến động, trăm vạn vì sao đổi chỗ thịnh dương, chúng đột ngột triển khai trên đỉnh đầu Giang Lạc.
Giang Lạc ngẩng đầu nhìn trời.
Sao trên trời hợp thành Thái Cực, ánh sáng bạc khẽ động, sao trờ lại biến thành một bản đồ bát quái.
Thiên, địa, lôi, phong.
Hỏa, thủy, sơn, trạch.
Sự biến hóa của ngàn vạn sao trời khiến người xem hoa mắt.
Cảnh tượng này cực kỳ chấn động, Giang Lạc thấy cổ đau nhức, cậu cúi đầu xem xét mặt đất, lại đột nhiên phát hiện mình đang đứng trong một ngọn núi tuyết phủ khắp trời.
Tuyết lớn bàng bạc thổi tung tóc cậu, Giang Lạc nhìn về hướng Túc Mệnh Nhân, Túc Mệnh Nhân còn đang dẫn cậu tiến về phía trước. Dấu chân hai người để lại tại thành một đường dài, bước kế tiếp bước ra, núi tuyết cảnh sắc rút đi, dung nham cực nóng kèm theo tia lửa ập đến.
Bọn họ đã đến nơi sâu nhất của núi lửa.
Lửa đỏ hung mãnh xông tới, Giang Lạc nhắm mắt lại, Túc Mệnh Nhân kéo theo cậu nhảy vào dung nham, phút chốc lại lọt vào đáy biển xanh đậm.
Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, Giang Lạc đã được nhìn ngắm sự kỳ diệu và đặc sắc của thế giới ở cùng trời cuối đất.
Cuối cùng, Túc Mệnh Nhân dẫn cậu đứng dưới cực quang, quay đầu nhìn cậu, khẽ nói: "Nếu những thứ này bị hủy diệt, thì chẳng phải là đáng tiếc lắm hay sao?"
Đến khi lần nữa mở mắt ra, Giang Lạc phát hiện bản thân vẫn còn ngâm trong hồ suối nhỏ.
Túc Mệnh Nhân đứng cạnh hồ, mở miệng nói: "Thời gian cũng tương đối rồi, cậu có thể ra ngoài."
Giang Lạc khựng lại trong trạng thái hơi hốt hoảng, chậm rãi ra khỏi hồ suối, thay quần áo mới. Rồi đi về với Túc Mệnh Nhân.
Mới nãy Túc Mệnh Nhân đã dùng thủ đoạn gì?
Đó có còn là chuyện mà một con người có thể làm được không?
Đại não căng phồng lên như một chiếc máy tính bị miễn cưỡng nhồi nhét quá nhiều thông tin, không thể nào tiêu hóa được. Đầu Giang Lạc hơi choáng váng, lời Túc Mệnh Nhân nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu, phiền đến mức Giang Lạc phải cắn răng chống cự.
"Chỉ tiêu diệt tội ác thì hết thảy mới có thể lắng lại."
"Chỉ có cậu mới có thể chấm dứt tai họa."
"Chỉ có cậu, mới có thể giết hắn ta."
Đừng nói nữa.
Câm miệng.
Túc Mệnh Nhân bỗng nhiên quay đầu nhìn về thanh niên tóc đen đang thất tha thất thểu sau lưng.
Thanh niên tóc đen ánh mắt vô thần, cậu vội vịn lên thân cây. Gương mặt lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, dưới lớp mồ hôi ấy, gương cậu ửng đỏ vì hơi nóng.
Hàng mày đẹp đẽ khó chịu nhăn lại, như một bông tuyết bị sương mù bao phủ.
Túc Mệnh Nhân yên lặng nhìn cậu, đi về hướng cậu.
Giang Lạc phát hiện hắn đã đến gần chỗ cậu, vẻ suy yếu trên mặt tăng lên, hữu khí vô lực ngước mắt lên nhìn hắn một cái.
Cái nhìn thanh thanh đạm đạm, gợn sóng trong mắt không quá rõ ràng. Nhưng dưới vỏ bọc thanh tao như tiên nhân lại ẩn chứa mấy phần hắc ám như một lớp bùn ma mị. Trong mắt Túc Mệnh Nhân thoáng lóe lên một vài cảm xúc, hắn khẽ thở dài, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào tai Giang Lạc, "Tĩnh tâm."
Tiếng ồn dần dần ngừng lại.
Giang Lạc giả vờ khó chịu vuốt vuốt thái dương, "Túc Mệnh Nhân..."
Túc Mệnh Nhân nói: "Đến lúc cậu phải trở về rồi."
*
Giang Lạc mang theo một bụng nghi vấn về đến nơi ở, sau đó bị đám người Lục Hữu Nhất đã đợi sẵn ở đây bắt gặp.
Đúng lúc đã đến giờ ăn trưa, Lục Hữu Nhất kéo cậu vào phòng ăn, "Giang Lạc, bệnh cảm của cậu đã khá hơn chút nào chưa?"
Giang Lạc nhàn nhạt gật đầu, "Ừm."
Lục Hữu Nhất vừa cảm thấy cậu hơi là lạ, nhưng lại không thể nói là lạ ở chỗ nào, nên cứ cho rằng cổ họng cậu không thoải mái nên mới không muốn nói chuyện, đặc biệt múc cho cậu một bát cháo, "Cậu ăn cháo nhiều hơn chút đi, tốt cho cơ thể."
Giang Lạc hơi buồn cười, nhưng phải nhịn xuống.
Trên bàn cơm có thêm vài người, họ trò chuyện rôm rả. Liên Tuyết vùi đầu ăn cơm, khi nghe Trác Trọng Thu hỏi về thương thế của Liên Bỉnh, cô thở dài, "Sư đệ của tôi bị thương không nặng, nhưng mấy sinh viên này vẫn còn hôn mê bất tỉnh, linh hồn của bọn họ đều chết trong gương rồi, có lẽ sau này đều phải sống trong trạng thái người thực vật."
"Sư thúc cũng hết cách, ông ấy định thử cố gắng thêm lần nữa, nếu thực sự không cứu được thì cũng chỉ đành vậy."
Giang Lạc đột nhiên hỏi: "Đến giờ bọn họ vẫn chưa trở về, người nhà của bọn họ không tới sao?"
"Chắc là vẫn chưa phát hiện bọn họ đã gặp chuyện, " Liên Tuyết nói, "Lí Tiểu kể bọn họ thường nhân dịp nghỉ đông để ra ngoài sưu tầm dân ca, người nhà cũng đã quen rồi."
Túc Mệnh Nhân là kẻ đứng sau thế giới trong gương, vậy thì Đoạn Tử chủ động bảo bọn họ đi soi gương vào mười hai giờ đêm rất đáng ngờ.
Giang Lạc không tin đó chỉ là trùng hợp, cậu cảm thấy, mình cần phải đi xem bọn Đoạn Tử một chút.
Sau giờ cơm trưa, Giang Lạc đã bảo mấy người Văn Nhân Liên tranh thủ rời khỏi đây.
cậu không muốn khiến họ bị cuốn vào những chuyện này, hơn nữa, Giang Lạc cũng ngại diễn với người quen.
mấy người Văn Nhân Liên cũng không đòi ở lại, đạo trưởng Vi Hòa biết bọn họ muốn đi, đặc biệt phái tiểu đồng dẫn bọn họ xuống núi.
Trước khi đi, mấy người lặp đi lặp lại căn dặn: "Đừng quên thời gian tòa án xét xử của chúng ta."
Giang Lạc gật đầu, nhất quyết tiễn bọn họ ra cửa.
Đến tận khi bóng lưng của bọn họ biến mất không thấy tăm hơi, Giang Lạc mới về phòng chuẩn bị ngủ bù cho thời gian phóng túng tối hôm qua.
*
Chạng vạng tối, "Vô Tục Niệm" đón tiếp hai vị khách không tầm thường.
Tiểu đồng dẫn đường lạnh lùng dẫn Thiên Sư và ông chủ tiệm mai táng đến tĩnh thất, sau khi nói mấy câu với đạo trưởng Vi Hòa, Phùng Lệ đã mất hết kiên nhẫn, đứng lên nói: "Nó đâu rồi? Tôi đi gặp nó một chút."
đạo trưởng Vi Hòa cho ông ta biết vị trí, Phùng Lệ cũng không cần những người khác dẫn đường, đi thẳng ra ngoài.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú tỏ vẻ lạnh lùng của Thiên Sư, đạo trưởng Vi Hòa cười nhạo nói: "Tâm trạng ông ta không tốt à?"
"Ông có thấy gương mặt vui vẻ của ông ta khi trở về đây bao giờ chưa?" ông chủ tiệm mai táng chậm rãi trả lời, "Liên gia dưới núi thì bỏ đi, nếu hỏi Phùng Lệ ghét nơi nào nhất, bảy tám phần chính là đỉnh núi này của ông đó. Từ khi ông ta biết đồ đệ của ông ta cũng bị ông đưa lên đỉnh núi đến giờ, gương mặt kia vừa dài vừa đen đến dọa người."
đạo trưởng Vi Hòa lầm bầm nói: "Bộ do tôi một hai bắt đồ đệ của ông ta phải lên núi hả? Không phải tôi còn..."
Phần còn lại bị ông ta nuốt xuống, ông chủ tiệm mai táng cũng vờ như không nghe thấy. Ông đổi sang hỏi: "Mấy ngày nay còn ai khác lên núi không?"
"Con gái của Trác Chính Vũ dẫn theo mấy bạn học lên núi, ở đây một đêm rồi rời đi, " đạo trưởng Vi Hòa không để tâm nói, "Còn những người khác hả? Những người khác thì không có."
ông chủ tiệm mai táng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn kiểu này thì chắc là đã đưa được đồ cho cậu ấy rồi.
*
Lúc Phùng Lệ tới, Giang Lạc vẫn đang ngủ.
Ông đứng cạnh giường nhìn Giang Lạc một lát, sau khi thấy cậu không bị thương tích gì thì chuẩn bị rời đi. Nhưng trước khi đi, Phùng Lệ lại phát hiện sự bất ổn của Giang Lạc.
khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi khô khốc. Mí mắt mỏng manh của cậu nhắm nghiền lại, tóc đen uốn lượn trên cổ, hơi nóng lan thẳng tới mang tai, thanh niên ôm chăn mền, hô hấp nặng nề, trông vô cùng đáng thương.
Phùng Lệ hơi do dự, đặt tay lên trán Giang Lạc, quả nhiên là đã phát sốt.
Ông thu tay lại, nhìn chung quanh một chút, lấy một cái khăn mặt xuống, ra ngoài thấm nước lạnh, gấp lại đặt lên trán Giang Lạc.
Nhưng sau một hồi, hơi nóng trên mặt Giang Lạc không hề giảm xuống, ngược lại đến khăn lạnh cũng bị nóng đến bốc hơi. Phùng Lệ cau mày, đưa mắt nhìn Giang Lạc đang ngủ say hồi lâu, sau đó đi ra ngoài.
Giang Lạc ngủ một giấc mà miệng đắng lưỡi khô, khi cậu mở mắt ra, khắp phòng đều là một màu đen.
Có lẽ là đã qua giờ cơm tối, Giang Lạc mệt mỏi lười biếng xoay người, lại đột nhiên cứng đờ.
đầu giường, một bóng dáng cao lớn đứng đó từ bao giờ, lúc thấy cậu tỉnh lại, người đó đưa thứ gì đó đến trước miệng Giang Lạc, "Ăn."
Là giọng của Phùng Lệ.
Giang Lạc chần chờ một lát, "Tiên sinh ạ?"
Phùng Lệ tiến về trước một bước, khuôn mặt sắc sảo hiện lên trong đêm tối. Có gì đó nhảy từ trong ngực ông lên người Giang Lạc, "Hu hu hu", nó nức nở.
Giang Lạc thấy thứ này khá quen, cậu sờ soạng bắt nó qua nhìn một chút, ra là búp bê nhân sâm đang mặc một cái cái yếm đỏ.
Búp bê nhân sâm khóc cực kỳ thê thảm, nước mắt màu vàng của nó lăn xuống như những hạt trân châu, nó dụi dụi vào cánh tay Giang Lạc , vừa khóc vừa làm nũng: "Ba ba."
Rõ ràng trên đầu nhân sâm tinh bị thiếu mất một cái râu, Giang Lạc đã rõ thứ Phùng Lệ cho mình ăn là gì. Cậu quay đầu nhìn lại, quả nhiên là một cái rễ sâm.
Giang Lạc cúi đầu ăn không chút do dự.
Hơi thở nóng rực phả vào lòng bàn tay Phùng Lệ, nhưng chỉ một giây sau Giang Lạc đã lui ra.
Phùng Lệ thu tay về, ngón tay vuốt ve lòng bàn tay, vẻ mặt nhàn nhạt, "Con bị bệnh rồi."
Giang Lạc nghĩ không biết có thể mượn lý do bị bệnh này để cho Phùng Lệ dẫn cậu xuống núi hay không, nhưng sau khi cân nhắc đến việc nhân sâm tinh cũng đã ở đây, cái cớ này đương nhiên không thể dùng được. Cậu cứ tiếp tục giả bộ hờ hững lạnh nhạt, cười một tiếng, "Sinh bệnh chỉ là sự tôi luyện dành cho đệ tử, đệ tử không sao, sư phụ không cần lo lắng."
Phùng Lệ chú ý tới sự khác lạ của cậu, giọng nói trở nên lạnh lùng, "Con đã ngâm hồ suối nhỏ mấy lần rồi?"
"Hai lần, " Giang Lạc nói, "Mỗi lần một giờ, Túc Mệnh Nhân còn nhỏ máu vào trong nữa."
Hơi thở trên người Phùng Lệ càng thêm đáng sợ, ông quay người sải bước rời đi, vừa đến trước cửa, quay đầu nhìn về Giang Lạc, "Lại đây."
Giang Lạc xoay người xuống giường, mang theo nhân sâm tinh đi sau lưng hắn một khoảng không xa không gần.
Cậu nhìn ra dáng vẻ muốn đi kiếm chuyện của Phùng Lệ, ý xấu khi xem kịch vui trồi lên từng cái từng cái, nóng lòng mong đợi Phùng Lệ đi đánh nhau với Túc Mệnh Nhân lẹ lẹ lên.
Nhưng mà Phùng Lệ có thể đánh bại Túc Mệnh Nhân không?
Nhân sâm tinh ghé vào ngực Giang Lạc, không ai dỗ dành nó nên cuối cùng nó cũng không rơi lệ nữa, nó nắm lấy quần áo Giang Lạc muốn trèo lên trên, Giang Lạc cũng không ngăn nó, chỉ chớp mắt, nhân sâm tinh đã bò lên đầu vai Giang Lạc y như một bé mèo con.
Nó nịnh nọt bên tai Giang Lạc: "Ba ba, ba vẫn chưa thoải mái sao ạ?"
Thật ra Giang Lạc không bị bệnh, chỉ là khi cắt cổ tay bị mất một lượng máu lớn, cộng thêm mộng xuân suốt cả đêm làm cậu hơi rã rời chút thôi. Cậu bị mất máu quá nhiều, dù nhân sâm tinh là thứ đại bổ thì cũng không thể bổ máu cho cậu trong nháy mắt được. Giang Lạc là đã khá hơn nhiều, nhưng cũng không hẳn là khỏe.
Nhưng vết thương trên cổ tay đã bắt đầu ngứa lên, chắc cũng sắp kết vảy lành sẹo rồi.
Thế cũng rất tốt, hai ngày nay, dù trong mơ Giang Lạc cũng che giấu vết thương này rất tốt. Một mặt là không muốn để đám người Túc Mệnh Nhân phát hiện mình vẫn thanh tỉnh, mặt khác thì đây là minh chứng cho việc Giang Lạc vẫn còn yếu đuối, cậu tuyệt đối không muốn để lộ vết thương này trước mặt bất kì ai.
Thậm chí lúc nằm trên bục giảng trong mộng, cậu vẫn mặc quần áo của mình trên người, chết sống gì cũng phải bảo vệ phần cổ tay.
Giang Lạc muốn cắn nhân sâm tinh một miếng nữa để bồi bổ thêm một chút, nhưng lại sợ bổ quá lại gây hại cho cơ thể nên chỉ có thể nhìn nó nhảy nhót tưng bừng đầy tiếc nuối, "Vẫn ổn, sao vậy?"
Nhân sâm nhỏ không hề biết ba ba nó muốn cắn nó, nó cười khúc khích, thúc giục, "Ba ba, ba há miệng ra đi."
Giang Lạc lười biếng liếc nhìn nó, "Tại sao tôi phải há miệng?"
Bé nhân sâm tinh cẩn thận từng li từng tí vung cái yếm đỏ của mình lên, bày ra tư thế vắt quần áo, "Hồi nãy con khóc cẩn thận lắm, nước mắt đều rơi lên yếm hết nè, để con vắt nước ra cho ba uống nha, cái này hiệu quả lắm."
Giang Lạc: "..."
Bé nhân sâm tinh kiêu ngạo nói: "Ba ba, nước mắt của con còn hữu dụng hơn rễ nữa, nếu ba thấy tốt thì sau này nói sư phụ của ba đừng ngắt rễ của con mà đổi sang dùng nước mắt của con có được hông?"
Thấy Giang Lạc không dao động, nó sốt ruột, "Thật sự rất hữu dụng, đến cụ già bảy tám chục tuổi uống vào cũng có thể mọc ra tóc đen đó."
"... Vắt nước mắt lên tóc tôi đi." Giang Lạc.
Bây giờ sắc trời đã tối đen, nhưng thực tế chỉ mới sáu giờ hơn thôi. Cho dù trên đỉnh núi không có bất kỳ trò tiêu khiển gì thì cũng không có ai lại đi ngủ vào giờ này.
Phùng Lệ dẫn Giang Lạc đi tìm đạo trưởng Vi Hòa.
ông chủ tiệm mai táng vẫn còn đang tán gẫu với đạo trưởng Vi Hòa, thấy hai người bước tới, họ sững sờ cả người. Sắc mặt Phùng Lệ trầm xuống, áp suất quanh người rơi xuống thấp, "Hắn đâu."
Tuy y không nói thẳng, nhưng hai người bị hỏi đều biết "Hắn" là ai. Đạo trưởng Vi Hòa ho khan một tiếng, mắt nhìn về Giang Lạc, "Hắn không sống ở đây."
Giọng điệu Phùng Lệ lạnh hơn, "Vậy hắn sống ở đâu?"
đạo trưởng Vi Hòa ấp úng, không thể đưa ra đáp án.
Giang Lạc nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ, cảm giác ông chủ tiệm mai táng đang cẩn thận từng li từng tí nhìn mình. Cậu nhớ đến chiếc khuyên tai kia, trong lòng hơi động, gương mặt cậu càng thêm lạnh nhạt, không cảm xúc nhìn lại ông.
ông chủ tiệm mai táng nhìn dáng vẻ rõ ràng đã bị xóa đi dục vọng của Giang Lạc, trong lòng hoảng hốt, trên mặt cũng lộ ra mấy phần kinh ngạc. Ông giơ ngón tay lên chỉ vào Giang Lạc, "Cậu cậu cậu —— "
Sao Giang Lạc lại trở nên như vậy!
Thấy Phùng Lệ và đạo trưởng Vi Hòa đều nhìn mình, ông chủ tiệm mai táng vội nói: "Phùng Lệ, sao đồ đệ của ông lại biến thành cái dạng này! Trông còn nghiêm trọng hơn hồi ông ngâm trong hồ suối nhỏ nữa."
Phùng Lệ cười lạnh một tiếng, "Vậy ông phải hỏi hắn rồi."
đạo trưởng Vi Hòa thở dài một tiếng, lên tiếng xoa dịu tình hình: "Đồ đệ của ông vẫn chưa ăn cơm có phải không? Đi thôi đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, uống chút rượu, đừng dọa thằng bé."
Phùng Lệ lại bất động.
Đạo trưởng Vi Hòa khuyên nhủ: "Thiên Sư, bây giờ ông đi tìm cũng không tìm được hắn đâu."
Rốt cuộc Phùng Lệ quay đầu nhìn Giang Lạc, "Đói bụng không?"
Giang Lạc khẽ gật đầu.
Lửa giận của Phùng Lệ hơi dịu lại, y lạnh lùng liếc nhìn đạo trưởng Vi Hòa: "Dẫn đường."
Trong lòng đạo trưởng Vi Hòa biết mình đang bị giận cá chém thớt, ông cười khổ hai tiếng, dẫn đầu ra cửa, "Đi đi đi, đi uống rượu."
Giang Lạc cố ý đi cuối cùng, không ngoài dự đoán, ông chủ tiệm mai táng đi tới đi lui một hồi rồi đến cạnh cậu.
ông chủ tiệm mai táng lại cẩn thận nhìn vẻ mặt Giang Lạc, nhìn một hồi, mặt nhăn nhó thành một trái khổ qua.
"Giang Lạc?" Ông cất giọng thăm dò, "Giờ cậu có còn muốn học thông linh thuật không?"
Giang Lạc bình tĩnh ung dung cười cười, "Đó đều là vật ngoài thân, có học hay không thì cũng vậy."
Trong lòng ông chủ tiệm mai táng phát lạnh, lại nghĩ tới sự cố chấp với vòng âm dương của Giang Lạc lúc trước, vội vàng nói: "Vòng m Dương thì sao, cậu còn thích Vòng m Dương không?"
Giang Lạc dừng lại, nâng tay phải lên nói: "Chú nói đến cái này sao?"
Ông chủ tiệm mai táng liên tục gật đầu.
Giang Lạc giả vờ muốn cởi Vòng m Dương ra, "Mấy thứ này đối với tôi không có gì khác biệt, nếu chú thích thì tôi đưa chú."
Ông chủ tiệm mai táng: "... Không cần, không cần."
Ông đã hoàn toàn tin tưởng Giang Lạc đã bị tẩy não, than thở hồi lâu, "Chẳng lẽ cậu vẫn chưa nhận được khuyên tai câu hồn tôi đưa sao?"
Giang Lạc lấy chiếc khuyên tai từ trong túi ra, "Khuyên tai câu hồn? Là cái này sao?"
Mắt ông chủ tiệm mai táng sáng lên, "Sao cậu không đeo nó lên?"
Giang Lạc hỏi lại: "Sao tôi lại phải đeo?"
Ông chủ tiệm mai táng sốt ruột, "Đeo nó có lợi cho cậu."
Giang Lạc khẽ cười một tiếng, "Bây giờ tôi đang rất tốt."
Hiện tại cậu mềm cứng không ăn, dầu muối không thấm. ông chủ tiệm mai táng lại không thể nói thẳng rằng vật này có thể giúp cậu tránh khỏi sự ảnh hưởng của Hồ Thiên Bích, bởi vì Giang Lạc đã bị ảnh hưởng.
Ông chủ tiệm mai táng sầu đến nghiến răng nghiến lợi, "Cậu nói đi, giờ phải làm sao cậu mới chịu đeo?"
--------------------