Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!

Chương 142




Giang Lạc chỉ lễ phép cười cười, trong tươi cười còn có chút thắc mắc tại sao tên này cứ dây dưa không dứt mãi.

"..." ông chủ tiệm mai táng nói, "Vầy đi, tôi nói cậu nghe hiệu quả của cái khuyên tai này. Cái này là "Khuyên tai câu hồn", dù bên ngoài là "Khuyên tai câu hồn", nhưng thật ra tác dụng của nó là an thần. Có thể giúp thần trí cậu thanh tỉnh, duy trì bản thân. Không chỉ vậy, nó còn một tác dụng nhỏ nữa. Nó có thể giúp chủ nhân nhìn trộm thế giới linh hồn của người khác mỗi ngày một lần, dù sao tên nó cũng là câu hồn, dù không thể câu hồn của cậu được nhưng có thể câu hồn của người khác nha..."

Ông chủ tiệm mai táng thổi phồng khuyên tai đến mức gần như là thứ độc nhất vô nhị, Giang Lạc đợi ông nói xong, mới không nhanh không chậm hỏi: "Tại sao ông lại nhất định phải bắt tôi đeo?"

Nói một hồi lại quay về điểm xuất phát, ông chủ tiệm mai táng sắp suy sụp đến nơi, "Đồ tốt như vậy mà cậu không dao động chút nào hết hả?"

Giang Lạc một mực nắm lấy khuyên tai, lắc đầu.

Ông chủ tiệm mai táng nói: "... Được rồi. Tôi bảo cậu đeo là vì muốn tốt cho cậu, vì tôi không muốn cậu giết hắn...", ông đổi giọng: "Cậu có biết luyện khí sư giỏi nhất trên đời là ai không?"

Giang Lạc chỉ biết một luyện khí sư là Khuông Chánh, cậu tự tin nói: "Khuông Chánh."

Ông chủ tiệm mai táng cười ha ha, "Nó rất tài giỏi, tôi cũng không nhịn được dạy bảo nó một vài thứ. Nhưng cậu phải biết, tất cả những thứ sinh viên Đại học Bạch Hoa mua đều do tôi tự tay chế tạo, cả khuyên tai câu hồn trong tay cậu cũng thế."

Giang Lạc không khỏi một lần nữa nhìn về phía hắn, ông chủ tiệm mai táng ưỡn ngực lên, lộ ra dáng vẻ dè dặt kiểu "Mặc dù tui rất kiêu ngạo nhưng tui vẫn muốn khiêm tốn đợi cậu khen ngợi".

Nhân sâm tinh trong ngực Giang Lạc "Bép bép" vỗ tay cho ông.

Ông chủ tiệm mai táng khẽ ho một tiếng, đang định nói tiếp, Giang Lạc hỏi: "Vòng âm dương của tôi cũng do ông luyện sao?"

ông chủ tiệm mai táng mặt đầy vẻ ủ rũ sững sờ một chốc, nụ cười nơi khóe miệng bị đè phẳng xuống, lại từ từ kéo thẳng qua, "Không phải."

Ông nhìn sâu vào Giang Lạc, "Đó là do Túc Mệnh Nhân làm."

"Ông ta đặt vòng âm dương trong tiệm của tôi, đợi người có duyên mang nó đi, " Kỷ Diêu Tử nói, "Trên đó có mười hai đạo kim văn mật chú. Được ông ta tự tay khắc, mỗi một đạo kim văn mật chú đều là tồn tại nặng tựa ngàn cân đối với ác quỷ / đều là trời sinh khắc chế ác quỷ, đó là món quà mà hắn đã chuẩn bị cho ai đó từ lâu."

"Mà cậu, chính là người duy nhất phát hiện ra vòng âm dương."

Sắc mặt Giang Lạc lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

*

Trước khi vòng âm dương bị Giang Lạc bóp nát, cậu cau mày nói: "Rõ ràng trên Vòng m Dương có mười ba đạo mật văn."

"Tôi vẫn chưa nói xong, " Kỷ Diêu Tử nói, "Thấy vòng âm dương phủ bụi đã lâu, cho nên tôi đã luyện hóa nó một lần nữa, lại thêm vào một đạo mật văn. Bây giờ vòng âm dương có tác dụng gì thì còn phải xem duyên phận của chủ nhân và nó."

Ông nhún nhún vai, "Tôi cũng không biết rốt cuộc sau khi được cậu mở ra thì Vòng m Dương có năng lực gì, nhưng có lẽ không khác mấy với ba cái cũ? Biện phương vị, phân cát hung, định âm dương? Nhưng người không có thiên phú xuất chúng, thực lực cũng không mạnh, đặc biệt là người đến thử mở ra vòng âm dương cũng không dám thì cũng không phát huy bao nhiêu tác dụng của Vòng m Dương."

Lời này ông chủ tiệm mai táng cũng chỉ thuận miệng nói, nhưng trong chớp mắt, hình như Giang Lạc đã hiểu ra gì đó.

Kỷ Diêu Tử chỉ đơn thuần thấy vòng âm dương đã lâu không có ai dùng, lo vòng âm dương bị bỏ không tới hỏng mới luyện hóa nó sao? Không phải, ông ấy chỉ muốn thay đổi thứ vũ khí mà Túc Mệnh Nhân để lại cho "Ai đó" một chút, từ đó cho Trì Vưu một con đường sống. Cũng như Khuyên tai câu hồn, ông ấy cũng chỉ không muốn Giang Lạc đã bị Túc Mệnh Nhân tẩy não hoàn toàn mà đi giết Trì Vưu, nên ngược lại đã chuẩn bị đồ cho Giang Lạc.

Vòng m Dương là vũ khí mà Túc Mệnh Nhân để lại cho Giang Lạc không biết bao nhiêu năm trước, ba tác dụng trước thì đúng là giống như những gì Kỷ Diêu Tử đã nói. Nhưng cái thứ tư lại là dẫn hồn.

Dẫn linh hồn lớn mạnh nhất trên thế gian đến, linh hồn đó sẽ giúp Giang Lạc làm một chuyện, nhưng Giang Lạc cũng phải hoàn thành bất kỳ yêu cầu gì mà linh hồn này đề ra.

Nếu như linh hồn mạnh mẽ nhất đó là Trì Vưu, giả sử, Giang Lạc thật sự bị Túc Mệnh Nhân tẩy não thành công, cậu và Trì Vưu đánh nhau tới trời long đất lở. Mười hai cầm tinh cũng chỉ có thể giúp cậu và Trì Vưu đánh ngang tay, đến cuối cùng, Giang Lạc bắt đầu dùng tác dụng thứ tư của vòng âm dương, kết quả quỷ hồn được gọi đến chính là đối thủ của cậu, Trì Vưu...

Khuôn mặt Giang Lạc hơi vặn vẹo.

Cảnh tượng này thật sự quá, đẹp.

Nhưng nói đến đây, Giang Lạc cũng tin tưởng Kỷ Diêu Tử. Nếu ông ấy muốn hại cậu thì chỉ cần dùng một cái vòng âm dương là đã có thể khiến Giang Lạc trở tay không kịp.

Ông đã chân thành nói thẳng ra không ít chuyện, huống chi, Kỷ Diêu Tử không tự tay đưa khuyên tai này cho cậu mà lại giao cho bọn Văn Nhân Liên, phần nào nói rõ ông cũng là thân bất do kỷ, chí ít ở ngoài mặt, ông không dám quang minh chính đại trợ giúp Giang Lạc mà thiên về Trì Vưu.

Giang Lạc nhìn Phùng Lệ cùng Vi Hòa đạo trưởng trước mặt, thấy bọn họ không chú ý, Giang Lạc cũng không giả vờ nữa, dưới bóng râm, cậu quay đầu lại âm trầm cười một tiếng với Kỷ Diêu Tử.

Trong nụ cười kia tràn đầy sự hung ác như nọc độc, Giang Lạc đè thấp giọng, ung dung nói: "A, hóa ra cái khuyên tai là do chú luyện, chú còn đặc biệt tìm người đưa nó cho cháu nhỉ."

Trong ánh mắt kinh ngạc không tưởng tượng nổi, thanh niên tóc đen cong khóe đỏ thắm lên, "Kỷ Diêu Tử, lão Kỷ à, hóa ra chú suy nghĩ cho cháu đến thế, cháu cũng không biết thì ra cháu và chú là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng."

Kỷ Diêu Tử: "..."

Ông suýt chút nữa không nói nên lời.

Ông run giọng hỏi: "Cháu, cháu đang giả vờ?"

Kỷ Diêu Tử không thể trái lời Túc Mệnh Nhân, đành phải âm thầm giúp đỡ Giang Lạc. Vốn cho rằng đã một vòng lớn, để bọn Văn Nhân Liên mang khuyên tai câu hồn lên cho cậu là được, kết quả sau khi thấy Giang Lạc đã bị tẩy bỏ dục vọng mà vẫn không chịu dùng Khuyên tai câu hồn, ông vừa sốt ruột một cái là đã hoàn toàn vạch trần bản thân.

Xong, lần này ông bại lộ rồi.

Mà người khiến ông bị bại lộ vẫn đang hừ cười, nói ra mấy câu như ác ma: "Lão Kỷ à, chú dụng tâm lương khổ trộm giúp cháu, cháu thật sự rất biết ơn chú. Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ không vạch trần chú, tuyệt đối sẽ không nói những chuyện chú đã làm cho người khác biết."

Uy hiếp, đây chính là □□ uy hiếp trắng trợn! Rõ ràng ý của cậu là: Nếu chú không đứng về phía cháu, cháu sẽ cho người khác biết chú đã bí mật làm những gì đó nha.

Lòng Kỷ Diêu Tử nguội lạnh hơn phân nửa.

Giang Lạc, cháu có còn là người không?

Không chỉ không bị tẩy sạch dục vọng mà còn tương kế tựu kế để lừa bọn họ?

Hồi lâu, ông cười khổ một tiếng, hoàn toàn nhận mệnh.

Thôi thôi, cũng đáng đời ông.

Không dám quang minh chính đại phản kháng Túc Mệnh Nhân, nhưng lại muốn âm thầm ngăn cản mọi chuyện phát triển theo chiều hướng xấu. Người trong ngoài bất nhất như vậy thì sớm muộn cũng sẽ có ngày bị người khác mưu hại.

Ông nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc cũng vui vẻ trở lại.

Người tính kế ông là Giang Lạc, ông cực kỳ thích cái tính tàn nhẫn với bản thân, càng tàn nhẫn hơn đối với người khác của Giang Lạc không cần sự hỗ trợ từ Khuyên tai câu hồn của ông mà vẫn có thể bảo trì thanh tỉnh, còn gạt họ xoay vòng vòng. Nghĩ vậy, Kỷ Diêu Tử lại tràn ngập lòng tin đối với tương lai.

Nếu đó là Giang Lạc, không chừng có thể thay đổi kết cục trong tương lai.

ông chủ tiệm mai táng suy nghĩ một chốc, cũng dứt khoát nói: "Ngoài mặt chú không dễ giúp gì cho cháu, nhưng ngươi nếu có chuyện gì cần chú làm, cứ việc nói, nếu có thể làm được chú nhất định sẽ không chối từ."

Vi Hòa đạo trưởng phía trước đã dẫn họ vào phòng, bây giờ không phải là thời cơ tốt để nói chuyện, Giang Lạc lắc đầu, nói: "Về rồi nói sau."

Trong bữa cơm tối này, người đang đói bụng là Giang Lạc đã được ăn ngon lành, cậu ăn thịt, nhân sâm tinh gặm rau quả. Hai người vừa lòng thỏa ý, ăn no rồi cũng không cản trở các trưởng bối trò chuyện, liền chuẩn bị tự về phòng mình.

Phùng Lệ đặt chén rượu xuống, ngữ khí ra lệnh: "Đừng có chạy loạn, hãy về thẳng phòng của con đi."

Nụ cười của Giang Lạc không hề thay đổi, "Được."

Khi về đến phòng là đã tám giờ tối.

Giang Lạc đặt nhân sâm tinh trong phòng, một mình ra ngoài tìm được một khối băng. Cậu dùng nó để đóng băng tai mình, đến khi dái tai trái đã đông cứng đến mất cảm giác, Giang Lạc đâm khuyên tai câu hồn xuyên qua phần thịt trên vành tai mà không hề chớp mắt.

Khuyên tai câu hồn dài cỡ bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, tinh xảo và đầy linh động. Ba sợi tua dài màu đỏ tươi rũ xuống trong tóc đen, đen đỏ đan xen, đẹp đẽ và đầy quyến rũ.

Khuyên tai câu hồn trông rất nặng, nhưng đeo lên thì lại cực kỳ nhẹ, không biết dùng chất liệu gì nhưng khuyên tai giống như một sợi lông vũ tung bay theo gió, hoàn toàn không tạo thành bất kì gánh nặng gì cho Giang Lạc.

Sau khi đeo khuyên tai câu hồn lên xong, Giang Lạc ngắm nghía mình trong gương.

Đàn ông xỏ lỗ tai đã không còn hiếm lạ nữa, khuyên tai câu hồn mang phong tình dị vực lại thoắt ẩn thoắt hiện giữa mái tóc cậu, không chỉ không làm giảm sức sát thương của gương mặt Giang Lạc, ngược lại còn thêm mấy phần mê hoặc.

Người đàn ông trong gương và khuyên tai, bên nào cũng đều cực đẹp.

Nhưng nếu bị ác quỷ nhìn thấy, chỉ e là hắn sẽ tức giận vì "Vành tai" thuộc về hắn lại có thêm một cái lỗ xỏ mà chưa được sự đồng ý của hắn.

Giang Lạc nhìn ánh trăng, ánh mắt lấp lóe chỉ chốc lát. Bắt đầu suy nghĩ tối nay có lợi dụng ác quỷ hay không.

Cuối cùng, cậu vui vẻ quyết định đêm nay coi như xong.

Đúng lúc Khuyên tai câu hồn tới tay, ngày mai cậu có thể đo lường hiệu quả của Khuyên tai câu hồn một chút. Tiếp theo, mặc dù bộ dạng tham lam không biết thỏa mãn là gì của ác quỷ khiến Giang Lạc thấy đắc ý vì có thể làm Trì Vưu say đắm mình, nhưng sự chiếm hữu không chút che giấu khi hắn nói về làn da và máu huyết của Giang Lạc khiến Giang Lạc rất khó chịu.

Cứ dứt khoát treo hắn đi.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Lạc: Cứ dứt khoát treo hắn chút đi.

Mẫn Mẫn note: Sorry mọi người nha, gia đình đi làm đi học nhiều quá không có thời gian bate =))))