Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!

Chương 21: [Canh 1] Cùng vào nhà vệ sinh




Sau khi lật xem hết các thông tin, Giang Lạc cẩn thận từng li từng tí xếp các quyển sổ ghi chép này vào đúng chỗ cũ trên ngăn tủ.

Từ thành thích học tập và lời nhận xét của giáo viên, Phó Viện Nhi chính là đứa trẻ ngoan trong mắt phụ huynh, là học sinh ngoan trong mắt thầy cô. Một cô bé ngoan hiền như vậy, chưa từng trái lời thầy cô bố mẹ, trước giờ đóng cửa sẽ về ký túc xá, không nói chuyện yêu đương không chơi điện thoại, những chuyện không được phép làm thì bình thường cô sẽ không làm.

Người như vậy mặc dù sẽ phải chịu vài gông cùm xiềng xích, nhưng ít ra có thể tránh được rất nhiều nguy hiểm.

Cấp ba Trường Thanh là trường học theo chế độ ký túc xá, trường nội trú quản lý học sinh rất nghiêm ngặt, đặc biệt về việc đi lại ra vào của học sinh và sự an toàn lại càng cẩn thận hơn.

Dưới tình huống đó, Phó Viện Nhi lại có thể mất tích, chắc chắn không thoát khỏi liên quan với việc xây dựng thêm.

Trong khi trường học xây dựng thêm, sẽ có người lạ ra vào khuôn viên trường. Những công nhân này bận rộn khí thế ngất trời, trường học cũng vì việc mở rộng mà bận sứt đầu mẻ trán, ắt hẳn sẽ có vài người thừa cơ làm một vài chuyện bình thường trường học không cho phép.

Bởi vì bận bịu, đa số những việc làm vi phạm kỷ luật này sẽ không bị phát hiện.

“Các cậu có để ý không?” Giang Lạc chậm rãi ngẫm nghĩ, lặp lại lời mà nhân viên công tác đã nói trước khi cuộc thi bắt đầu: “Chúng ta có ba nhiệm vụ, thứ nhất là tìm nữ sinh bị mất tích, thứ hai là tìm nguyên nhân cái chết của công nhân, thứ ba là làm rõ năm đó đã xảy ra chuyện gì.”

“Điều thứ nhất rất kỳ lạ.” Giang Lạc đứng thẳng, đối mặt với Trác Trọng Thu và Diệp Tầm: “Tìm ra nữ sinh bị mất tích.”

“Chứng tỏ nữ sinh kia vẫn còn ở trong trường học này.” Trác Trọng Thu hiểu.

Còn một câu cô không nói rõ, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều ngầm hiểu.

Thứ bọn họ muốn tìm, có khả năng là thi thể của nữ sinh này.

“Giáo viên dạy lớp mười hai (4) năm đó còn dạy ở trường cấp ba Trường Thanh”, Diệp Tầm nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi tìm bọn họ hỏi thử.”

Những giáo viên dạy lớp mười hai năm 2012 năm nay tình cờ vẫn đang dạy lớp mười hai. Bọn họ đi từ ký túc xá sang khu dạy học, đúng lúc có một người giáo viên dạy năm đó tan làm.

Giang Lạc và bạn chờ ở cửa lớp, trong lớp có người phát hiện bọn họ, lén lén lút lút quay đầu nhìn, xì xào bàn tán.

Giáo viên đứng bên trên nói một tiếng: “Yên lặng.”

Đám học sinh bên dưới dần yên tĩnh lại.

Đứng lớp là một thầy giáo trông đã ngoài ba mươi, khuôn mặt vẫn anh tuấn, thân hình cũng không hề phát tướng, chắc là có tập thể hình.

Hiển nhiên học sinh bên dưới rất thích thầy, trong đó có mấy nữ sinh bất giác đưa tay sửa tóc.

Giang Lạc ngẩn người, bỗng lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp của Phó Viện Nhi.

Cậu dùng hai ngón tay phóng to ảnh chụp của Phó Viện Nhi, Diệp Tầm thấy lạ hỏi: “Giang Lạc, cậu làm gì thế?”

Ngón tay Giang Lạc lướt qua mái tóc của Phó Viện Nhi, rồi đến đôi môi của cô và dây chuyền trên cổ: “Cô ấy như này, trông có vẻ giống như đang yêu đương đúng không?”

“Hay là có người thích, muốn cho người mình thích nhìn thấy một mặt tốt nhất của mình”, Giang Lạc thì thào: “Tóc cắt ngang trán gọn gàng, trên lông mày hình như cũng được tỉa qua, nhưng học sinh ở trường học nội trú muốn cắt tóc đều phải đợi đến ngày nghỉ cuối tháng. Cô ấy không bôi son môi màu, nhưng nhìn lớp bóng trên môi thì ắt hẳn đã bôi son dưỡng.”

“Còn cả dây chuyện, kiểu dáng của sợi dây mang hơi hướng của phụ nữ trưởng thành, không giống dây chuyền mà con gái tuổi này sẽ đeo.”

Trác Trọng Thu xích lại gần nhìn: “Đúng thật.”

Diệp Tầm nghĩ nghĩ, nói: “Samuel lấy được một thông tin là tỉ lệ nam nữ mất cân bằng.”

Giang Lạc như có điều suy nghĩ đóng điện thoại lại: “Người tặng cô ấy sợi dây chuyền có lẽ lớn tuổi hơn cô ấy nhiều, thẩm mỹ cũng tương đối trưởng thành hơn. Độc thận, có thể tiếp xúc gần, như vậy mới có thể bồi dưỡng tình cảm, còn phải đẹp trai nữa.”

Một cô gái mười tám tuổi xinh đẹp như kia, làm sao lại đi thích một người đàn ông lớn tuổi xấu trai được chứ.

Ánh mắt cả ba dần dần chuyển lên người thầy giáo đang giảng bài.

Trác Trọng Thu: “Chắc sẽ không trùng hợp vậy đâu.”

Diệp Tầm: “Cũng có thể là công nhân trong khoảng thời gian xây dựng thêm.”

Bọn họ mới bàn được vài câu thì lớp đã tan học. Người thầy giáo trung niên đẹp trai đi ra: “Các em tới tìm tôi à?”

Giang Lạc cười híp mắt tới gần: “Thầy giáo, bọn em muốn hỏi thầy vài chuyện.”

Bởi vì vẻ ngoài quá xuất sắc của cậu, thầy giáo không khỏi nhìn nhiều vài lần: “Đến phòng làm việc của tôi rồi nói.”

Bọn họ chuẩn bị đi, trong lớp có hai nữ sinh động viên nhau đi tới, ngượng ngùng đưa cho thầy giáo một bình nước, đỏ mặt nói: “Thầy Liễu vất vả ạ.”

Trác Trọng Thu huýt sáo, hai nữ sinh nhìn cô một cái càng thêm thẹn thùng, quay người chạy mất.

Thầy giáo dở khóc dở cười: “Mấy cái đứa này.”

Văn phòng giáo viên nam tạm thời mới chỉ có thầy giáo đó trở về, Giang Lạc nhân lúc thầy đi lấy nước cho bọn họ, lật giáo án của thầy giáo, trên đó viết tên của thầy: Liễu Thực.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên một mặt tường, bên trên dán thời khóa biểu của từng lớp và bảng chấm công của Liễu Thực.

Trên bảng chấm công chỉ ghi ngày làm việc của năm nay, toàn bộ đều có dấu tích, có thể thấy Liễu Thực chưa từng thiếu một ngày công nào.

Thật sự không bình thường.

Giang Lạc nhíu mày, không để lại dấu vết liếc nhìn về ngăn kéo của Liễu Thực.

Bị khóa.

Liễu Thực bưng nước về, nói xin lỗi: “Thật ngại quá, chỗ này của thầy chỉ toàn ly giấy.”

Mấy người lắc đầu.

“Thầy ơi, bọn em tới vì muốn hỏi thăm về vụ nữ sinh mất tích năm 2012”, Giang Lạc tươi cười, ôn ôn nhu nhu gợi chuyện, dễ dàng hóa giải sự đề phòng của người khác: “Bọn em không rõ về chuyện năm đó lắm, xin hỏi lớp thầy dạy có nữ sinh nào bị mất tích không?”

Liễu Thực cau mày nghĩ nghĩ: “Năm 2012… Đúng là thầy có dạy mấy lớp, xác thực có chuyện học sinh nữ mất tích, nhưng thầy quên là lớp nào rồi.”

“Cũng đúng”, Giang Lạc lộ vẻ thấu hiểu: “Đã qua lâu vậy rồi, trường học đều đã thay đổi nhiều, chuyện năm đó quả thực không dễ nhớ tới.”

Liễu Thực thở dài một hơi: “Cảm ơn các em đã hiểu, thầy sẽ cố gắng nhớ lại một chút, nếu nhớ được điều gì thì thầy sẽ nói cho các em.”

Giang Lạc lấy điện thoại ra cầm trên tay: “Vậy thầy cho bọn em cách liên lạc được không ạ?”

Liễu Thực ngẩn người, đọc số điện thoại.

Bọn họ không đợi lâu ở chỗ Liễu Thực bời vì mười phút sau, Liễu Thực phải dạy lớp tiếp theo. Ba người men theo đường cũ, chầm chậm ung dung đi về.

Ở lầu một ký túc xá, Giang Lạc và Diệp Tầm đi vệ sinh với nhau, Trác Trọng Thu ở bên ngoài chờ bọn họ, buồn bực ngán ngẩm than: “Coi như biết Phó Viện Nhi yêu đương, nhưng hình như chả giúp gì cho việc chúng ta qua ải cả.”

Giang Lạc thuận miệng nói: “Ai bảo, nhỡ đâu là tình sát thì sao.”

Diệp Tầm không khỏi run rẩy.

Hắn cạn lời nhìn Giang Lạc, nhớ đến khách sạn 129, nhớ đến cái thể chất chỉ cần thuận miệng độc hại mấy câu thì kiểu gì cũng trúng của Giang Lạc.

Giữa trưa, nhóm người lại tụ tập cùng một chỗ ăn trưa, Văn Nhân Liên lắc đầu thở dài: “Hôm qua mới mưa xong, khắp nơi đều ẩm ướt. Bọn tôi đi hết các chỗ ẩm ướt ngay cả trước khi mưa to, như bên hồ hay bên vòi nước, nhưng không phát hiện gì hết. Có lẽ phải chờ đến đêm nay hoặc ngày mai sau khi đất khô, mới có thể tìm được nơi Từ Nham đã tới.”

Nhưng mai đã là ngày thứ ba.

Giang Lạc quyết định: “Tôi quyết định đêm nay sẽ đi lục văn phòng của Liễu Thực.”

Trác Trọng Thu nói: “Dẫn tôi theo nữa.”

Bọn họ cũng không lãng phí thời gian buổi chiều, ra ngoài thu thập rất nhiều tin tức. Sau khi màn đêm buông xuống, từng chiếc đèn vàng ấm áp của ký túc xá bật lên, Giang Lạc và Trác Trọng Thu đã sớm tắm rửa xong xuôi, dự dịnh ngủ bù đợi nửa đêm rời giường đi tìm manh mối.

Một giờ sáng, Giang Lạc mở đôi mắt buồn ngủ, cậu đờ ra một lúc rồi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ, Trác Trọng Thu đã xuống giường ra hiệu nhắc cậu lên đường.

Giang Lạc giơ một cái OK, ngồi dậy xỏ giày. Tại tiếng chuống nửa đêm hôm qua mà cậu mới ngủ được có vài tiếng, thậm chí hiện tại tinh thần hơi không khỏe.

Nhưng nhà thiết kế thức đêm là chuyện thường tình, sau khi rửa mặt, Giang Lạc hoàn toàn tỉnh hẳn. Cậu mở cửa phòng tắm, tí thì đâm đầu vào ngực Bạch Diệp Phong.

Bạch Diệp Phong cười híp mắt hỏi: “Các cậu định ra ngoài hả?”

Tên này đúng là âm hồn bất tán, Giang Lạc ngoài cười nhưng trong không cười qua loa đáp: “Bọn tôi đi vệ sinh.”

“Ồ?” Bạch Diệp Phong sâu xa ngó ngó Trác Trọng Thu, lại nhìn Giang lạc: “Hai cậu cùng nhau đi vệ sinh?”

Giang Lạc mặt không đổi sắc: “Cô ấy đi theo tôi.”

“Bạn học Trác là nữ cơ mà”, Bạch Diệp Phong cười bảo: “Nếu bạn học Giang Lạc sợ hãi, tôi có thể bồi cậu đi về sinh, để bạn nữ đi với cậu, có vẻ không tốt lắm đâu.”

Dứt lời, Bạch Diệp Phong nói với Trác Trọng Thu: “Bạn học Trác, cậu nghỉ ngơi đi, tôi sẽ bồi bạn học Giang Lạc đi vệ sinh cho.”

Rặt một vẻ lấy giúp người làm niềm vui.

Giang Lạc: “…”

Trác Trọng Thu: “…”

Giang Lạc cười giả lả: “Ngoại trừ đi vệ sinh, bọn tôi còn phải ra ngoài làm việc. Bạn học Bạch, cậu tốt nhất tắm rửa xong rồi đi ngủ đi.”

Bạch Diệp Phong lại như không hiểu lời từ chối của người khác, tò mò hỏi: “Chuyện gì? Tôi có thể đi cùng hai cậu không?”

Giang Lạc đang định từ chối, đột nhiên nhớ ra cái gì, cậu nhìn chằm chằm Bạch Diệp Phong, ngược lại đảo đảo mắt, nở nụ cười: “Được thôi.”

Ba người thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, để làm tròn lời nói xạo của mình, Giang Lạc đặc biệt đi một chuyến đến nhà vệ sinh.

Vậy mà Bạch Diệp Phong còn vào theo cậu.

Trong lòng Giang Lạc hùng hùng hổ hổ mắng Trì Vưu, bình tĩnh kéo khóa quần, lúc nhìn chỗ bồn tiểu lại phát hiện không đúng.

“Độ cũ mới này…”

Mặt tường rất cũ nát, còn bồn tiểu thì mới hơn tường một chút.

Giang Lạc như có điều suy nghĩ: “Hóa ra nam nữ đổi ký túc xá.”

Bởi vậy nên bồn tiểu mới được lắp muộn hơn thời gian xây tường.

Trong trường học, cách mấy năm lại đổi ký túc xá nam nữ là chuyện bình thường. Nhưng điều này có nghĩa là họ đã dùng khu ký túc xá này rất lâu, rất có thể mấy nữ sinh mất tích năm 2012 đã từng ở ký túc xá này.

Giang Lạc mới nghĩ vậy xong, đèn trên trần nhà chợt lấp lóe.

Trong lúc ánh đèn khi tối khi sáng, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, có tiếng nước dính nhớp chảy trên mặt đất, giống như có thứ gì đó đang đến gần.

Bản năng Giang Lạc cảm thấy mùi nguy hiểm, cậu đứng thẳng dậy, đề cao cảnh giác. Đúng lúc này, Bạch Diệp Phong đang đứng sau lưng nháy mắt vươn tay túm lấy cậu, đem cậu kéo vào phòng vệ sinh tít trong cùng bị ngăn cách bởi một đống đồ đạc linh tinh.

Gian phòng rất nhỏ, sau khi hai nam sinh cao gầy chen vào lại cành chật chội hơn.

Đuôi tóc của Giang lạc chọc lên mặt và cổ Bạch Diệp Phong, cơn ngứa ngáy từ da thịt ngấm vào tận xương cốt, Bạch Diệp Phong chậm rãi ung dung vươn tay vuốt các sợi tóc của cậu ra sau tai.

Giang Lạc chán ghét quay đầu, đang định nói chuyện thì Bạch Diệp Phong bịt kín môi của cậu.

“Suỵt.”

Giọng nói của Bạch Diệp Phong ôn hòa, nhưng nghe kỹ thì ẩn giấu xen lẫn bên trong mấy phần hứng thú ác ý thuần túy: “Có thứ gì đang tới.”