Editor: Chla Rodge
Ánh mắt Bạch Diệp Phong hơi thay đổi, nụ cười vẫn hoàn mỹ không chút sơ hở, thiếu đi vài phần sức sống nhưng lại nhiều thêm vài phần âm u trầm trầm đầy tử khí, “Bạn học Giang đang nói ai vậy?”
Dưới chân Giang Lạc chậm rãi dùng sức, giày Martin đè ép lên vai ác quỷ, lưu lại từng vệt dơ bẩn. Vẻ tà khí trong nụ cười của Giang Lạc đối diện trực tiếp với ác quỷ, cậu nhìn xuống Bạch Diệp Phong khóe miệng cong lên: “Bạn học Bạch, nơi này chỉ có hai người tôi và cậu —— cậu cảm thấy tôi đang nói ai?”
Vừa dứt lời cậu cúi xuống ghé sát bên tai Bạch Diệp Phong, dao găm trong tay lướt một đường từ giữa lông mày tới vị trí trái tim của Bạch Diệp Phong, chậm rãi nói: “Giả làm người lâu như vậy nên đến bản thân là người hay quỷ cũng quên mất sao, Trì Vưu?”
Trì Vưu dừng một chút, chậm rãi nở nụ cười.
Hắn giống như đã tháo bỏ lớp da người ngụy trang xuống, lộ ra bản chất đen tối đáng sợ của mình. Dây thần kinh suиɠ sướиɠ chạy xuống khóe miệng hơi giật, rõ ràng là cùng một gương mặt nhưng hiện tại thoạt nhìn lại khiến người ta không rét mà run, một cảm giác run rẩy dâng lên từ trong xương cốt.
Nụ cười trên khóe miệng ác quỷ càng lúc càng lớn, hắn tháo mắt kính đã ướt sũng xuống, tò mò hỏi: “Làm sao em biết được?”
Giang Lạc cười mỉm.
Vào ngày đầu thất của Trì Vưu, cậu dùng lá bùa trấn áp chuyên đối phó với linh hồn ma quỷ tra tấn Trì Vưu đến chết đi sống lại.
Ngoại trừ một chút oán khí toả ra, Giang Lạc cũng vì vậy mà nhận thức trực quan hơn về thiên phú của Trì Vưu.
Tốc độ lớn mạnh của Trì Vưu đã đạt tới trình độ đáng sợ. Lúc mới bắt đầu, Giang Lạc chỉ dùng một lá bùa là có thể tạo ra thương tổn nhất định cho Trì Vưu, nhưng thời gian trôi qua, Giang Lạc phải dùng hai ba lá bùa mới có thể đạt được hiệu quả của một lá bùa ban đầu.
Trì Vưu giống như thật sự đã tránh thoát khỏi trói buộc nào đó với cái chết.
Một tháng sau đó Giang Lạc liều mạng học tập đến mất ăn mất ngủ, cũng bởi vì đã bị tốc độ lớn mạnh biếи ŧɦái của Trì Vưu kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Bùa chú của Giang Lạc rất mạnh, những lá bùa thượng đẳng trong thị trường từ trước đến nay vẫn luôn rất hiếm. Mà người duy nhất có thể khiến bùa của cậu hóa thành tro, bản thân lại không hề có bất kỳ phản ứng gì chỉ có Trì Vưu.
Giang Lạc không nói rõ quá trình làm sao nhận ra hắn, mà chỉ thấp giọng cười khiêu khích, “Để tôi đoán xem, anh đang muốn làm gì.”
“Anh đã khống chế Bạch Diệp Phong bắt đầu từ 5 năm trước, đúng không?” Giọng nói của Giang Lạc ngày càng trầm thấp, giống như đang nói một bí mật lớn động trời, “Trì Vưu là anh, Bạch Diệp Phong thanh danh truyền xa cũng là anh, khi anh còn sống anh đã khống chế bao nhiêu thiên tài có danh tiếng vang xa rồi? Anh muốn làm gì? Trở thành bạo quân âm thầm khống chế giới huyền học, một đại ma vương khiến tất cả mọi người không dám phản kháng?”
Giang Lạc cười, “Âm mưu của anh cũng không nhỏ đâu, Trì Vưu.”
Trì Vưu cười ẩn ý.
Giang Lạc hơi thẳng người lên, đối diện với ác quỷ qua túi da của Bạch Diệp Phong, cả người ác quỷ ướt dầm dề suýt chút nữa nước ngập qua chóp mũi, cậu nhẹ giọng nói: “Thật là đáng tiếc, tôi không gϊếŧ được bản thể của anh.”
“Nhưng có thể khiến con rối mà anh khống chế 5 năm này bị hủy trong nháy mắt, cũng đủ làm tôi vui vẻ rất lâu.”
Giang Lạc đứng dậy, rũ mắt nhìn Trì Vưu, không chút do dự huýt một tiếng sáo ngắn.
Cánh cửa hồ bơi đột nhiên bị đá văng, gần như toàn bộ người dự thi từ bên ngoài lần lượt bước vào. Đi đầu là Lục Nhất và ba người khác bị Giang Lạc phái đi liên hệ với các thí sinh dự thi.
Máy bay không người lái đi theo thí sinh dự thi tới đây, lơ lửng ở bên ngoài cửa sổ, toàn bộ bể bơi trong chớp mắt đã bị vô số đôi mắt vây quanh.
Nhóm người dự thi bị sửng sốt trước sự xuất hiện của hai người Giang Lạc bọn họ.
“Bọn họ…… Đang làm gì vậy?”
“Sao trong tay lại cầm dao?”
“Đm đây là muốn gϊếŧ người sao!”
Giang Lạc đưa lưng về phía tất cả mọi người cùng vô số máy bay không người lái, đối với ác quỷ lộ ra một nụ cười, dao găm trong tay cậu hơi dùng sức, lá bùa được đính ở đầu nhọn của dao nhanh chóng bị thiêu cháy toàn bộ trước mặt tất cả mọi người.
“Mọi người nhìn đi, lá bùa tìm quỷ bị thiêu cháy rồi” Giang Lạc lớn giọng nói, “Bạch Diệp Phong bị ác quỷ bám vào người!”
Máy bay không người lái truyền một màn này tới phòng phát sóng trực tiếp.
Tổng số người trẻ tuổi trong giới huyền học của mười hai trường cao trung trên cả nước không quá một trăm, nhưng trong nước vẫn có rất nhiều người biết đến sự tồn tại của giới huyền học, số đệ tử dưới sáu đại môn phái lại cũng không phải ít, trong đó hầu hết tất cả mọi người đều biết Bạch Diệp Phong. Giờ này khắc này, làn đạn đột nhiên không kịp phòng ngừa bị tình huống này làm bùng nổ.
*làn đạn: các nền tảng, app của trung thường comment sẽ chạy trên màn hình video, nếu nhiều quá nó sẽ phủ kín cả màn hình (cái này mình có thể tắt đi được). Thường gọi là làn đạn, đại loại vậy.
【 Đm đm đm? 】
【 Tao bị mù rồi phải không, bùa tìm quỷ vì sao lại cháy trên người Bạch Diệp Phong??? 】
【 Bạch Diệp Phong bị ác quỷ bám vào người? Chuyện từ khi nào? Nhân tài như Bạch Diệp Phong cũng sẽ bị quỷ bám vào người? Tam quan tao sụp đổ rồi. 】
【 Tao hoang mang nha, Bạch Diệp Phong cmn chính là quỷ?! Cậu ta biến thành quỷ từ khi nào? 】
Giang Lạc tiếp tục nói: “Trong ba ngày này, tôi phát hiện bạn học Bạch Diệp Phong có chút không đúng, vì thế tôi đã thử nhiều lần, phát hiện trong cơ thể bạn học Bạch Diệp Phong có ẩn chứa một con ác quỷ.”
“Tên ác quỷ này ngụy trang thành dáng vẻ bạn học Bạch, nó ngụy trang rất giống, thậm chí không hề khiến bất kỳ người nào hoài nghi.” Giang Lạc đối diện với ác quỷ câu môi cười, “Điều này khiến cho trong lòng tôi rất khiếp sợ…… Đến tột cùng ác quỷ đã bám vào người Bạch Diệp Phong bao lâu rồi? Là ba ngày này, là một tháng, là một năm, hai năm…… hay là từ 5 năm trước?”
Giọng nói của Giang Lạc không lớn mà giống như tiếng sấm rền dưới dáy biển, lập tức khiến đám học sinh náo động.
“Chuyện này sao có thể……”
Nhưng cho dù chỉ là một phần ngàn khả năng, cũng đủ khiến lòng người run sợ.
Từ Nham đột nhiên nhớ tới lúc trước Giang Lạc có hỏi hắn, trước kia Bạch Diệp Phong là người như thế nào?
Lúc này đầu óc của hắn trống rỗng, nghĩ thế nào cũng không thể nhớ nổi trước kia Bạch Diệp Phong ra sao.
Bình thường và không có gì nổi bật, từ rất sớm khoảng 5 năm trước, Bạch Diệp Phong bắt đầu dần bộc lộ ra tài năng và nhanh chóng hoàn toàn thay thế được Bạch Diệp Phong không có tiếng tăm gì trong trí nhớ.
…… Nhưng cái tên Bạch Diệp Phong ôn nhu thiện lương đó, thật sự là Bạch Diệp Phong trước kia sao?
Hắn đột nhiên rùng mình một cái.
Giang Lạc ép hỏi ác quỷ đang trong hồ, “Mày là ai, vì sao lại muốn khống chế Bạch Diệp Phong, mày bám vào người cậu ta bao lâu rồi.”
Câu chất vấn dồn dập, chất giọng lạnh lùng hàm chứa cảm giác áp bách.
Ác quỷ lần đầu trầm mặt xuống.
Quỷ khí âm trầm dữ tợn trên gương mặt cùng sương đen từ trên người hắn như móng vuốt quỷ, cho dù là cách màn hình, đều sẽ có loại cảm giác nơm nớp lo sợ cả người rét run.
Bất kỳ người nào bị kẻ khác làm hỏng một phần quan trọng của kế hoạch cũng sẽ nổi lên cơn thịnh nộ ngút trời.
Đặc biệt là con rối này, Trì Vưu chôn giấu quân cờ quan trọng suốt 5 năm.
Trì Vưu không ngờ tới Giang Lạc sẽ phát hiện thân phận con rối của hắn, hơn nữa còn nhanh như vậy đã tiết lộ bí mật này cho thiên hạ.
Chiêu thức ấy trực tiếp huỷ hoại giá trị của con rối “Bạch Diệp Phong”, phá hủy toàn bộ tiến trình kế hoạch của hắn.
Sương đen dày đặc tức giận mãnh liệt quay cuồng.
Đôi mắt Giang Lạc đột nhiên đỏ lên, cậu hung tợn nhìn ác quỷ, giọng nói nghẹn ngào, “Mày bám vào người Bạch Diệp Phong là có mục đích gì? Trì Vưu…… Cái chết của Trì Vưu có liên quan gì đến mày.”
Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Bạch Diệp Phong là thiên tài, Trì Vưu cũng là thiên tài, Bạch Diệp Phong bị mày bám vào người, Trì Vưu lại đột nhiên tử vong…… Trì Vưu có phải cũng bị mày hại chết như vậy hay không?!”
Đám người Văn Nhân Liên bị dẫn dắn suy nghĩ.
Đúng vậy, cái chết của Trì Vưu và lần này Bạch Diệp Phong bị quỷ bám người có liên quan gì tới nhau hay không?
Trì Vưu cùng Bạch Diệp Phong có quá nhiều điểm tương đồng, thậm chí còn khiến người ta không cách nào không liên hệ hai người bọn họ với nhau.
Dao găm của Giang Lạc sắp xuyên vào lớp da của ác quỷ.
Trì Vưu tức giận bật cười, đôi tay hắn chống trên thành bể, giơ tay lên một cách thô bạo. Con dao găm trước ngực bị hắn chủ động nuốt vào trong ngực, một mảng lớn máu màu đỏ tươi theo dao găm chảy tới tay Giang Lạc, nhỏ giọt xuống bể bơi.
Màu đỏ thẫm chuyển từ đậm sang nhạt, bể bơi bị nhuộm thành mảng máu loãng.
“Em được lắm.” Trì Vưu điên cuồng cười lớn, lại càng dùng sức mà đi về phía trước, hắn tới gần bên tai Giang Lạc, ái muội lưu luyến thấp giọng, phảng phất như người yêu sắp chết, “Giang Lạc, tôi cũng rất luyến tiếc gϊếŧ chết em.”
Trái ngược với lời hắn nói, trong ánh mắt hắn chợt dâng lên sát ý dày đặc.
Ác quỷ hoàn toàn ý thức được Giang Lạc khó giải quyết như thế nào.
Dao găm đâm xuyên da thịt, Giang Lạc mặt không đổi sắc đẩy con dao găm vào sâu hơn, né khỏi màn hình của máy bay không người lái khẽ cười, “Tôi lại rất muốn gϊếŧ chết anh đấy.”
Cậu móc ra rất nhiều bùa chú một phát đánh vào người Bạch Diệp Phong, dưới sự tấn công của nhiều lá bùa, cho dù là con rối của Trì Vưu cũng không thể nhúc nhích trong chốc lát, Giang Lạc dùng chân đạp hắn vào trong bể nước, xoay người nói: “Mau gọi nhân viên công tác và xe cứu thương!”
Trì Vưu nhìn gợn sóng khiến mặt nước nhấp nhô làm thân ảnh chiếu ngược của Giang Lạc bị biến dạng, nhưng khóe miệng Giang Lạc chợt lóe lên ý cười, lại vẫn xinh đẹp chói mắt như cũ.
Người xấu người tốt Giang Lạc đều tự mình làm tất cả, nếu không phải giây phút này hoặc không phải trong tình huống này, Trì Vưu suýt chút nữa đã tán thưởng và thưởng thức cách làm như vậy.
Một lát sau, con rối của ác quỷ có thể nhúc nhích, lại một lần nữa trồi lên mặt nước. Đám bạn học phía sau xông lên kéo Giang Lạc đi, che trước mặt Giang Lạc cảnh giác nhìn ác quỷ bể bơi.
Diệp Tầm cắn ngón tay đánh thức tiểu Phấn, thần sắc nghiêm nghị nói: “Tiểu Phấn, lên.”
Thú bông oán linh cồng kềnh đứng dậy, đi đến mép bể bơi nhảy xuống, nổi trên mặt nước và bơi về phía Trì Vưu.
Ánh mắt âm lãnh như rắn độc của Trì Vưu nhìn thẳng vào Giang Lạc đang được che chắn tầng tầng lớp lớp trong đám người, gương mặt hắn không biểu tình đưa tay ra, thú bông oán linh trong nháy mắt đã bị sương đen xé thành hai nửa.
Diệp Tầm mở to hai mắt, ngơ ngác nói: “Tiểu Phấn……”
Ngực của ác quỷ bị đâm thành cái lỗ, nhưng hắn lại giống như không cảm nhận được tiếp tục từ dưới nước bước lên bờ, máu tươi chảy ròng ròng trên mặt đất, mùi máu làm cho người ta sợ hãi, vừa lúc hắn chuẩn bị làm gì đó, ác quỷ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Hắn nheo lại đôi mắt, hướng về phía Giang Lạc cười một cách kỳ quái. Một đám sương đen đột nhiên từ trong cơ thể Bạch Diệp Phong bay ra, Bạch Diệp Phong ngay lập tức té xỉu trên mặt đất được đám người của đại học Sơn Hải kịp thời đỡ lấy.
“Mau! Mau gọi xe cứu thương!”
Giang Lạc xoay người nhìn lại, mấy vị giám khảo và giáo viên đứng ngoài cửa, đứng chính giữa nhất trong bọn họ đúng là thiên sư Phùng Lệ.
Phùng Lệ lẳng lặng nhìn về phía đám người, giống như nhìn ra cái gì đó, lại cũng giống như không hề nhìn ra cái gì, thần sắc của hắn nhàn nhạt, cho dù đám học sinh có sợ hãi, cũng không mảy may ảnh hưởng chút nào đến cảm xúc của hắn.
Trác Trọng Thu gạt đi sự khiếp sợ của mình, tiến lên đi sắp xếp lại trật tự.
Phùng Lệ quay đầu nói với đệ tử bên cạnh: “Đã đến lúc bọn họ nên đi nộp đáp án.”
Trác Trọng Thu kịp thời vẽ lá bùa cầm máu đốt trên ngực Bạch Diệp Phong, sau khi đưa Bạch Diệp Phong lên xe cứu thương, hắn vỗ vỗ bả vai Giang Lạc trấn an, hành động lộ ra vẻ thưởng thức, “Chuyện này không trách cậu, nếu Bạch Diệp Phong thật sự từ đã sớm bị ác quỷ bám vào người, ác quỷ còn che giấu ở bên cạnh chúng ta …… Ngược lại là cậu đã lập được công lớn.”
Vẻ mặt hắn dần trở nên nghiêm túc hơn, “Nếu đã có một người bị quỷ ám, thì có khả năng sẽ có người thứ hai bị bám vào người …… Hiện giờ trong giới huyền học, không biết sẽ có bao nhiêu sơ hở bị lợi dụng.”
Nếu Bạch Diệp Phong là nhân tài có thiên phú hơn người cũng bị trúng chiêu, vậy những người khác còn có thể thoát khỏi sự khống chế của ác quỷ?
Trên đời này có bao nhiêu người giống như Bạch Diệp Phong?
Những người mỗi ngày cùng mình sớm chiều ở chung, ai có thể xác định bọn họ là ác quỷ hay là người?
Trác Trọng Thu tâm tình nặng nề, hắn thu hồi lại cảm xúc, nói với Giang Lạc và đám người: “Các cậu đi trước nộp đáp án đi.”