Hành lang không một bóng người.
Tên sát nhân nhuốm máu biểu cảm lạnh tanh, thậm chí trên khuôn mặt đẹp trai ẩn hiện chút lệ khí.
Giang Lạc cứ thế vô tình rời đi.
Hành động chẳng khác nào đang nói cho Trì Vưu rằng: Anh chỉ là một công cụ bị tôi lợi dụng thôi.
Giang Lạc hôn hắn không phải để chạy trốn khỏi cái chết, cũng không phải vì cái gì khác. Cậu làm vậy bởi lẽ nó giúp cậu hãm hại Trì Vưu.
Nhưng Trì Vưu không biết điều đó, còn hứng thú chấp nhận nụ hôn của cậu, lúc bị Giang Lạc đẩy ra còn đặc biệt không vui. Hắn không chỉ bỏ cưa điện khỏi tên bệnh nhân gan to tày trời mà còn ngây thơ trở thành kẻ chết thay của cậu.
Hắn bị cậu đùa giỡn triệt triệt để để.
Dù là lúc còn sống hay là lúc bị chi thứ nhục nhã, Trì Vưu cũng chưa bao giờ cảm thấy nghẹn khuất như thế.
Tên sát nhân nhếch miệng, rõ ràng là cười nhưng hơi thở nguy hiểm bỗng dâng trào.
Nếu hắn không làm gì đó, cơn giận ngút trời cùng với những dục vọng và tà niệm không thể giải thích trong lòng hắn sẽ không có cách nào trút bỏ.
Sao có thể không trả giá đắt khi dám lợi dụng ác quỷ chứ?
Tên sát nhân cất bước, vạt áo blouse khẽ tung bay.
Hắn đuổi theo Giang Lạc.
*
Giang Lạc cẩn thận đi xuống lầu.
Vốn dĩ Lục Hữu Nhất và Ma Quỷ phải đợi cậu ở cuối tầng sáu nhưng Giang Lạc lại không thấy họ. Giang Lạc hiểu rõ hai người đó, cậu biết nếu họ không xuất hiện tức là đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng thứ khó đối phó nhất trong tòa nhà là quái vật không mặt đã giao cho Trì Vưu rồi, họ có thể gặp phải nguy hiểm gì nữa chứ?
Không, quả thực vẫn còn một mối nguy hiểm tiềm tàng chưa xuất hiện.
Trì gia.
Nếu ảo thuật kỳ môn độn giáp là thủ đoạn của Kỳ gia, vậy Trì gia sẽ dùng thủ đoạn gì?
Bây giờ Lục Hữu Nhất và Ma Quỷ vẫn bình an vô sự chứ?
Tâm trạng Giang Lạc vừa bay lên trời lập tức chìm xuống, lo lắng và sốt ruột dâng lên. Cậu đi một mạch xuống tầng bốn, khung cảnh bệnh viện trước mắt bỗng biến thành ký túc xá thực tập sinh.
Ảo thuật giải trừ.
Giang Lạc sửng sốt, là ai phá vỡ ảo thuật?
Đúng lúc này, Giang Lạc đạp phải một nhúm tóc.
Cậu cúi đầu nhìn xuống, mái tóc đen dày đặc chằng chịt khiến cậu đứng không vững.
Cái đống này là gì vậy?!
Giang Lạc nhíu mày, lập tức lùi lại, nhăn nhăn nhó nhó nhìn chằm chằm sợi tóc đang giãy giụa.
Cậu lấy lá bùa lửa ra, lắc nhẹ, bùa lửa bốc cháy trên cao. Đương lúc Giang Lạc muốn ném lá bùa lửa vào mớ tóc, sau lưng vang lên một giọng nói: "Giang Lạc, đừng!"
Giang Lạc quay đầu nhìn lại, Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất hổn hà hổn hển chạy tới trước mặt cậu. Sắc mặt Diệp Tầm trắng bệch, còn đầu Lục Hữu Nhất dính đầy máu. Giang Lạc bị tình trạng của cả hai làm hết hồn, may sao dừng tay kịp thời: "Có chuyện gì xảy ra với các cậu vậy?"
"Đừng đốt, đây là tóc của Tiểu Phấn, Tiểu Phấn và Ma Quỷ bị chôn dưới đống tóc đó đấy." Diệp Tầm thở gấp: "Tiểu Phấn lỡ nuốt Phó Viện Nhi vào bụng nên người em ấy mọc rất nhiều tóc."
"Phó Viện Nhi?" Cái tên xa xưa này khiến Giang Lạc không khỏi nhướng mày: "Tại sao Phó Viện Nhi lại xuất hiện ở đây?"
Cậu nhớ rõ trong vòng hai cuộc thi Vân Nam, tìm kiếm cơ thể của Phó Viện Nhi là một trong những mục tiêu nhiệm vụ. Sau khi thành công đào xác của Phó Viện Nhi khỏi bức tường trong phòng giáo viên, họ liền quay lại tìm Vương Hân Tuệ. Nhưng khi tìm được Vương Hân Tuệ và quay về, ban tổ chức lại thông báo thi thể của Phó Viện Nhi đã bị họ mang đi mất.
Lục Hữu Nhất yếu ớt nói: "Tôi không biết, nhưng Ma Quỷ bảo rằng Phó Viện Nhi nhìn như bị luyện hóa thành rối."
Nhắc đến con rối, người đầu tiên Giang Lạc nghĩ đến là Trì Vưu, song cậu thoáng hiểu được Phó Viện Nhi không phải con rối của Trì Vưu, thực chất cô ta là con rối thuộc về Trì gia.
Trì gia.
Thì ra vẫn luôn chờ nhóm người của cậu ở chỗ này.
Giang Lạc thầm cười lạnh trong lòng, quan tâm nói: "Sao đầu cậu bị thương rồi, dùng bùa cầm máu chưa?"
Lục Hữu Nhất cảm giác hơi thiếu máu, đầu óc choáng váng, tuy nhiên hắn vẫn có thể kiên trì: "Diệp Tầm cầm máu cho tôi rồi. Tôi không sao, trước tiên đi tìm Tiểu Phấn và Ma Quỷ đã."
Cầu thang chật ních tóc, nếu người thường bị chôn vùi dưới đó chỉ có một kết quả là chết ngạt. Nhưng Ma Quỷ là xác sống, còn Tiểu Phấn là búp bê oán linh, tuy Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm sốt ruột nhưng hai người cũng không lo lắng lắm.
Giang Lạc hỏi: "Khi nào thì Tiểu Phấn mới có thể dừng lại?"
Diệp Tầm cười khổ: "Không biết nữa. Để lâu chắc tóc của em ấy bao trùm cả tòa nhà mất. Nếu nhanh thì qua mấy phút nữa có thể dừng rồi... Hình như tớ có cách để em ấy dừng lại, có điều tớ phải về phòng chuẩn bị đồ đạc."
Bây giờ ảo thuật đã tan vỡ, dù cho Diệp Tầm có cách ngăn Tiểu Phấn mọc tóc nhưng tóc đã phủ mấy bậc cầu thang, cảnh tượng quá mức kinh khủng. Nếu bị người khác nhìn thấy thì khó mà che giấu sự tồn tại của giới huyền học.
Quan trọng hơn, trên lầu sáu vẫn còn hai thứ nguy hiểm như bom chìm, một là Trì Vưu, còn lại là quái vật không mặt. Từng cái đối với người bình thường đều là sự tồn tại kinh hoàng.
Giang Lạc không do dự gọi điện cho đạo diễn.
Loa phát thanh nhanh chóng vang lên.
"Thông báo khẩn cấp, ký túc xá thực tập sinh bị rò rỉ điện, hiện đã được cắt điện khẩn cấp. Vì lý do an toàn, các thực tập sinh vui lòng rời ký túc xá ngay lập tức và tập trung trước cầu thang phía đông của ký túc xá. Chúng tôi sẽ sắp xếp khách sạn cho các bạn. Xin được nhắc lại, các thực tập sinh vui lòng đi xuống tập hợp trước cầu thang phía đông. Mong các bạn hành động nhanh chóng, tập hợp trong vòng năm phút..."
Tất cả thực tập sinh đều bị đánh thức vào nửa đêm, mơ mơ màng màng ra khỏi phòng rồi mò mẫm qua cầu thang bên phải đi xuống dưới.
Giữa muôn vàn tiếng than oán trời oán đất, có mấy người hét lên: "Mẹ nó, tóc giả của ai quăng trên đất vậy hả?"
"Hahahaha nửa đêm nửa hôm ai lại đội tóc giả chứ?"
"Đi mau đi mau, kệ đi."
Sau năm phút, toà nhà khôi phục yên tĩnh.
Diệp Tầm trở lại ký túc xá tìm vali, bên trong phát hiện một tấm vải vuông màu vàng. Cậu quay về chỗ cầu thang, định gọi Tiểu Phấn dọc hành lang, một lúc lâu sau, dưới đống tóc có động tĩnh. Thỏ bông leo ra ngoài, toàn thân phủ đầy tóc, dáng vẻ đáng yêu lúc đầu bỗng chốc trở nên hết sức đáng sợ.
Diệp Tầm bất lực nói: "Đã bảo em không được ăn bậy bạ rồi mà."
Cậu lấy dao cắt đứt tóc quanh Tiểu Phấn, sau đó lập tức lấy tấm vải vàng để bọc Tiểu Phấn. Nằm trong tấm vải vàng, Tiểu Phấn nhanh chóng bình tĩnh lại, mái tóc bị vải vàng ngăn cản không thể nào mọc dài ra thêm.
Diệp Tầm giải thích: "Tóc mọc nhờ đủ máu, tóc tốt là vì thận. Thận ẩn chứa tinh tuý, chủ đạo về sinh dục, máu, thận thuộc thuỷ, tóc sinh ra từ đó, tất nhiên thuộc về thuỷ. Thổ khắc Thủy, mà vàng là màu đại diện của Thổ. Đạo gia sử dụng nhiều đồ vật vàng, xanh lá là màu tượng trưng cho cây cỏ tự nhiên. Tớ dùng vải vàng bọc Tiểu Phấn nên tóc em ấy không mọc thêm nữa. "
"Vậy thì chúng ta mau lên." Giang Lạc không muốn ở lại đây chút nào nữa. Cậu không biết Trì Vưu và quái vật không mặt có ngang cơ nhau không, rồi ai là người chiến thắng.
Thật ra, ai thắng ai thua cũng không có lợi cho cậu. Ánh mắt Giang Lạc thoáng nhìn qua thì thấy Lục Hữu Nhất đang ngồi xổm bên đống tóc. Cậu khó hiểu hỏi: "Lục Hữu Nhất, cậu làm gì đấy?"
Lục Hữu Nhất lẩm bẩm nói: "Giang Lạc, Ma Quỷ vẫn ở dưới đó."
Giang Lạc im lặng.
Lục Hữu Nhất đột nhiên nghiêng ngã, trong lòng Diệp Tầm giật mình: "Lục Hữu Nhất?"
Lục Hữu Nhất mờ mịt nói: "Ui da đầu tôi hơi choáng."
Lời còn chưa dứt, hai mắt hắn nhắm lại, người chúi về phía trước!
Giang Lạc kịp thời vươn tay giữ lại hắn, Lục Hữu Nhất ngất xỉu trên người cậu, đỉnh đầu lủng lỗ lớn, máu me nhầy nhụa làm cho người ta sợ hãi.
Giang Lạc đỡ Lục Hữu Nhất dậy, sắc mặt nghiêm trọng: "Diệp Tầm, cậu đưa Lục Hữu Nhất tới bệnh viện trước. Tớ sẽ đi tìm Ma Quỷ, khi nào tìm được thì tập trung với mọi người."
Diệp Tầm: "Giang Lạc, quái vật không mặt..."
"Đã giải quyết xong," Giang Lạc ngắt lời cậu ta: "Nhanh lên, đưa cậu ấy tới bệnh viện đi."
Diệp Tấn hạ quyết tâm: "Ừm."
Ánh trăng từ cửa sổ như những chiếc lông vũ rơi lả tả.
Giang Lạc dõi theo bóng dáng họ đi xa dần. Sau khi cả hai biến mất, cậu gạt bỏ tâm trạng chán nản, lạnh lùng ném bùa lửa về phía đống tóc.
Đống tóc lập tức bốc lên ngọn lửa ngút trời.
Giang Lạc không tin Ma Quỷ sẽ bị đống tóc đó chôn vùi.
Kể cả khi bị tóc đè bẹp, anh vẫn có cách thoát ra từ bên dưới. Không lý nào Lục Hữu Nhất có thể thoát khỏi tóc của Tiểu Phấn mà xác sống lại không thể.
Nhưng nếu Ma Quỷ trốn thoát mà vẫn không tới gặp họ, đáp án duy nhất chính là Ma Quỷ không có ý định đi tìm.
Bởi vì anh đã khôi phục trí nhớ.
Bùa lửa cháy rụi, để lại vết cháy xém trên mặt tường hai bên. Giang Lạc đứng ở mép cầu thang, nhìn xuống dưới.
Cậu không biết mình nên đi xuống không.
Lục Hữu Nhất và Ma Quỷ bị trôi xuống từ tầng ba, nếu Ma Quỷ vẫn còn ở đó thì cũng chỉ ở dưới tầng ba. Nhưng nếu Ma Quỷ khôi phục trí nhớ rồi vậy tại sao Giang Lạc phải đi tìm anh.
Cuối cùng, Giang Lạc vẫn bước xuống cầu thang, giẫm trên mặt đất đen xám cặn bã.
"Lẹp xẹp, lẹp xẹp."
Tiếng gót giày va vào tường vọng ra từ bên dưới.
Giang Lạc lập tức dừng bước.
m thanh bên dưới càng ngày càng lớn.
Giang Lạc thở nhẹ, vịn lan can ngó ra ngoài.
Cậu và tên sát nhân trên lầu hai mắt đối mắt.
Hình như tên sát nhân cố ý chờ Giang Lạc phát hiện ra mình thì phải. Sau khi Giang Lạc nhìn thấy hắn, hắn nở một nụ cười lạnh lẽo âm u đến tận xương tủy.
Giang Lạc không khỏi sởn cả gai ốc, cậu không thể tin được, Trì Vưu đánh bại quái vật không mặt rồi tìm đến cậu?!
Trì Vưu mạnh đến vậy à?
Tốc độ máu chảy của Giang Lạc nhanh hơn, nhịp tim cũng tăng tốc. Không rõ là do kích động khi gặp kỳ phùng địch thủ hay vẫn là khủng bố sợ hãi, hơi thở của cậu hơi gấp rút, Giang Lạc nhìn chằm chằm Trì Vưu, quay người chạy ra ngoài.
Trì Vưu cất bước, từ tốn đuổi theo.
Ánh mắt ác quỷ dán chăm chú dõi theo thanh niên tóc đen phía trước.
Tất cả những đồ vật khác đều lu mờ trong mắt Trì Vưu. Hắn mở choàng cửa cầu thang bị Giang Lạc đóng lại, không hề do dự tiếp tục đuổi theo.
Cảm xúc xao động lại sục sôi, theo sau là một ngọn lửa giận vặn vẹo và mong chờ khác thường đột nhiên tăng vọt.
Cảm giác này giống như sát ý mạnh mẽ của Trì Vưu đối với Giang Lạc trước đây, nhưng lại có vẻ không giống nhau.
Hắn muốn giết Giang Lạc?
Không, Trì Vưu cảm thấy hắn không đến mức có ý định giết cậu.
Ngoài giết chết ra, còn có một cách khác vừa khiến Giang Lạc nhận ra lỗi lầm của mình vừa làm cho hắn nhanh vui vẻ.
Thậm chí làm dịu nội tâm phun trào sóng ngầm của Trì Vưu lúc này.
Nhưng ... đó là cách gì?
*
Giang Lạc chạy xuống lầu một, lúc cậu sắp sửa chạy ra khỏi cửa thì cánh cửa trước mặt bất ngờ bị cơn gió âm lãnh nào đó đóng lại.
"Ầm." Một tiếng vang thật lớn, tầng một vắng vẻ trở thành một không gian đóng kín.
Trì Vưu tao nhã bước xuống bậc thang cuối cùng rồi đi vào sảnh tầng một.
Giang Lạc quay đầu nhìn hắn. Rõ ràng cậu rơi vào thế hạ phong nhưng tư thế không thấp chút nào: "Trì Vưu, vậy mà anh chưa chết nữa."
Cậu khoanh hai tay trước ngực, thoải mái, nhướng mày tò mò nói: "Cho nên, anh là đang sốt ruột muốn kể bí mật của mình cho tôi nghe à?"
"Nếu là vậy, tôi lấy làm tiếc khi phải nói điều này..." Khóe môi cậu chậm rãi nhếch lên: "Anh phải nói cho tôi hai bí mật đấy."
Lúc này, Giang Lạc chưa hận Trì gia đến mức phải hủy diệt cả nhà họ.
Đương nhiên, cậu là người có thù tất báo, chờ cậu hỏi Lục Hữu Nhất Trì gia đã làm gì để thao túng Phó Viện Nhi xong, đến lúc đó hận cũng không muộn.
Giờ cậu nô đùa với ác quỷ một lúc đã.
Trì Vưu cổ quái cười: "Đúng vậy, tôi muốn nói cho em hai bí mật."
Hắn bước từng bước về phía trước, vẻ ngoài nhã nhặn của hắn tan vỡ ngay biên giới. Một vết nứt hở ra trong hắn, bóng tối và sự điên cuồng thoát ra từ nó, giống như một ngọn núi bấp bênh sắp sụp đổ.
Ngoại hình của Trì Vưu vốn luôn hoàn hảo, sau khi chết, khuôn mặt bao trùm tử khí, thậm chí ẩn ẩn vẻ đẹp ốm yếu do bệnh tật. Sống mũi cao thẳng và đôi mắt biết cười, quả nhiên rất giống trai đẹp hiền lành.
Nhưng lúc này, Trì Vưu như lộ rõ bản chất, trong người nổi lên một luồng khí vặn vẹo và điên cuồng
Giang Lạc cảm thấy khá tồi tệ.
Không lẽ Trì Vưu bị cậu cưỡng hôn, rồi bị hãm hại biến thành kẻ chết thay nên ghê tởm đến phát điên à?
Dưới hồi chuông báo động cảm giác khủng hoảng, Giang Lạc cổ tay chấn động, toàn bộ mười hai đạo mật mã bay ra, một mạch hướng chỗ Trì Vưu đánh tới.
Trì Vưu vung tay định ngăn chặn mười hai mật văn, nhưng không ngờ mười hai mật văn lại ngưng tụ thành hai sợi xích trước mặt hắn. Nó quấn quanh cổ tay hắn, nhanh chóng kéo hắn lùi lại.
Trì Vưu bị khoá tại chỗ, hai tay dang ra sau.
Cậu nắm chặt tay và kéo tay phải về phía trước. Hai sợi dây xích lại trở thành một trong nháy mắt, tóm lấy tay phải của Trì Vưu bằng tất cả sức lực của mình.
Lần này Trì Vưu hoàn toàn không giãy ra được nữa, hắn hoàn toàn bị khoá chặt tại chỗ.
Ác quỷ quay đầu nhìn xiềng xích màu vàng rồi quay đầu lại, cười như không cười nhìn thanh niên tóc đen.
Thanh niên tóc đen thận trọng đứng cách hắn không xa, nói: "Nói đi, hai bí mật của anh."
Ác quỷ bình tĩnh cười, trông vô cùng đểu giả: "Em tới gần đây."
Giang Lạc bình chân như vại đứng yên trên mặt đất. Nụ cười của Trì Vưu vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt lại trở nên thâm trầm: "Em sợ rồi sao?"
"Phép khích tướng vô dụng với tôi." Giang Lạc chế nhạo, nhưng sau khi chắc chắn rằng phù văn đã trói chặt Trì Vưu, cậu bèn tiến lên vài bước: "Nhưng thấy anh đáng thương quá nên tôi đành làm theo vậy. Được rồi, anh có thể nói rồi đó."
Cậu thực sự tò mò về bí mật của Trì Vưu.
Từng cái, tất cả, cậu muốn biết, cũng muốn hiểu rõ ràng.
Loại ý nghĩ cố chấp này khiến hai chân của Giang Lạc như dẫm phải mũi dao nhọn. Mỗi bước đi run rẩy đều tràn đầy nguy hiểm, song lại vô cùng hấp dẫn cậu.
"Bí mật thứ nhất." Ác quỷ nhỏ giọng nói: "Em muốn nghe phương diện nào?"
Giang Lạc nói: "Anh."
Ác quỷ đột nhiên nhận ra: "Ồ, tôi à."
"Bí mật của tôi nhiều lắm nha." Ác quỷ mỉm cười, ánh mắt xẹt qua từ trên dây xích màu vàng: "Trên lưng tôi gánh một lời nguyền."
Giang Lạc chần chờ, nhưng không đợi đến bước tiếp theo, lông mày của cậu giật giật: "Thế thôi hả?"
Trì Vưu nhướng mày: "Còn lại là nội dung của bí mật thứ hai."
Giang Lạc bị chọc tức đến nở nụ cười, cậu cười nhạt nói: "Trì Vưu, không hổ là anh. Một cái bí mật chia làm hai, sao anh không tính một chữ là một bí mật đi?"
Trì Vưu nói: "Vậy thì em lại gần tôi hơn một chút thì càng khiến tôi vui vẻ, tôi sẽ kể toàn bộ cho em nghe."
Giang Lạc cảm thấy như bị một con mèo cào điên cuồng trong lòng, liếm liếm môi, ngước mắt lên, phát hiện Trì Vưu đang nhìn hắn sâu xa.
Cậu chợt nhớ tới trên môi mình có nước miếng của Trì Vưu, Giang Lạc cứng ngắt rụt đầu lưỡi, lạnh lùng nói: "Nếu như anh cứ tiếp tục nhìn tôi như thế này, tôi sẽ khoét mắt anh ra."
Trì Vưu buồn cười: "Đừng dữ như vậy chứ."
Thấy hắn ngả ngớn như vậy, Giang Lạc càng bực mình. Để Trì Vưu đối đầu với quái vật không mặt, cậu đã cưỡng hôn Trì Vưu.
Nhưng kết quả là Trì Vưu dễ dàng đánh bại nó, thậm chí đuổi kịp cậu. Mặc dù Giang Lạc cũng chuẩn bị sẵn tâm lý Trì Vưu sẽ hạ gục nó sớm thôi, nhưng cậu không ngờ Trì Vưu lại có thể thực hiện nhẹ nhàng và chóng vánh đến thế.
Điều này khiến Giang Lạc cảm thấy mình bị lỗ nặng.
Điều khiến cậu kinh hãi hơn cả chính là chẳng lẽ Trì Vưu không có điểm yếu?
Cậu hít sâu một hơi, tiến lên hai bước, giọng điệu lạnh tanh: "Nói."
Khoảng cách giữa cậu và ác quỷ ngày càng gần.
Lúc gần đến dưới ánh trăng, ác quỷ có thể nhìn rõ từng biểu cảm của cậu.
Ánh trăng nhàn nhạt như ngọc rọi sáng khuôn mặt của Giang Lạc, bắt đầu từ vầng trán đầy đặn rồi họa một đường xuống khóe mắt, chóp mũi và đôi môi vừa bị ác quỷ hôn lên.
Bằng bút pháp chấm phá, ánh sáng rơi xuống người thanh niên tóc đen. Thanh niên tóc đen trở nên sống động và chân thực, lặng lẽ, tràn trề sinh lực, như bụi bặm kiên cường bất khuất trên sông dài.
Ánh mắt Trì Vưu hững hờ nhưng nụ cười trên môi vẫn chưa tắt, như thể bí mật này đối với hắn không quan trọng: "Lời nguyền này, từng người dòng chính Trì gia đều mắc phải, nó hạn chế chúng ta." Hắn thản nhiên nói: "Chi thứ của Trì gia thì không bị."
Giang Lạc sửng sốt, trầm tư suy nghĩ.
Trách sao.
"Vậy cái này tính một cái, cái tiếp theo?" Giang Lạc càng cảm thấy ngứa ngáy.
Trì Vưu hỏi: "Em muốn biết cái gì?"
Giang Lạc dừng lại, chậm rãi nói: "Anh có điểm yếu không?"
Khi hỏi câu này, nhịp tim của Giang Lạc bắt đầu tăng tốc.
Không ai muốn nói cho người khác biết điểm yếu của mình là gì, nhưng Giang Lạc thà rằng Trì Vưu nói "Không thể trả lời" còn hơn là nghe câu "Không có" từ miệng ác quỷ.
Ác quỷ kinh ngạc nhướng mày, khó hiểu nói: "Đúng vậy, đây là một câu hỏi hay."
Giang Lạc không khỏi tiến lên một bước: "Cuối cùng là có hay không?"
"Đương nhiên là có." Ác quỷ bỗng cao giọng về cuối câu: "Nhưng chờ tôi vui tôi sẽ nói em nghe sau."
Hắn vặn vẹo cánh tay phải bị trói bởi sợi xích vàng, cánh tay phải vì văn vẹo mà biến thành một đường cong đáng sợ. Ngay sau đó, Trì Vưu vặn gãy tay phải của mình trước mặt Giang Lạc.
Nếu không thể thoát khỏi mười hai phù văn, vậy chém đứt tay thôi. Từ vũng máu đen ngòm chảy từ chỗ cụt trên tay ác quỷ, một giọt máu bắn lên mặt Giang Lạc.
Giang Lạc sững sờ.
Lúc này, đại não của cậu trống rỗng, ngơ ngác nhìn ác quỷ ôm cánh tay phải bị gãy, sau đó đi tới trước mặt cậu nở nụ cười hạnh phúc.
Ý nghĩ đầu tiên bất giác nảy lên trong đầu cậu.
Ác quỷ cũng có máu?
Trì Vưu cúi đầu, buông tay trái nhuộm đầy vết thương của tay phải ra, sau đó vuốt ve một bên má cậu.
Hơi thở lạnh lẽo xuyên qua da thịt ám đến tận xương tủy.
"Tôi buồn đấy." Trì Vưu đều đều nói: "Em biến tôi thành kẻ chết thay, dùng cách này đùa giỡn với tôi."
Máu tươi dính đầy mặt Giang Lạc, theo khóe mắt Giang Lạc nhỏ xuống. Giang Lạc ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Ánh mắt Trì Vưu lạnh lùng đến đáng sợ: "Chuyện mà em làm chỉ khiến tôi muốn nuốt em vào bụng thôi. Đã vậy hai ta cứ dùng cách của em đến để dỗ tôi sung sướng nhé."
Dứt lời, tay trái hắn nâng cằm Giang Lạc rồi đặt một nụ hôn lạnh lẽo lên.
Đây không phải hôn mà giống thú dữ cắn xé con mồi hơn. Máu tanh, giao chiến, quỷ khí âm trầm, không có dịu dàng cũng không có lưu luyến. Một nụ hôn khiến người thở dốc, khiến người có cảm giác bị nuốt chửng, sợ hãi và khủng bố như bị ăn từng miếng.
Môi Giang Lạc bị cắn đến chảy máu, đau đớn vô cùng.
Đôi mắt thanh niên tóc đen trở nên ác liệt trở lại, cậu đưa tay ra, mười hai phù văn bay vào tay cậu biến thành một con dao găm. Cậu không chút do dự cắm con dao lên người Trì Vưu.
Ác quỷ giật mình bừng tỉnh nhưng không có ý định sẽ rút lui, thay vào đó động tác cắn vào môi cậu càng tàn nhẫn và lạnh lùng hơn, như một sự trừng phạt. Hô hấp của Giang Lạc nhanh chóng nhuốm lửa giận, cậu cũng bắt chước cắn hắn thật mạnh.
Rồi lại suýt bị môi Trì Vưu làm gãy răng.
Khốn kiếp.
Chết tiệt.
Cứng quá.
Giang Lạc thở một cách khó khăn, dao găm trong tay càng đâm sâu hơn, mười một phù văn còn lại quấn chặt cổ ác quỷ, cố gắng lôi hắn rời khỏi Giang Lạc.
Cuối cùng ác quỷ cũng ngẩng đầu lên.
Đôi môi nhuốm máu đỏ, hắn vươn đầu lưỡi liếm đi vết máu trên môi, cười nói: "À, tâm trạng của tôi tốt hơn rồi."
Giang Lạc tái mặt, sa sầm nhìn hắn.
Ác quỷ một lần nữa giơ tay lên, nhẹ nhàng sượt qua đôi môi ẩm ướt của cậu: "Tất nhiên tôi có điểm yếu rồi."
"Ví dụ như cái vòng âm dương của em." Hắn hững hờ mà nói: "Chẳng hạn..."
Nguy hiểm được bọc trong thứ nước đường mơ hồ đặc dính: "Em khiến tôi phân tâm khi hôn."
Màn sương đen bốc lên, từ từ bao phủ Trì Vưu, cánh tay phải bị vặn gãy cũng được màn sương đen quấn lấy. Trì Vưu nhìn xuống Giang Lạc, sự tức giận và sát khí mạnh mẽ sau khi bị chơi đùa bốc lên, nhưng vào lúc này, một loại ham muốn hỗn loạn và mờ mịt khác đột nhiên được thêm vào.
Trì Vưu không hiểu điều này có nghĩa là gì.
Nhưng hắn có thể tìm thấy đáp án từ trên người Giang Lạc.
Trì Vưu sâu xa nhìn Giang Lạc một lần cuối cùng, sau đó biến mất trong màn sương đen.
Giang Lạc đen mặt lau môi, nổi trận lôi đình.
Trì Vưu đang giở trò gì đây?
Cố ý dùng cách của cậu làm buồn nôn cậu à?
Giang Lạc luôn cảm thấy có gì đó không ổn, động tác của cậu dừng lại một chút khi lau môi.
Nhưng thứ quan trọng hơn chính là câu nói "Dĩ nhiên là tôi có điểm yếu" của Trì Vưu.
Điểm yếu của Trì Vưu là gì?
*
Trì Vưu lập tức xuất hiện ở lầu sáu.
Hắn nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát. Đây là bài hát mà Giang Lạc đã nhép theo trong lần đầu thấy cậu sau khi hắn chết. Giai điệu vui vẻ không thể giải thích được vang lên trong miệng hắn, sương đen quấn lấy cánh tay gãy bọc lên chỗ vết thương của hắn, cánh tay phục hồi như cũ, toàn tâm lạnh toát, cơn đau xuyên thấu từ xương tủy vào tận da thịt.
Loại đau đớn này thậm chí ảnh hưởng đến cả linh hồn, nhưng dường như Trì Vưu không cảm nhận được, trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái, tâm trạng vui vẻ cũng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đằng Tất đi ra từ trong bóng tối, kính cẩn nói: "Thưa chủ nhân."
"Đằng Tất." Trì Vưu cười nói: "Đã lâu không gặp ngươi rồi."
Đằng Tất mím môi: "Vâng."
Trong bóng tối, âm thanh của máu thịt đang sinh trưởng trên cánh tay dường như lọt vào tai. Cho dù là cơ thể bằng đá của tượng thần thì sau khi sống lại cũng có máu thịt, có tri giác và đau đớn.
Đằng Tất đã từng trải qua cảm giác đau đớn này. Nếu không phải lúc mất trí nhớ anh từng một lần cảm nhận được cơn đau đớn vì bị sương đen xâm nhập, thì với biểu cảm hiện tại của chủ nhân, chỉ sợ anh sẽ nghĩ chủ nhân đã quên mất cảm giác đau rồi.
Trì Vưu hỏi: "Cảm giác sinh hoạt chung với nhân loại thế nào?"
Đằng Tất nhớ lại ký ức khi còn là Ma Quỷ, anh cúi đầu nói: "Không có gì cả."
"Vậy thì ngươi phải tiếp tục kiên nhẫn chút." Cánh tay của Trì Vưu được nối lại, hắn từ tốn vặn vẹo tay phải, nắm chặt nắm đấm: "Về sau, ngươi cứ ẩn nấp trong đội của chúng."
Đằng Tất sửng sốt: "Chủ nhân?"
Trì Vưu nói: "Chúng gọi ngươi là "Ma Quỷ", quả là một cái tên hay. Đã vậy người nên đóng vai "Ma Quỷ" thật tốt."
Ánh mắt ma quỷ lóe lên, nói: "Giúp ta theo dõi... Giang Lạc."
*
Giang Lạc im lặng một hồi mới ổn định được tâm tình.
Nhưng vẻ mặt của cậu vẫn rất khó coi. Giang Lạc mở cửa định trực tiếp rời khỏi đây, nhưng đột nhiên có giọng nói của một Ma Quỷ sau lưng truyền đến.
Ma Quỷ nói: "Giang Lạc?"
Giang Lạc nhìn lại, thấy Ma Quỷ đi ra khỏi hành lang, trên tay cầm một đại đao, nói: "Ta đi lấy vũ khí, mọi người đâu rồi?"
Không nghĩ tới Ma Quỷ vẫn chưa khôi phục nguyên dạng, Giang Lạc không biết nên vui hay nên thất vọng. Cậu tặc lưỡi, vẫy tay chào Ma Quỷ: "Đi thôi, họ đến bệnh viện rồi."
Ma Quỷ cao giọng nói: "Bệnh viện?"
"Lục Hữu Nhất bị thương." Giang Lạc vẫn có thể cảm nhận được đau đớn khi bị một đầu lưỡi mềm mại xâm nhập, hung hăng nhíu mày lại, sinh ra ám ảnh với nơi này: "Đi ra ngoài rồi nói chuyện."
Đằng Tất bước ra khỏi bóng tối, giấu đi vẻ mặt không được tự nhiên. Nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Giang Lạc, anh giật mình, không khỏi nói: "Miệng cậu bị sao vậy?"
***
Giang Lạc: ... Xù lông