Chưa khi nào xảy ra tình cảnh lúng túng như giờ phút này.
Hai địch thủ thù sâu oán nặng đứng trong phòng khách, chỉ cần có chút tác động là cuộc chiến sẽ bùng nổ. Thế nhưng trong TV, tiếng hôn hít và lời thoại tình tứ vang lên càng táo bạo.
Sát khí bừng bừng đột ngột ngưng lại, Giang Lạc sững sờ chớp mắt nhưng rồi lập tức khôi phục lại như không có chuyện gì.
Bàn về độ dày của da mặt, Giang Lạc không dễ thua ai.
Cậu lờ đi chuyện bất ngờ trong TV, nhìn Trì Vưu đầy cảnh giác
Bất ngờ thay ác quỷ lại xem TV một cách vô cùng chú tâm.
Trong màn hình, đôi trai gái lăn lộn trên giường phát ra những tiếng động mờ ám. Hai tay quấn riết, vùi cổ vào nhau, tay nam chính mò xuống dưới lướt qua vòng eo.
Trì Vưu tập trung tinh thần mà xem.
Dù đây là phòng của hắn nhưng hắn hiếm khi xem TV, đương nhiên rất ít xem mấy chương trình như thế này.
"Này." Giọng nói lạnh lùng của thanh niên tóc đen vang lên, theo sau là mà một con mãng xà kim sắc đánh úp bất ngờ về phía Trì Vưu: "Tôi vẫn đang ở đây mà anh lại xem cái gì thế này."
Trì Vưu tránh được một kích, song ánh mắt không rời khỏi màn hình TV.
Cả đêm nay bị Giang Lạc hành, trong lòng hắn đã nổi lửa từ lâu. Thế nhưng đó không phải lửa giận hay sát ý mà là một thứ cảm xúc kỳ diệu, khó gọi tên. Trì Vưu không biết đó là gì nhưng hắn lại có cảm giác phiền muộn bức bối.
Đống lửa không có chỗ trút đương nhiên sẽ trả lại cho kẻ khiến hắn khó chịu.
Khi ở trong bồn tắm, Trì Vưu trêu chọc Giang Lạc rất tự nhiên, nhưng chọc xong tâm trạng hắn lại khó chịu thêm.
Còn nguyên do ư.
Ác quỷ biết thế nào?
Tuy nhiên Trì Vưu đã giấu rất kỹ cảm xúc ấy, ngoài mặt càng tươi cười thì trong lòng lại càng kìm nén đến vặn vẹo.
Hiện tại hình ảnh trong TV lại khiến Trì Vưu chú ý đến lạ.
Một nửa tâm trí hắn đều đặt trên màn hình, thậm chí lúc quay đầu vì bị mãng xà kim sắc tấn công, Trì Vưu thực sự dính chưởng, không tránh được.
Miệng vết thương truyền đến cơn bỏng rát đau nhức.
Dù là cơ thể làm từ tượng đá cũng không thể chịu nổi một cú mạnh như thế, máu tươi sau lưng nhỏ xuống đất, chỉ chốc lát đã đọng thành một vũng nhỏ.
Khóe miệng Trì Vưu trào máu, hắn cúi đầu nhìn vũng máu trên đất, giơ tay lên lau vết máu bên môi.
Giang Lạc nói: "Thoạt nhìn thì thân thể làm từ tượng đá của anh mềm mại như người sống, thế nhưng bản chất vẫn thế, cứng rắn vô cùng. Nhưng anh nói đúng."
Cậu đưa tay ra, mãng xà kim sắc bay lên người cậu, đuôi rắn quấn lấy từ bả vai đến tận giữa lòng bàn tay.
Ánh sáng màu vàng hắt lên gò má Giang Lạc, khiến thanh niên trông như một vị thiên thần xa cách lạnh nhạt.
"Vòng âm dương, quả thực có thể khắc anh."
"Tôi vốn đã thỏa mãn rồi... Nhưng anh cứ luôn nhè lúc tôi đang vui vẻ lại gây ra chuyện. Anh ngoan ngoãn để cho tôi trả thù lại bằng mấy kiểu chết rồi hẵng bàn đến những mối thù khác, thế không phải tốt hơn à?"
Giang Lạc nhẹ giọng thì thầm: "Trì Vưu, sao anh luôn khiến người khác mất hứng vậy nhỉ."
Trên TV, bàn tay của nam chính đã vén áo lên chui vào.
Trì Vưu dời mắt khỏi TV, hắn lấy mu bàn tay lau máu tươi một lần nữa rồi nói: "Đêm nay em tiến bộ lắm."
Hắn giống như một giáo viên thực thụ, đứng ở góc độ người xem mà nhận xét: "Em hoàn toàn áp chế được tôi."
"Không hề mềm lòng, cũng không hề do dự." Trì Vưu bật cười: "Những trải nghiệm kia sẽ khiến linh hồn tôi đau đớn như chết đi vậy, chỉ có điều đặc biệt là thân thể bằng tượng đá nên nhìn bên ngoài tôi không hề bị thương."
"Ồ, đúng rồi," Hắn lịch sự bổ sung: "Hiệu quả của bùa chú em cho tôi uống được đấy."
Dù Trì Vưu đã bắt đầu khôi phục lại sau kì suy yếu nhưng ít nhiều vẫn bị nội thương do những bùa chú và thủ đoạn này gây ra.
"Nhưng có một điều hơi đáng tiếc," Trì Vưu tiếc nuối nói: "Nếu dùng những mưu kế ấy để đối phó nhân loại thì em sẽ khiến chúng phát điên mất. Đối phó với oan hồn ác quỷ bình thường thì chúng cũng sẽ bị dọa đến hồn phi phách tán."
Hắn vừa nói vừa đi về phía Giang Lạc.
Tị Xà tấn công Trì Vưu một lần nữa thì bị Trì Vưu túm lấy đầu, Tị Xà chớp cái đã biến hình thành Dần Hổ cắn lên đùi Trì Vưu.
Dần Hổ không cắn nát được ngọc Nguyên Thiên nhưng lại ghim sâu vào thân thể bằng tượng thần đang sống.
Máu tươi chảy ra từ bắp đùi Trì Vưu.
Trì Vưu lại xem Dần Hổ như thứ vô hình, hắn vẫn giữ nguyên tốc độ đi về phía Giang Lạc, mỗi một bước tỏa ra cảm giác nguy hiểm và áp lực nặng nề khiến người khác không thở nổi.
Như thể hắn không biết đau là gì.
"Nhưng hình như em cũng không dùng kế đấy với tôi." Trì Vưu nói.
"Tôi đã từng trải qua vô số thử nghiệm đau đớn kiểu này rồi, thậm chí còn hơn cả bây giờ cơ. Thế nên sau nhiều đau đớn như thế, đối với tôi nó không còn thấm tháp vào đâu nữa. " Trì Vưu bình thản nói, "Giang Lạc, em dùng sai cách với tôi rồi."
Hắn bước tới trước mặt Giang Lạc.
Máu đen nhỏ xuống nền nhà, mùi tanh nồng xộc lên mũi.
Dù vậy, biểu cảm của Trì Vưu vẫn không thay đổi chút nào.
Đúng như lời hắn nói, đau đớn mức này không đủ để uy hiếp hắn.
Khi một người, hoặc một con ác quỷ không còn sợ hãi nỗi đau đến từ cái chết, có nghĩa là sẽ chẳng có thứ gì có thể trừng trị bọn chúng nữa.
Giang Lạc bình tĩnh thu hồi Dần Hổ, khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy theo anh tôi nên làm gì đây?"
"Tôi giết em mười tám lần." Ác quỷ khẽ cười, "Kết quả em tặng tôi một niềm vui thật bất ngờ. Nếu em muốn trả thù thì chừng ấy thủ đoạn chưa đủ, phải đánh vào chỗ yếu của tôi mới đúng."
"Chẳng hạn..." Hắn hơi cúi đầu, cụp mắt đối mặt với thanh niên tóc đen: "Em của hiện tại khiến tôi cảm thấy rất..."
Hắn ngẫm nghĩ một lúc để chọn từ diễn giải: "Bứt rứt."
Cảm giác ấy không như bình thường, có lẽ cũng không phải là bứt rứt, đấy là một thứ cảm xúc mà Trì Vưu không thể lý giải được. Giống như chơi vơi lửng lơ giữa không trung, khiến Trì Vưu buồn bực không thôi, lệ khí lan tràn.
Vừa muốn Giang Lạc sống, vừa muốn Giang Lạc chết.
Muốn thấy dáng vẻ sắp chết của cậu, lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Giang Lạc cau mày.
Tầm mắt của Trì Vưu từ bên mặt cậu lại chuyển đến màn hình TV.
Trên TV, đôi nam nữ chính đáng đá lưỡi với nhau.
Trì Vưu đăm chiêu, hắn nhìn mặt Giang Lạc, quả táo trên cổ lại trượt lên trượt xuống.
Hắn tiến lên một bước, Giang Lạc vô cảm lùi về sau một bước. Một tiến một lùi, hai đầu gối của Giang Lạc va phải sofa rồi bất ngờ bị ngã ra ghế.
Ác quỷ cười không ra tiếng, hắn ngồi xuống đầy nhã nhặn, nắm lấy cổ chân Giang Lạc rồi thình lình kéo giật con người ấy vào trong lòng mình.
Giang Lạc tách hai chân ngồi lên người Trì Vưu, ác quỷ siết cậu vào lòng, mồ hôi thấm ra sau cuộc tranh đấu, hơi thở nóng bỏng, khí ẩm bị nhiệt độ hun nóng hóa thành làn sương mỏng.
Trì Vưu không biết mình phải làm gì nhưng hắn biết, hắn luôn tìm được nguyên nhân từ trên người Giang Lạc.
Hắn cười rồi cúi đầu, tay đặt tùy ý trên lưng Giang Lạc.
Ngay khi bàn tay kia chạm đến, dục vọng khó hiểu lên đến cực độ và cảm giác gấp gáp càng lúc càng mạnh mẽ. Hơi thở của Trì Vưu hơi dồn dập theo, lồng ngực vốn không có tim của hắn giờ lại như nảy lên.
Trái tim đá bị Giang Lạc khắc chữ đặt trên bàn trà cũng bắt đầu đập nhịp.
"Thịch, thịch, thịch."
Khắp phòng như có tiếng trống văng vẳng.
Nụ cười của ác quỷ càng lúc càng tươi, cất giọng kinh dị: "Thú vị đấy.'
Hắn càng muốn biết rõ ngọn ngành thứ cảm xúc không thể lý giải trong lòng mình.
"Hừm." Hắn vui vẻ nói: "Xem TV với tôi."
Hắn ngẩng đầu, vừa ôm lấy Giang Lạc vừa đưa mắt nhìn lên màn hình TV. Tay hắn vuốt dọc sống lưng Giang Lạc, dục vọng vô hình lạc lối trong lòng bàn tay. Trán Giang Lạc giật lên: "Trì Vưu, anh muốn làm gì?"
Sát ý đầy trời trước đó nhanh chóng tiêu tán, cú ngoặt này khiến Giang Lạc không thể hiểu nổi.
Cậu sắp sửa thả Dần Hổ ra thì chớp cái, chẳng hiểu sao Trì Vưu lại cúi xuống vùi mặt vào hõm cổ cậu, tay ác quỷ bóp cằm thanh niên tóc đen bắt cậu phải ngước mặt lên, càng lộ rõ cần cổ dài như thiên nga và làn da trắng trẻo trơn mướt.
Cùng với đó là những giọt nước trượt xuống theo đường cổ, để lại từng vệt nước ẩm ướt gợi cảm.
Ánh nhìn của ác quỷ thoáng trầm xuống, rồi thình lình hé miệng liếm đi những vệt nước ấy.
Giang Lạc giãy tay, bật thốt lên: "Tổ cha anh..."
Ngay tức khắc, ác quỷ đã lạnh lùng khóa môi cậu.
Môi lưỡi lại chạm nhau kịch liệt một lần nữa, Giang Lạc không ngờ rằng chỉ trong một thoáng thất thần của cậu mà ác quỷ đã đưa quân thẳng tiến thần tốc.
Bàn tay phía sau vô lực di chuyển, chiếc áo sơ mi ướt đẫm trên người Giang Lạp đã bị ép ra mấy nếp nhăn.
Ác quỷ hành động đầy bá đạo không cho phép Giang Lạc từ chối. Mắt Giang Lạc tóe lửa, đột ngột túm lấy cổ áo ác quỷ hôn lại.
Giờ phút này không cho phép cậu nghĩ nhiều, chỉ còn ý niệm "Không thể chịu thua Trì Vưu" kiên cường bám trụ.
Nụ hôn cháy bỏng tựa củi khô bắt lửa trông vào như thể sắp bắn cả tia lửa ra, thứ tâm tình đó của Trì Vưu bộc phát mãnh liệt, tức khắc đè bẹp hết mọi suy nghĩ khác.
Trì Vưu vẫn đành chịu.
Hắn càng lúc càng siết chặt cổ tay Giang Lạc, hơi thở cũng theo thời gian mà nặng nề dồn dập thêm. Giang Lạc không biết hắn đang muốn bóp chết mình hay hôn chết mình, thế nên cậu dùng roi quấn lấy cổ Trì Vưu rồi kéo hắn ra, không hề nương tay chút nào.
Thế nhưng việc đó khó vô cùng, độ chấp nhất của ác quỷ khiến người ta phải kinh hãi. Dáng vẻ kia như thể đang lôi một kẻ sắp chết đói ra khỏi món ngon vậy, Giang Lạc phải dùng hết sức bình sinh mới kéo được ác quỷ về sau.
Thanh niên tóc đen há to miệng hít vào không khí mới mẻ.
Đôi chân thon dài láng mịn xụi xuống hai bên chân Trì Vưu, ác quỷ cúi đầu nhìn, dưới mép áo sơ mi thanh niên tóc đen đã lộ ra lớp đồ che chắn cuối cùng.
Trong mắt ác quỷ, những sợi tơ máu đỏ tươi như mạng nhện hiện lên.
Trông hắn như đã tỉnh táo lại, giơ tay lên thong thả vuốt ve cánh môi đỏ thẫm của Giang Lạc, mỉm cười đầy vẻ khó đoán.
Thế nhưng len lỏi giữa những động tác của hắn, dường như xuất hiện nguy hiểm nào đó giống như dịch nhờn, sẵn sàng tấn công Giang Lạc bất cứ lúc nào. Chất dính ấy nhìn thì lặng lẽ nhưng thực chất lại cựa quậy mạnh mẽ, không để ý là sẽ cắn nuốt thanh niên tóc đen.
Giang Lạc nổi hết da gà da vịt.
Cậu muốn đứng dậy khỏi người Trì Vưu nhưng hai chân lại bị làn sương mù chui ra từ lòng đất trói lại. Giỏi lắm, cậu xích cổ hắn xong bây giờ hắn xích chân cậu lại, mẹ nó chứ đúng là không ai thua ai.
Biểu cảm của Giang Lạc rất khó coi, cậu nhìn Trì Vưu âu phục giày da chỉnh tề còn bản thân lại chỉ có cái áo sơ mi miễn cưỡng che thân, đầu đau như gai đâm.
Không ổn.
Cảm giác quái dị đã lâu không thấy lại nổi lên.
Mà sau lưng, tay Trì Vưu bỗng dưng mò xuống.
Lướt qua đường hông, trượt qua hõm eo.
Vẫn luồn xuống tiếp.
Giang Lạc tê hết cả da đầu, cậu xanh mặt, mắng: "Trì Vưu, má nó anh muốn làm tôi thấy ghê tởm thì cứ nói thẳng ra đi, cứ phải ép mình tự ra tay thế à?"
Thế nhưng vừa dứt lời, Giang Lạc đã nhận thấy có gì đó sai sai.
Biểu cảm trên gương mặt Giang Lạc cứng lại, cậu cúi đầu xuống đầy cứng nhắc. Chỉ một động tác đơn giản như thế lại khiến Giang Lạc tốn kha khá thì giờ.
Cậu cảm nhận được cái ấy.
Đang đè lên bắp đùi cậu.
Sau khi thấy rõ thứ đó, Giang Lạc nín thở ngay, đồng tử co rút nhanh đầy vẻ không dám tin.
"Mẹ nhà anh..." Giang Lạc lên giọng cao vút: "Anh ngỏng đầu rồng đấy à?"
Khoảnh khắc ấy Giang Lạc chợt ngộ ra, cái chuyện có lòng ác hay không đều là do cậu suy bụng ta ra bụng người. Ác quỷ không những không ghét cay ghét đắng cậu mà còn hứng tình với cậu!
Sao thế được?
Không phải Trì Vưu muốn giết cậu ư?
Không phải bọn họ đã trở mặt hoàn toàn à?
Nhưng sự thật đang bày ngay trước mắt.
Giang Lạc sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn lại.
Hơn cả kinh ngạc và rung động, gạt sự chán ghét tận bản năng sang một bên, Giang Lạc vẫn nảy sinh thứ khoái cảm hư vinh và đắc ý tột độ.
Ôi trời.
Trì Vưu vạn người theo đuổi trong nguyên tác, Trì Vưu vạn độc giả hâm mộ lại sinh ra dục vọng với cậu.
Giang Lạc lại còn mới hành hạ Trì Vưu cả một đêm.
Muốn bị cậu đè đấy à?
Phải biết rằng trong những phân cảnh Giang Lạc đã đọc, Trì Vưu cũng không có suy nghĩ gì với Phùng Lệ Sinh cả.
Giang Lạc thực sự không thể nhịn được mà cười ra tiếng.
Nụ cười của cậu đẹp rực rỡ, chứa đựng vẻ bỡn cợt xấu xa mê người. Giang Lạc gằn giọng, không thèm che giấu ý cười. Mái tóc như tấm lụa là xõa xuống má Trì Vưu, cậu nâng mặt ác quỷ, nhìn hắn bằng ánh mắt thâm thúy và sắc bén.
"Quý ngài ác quỷ." Cậu thở ra một hơi nóng hổi, "Anh lại nảy sinh suy nghĩ như thế với tôi."
"Suy nghĩ."
Trì Vưu nheo mắt, âm thầm ôm chặt hông cậu: "Suy nghĩ gì?"
Giang Lạc cười như không cười: "Suy nghĩ tà ác."
Cậu bật cười, sự độc ác hiện ra hết.
"Hóa ra anh muốn lên giường với tôi à... Nếu anh cầu xin thì tôi cũng không phải không thể cân nhắc đè anh một lần."
Giang Lạc cúi đầu, hơi thở mập mờ tuôn ra, cho người khác hy vọng trước rồi lại hất một bát nước lạnh lên ngay, tự tay đập tan những hy vọng ấy: "Nhưng hiện tại tôi rất không ưa anh, nếu anh có sở cầu thì cứ xin đi, đến khi nào tôi vui lòng mới thôi."
"Lên giường." Một lúc lâu sau, ác quỷ mới lẩm bẩm: "Thì ra là thế."
Ngón tay hắn đánh một nhịp trên đùi Giang Lạc, ngộ ra, ngay sau đó nở một nụ cười với Giang Lạc: "Hóa ra là thứ ham muốn này."
Giang Lạc cau mày.
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.
Là giọng của dì quản lý: "Ai ở trong đó?"
Giang Lạc theo bản năng liếc ra ngoài, nhưng ngay sau đó ác quỷ đã siết lấy eo cậu, lật người cậu lại đè lên ghế sofa. Ghế sofa phát ra tiếng vang lớn vì quá tải, Trì Vưu cúi đầu, vùi mặt vào bên tai Giang Lạc.
"Giang Lạc, thầy cảm ơn em nhiều nhé."
Vành tai Giang Lạc bỗng nhiên nhói đau, rồi ác quỷ ngẩng đầu lên với đôi môi nhuốm máu, ngang nhiên đút ngón tay vào môi cậu đầy vẻ cợt nhả, chạm đến hàm răng Giang Lạc.
"Cảm ơn em đã cho thầy biết nên bày tỏ thứ dục vọng này như thế nào."
Nụ cười của ác quỷ càng lúc càng tươi: "Tối nay chúng ta gặp lại."
Tay hắn nhẹ trượt xuống, ve vuốt cổ Giang Lạc như uy hiếp: "Hy vọng đến lúc đó, em có thể thỏa mãn ham muốn của tôi."
"Nếu không." Gương mặt tuấn tú của hắn trông quỷ quyệt như ma quỷ: "Tôi sẽ giết em đấy."
Để lại một câu vừa như bông đùa lại vừa như đe dọa xong, bỗng từ phía đối diện một chiếc áo choàng tắm bay nhào tới quấn lấy Giang Lạc, còn Trì Vưu đã mất hút.
Đúng lúc đó dì quản lý mở cửa ra, thấy tình cảnh lộn xộn trong nhà thì kêu lên, sau đó thấy ngay Giang Lạc đang bị áo choàng tắm quấn chặt ngồi trên ghế sofa.
Dì sợ hết hồn, vội vàng ra ngoài gọi điện cho viện trưởng.
Trên sofa.
Giang Lạc kéo chiếc áo choàng tắm đang che phủ mình xuống, ánh mắt dữ tợn, miệng nghiến như đang ngoạm máu thịt người nào đó: "Trì, Vưu."