Giang Lạc không chút do dự giơ tay lên tát.
Niềm sung sướng cực độ khiến cậu suýt nữa không giữ được vẻ mặt đau buồn. Nhưng đời người như kịch, Giang Lạc vẫn tuân thủ kịch bản của mình, nản lòng thoái chí mà nói: "Trước kia anh không như thế, Trì Vưu."
"Trước kia anh sẽ không nói ra những lời như thế này..."
Cậu quay mặt đi như không muốn nhìn người yêu cũ đã thay đổi, cố gắng tỉnh táo nói: "Hiện tại em không muốn thấy anh, em muốn ở một mình để bình tĩnh lại, anh đi đi."
Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống đất.
Mọi người thậm chí không dám thở mạnh. Một giây trước Kỳ Dã còn sắp tức điên lên giờ lại vui như nở hoa, hắn chăm chú nhìn Giang Lạc rồi đàng hoàng ngồi im, chút lửa giận và cơn ghen tức trong lòng đã biến thành mật ngọt.
Giang Lạc thế mà lại sẵn lòng đánh người yêu của cậu để bảo vệ hắn.
Không hiểu sao Kỳ Dã lại hơi biết ơn Trì Vưu.
Văn Nhân Liên và Trác Trọng Thu ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn nhau.
Trong mắt Trác Trọng Thu là sự vui mừng yên tâm, có vẻ cuối cùng Giang Lạc cũng sắp tỉnh ngộ.
Dù chỉ mới tiếp xúc ngắn ngủi nhưng họ đã nhận ra, sau khi Trì Vưu hóa thành ác quỷ thì không còn giống như khi còn sống nữa. Chỉ cần Giang Lạc có thể phát hiện được những khác biệt đó, cậu sẽ sớm thoát khỏi thứ tình cảm sai trái giữa người và quỷ.
Xem ra lần gặp mặt tối nay lại là chuyện tốt.
Nhưng tâm trạng của ác quỷ thì không tốt đẹp gì.
Trì Vưu sờ má, sau khi im lặng một lúc lâu hắn mới từ tốn hỏi: "Anh thay đổi như thế nào?"
Giang Lạc mệt mỏi: "Anh thay đổi như thế nào mà ngay cả anh cũng không biết ư?"
Người khác không biết Trì Vưu đang tức giận hay đau lòng nhưng đều sinh lòng cảnh giác, rất sợ ác quỷ sẽ nổi điên ngay tức khắc.
Ác quỷ lại thình lình bật cười, hắn nói khẽ: "Được lắm."
"Anh thay đổi thế nào..." Hắn đứng dậy, nở nụ cười vui vẻ thoải mái: "Tối nay em có thể thảo luận kỹ hơn với anh."
Hắn cao hơn Giang Lạc khá nhiều, nguyên người màu đen tạo áp lực rất lớn. Trước khi Trì Vưu đến gần Giang Lạc thì mấy người Văn Nhân Liên đã chặn hắn lại.
Những sinh viên trước kia luôn ngưỡng mộ và lễ phép với Trì Vưu nay lại tỏ thái độ cương quyết: "Trì Vưu, Giang Lạc bảo cậu ấy muốn bình tĩnh lại."
Trì Vưu thản nhiên nhìn họ.
Trác Trọng Thu bẩm sinh vô cùng nhạy cảm với hồn thể, cô cảm giác được cơn nguy hiểm cực độ rát cả da đầu. Trán cô chảy mồ hôi lạnh, gần như không do dự đẩy Giang Lạc đang được mọi người che chở ra ngoài cửa: "Đi mau!"
Sau lưng ác quỷ, làn sương dày đặc tràn ra khắp nền nhà, tưởng như sẽ tức khắc cuốn lấy những người đang che chắn cho Giang Lạc vào cuộc tàn sát.
"Các em làm thế khiến thầy rất đau lòng." Trì Vưu lại tiến lên trước một bước, những người ngăn cản hắn đồng loạt lùi về sau một bước. Ác quỷ thở dài: "Dù gì chúng ta cũng quen biết mà."
Giang Lạc được che ở đằng sau vẫn đứng yên.
Samuel thấy cậu không đi thì vội vàng khoát khoát tay với cậu: "Giang, chạy mau!"
Hắn nói gấp quá nên lưỡi líu lại, lời nói cũng không rõ ràng: "Không bị thương, thầy tốt."
Giang Lạc hiểu ý cậu muốn nói: Thầy là người tốt nên sẽ không làm chúng tôi bị thương.
Nhưng Giang Lạc không hề lạc quan như họ.
Không ai hiểu Trì Vưu độc ác và vô tình đến mức nào bằng cậu.
Hắn cứ như không có giới hạn, không phân thiện ác, dù có chìm sâu dưới bùn lầy thì cũng phải quậy cho vũng bùn đục hơn nữa. Sao cậu có thể trông cậy vào lòng thiện và nhân tính ở một kẻ như thế?
Giang Lạc biết những bạn học của cậu không phải người dễ xơi, khi mọi người đoàn kết lại với nhau cũng đủ để chống lại ác quỷ giúp cậu chạy thoát được.
Cùng lắm thì sẽ có người bị thương nặng hoặc bỏ mạng vì ngăn cản Trì Vưu.
Là ai đây?
Có thể là Diệp Tầm, cũng có thể là Lục Hữu Nhất, hoặc là Khuông Chính nói ít nhất nhưng làm nhiều nhất, luôn xung phong đầu tiên.
Cũng khả năng không ai bị thương, dẫu sao Trì Vưu không chỉ phải đối đầu với một hai người.
Giang Lạc vẫn đứng tại chỗ.
Lúc đầu cậu biên soạn những lời nói dối ấy vì để khi Trì Vưu đến giết cậu thì những người này sẽ làm lá chắn bảo vệ cậu. Bây giờ đã xảy ra chuyện rồi, cậu còn dùng dằng làm gì nữa?
Chạy thôi, đi thôi, chẳng lẽ mày thật sự muốn bị ác quỷ ép lên giường?
Nhưng không hiểu sao Giang Lạc lại bắt đầu nghĩ đến việc nên làm gì nếu có người bị thương.
Loài người không như ác quỷ, Trì Vưu đứt cánh tay có thể mọc lại, còn họ nếu mất tay mất chân thì há chẳng phải là thành tàn phế?
Cậu thậm chí còn hoang tưởng rằng cùng lắm thì đè Trì Vưu một phát, ít nhất như thế sẽ đỡ hơn là bạn bè bị thương hay mất mạng.
Điều này rõ ràng khác hẳn với tính toán ban đầu của Giang Lạc.
Vì ý nghĩ khó hiểu đó mà Giang Lạc thấy phiền não vô cùng.
Cảm giác phiền muộn ấy không cách nào kiểm soát, Giang Lạc hít thật sâu, đứng giữa đám người ngẩng đầu đối mắt với Trì Vưu.
Trì Vưu nhếch miệng cười, ý vị thâm trường. Giang Lạc thầm thấy căng thẳng, tức khắc cảm nhận được ác ý tột cùng của Trì Vưu.
Sát ý thoáng hiện ra, Giang Lạc mặt đối mặt với hắn. Khoảnh khắc ấy cậu hiểu ngay ác quỷ đang suy tính gì.
Trì Vưu sẽ không giết cậu bởi vì hắn vẫn còn rất hứng thú với cậu.
Nhưng những người khác... thì chưa chắc.
Giang Lạc siết chặt tay, cậu không chần chừ nữa mà quay người đi ra ngoài. Thế nhưng khi tránh khỏi tầm mắt của người khác, ánh mắt quét một vòng trên người Trì Vưu đầy khiêu khích, thậm chí giơ ngón tay ra ngoắc ngoắc ác quỷ.
Đuôi tóc đen của thanh niên biến mất sau cánh cửa.
Ác quỷ nhìn bóng lưng của cậu một lúc lâu mới thôi. Hắn cười khẽ kéo cà vạt, lịch sự gật đầu với nhóm người đang ngăn hắn lại: "Tối nay gặp nhau rất vui."
"Các vị, tạm biệt."
Nói xong, Trì Vưu nhìn về phía Kỳ Dã.
Ánh mắt hắn nhìn Kỳ Dã như đang nhìn một đống rác thối tha, hoặc như đang nhìn một con kiến sắp chết. Ác quỷ thân thiện nhắc nhở: "Tối nay trở về, đi đường cẩn thận."
Hắn vừa dứt lời thì thoáng cái đã bị sương dày bao lấy rồi biến mất trước mặt mọi người.
Trì Vưu vốn đã nổi sát ý.
Giang Lạc tát hắn một cái, ác quỷ chưa bao giờ chịu nhục như thế nên tâm tình rất phức tạp. Xen lẫn trong lửa giận là sự hưng phấn và mới lạ, hắn không muốn Giang Lạc chết, nhưng những người chứng kiến cảnh tượng vừa rồi không cần phải sống.
Tuy nhiên ngón tay ngoắc ngoắc hắn của Giang Lạc lại thành công câu lấy sự chú ý của Trì Vưu.
Ngoài quán, phố xá đã bắt đầu lên đèn rực rỡ, đêm đã khuya.
Đường trong thành phố vẫn đông đúc, Giang Lạc nhanh chóng chạy giữa đám đông, nếu có người vừa mới thấy bóng dáng cậu thì ngay sau đó cậu đã vụt nhanh qua như gió.
Tố chất cơ thể của dân huyền học rất tốt, Giang Lạc được huấn luyện thể chất đã lâu nên lúc chạy, tốc độ của cậu càng lúc càng nhanh, dốc hết sức chạy nước rút qua một cột đèn giao thông rồi mới quay đầu nhìn lại.
Một cụm sương đặc mà người bình thường không nhìn thấy được bay xuyên qua đám đông đuổi theo cậu.
Quả nhiên đã bắt kịp.
Giang Lạc nhếch miệng, cậu quay đầu lại chạy về phía nơi đông người nhất. Càng nhiều người thì dương khí càng thịnh, ít nhất cũng có thể làm chậm tốc độ của Trì Vưu.
Trong buổi tối bình thường và yên bình này, một người một quỷ tiến hành cuộc đuổi giết quy mô lớn mà chỉ có đôi bên biết được. Họ đều biết rõ hậu quả khi bị bắt được là gì, đồng thời biết rằng đây chính là hiệp cuối.
Giang Lạc thầm giễu cợt.
Cho dù là cậu chủ động "dụ" Trì Vưu tới nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu. Chỉ một câu chia tay là chạy tới ngay, Trì Vưu là chó đấy à?
Chạy mười mấy phút, nhịp thở của Giang Lạc bắt đầu dồn dập, cậu nhìn quanh quất thì đột nhiên nghe được ở một khúc rẽ phía bên kia đường truyền ra tiếng huyên náo ầm ĩ.
Giang Lạc chợt nhớ ngay đến lời Văn Nhân Liên nói rằng hai ngày nay sẽ có hoạt động cosplay bách quỷ dạ hành.
Giang Lạc không hề do dự rẽ ngay qua khúc cua, vọt xuống phố.
Trên đường giới trẻ cosplay đủ loại quỷ quái đứng đông nghìn nghịt. Quỷ trong nước, quỷ nước ngoài, cương thi đứng chụp ảnh với quỷ hút máu, quần ma loạn vũ, chen chúc cả con đường.
Hai bên đường có phát quần áo quỷ nhỏ miễn phí để chào mời người đi đường cùng tham gia cuộc diễu hành. Bởi vì không mất tiền nên mọi người đóng vai quỷ nhỏ nhiều nhất, mười người thì đã có sáu quỷ nhỏ.
Giang Lạc túm lấy một bộ quần áo quỷ nhỏ rồi lập tức chen vào trong đoàn bách quỷ dạ hành. Cậu khoác chiếc áo quỷ nhỏ lên, đeo mặt nạ, làm một tên quỷ nhỏ bình thường không có gì khác lạ.
Cậu thu mình đi theo mọi người, bất thình lình một cô gái đóng quỷ nhỏ thốt lên: "Có anh đẹp trai vào!"
Giang Lạc ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Trì Vưu thong thả đi vào con đường này, đứng trước đám đông nhìn về phía bọn cậu.
Mùi người sống tỏa ra khắp nơi, dương khí tràn trề khiến ác quỷ không vui cho lắm.
"Khó tìm đây." Hắn lẩm bẩm: "Vậy mà trốn trong này."
Hắn phóng tầm mắt ra nhưng không hề phân biệt được ai là Giang Lạc.
***
Trì Vưu: Muốn đè vợ thôi nhưng lại bị vợ đánh rồi vợ chạy mất, sao mà khó thế...
... Đè vợ sao lại không khó cho được?!