Giang Lạc dùng hai tấm thẻ vương miện lừa tất cả mọi người trong vũ hội.
Đầu tiên cậu để Lục Hữu Nhất và Cát Chúc công khai bốc trúng thẻ chủ nhân khiến những người khác không dám trêu chọc thân phận dân thường của Lục Hữu Nhất. Sau đó cậu nhờ hai người họ bảo vệ hai người bạn trên danh nghĩa là nô lệ của họ. Riêng cậu thì cầm thẻ vương miện của Lục Hữu Nhất, còn thẻ vương miện của Cát Chúc cho ba người còn lại sử dụng.
Hiện tại tám người họ chỉ là người dưng nước lã, không quen biết nhau nên sẽ không ai nghĩ rằng họ đã trao đổi thẻ người giàu và dân thường, cũng không ai nghĩ rằng họ sẽ đưa thẻ người giàu cho dân thường dùng.
Trong cuộc chơi với quy tắc đen tối như vậy, mỗi người chỉ lo đảm bảo an toàn cho chính mình, làm gì còn tâm trạng để lo cho người khác? Hơn nữa lại là kẻ chẳng có chút dính líu gì đến mình.
Mà bây giờ, mưu kế cuối cùng của Giang Lạc cũng đã thành công. Thẻ vương miện trong tay cậu lúc này cũng có thể tặng cho người khác.
Quy tắc trên tường không hề quy định việc này, vậy chỉ cần không viết nghĩa là được chấp nhận, không phải sao?
Ác quỷ nhìn chăm chú thẻ vương miện trước mặt.
Cảm giác khó hiểu trước đó rốt cuộc cũng sáng tỏ ngay thời khác này.
Hắn như bừng tỉnh đại ngộ mà nghĩ, ồ, thì ra là thế.
Thì ra là cậu đang ở đây chờ hắn chứ đâu.
Ngón tay mịn màng trắng nõn sạch sẽ của thanh niên tóc đen dừng ngay vị trí viên đá quý trên chiếc vương miện ở thẻ bài.
Cậu khẽ cười nói: "Tôi đã cho anh một lựa chọn."
"Nhưng thuyền phó của chúng ta cứ cố chấp khăng khăng theo ý mình." Cậu nhún vai, vô cùng thổn thức mà nói, sau đó bất ngờ vỗ tay: "Chí phấn đấu của anh khiến tôi cực kỳ ngưỡng mộ luôn đấy."
Mọi người nghe những lời này, cứ như thể "Anh ngu dốt đến mức tôi đây cũng không tưởng tượng được nổi" khiến ai cũng phải cười vang.
Ác quỷ chậm rãi mỉm cười, khóe môi cong lên: "Làm sao bây giờ, tôi thấy hơi sợ."
Ngoài miệng thì nói là sợ nhưng trông điệu bộ của hắn rõ ràng không hề sợ một chút nào.
Giang Lạc mỉm cười cất tấm thẻ vào túi, xoay người nói: "Đi thôi, quý ngài nô lệ."
Ác quỷ biết rõ còn cố hỏi: "Đi đâu cơ?"
Thanh niên tóc đen quay đầu lại nhìn hắn, kéo dài giọng nói: "Tất nhiên là lên sân khấu dạy dỗ anh rồi... nô lệ của tôi."
Ánh mắt Trì Vưu chợt lóe, hắn cất bước chân ưu nhã đi theo.
Lúc chuẩn bị bước lên sân khấu, một vị phu nhân mập mạp mặc chiếc váy bó màu đỏ chặn Giang Lạc lại. Mỡ trên người bà bị quần áo siết lại từng phần, gương mặt trang điểm thèm nhỏ dãi nhìn người đàn ông mắt xanh tóc vàng bị biến thành nô lệ: "Cậu ơi, nhường nô lệ của cậu cho tôi đi, giá cả tùy cậu."
Giang Lạc nhướng mày, suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Cậu nín cười quay sang kéo cà vạt Trì Vưu đến sát người mình: "Phu nhân, bà đang nói anh ta sao?"
Cà vạt bị kéo quá mạnh nên cổ áo cũng theo đó lỏng ra, lộ một làn da thịt đầy rắn rỏi. Quý bà nhìn chằm chằm bên trong cổ áo, nuốt nước miếng rồi vội vàng quyết định: "Tôi cho cậu bảy con số."
Rốt cuộc Giang Lạc cũng không thể nhịn được cười, cậu cười đến mức run rẩy, bàn tay đang nắm cà vạt của Trì Vưu cũng run lên. Sợi tóc trắng xõa trên ngực thuyền phó chẳng khác nào một hoa văn tinh tế tuyệt đẹp được cố ý khắc họa.
"Bảy con số, không ngờ anh có giá trị đến bảy con số cơ đấy."
Ác quỷ không để ý đến sự cười nhạo của cậu, ánh mắt lúc đảo qua Giang Lạc trông có vẻ bất đắc dĩ nhưng khi nhìn về phía quý bà, nó lại kinh khủng đến mức dọa người.
Sau khi cười đủ rồi, Giang Lạc đứng phắt dậy, tháo cà vạt của Trì Vưu như đang trưng bày một món hàng hóa, nói: "Vậy chị cho tôi xin phép giới thiệu kỹ càng về tên nô lệ này của tôi nhé."
Cà vạt rơi xuống, Giang Lạc mở cúc áo nơi cổ của ác quỷ, trái cổ gợi cảm và xương quai xanh đầy gợi cảm lộ ra. Bàn tay trắng nõn của Giang Lạc linh hoạt lướt nhẹ qua nơi này: "Từ góc độ này là chị có thể thấy đặc thù nam tính của nô lệ này cực kỳ rõ ràng, cổ thon dài, vai rộng cực kỳ hoàn mỹ."
Bàn tay cậu trượt xuống phía dưới: "Nô lệ của tôi cao chừng 1m9, chị nhìn tỷ lệ này của anh ta mà xem, được bao nhiêu người ở đây hoàn hảo đến thế. Cơ bắp rắn chắc, đường cong cực kỳ đẹp, ngay cả chất vải sờ vào cũng rất xịn, nhìn thế nào cũng không thể thiếu rèn luyện được."
Giọng điệu của Giang Lạc khi nói còn mang theo ý cười, khóe miệng cậu hơi cong lên: "Trông đi, bé dê con xinh đẹp vô cùng, nhất định sẽ thỏa mãn được nhu cầu của chị cho xem."
Ác quỷ cúi đầu, đôi mắt sâu hoắm nhìn chằm chằm vào cậu.
Từng nơi trên cơ thể bị Giang Lạc vỗ về đùa giỡn như có một ngọn lửa chạy qua, nóng rần cả lên.
Thanh niên tóc đen tiếp tục nói: "Hửm? Cơ bụng cũng rất săn chắc."
Bàn tay bình phẩm từng ưu điểm của hắn. Mà người đàn ông tóc vàng thẫm đang bị cậu chào hàng ngoại trừ cổ áo hơi loạn ra thì hầu như những chỗ khác vẫn kín đáo. Thế nhưng từng hành động cử chỉ của họ lại khiến người xem đỏ tận mang tai, như thể đang chứng kiến một cảnh nóng ẩn dụ, lời lẽ trêu trọc, hơi thở hổn hển, tim đập càng nhanh.
Khuôn mặt của quý bà dần hiện lên vẻ mê say ửng hồng, ánh mắt ngấm men say của bà ta di chuyển theo bàn tay Giang Lạc, cuối cùng không hiểu tại sao lại dán chặt trên đôi tay ấy.
Những ngón tay với khớp xương rõ ràng như đang khiêu vũ lả lướt trên thân người đàn ông, nhưng một lát sau, hình như người bị cậu sờ soạng không cho đây là nhục nhã nữa mà là một sự tận hưởng vô vàn.
Trì Vưu hơi ngửa đầu lên, trái cổ giật nhẹ, mồ hôi trượt xuống dọc chiếc cổ căng cứng, thế nhưng thanh niên tóc đen lại thu tay về ngay lúc này.
"Thưa chị." Thanh niên tóc đen nhìn về phía quý bà bằng đôi mắt đong đầy ý cười, sau đó chân thành ca ngợi nói: "Chị đúng là có con mắt tinh tường, bảy con số đổi lấy anh ta, tin tôi đi tuyệt đối không để chị chịu thiệt."
Quý bà càng nhìn càng đỏ mặt, thất thần nói: "Nếu như cậu thích..."
"Nhưng bây giờ, tôi chưa thể giao anh ta cho chị được."
Thanh niên tóc đen cắt ngang lời bà đang nói, vòng cà vạt ra sau cổ Trì Vưu như thể hiện quyền sở hữu của bản thân đối với ác quỷ, cười một cách đầy tiếc nuối: "Nhưng nếu chị muốn anh ta, vậy chờ đến lúc tôi chơi chán đã nhé."
Nói xong, cậu lập tức nắm "sợi dây thừng" kéo nô lệ của mình lên sân khấu.
Tim quý bà đập liên hồi, gương mặt mê muội của bà nhìn thanh niên tóc đen. So với tên nô lệ kia, bà còn mê vị chủ nhân này hơn bao giờ hết.
Trì Vưu dùng giọng điệu đau thương để nói: "Em thật sự nỡ bỏ tôi cho người khác sao?"
Giang Lạc giật mạnh sợi "dây thừng" trong tay khiến Trì Vưu thuận thế khom lưng xuống, ghé vào mặt hắn.
Nhân loại với trái tim nhiễm màu đen nở nụ cười lạnh lùng, hơi thở nóng hổi phả lên má ác quỷ: "Chẳng lẽ anh có thể khiến tôi vui vẻ hơn bảy con số ư?"
Trong thoáng chốc, bóng đen dưới chân ác quỷ đang hưng phấn đột nhiên trở nên vặn vẹo đáng sợ, nhưng gương mặt hắn vẫn mang dáng vẻ của một con người, không hề lộ ra vẻ quái dị, nở nụ cười tao nhã lại xinh đẹp: "Tôi đáng giá đến thế à?"
Giang Lạc như cười như không nhìn hắn, lập tức gọi phục vụ.
Rất nhanh, một cái ghế được mang lên giữa sân khấu.
Dưới ánh đèn, nô lệ tóc vàng mắt xanh ngồi trên ghế với hai chân hai tay bị dây thừng trói chặt. Sau lưng hắn là chủ nhân đeo mặt nạ màu đen đứng nép mình trong bóng tối.
"Thật vinh dự khi vị ngồi ở trước mắt tôi chính là người giàu đầu tiên trở thành nô lệ, anh Winston."
Giang Lạc đeo găng tay da màu đen phục vụ đưa tới, mỉm cười lấy roi nhấc cằm ác quỷ lên, ra vẻ bất ngờ nói: "Đúng rồi, nô lệ không được đeo mặt nạ."
Roi ngựa trong tay cậu gảy nhẹ, mặt nạ thuần trắng của ác quỷ tức thì rơi xuống.
Mặt nạ lăn vài vòng liên tục rồi lăn ra rìa sân khấu.
Ánh đèn chói lóa chiếu thẳng vào mắt khiến ác quỷ phải nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, hắn mới mở mắt ra, không chút cảm xúc nhìn xuống khán đài.
Đôi mắt xanh thẫm u tối dường như đang cố kìm nén một loại điên cuồng nào đó. Giống một ngọn lửa hắc ám lan cháy khắp mọi ngóc ngách, đen tối mà vô cùng nóng vội, khiến người ta ngoại trừ cảm thấy sợ hãi theo bản năng thì con tim cũng không nhịn được rung động không thôi.
Những âm thanh phấn khích đột nhiên vang lên trong bóng tối bên dưới.
Lẫn giữa đám đông.
Trác Trọng Thu hạ giọng, kinh ngạc nói: "Giang Lạc định dạy dỗ người ta thật à?"
Diệp Tầm nhìn lên sân khấu, mấp máy môi: "Cậu ấy sẽ không làm khó người khác một cách vô lý, tên này có vấn đề."
"Tớ biết anh ta." Cát Chúc che miệng, đôi mắt láo liên khắp nơi như sợ bị người khác thấy mình giao du với dân thường: "Anh ta không phải người tốt. Ngày đầu tiên lên thuyền đã mượn việc kiểm tra để quấy rối Giang Lạc, Giang Lạc khiếu nại với thuyền trưởng về anh ta rồi, nhưng tối nay anh ta lại xuất hiện ở trước mặt Giang Lạc khiêu khích cậu ấy."
"Thảo nào.'' Trác Trọng Thu gật đầu coi như đã hiểu, chán ghét nhìn tên đàn ông bị trói trên ghế: "Nếu là tớ thì tớ đã đánh anh ta cho khỏi bò dậy luôn rồi."
Mặt Văn Nhân Liên vẫn lạnh tanh: "Người như vậy, cho dù Giang Lạc giết anh ta..."
Y nhìn sang nhóm Samuel bên cạnh, đột nhiên cắt ngang câu chuyện, cười cười không nói nữa.
Trên sân khấu, Giang Lạc đặt tay lên môi "suỵt" một tiếng.
Mọi người dưới sân khấu thật sự ngừng bàn tán, cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Bàn tay đeo găng đen của Giang Lạc thay thế roi ngựa, lướt qua gương mặt ác quỷ: "Quý ngài nô lệ của chúng ta đây có một gương mặt anh tuấn, lại còn là thuyền phó trên con thuyền này, trông anh như sống trong nhung lụa, địa vị chỉ sau thuyền trưởng, là một nhân sĩ cấp cao không thể nào nghi ngờ được rồi."
Trì Vưu thong thả ung dung nói: "Cảm ơn."
"Không có gì." Giang Lạc cười cười.
Cậu đứng dậy rồi đi một vòng quanh ác quỷ, đòn roi cứ tùy ý quật lên người hắn, đột nhiên cậu hạ giọng nói chỉ để cho hai người mới có thể nghe: "Anh có biết tôi còn bao nhiêu cách chết đau đớn chưa trả cho anh không?"
Không đợi ác quỷ trả lời, cậu đã thì thầm: "Chết đuối, chết cháy... à, còn cả ngã lầu nữa chứ."
"Theo lý mà nói lúc tôi kéo anh cùng ngã từ trên cao xuống thì đã là giết ngược thành công một lần rồi, nhưng tôi vẫn chưa hài lòng lắm." Giang Lạc nói: "Bởi vì lần đó tôi cũng cảm nhận được đau đớn khi ngã khỏi lầu, còn không thể chết ngay khi vừa rơi xuống nữa, tất cả đều là vì anh."
"Vẫn thiếu ba cách..."
Ác quỷ nhìn Giang Lạc, cái ánh mắt thực chất đang dính chặt kia dường như muốn phản khách làm chủ, cởi sạch quần áo của Giang Lạc ra. Giang Lạc không những không tức giận mà còn nở nụ cười. Những ham muốn có thể xem là vô cùng méo mó của ác quỷ khiến Giang Lạc căm hận lúc đầu chuyển thành âm thầm hài lòng, thậm chí có chút vui vẻ hứng thú hơn.
Tên Trì Vưu tàn nhẫn giả nhân giả nghĩa trong "Ác Quỷ" lại mê cậu như điếu đổ, chẳng lẽ điều đó còn không thú vị sao?
Chí ít là ngay lúc này đây, trong lúc ác quỷ bị trói buộc trên ghế, cậu thì cầm roi ngựa như chủ nhân thuần hóa sói hoang, ánh mắt rạo rực nhưng bất lực của ác quỷ khiến Giang Lạc cực kỳ sung sướng.
Thanh niên tóc đen rất thích nhổ răng cọp*, cậu vươn người uyển chuyển, khẽ đung đưa cổ tay, sau đó nhẹ nhàng quất roi lên người ác quỷ.
*Nhổ răng cọp: ẩn dụ một việc vô cùng nguy hiểm
Từng đòn roi loáng thoáng vụt lên mặt, lên cổ, lên áo sơ mi của ác quỷ.
Thoạt nhìn Giang Lạc không chú ý ánh mắt của ác quỷ, thế nhưng từng động tác một đều chuẩn xác khơi dậy ham muốn của ác quỷ. Đôi môi đỏ mọng của cậu nhếch lên, bước chân sắc bén như một con mèo lớn trên đồng cỏ, bàn tay với ánh ngọc lạnh lẽo thỉnh thoảng lóe lên trong bóng tối, sau đó cậu hạ xuống một đòn roi đỏ tươi.
Rốt cuộc ác quỷ cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Mỗi lúc em bên cạnh tôi không lần nào giống lần nào."
Một vệt roi hung hăng vụt trên người hắn, đòn roi này khác hẳn các đòn trước đó, thậm chí xé rách áo quần chất lượng cao trên người ác quỷ.
Chủ nhân của ác quỷ khoác vai hắn, lạnh lùng nói: "Tôi cho phép anh nói chuyện rồi à?"
"Xin lỗi." Ác quỷ rầu rĩ cười một tiếng: "Tôi chỉ bày tỏ suy nghĩ của mình thôi."
"Hơn nữa..." Sau đó hắn thoải mái tựa lưng ra phía sau ghế, liếc mắt nhìn sang thanh niên áo đen, nói một cách mập mờ: "Chắc em cũng biết, với tôi thì đau đớn chẳng là cái thá gì cả."
Ngẫm nghĩ: "Giống như chết đuối, chết cháy hay ngã lầu mà em đã nói."
Rõ ràng hắn biết nếu nói như vậy sẽ khiến cho lửa giận trong người Giang Lạc tăng vọt, sự trừng trị phải nhận còn nặng thêm, nhưng Trì Vưu vẫn chọn nói, không những vậy càng nói càng hăng, còn cả cười cợt.
Thế mà Giang Lạc không hề tức giận, cậu bình tĩnh dùng roi ngựa thít chặt cổ Trì Vưu: "Anh nói đúng. Nhưng có vẻ như anh đã làm sai một chuyện rồi."
"Tôi giết anh, không phải vì anh có đau hay không, mà vì xem tôi có vui hay không."
Ác quỷ kinh ngạc, sau đó gật đầu điềm nhiên như không: "Có lý."
"... Nhưng tôi nghĩ còn một cách gây đau đớn nữa mà anh chưa từng trải qua."
Ác quỷ hỏi rất nhẹ nhàng: "Ví như?"
"Ví như..."
Không biết từ khi nào mà thanh niên tóc đen rút ra một con dao rồi ghim vào ghế gỗ từ khe hở giữa hai chân Trì Vưu. Lưỡi dao đâm vụt qua bộ vị quan trọng, ánh dao lóe lên lạnh ngắt.
"Ví như, thiến anh."