Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!

Chương 90: Cá chình máu




Lưỡi dao cắt vào phần đùi trong quần tây.

Dáng vẻ thong dong của ác quỷ chợt đông cứng lại, vẻ mặt hắn trở nên quái dị hỏi: "Thiến tôi?"

Lần đầu tiên hắn nghe có người khác nói như vậy mới mình.

Giang Lạc rút dao ra, cười hì hì như thể chỉ đùa một chút thôi: "Có sợ không?"

Ác quỷ lại không cảm thấy cậu đang nói đùa, hắn nghiêm túc gật đầu: "Hơi hơi."

Khóe miệng người thanh niên tóc đen cong lên, cậu nhẹ giọng nói: "Sao quý ngài thuyền phó đây lại sợ một con dao nho nhỏ như thế này nhỉ?"

Cậu dùng mũi dao di di lên đùi hắn.

"Còn nghĩ cả việc đè tôi nữa chứ, thứ suy nghĩ to gan đấy còn có thể sinh ra được thì bị thiến có gì đáng sợ đâu hả?" Giang Lạc nói.

Người xem dưới khán đài bỗng chốc không biết nên hâm mộ ai.

Thanh niên tóc đen nguy hiểm và tên nô lệ xinh đẹp, bầu không khí bữa bọn họ không thể nào có người thứ ba xen vào.

Trong sau đó, Giang Lạc dừng tay lại, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua rồi nhướng mày: "Anh là tên biến thái à?"

"Giờ phút này mà cũng cứng lên được sao?"

Ác quỷ bị nhắc nhở mới phát hiện bản thân mình có phản ứng, nhưng ngay sau đó hắn lại nở nụ cười hồn nhiên đến mức không biết xấu hổ: "Chịu thôi chứ làm sao... nhưng nô lệ xuất hiện vấn đề như thế này, thân là chủ nhân, có phải em cũng nên giúp tôi giải quyết bối rối này không nhỉ?"

Giang Lạc như cười như không: "Anh nói cũng hợp lý."

Ngay lập tức, dưới đài có tiếng người kinh hô, hít một hơi lạnh.

Trì Vưu rít lên một tiếng, ngay phút cuối cùng né được mũi dao.

Dao găm đâm vào bắp đùi, nguy hiểm đến mức suýt nữa đã bị thiến mất, bởi vì đau đớn mà bản năng cơ thể nhịn không được biến mất, Giang Lạc nói một cách tự nhiên: "Như vậy chẳng phải giải quyết rồi à?"

Cậu tiếc nuối rút con dao lên: "Tiếc quá, bây giờ anh giá trị đến bảy con số nên không thể thiến được."

"Nhưng cũng không sao, vốn dĩ cơ thể này cũng có phải của anh đâu, thiến bản thể của anh mới thú vị chứ."

Ác quỷ nhìn con dao găm này, sắc mặt kém đi hiếm thấy. Giang Lạc nâng mặt Trì Vưu lên, cẩn thận đánh giá: "Mặt mũi quý ngài thuyền phó đây mà đáng giá tận bảy con số sao, hời quá."

Giọng cậu càng trở nên phấn khởi: "Bảy con số cũng không đủ, tôi muốn anh phải cao hơn nữa mới được."

"Nhưng không phải là lúc này." Thanh niên tóc đen ngồi dậy, thít chặt roi ngựa vào cổ Trì Vưu, nụ cười càng vui sướng: "Anh phải trả lời câu hỏi của tôi trước, tại sao lại lên thuyền?"

Ác quỷ nhìn những sợi tóc của cậu vụt khỏi vai mình, thong thả ung dung đáp: "Tất nhiên là vì em mà đến rồi."

Giang Lạc xiết mạnh sợi dây, vết thít trên cổ hằn một vết thật sâu.

Ác quỷ bị bắt ngửa đầu về phía sau, hắn nhìn chiếc cằm đẹp tuyệt lộ ra dưới lớp mặt nạ, dòng máu chảy trong người cũng bắt đầu hưng phấn, hắn chậm rãi nói: "Vấn đề này chúng ta có thể trao đổi."

"Bắt đầu từ câu hỏi của tôi trước đi." Ác quỷ tự nhủ hạ quyết định: "Tại sao em lại cố ý đưa ngọc Nguyên Thiên cho tôi?"

"Tôi chỉ muốn xem xem một viên ngọc Nguyên Thiên thì có thể giúp anh khôi phục được bao nhiêu." Giang Lạc nói: "Tiện thể nhắc anh luôn, sau khi mạnh thêm thì phải lập tức thực hiện kế hoạch lớn lao của mình... ví như diệt trừ Trì gia. Nếu có thể, dạy dỗ Kỳ gia một trận càng tốt."

Giọng điệu ác quỷ nhẹ nhàng đáp: "Có gì phải vội, sớm muộn gì bọn chúng cũng chết."

"Vậy đến lượt tôi trả lời câu hỏi rồi nhỉ," Ác quỷ nói: "Tôi lên tàu... tất nhiên là vì em."

Dây thừng quấn quanh cổ ác quỷ suýt nữa cắt đứt cổ hắn.

Giang Lạc: "Nếu anh cứ giữ cái thái độ này thì chúng ta không cần phải nói chuyện tiếp nữa, cứ chơi thêm một trò khác đi."

Trì Vưu nhún nhún vai, trông dáng vẻ hắn chật vật nhưng tinh thần lại cực kỳ thả lỏng. Mái tóc vàng sẫm ướt đẫm mồ hôi dính xõa trước mắt, mang theo chút mị lực và gợi cảm rẻ rúng.

Đột nhiên Giang Lạc bật cười: "Quý ngài thuyền phó, trông anh giống Ngưu Lang quá đi."

"Ngưu Lang?" Trì Vưu im lặng cười: "Vậy quý khách có vừa lòng không?"

"Tôi hài lòng không không quan trọng." Giang Lạc xoay ghế để Trì Vưu đối diện với khán giả, cậu từ từ đi đến chỗ hắn, đôi tay chống lên tay vịn, cong eo, gằn giọng cười với ác quỷ: "Phải để cho người xem dưới khán đài vừa lòng, như vậy mới quan trọng."

Mỗi một hành động của thanh niên tóc đen đều câu kéo thần kinh của ác quỷ.

Bỗng nhiên ác quỷ nhoài người về phía trước, lúc sợi dây cột quanh người bị kéo căng suýt chút nữa đã hôn đến cánh môi Giang Lạc, đột nhiên hắn dừng lại, nghiêng đầu hôn vào khóe môi cậu, ngay sau đó hắn bị kéo về chỗ cũ. Trì Vưu thong dong tựa lưng vào ghế, sung sướng nói: "Bọn họ cũng không quan trọng,"

Tiếc quá, hắn nghĩ trong lòng.

Thân thể này không phải của ta.

Giang lạc bị hôn trộm nên cứng đờ cả người, cậu dùng dao rạch toạc chiếc áo của hắn. Cúc áo cắt văng xuống mặt đất, áo sơ mi thành hai nửa khiến phần thân trên lộ ra.

Giang Lạc từ trên cao nhìn xuống đánh giá tên ác quỷ này từ trên xuống dưới, sau khi đã vừa lòng, cậu lại xoay ghế tựa lại để hắn đối diện trực tiếp với mọi người dưới khán đài.

Ánh đèn chói lóa cả mắt, hẳn vì thế mà chẳng còn thấy được gì ngoài nơi tối tăm mù mịt, bóng người đong đưa và những âm thanh thưa thớt.

Nhưng dường như ánh mắt cháy bỏng dính chặt kia bỗng rời khỏi bóng tối, một nửa đặt trên cơ thể đầy máu loang lổ của người nô lệ, một nửa đặt trên cơ thể của thanh niên tóc đen

Chủ nhân của cơ thể xinh đẹp uyển chuyển cố ý dùng roi ngựa trên tay để vạch những phần vải bị xé rách trên người, trêu đùa: "Dáng người của quý ngài thuyền phó đây thật là khiến người ta ao ước."

Giang Lạc vô cùng hiểu rõ, hiệu ứng như ẩn như hiện từ lồng ngực đến cơ bụng mới là hấp dẫn nhất. Cậu dùng nô lệ của mình để nhử đám người thòm thèm một cách hoàn hảo, nhưng thứ khiến trái tim con người ta đập rộn ràng đó là đôi tay mang găng tay da màu đen thuộc về vị chủ nhân, nó đang trượt xuống khoảng trống vô cùng chậm rãi và duyên dáng.

Ác quỷ ngửa đầu, rõ ràng là nô lệ lại chẳng khác nào một vị chủ nhân đang ung dung nhàn nhã tựa lưng vào ghế, hưởng thụ hành động của Giang Lạc.

Nhưng bàn tay sờ đến bụng hắn đột nhiên dừng lại, ác quỷ mở đôi mắt tĩnh mịch của mình ra, ngọn lửa tà dâm và cảm giác bức bối cứ nhộn nhạo trong người. Nhìn thấy Giang lạc mỉm cười nói với người dưới đài: "Nô lệ như vậy, khởi điểm là bảy con số, có ai muốn đấu giá không? "

Người dưới đài bắt đầu rục rịch, rất nhanh sau đó đã có người đầu tiên đưa mức giá ra.

"Ba trăm vạn."

"Tôi năm trăm vạn!"

"..."

*

Trên đài biểu diễn kịch liệt còn dưới khán đài thì hào hứng tham gia, kẻ không theo được mức giá càng ngày càng cao chỉ đành đỏ mắt tìm kiếm những nô lệ khác.

Không khí buổi tiệc càng được đẩy lên cao trào.

Khuông Chính đề cao cảnh giác, cẩn thận bảo vệ những người bạn của mình. Đột nhiên từ phía bên trái có một lão già vọt tới trước mặt hắn, lão nhìn Khuông chính từ trên xuống dưới, ánh mắt còn thêm vài phần ghen ghét, âm trầm nói: "Ta muốn cậu làm nô lệ của ta."

Trác Trọng Thu kịp thời lấy tấm thẻ bài vương miện mà Cát Chúc đưa cô: "Xin lỗi nhưng cậu ấy là nô lệ của tôi."

Lão già oán độc nhìn vào mắt Trác Trọng Thu, thoáng chốc lại quay sang Văn Nhân Liên đứng ngay phía sau, ánh mắt vẩn đục của lão lóe lên: "Ta muốn xem thẻ bài của cậu, ta đoán chắc chắn là một tên nô lệ."

Trác Trọng Thu và Khuông Chính biến sắc.

Lục Hữu Nhất bảo vệ Diệp Tầm, Cát Chúc bảo vệ Samuel, bọn họ đã không thể nào bảo vệ thêm cả Văn Nhân Liên được nữa.

Văn Nhân Liên lại không chút hoang mang mà cười hai tiếng.

Y vuốt mái tóc vài, cười tủm tỉm nói: "Ông muốn tôi làm nô lệ của ông ư?"

Lão già đáp: "Dù cậu rất cao nhưng mặt mũi rất được."

Văn Nhân Liên lẩm bẩm: "Đó là lý do tôi thích mặc đồ nữ mà."

Giang Lạc trên sân khấu nghe thấy tiếng ầm ĩ từ phía bên này, vẻ mặt cậu ngưng trọng rồi nhảy ra khỏi sân khấu đi đến chỗ đây. Lúc lão già sắp sửa vươn tay nắm lấy tay Văn Nhân Liên, cậu đánh chặn tay lão, sắc mặt lạnh như băng nói: "Ai cho ông chạm vào nô lệ của tôi?"

Lão già bị cản lại đang định phát điên lên, sau khi thấy người đến là Giang Lạc lão mới hơi kiềm chế lại: "Nô lệ của cậu?"

Trên đài, Trì Vưu liếm vệt máu trên môi đi sau đó híp mắt nhìn về phía Giang Lạc đang đi đến.

Đôi mắt màu xanh đậm không có bất kỳ cảm giác gì, gương mặt anh tuấn dưới ánh đèn sân khấu như một khối thi thể không có sinh mệnh. Hắn nhìn lão già chỉ vào hắn trên sân khấu rồi chất vấn thanh niên tóc đen: "Trên sân khấu kia là ai?"

Giang Lạc kéo Văn Nhân Liên ra phía sau, hững hờ trả lời: "Là quý ngài thuyền phó tôi chơi chán rồi, ai trả được tiền thì người đó là chủ nhân mới của hắn."

Có rất nhiều người nghe thấy những lời đó, những kẻ đấu giá hét mức giá càng thêm kịch liệt. Khuôn mặt tên ác quỷ trên sân khấu càng âm trầm hơn.

Nhưng bây giờ đã không còn ai để ý để sắc mặt hắn đang tốt hay là xấu nữa.

Có người cố gắng hỏi: "Hắn bị chơi đùa như vậy, cậu lại còn được nước lấn tới nữa chứ."

"Xin lỗi không mặc cả nhé." Giang Lạc nói chắc như đinh đóng cột: "Qua lần dạy dỗ vừa rồi mọi người cũng nhìn ra được giá trị của ngài thuyền phó đây. Là một tên nô lệ xuất sắc nên tôi cho rằng giá trị của hắn không thể kì kèo được."

Giang Lạc nói xong thì xoay người kéo Văn Nhân Liên ra ngoài: "Thưa các quý ông quý bà, chúng tôi đi trước. Vị trên sân khấu cứ tự nhiên, à, nhớ đừng quên trả tiền cho tôi đấy."

Thanh niên tóc đen kéo người khác rời đi không một chút lưu luyến.

Khuôn mặt vô cảm của Trì Vưu dõi theo bóng lưng cậu.

Làn sương đen dữ tợn vây quanh người hắn, mặt quỷ loáng thoáng hiện lên.

Dưới khán đài có không ít những kẻ tầm thường thèm nhỏ dãi bước về phía sân khấu, muốn trở thành chủ nhân mới của ác quỷ.

Ác quỷ nhanh chóng thoát khỏi sự trói buộc của còng tay.

Tâm trạng không ổn né tránh một bàn tay duỗi tới hắn.

Không ngờ Giang Lạc lại ném hắn cho người khác.

Giỏi, lắm.

*

Nô lệ không được tự tiện rời khỏi buổi tiệc, nhưng chủ nhân lại có thể đưa nô lệ đi.

Giang Lạc mang Văn Nhân Liên đến mũi thuyền không có bóng người: "Trong tình hình thế này cậu mặc đồ nữ nguy hiểm hơn đồ nam lắm đấy."

Hôm nay Văn Nhân Liên vẫn trang điểm tinh xảo, mặc đồ nữ tuy không xa hoa nhưng vẫn đủ xinh đẹp, trong mắt người ngoài, y chính là một cô gái xinh đẹp không còn gì phải bàn cãi.

Văn Nhân Liên đi đến bên cạnh đưa cho Giang Lạc một điếu thuốc, họ làm một điếu trong làn gió biển ẩm ướt, tóc bay phấp phới. Văn Nhân Liên cúi đầu bật lửa đốt thuốc, trên gương mặt nữ tính nhu hòa đột nhiên xuất hiện nét u ám thâm trầm: "Đây là lý do tớ thích mặc đồ nữ. Mặc đồ nữ vào rồi sẽ có thể nhìn được nhiều điều lý thú, trải qua những cuộc chiến dị dạng."

Lời nói mang đầy ý châm biếm: "Qua một lần như vậy tớ cũng học được không ít thứ."

Giang Lạc lẳng lặng nghe, sau khi hai người hút thuốc xong thì bắt đầu bình tĩnh trao đổi tin tức.

Sau khi tổng hợp lại những tin tức có được, một câu chuyện đã được rút ra.

Người giàu lên thuyền để tìm lươn máu, mà máu của loài lươn này có tác dụng duy trì sắc đẹp kéo dài mạng sống. Trên chiếc du thuyền có cả dân thường đến vì lợi ích, khi lên tàu sẽ được thưởng và sau khi tham gia các hoạt động còn nhận thêm được một khoản tiền.

Nhưng số tiền này ai cho?

Trong lòng Giang Lạc và Văn Nhân Liên đều có câu trả lời.

Là người giàu.

Người giàu muốn tìm cá chình máu, vậy tại sao lại để cho dân thường lên thuyền?

Giang Lạc đang định nói gì đó thì chợt nghe thấy trong góc thuyền có tiếng động. Cậu và Văn Nhân Liên liếc mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng tiếp cận nơi đó.

Sau khi đi đến, Văn Nhân Liên lên tiếng: "Ai vậy?"

Tiếng cười hi hi phát từ trong góc, vài phút sau, một cô bé nho nhỏ bước ra ngoài.

Một cô bé khoảng chừng tám tuổi mặc một chiếc váy nhỏ, rụt rè liếc nhìn Giang Lạc và Văn Nhân Liên rồi cúi đầu không nói câu nào.

Văn Nhân Liên dịu dàng hỏi: "Cô bé, em là ai? Sao em lại ở đây?"

"Em là Lisa." Văn Nhân Liên hỏi rất nhiều lần, sau đó cô bé mới nhỏ giọng đáp: "Em chơi ở đây."

Giang Lạc chống đầu gối nhìn nhìn cô bé, dùng giọng nói hết sức nhẹ nhàng: "Em chơi một mình ở đây à?"

Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.

Cô bé thanh tú như một con búp bê, mái tóc xoăn đen xõa xuống hai bên má, làn da có phần nhợt nhạt thiếu sức sống, mặc dù quần áo chỉnh tề nhưng màu sắc cũng không được tươi sáng cho lắm.

Góc váy còn dính một vết dơ.

Trông không giống như con nhà giàu, nhưng dân thường lại không được mời vào mui thuyền thế này đâu.

Giang Lạc tươi cười thân thiết: "Lisa, bố em là ai? Các anh đưa em về nhé."

Lisa quay đầu chỉ những căn phòng phía sau: "Em ở đây ạ. Bố em là thuyền trưởng nên rất quen nơi này."

À, là con của thuyền trưởng.

Giang Lạc hỏi: "Mẹ em đâu?"

Lisa nắm lấy váy rồi nhỏ giọng trả lời: "Hai năm trước mẹ Lisa bị rơi xuống nước trong một cơn bão, từ đó Lisa không còn mẹ nữa."

Thì ra là thế.

Không có mẹ, bố lại là thuyền trưởng trăm công ngàn việc, hẳn là như thế nên mới không có thời gian chăm sóc cho cô con gái một cách kỹ càng.

Hai người dắt Lisa đến trước cửa phòng, lúc sắp tạm biệt, chợt cô bé nhỏ cắn môi do dự hồi lâu, đột nhiên tóm lấy váy Văn Nhân Liên: "Chị ơi..."

Văn Nhân Liên cười ngồi xuống: "Sao vậy?"

Cô bé choàng lên cổ Văn Nhân Liên rồi nói nhỏ vào tai y: "Đừng uống canh cá nhé."

Nụ cười của Văn Nhân Liên vẫn không đổi, giọng điệu bình thản đáp: "Lisa có thể nói cho chị biết sao lại không được uống canh cá không?"

Lisa yên lặng lắc lắc đầu.

Giang Lạc bên cạnh nghe như vậy liền suy tư.

Trên đường trở về, hai người họ gặp thuyền viên tên Trình Lực.

Quần áo Trình Lực ướt đẫm, sắc mặt anh ta rất khó coi còn liếc nhìn hai người Giang Lạc.

Vài giọt nước trên người anh ta văng vào Giang Lạc, cậu dùng ngón tay quẹt giọt nước rồi đặt lên mũi ngửi thử, một mùi tanh nồng của biển.

Là nước biển.

Văn Nhân Liên nhìn thấy hành động của cậu liền hỏi: "Người này có vấn đề à?"

Giang Lạc nhìn vệt nước trên mặt đất: "Trên người anh ta là nước biển, đã hơn nữa đêm rồi chẳng lẽ hắn còn nhảy xuống biển sao?"

Cậu cảm thấy rất quái lạ, men theo vết nước đến đuôi thuyền, có tận mười mấy thuyền viên đang kéo dây thừng lên xuống. Dây thừng cột hai thuyền viên, hai người họ mặc đồ lặn, mang súng bắt cá trên người, còn thêm một đội người đang thả thuyền cứu nạn xuống biển.

Lúc thấy người tời, người giám sát thuyền viên đi đến hỏi: "Thưa quý khách, tôi là thuyền viên Đỗ Thái. Bây giờ chúng tôi đang cực kỳ bận, xin quý khách vòng qua khỏi khu vực này ạ."

Gió biển nổi lên, mùi cá ở phần đuôi thuyền nồng nặc hơn đầu thuyền nhiều. Giang Lạc tò mò nhìn phía mép thuyền, hạ giọng hỏi: "Đang vớt...à?"

Câu cuối còn chưa dứt thì thuyền viên tên Đỗ Thái này đã lập tức hiểu ý của cậu. Hắn cười: "Quý khách, quý khách vội quá rồi. Bây giờ mới là ngày đầu ra khơi nên chưa đến nơi vớt đâu ạ."

"Vậy đây là?"

"Ông Wilton nhảy thuyền rồi, chúng tôi đang trục vớt ngài ấy."

"Nhưng cậu đừng lo ạ." Đỗ Thái hàm hồ nói: "Bây giờ là mùa sinh sản của chúng, ngoài việc giải cứu ông Wilton, chúng tôi còn quan sát dưới đáy biển xem có trứng của chúng không, căn cứ vào đó để xác định địa điểm mà nó sẽ xuất hiện."

Wilton nhảy thuyền ư?

Giang Lạc nhớ đến tên nhà giàu đầu heo điên điên khùng khùng chạy thẳng ra khỏi đại sảnh, cậu hạ giọng hỏi: "Chết rồi?"

"Còn thở." Đỗ Thái nói.

Biểu cảm Giang Lạc không có thay đổi gì lớn, ngược lại còn hỏi đến vấn đề mà bản thân quan tâm nhất hiện tại: "Đêm hôm khuya khoắt xuống nước tìm trứng, hình như không tiện lắm thì phải?"

"Ngày hay đêm cũng không khác gì nhau." Đỗ Thái nhìn về phía mặt biển đen ngòm, thoáng hiện ý cười: "Chẳng nhìn thấy gì dưới đáy biển cả."

Nói rồi, hắn khéo léo mời hai người Giang Lạc rời đi.

Chỗ ở của người giàu và dân thường không nằm chung tầng lầu. Giang Lạc chào tạm biệt Văn Nhân Liên xong, quay về phòng mới nhớ tới Trì Vưu bị mình bỏ quên trong phòng khiêu vũ.

Cậu hừ lạnh, quyết định mặc kệ.

Cậu không tin một người như Trì Vưu lại bị người khác sàm sỡ. Thay vì lo lắng việc này, cậu nên chuẩn bị làm sao để đối phó với sự trả thù của ác quỷ thì hơn.

Hai ngày sau, gió trên du thuyền nhè nhẹ thôi. Ngoài dự kiến đó là tên ác quỷ không còn rước phiền toái đến cho Giang Lạc nữa. Giang Lạc cũng không được may mắn là bao, nghe nói đêm đó thuyền phó đã chạy thoát khỏi phòng khiêu vũ. Thỉnh thoảng sẽ thấy hắn trên thuyền nhưng hắn luôn tỏ ra né tránh không dám nhìn cậu. Giang Lạc hào hứng dạt dào, cậu hiểu rõ rằng Trì Vưu rời khỏi người của thuyền phó.

Rõ ràng là cùng một thể xác nhưng lúc Trì Vưu không còn lại như thay một người khác, chẳng còn khơi gợi nỗi hứng thú nào của cậu nữa.

Ngày thứ tư trên biển, vào một ngày thời tiết đẹp ánh nắng ấm áp, du thuyền Angonise vớt thành công được một loài cá quái dị.

Giang Lạc xem toàn bộ quá trình con cá này bị vớt lên.

Trong lưới đánh cá lớn, con cá đen to bằng hai người đàn ông trưởng thành kéo chiếc cần phát ra tiếng "kẽo kẹt" nặng nề. Con cá đen bị thuyền viên kéo mạnh đặt lên bàn cân giữa thuyền. Người bên cạnh Giang Lạc hoảng sợ kêu lên: "Hơn năm trăm cân!''

"Con cá này bán có khi được mấy trăm vạn đấy..."

Lời này nghe xong chắc chắn là do thường dân không biết gì nói, còn những người giàu sớm nhìn con cá này bằng đôi mắt sáng rực, thậm chí tay một vài người còn hơi run.

Hình thù con cá này quái dị cực kỳ.

Cả người nó không có một mảnh vảy, đầu nó vô cùng lớn, lớn đến mức lớp da trên đầu như căng ra lộ một tầng máu, gần như có thể thấy được những mạch máu dưới lớp da đen đang chảy, trông như chỉ cần châm một phát thì đầu nó sẽ vỡ ra.

Da toàn thân nó nhẵn nhụi, dường như được bao phủ bởi một lớp chất nhầy dính trong suốt, giống như một con chạch, hai con mắt giống như hai quả chuông đồng được khảm một trái một phải lồi ra bên ngoài đầu và đỏ au như máu.

Mùi cá nồng nặc từ từ tràn ra khắp boong tàu.

Có người đàn bà không nhịn được phải nôn khan một tiếng: "Tanh quá."

Thứ hôi thối nồng nặc này như mùi cá ôi, sắc mặc những người bị ảnh hưởng bởi thứ mùi này cũng không ổn cho lắm, cả đám bịt mũi lùi lại mấy bước nhưng không muốn bỏ đi như vậy.

Đây chính là cá chình máu.

Sau khi bắt được con cá chình máu đó, chiếc tàu Angonise vẫn dừng trên mặt biển. Đám người giàu không còn tâm trạng đùa giỡn nữa mà kéo nhau về phòng, kiên nhẫn chờ tiện tối nay.

Giang Lạc đứng trên boong không chịu nổi nữa, lúc cậu và Văn Nhân Liên đi ngang qua nhau còn nhét vào tay cậu một tờ giấy.

Giang Lạc vừa về phòng thì đọc ngay, bên trong chỉ có một câu, nhóm Văn Nhân Liên phát hiện trong nhóm dân thường thiếu đi bốn người.

Bốn người đó không biết đã đi đâu, bọn họ hỏi thuyền viên thì thuyền viên lại nói trong đêm vũ hội bốn người đó đã bị đám nhà giàu giỡn đến chết. Nhóm Văn Nhân Liên không quá tin vào những lời thuyền viên nói, bọn họ muốn nhờ Giang Lạc và Cát Chúc điều tra chân tướng cái chết của bốn người kia, nói không chừng nó còn liên quan đến cá chình máu.

Giang Lạc tiêu hủy mảnh giấy rồi vào nhà tắm dội đi mùi cá trên người. Mùi cá tanh hôi cực kỳ bám, Giang Lạc tắm ba lần mới tẩy được thứ mùi đó xong.

Cậu không kiềm lòng được mà hoài nghi, một con cá tanh tưởi như vậy thật sự có thể khiến con người ta đẹp lên và kéo dài tuổi thọ sao?

Thật sự có người muốn ăn nó ư?

Lúc vào tiệc tối, trong nhà ăn đầy ắp tiếng ồn, nhóm người giàu đều có mặt đông đủ ở đây.

Giang Lạc kể lại chuyện bốn người dân thường mất tích cho Cát Chúc nghe, Cát Chúc trầm tư một lúc rồi liếc nhìn sang phía người tuần tra.

Nếu là tội phạm giết người thì trên tướng mạo sẽ có lệ khí, hoặc một làn sương máu vây quanh. Cát Chúc là cao thủ xem tướng, cậu ta nhìn lướt dòng người rồi khó hiểu đáp: "Những người giàu ở đây có tướng tốt và không tốt, nhưng không có vẻ sẽ là kiểu cướp đoạt mạng sống người khác."

Giang Lạc nhíu mày: "Người giàu đều ở đây cả sao?"

"Họ nghĩ đêm này sẽ được ăn cá chình máu nên không một ai vắng mặt đâu." Cát Chúc hạ giọng, nói với vẻ hơi hoang mang: "Giang Lạc, cậu thấy cá chình máu này có thể tăng tuổi thọ và trẻ hóa người khác được không?"

Giang Lạc thở dài một hơi: "Tớ không biết."

Nếu trước khi xuyên qua đây, đối với những lời đồn như vậy chắc chắn Giang Lạc sẽ cười nhạo rồi cho là "mê tín dị đoan". Nhưng bây giờ cậu ở thế giới này, có thiên sư, có tà ma, có hắc bạch vô thường, và hằng hà sa số những thứ không nên xuất hiện đều hiện diện trước mắt Giang Lạc, cậu không thể nói được thật sự công hiệu của loài cá chình máu này là gì.

Hai người họ thì thầm trao đổi, còn đang tính ngồi xuống. Bên kia đám người giàu đứng ngồi không yên cứ tới tới lui lui rồi nhìn sang phía này.

Nửa tiếng sau, thuyền trưởng khoan thai chậm rãi tiến vào phòng ăn.

Tuy nhiên, trái với dự đoán của đám người giàu, tối nay không có cá chình máu, thuyền trưởng nói: "Thành thật xin lỗi quý khách, mặc dù hôm nay bắt được cá chình máu nhưng hiện tại chưa tới lúc ăn."

"Vậy bao giờ mới ăn được?" Thuyền trưởng chưa nói hết câu đã có người nóng ruột lên tiếng hỏi.

Truyền trưởng từ tốn đáp: "Thưa quý khách, mỹ vị thì chắc chắn phải cần thời gian để chờ đợi. Chúng tôi đang xử lý con cá chình máu đó, quá lắm là một tuần mọi người có thể nhấm nháp mùi vị của nó rồi."

"Nhưng cá chình máu 250kg, để thịt cá có thể đạt được hiệu quả thật sự thì vẫn còn thiếu lắm. Mẻ cá chế biến đầu tiên có tác dụng tốt nhất nhưng theo kinh nghiệm trước đây, mẻ đấy chỉ đủ cho mười người ăn mà thôi."

Thuyền trưởng mỉm cười, đường pháp lệnh sâu thêm: "Mà người người đó là ai, sẽ được quyết định vào buổi đấu giá đêm mai."