Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này!

Chương 91: Người cuối cùng




Bữa tối trong khu dân thường.

Sau khi chọn món mình muốn ăn xong, mấy người Diệp Tầm vừa ngồi xuống thì cô vợ trẻ và chồng từng bị xúc phạm trên sân khấu đã đi đến ngồi cùng với họ.

Mắt người chồng đỏ bừng, nói với vẻ cảm kích: "Chúng tôi tìm suốt mấy ngày mới tìm được các cậu... Mọi người đã giúp tôi kháng nghị vào buổi vũ hội tối hôm đó đúng không? Tôi thật lòng cảm ơn các cô các cậu."

Đây là một đôi vợ chồng mới cưới, người chồng tên Lý Duy, người vợ là Hà Dao. Vì không có tiền mua nhà nên họ mới chọn lên tàu.

Hà Dao là một người phụ nữ có nét đẹp thanh tú, khí chất hiền thục, suốt nãy giờ cô vẫn luôn im lặng lau nước mắt. Lý Duy ôm lấy cô mà lòng hối hận vô kể, hận không thể cho mình hai bạt tai: "Anh không nên đưa em đến bữa tiệc tối hôm đó."

Hà Dao vỗ vỗ tay anh: "Bất đắc dĩ thôi mà, nếu chúng ta không tham gia các hoạt động khác trên tàu thì dù có xuống tàu, tiền chúng ta nhận được cũng không đủ mua căn nhà ưng ý."

Lý Duy buồn nẫu ruột, giọng khàn hẳn: "Tại anh vô tích sự, xin lỗi em."

Chờ đến khi hai người bình tĩnh lại, Trác Trọng Thu mới hắng giọng hỏi: "Sao anh chị biết lên tàu là có thể kiếm tiền?"

Lý Duy vuốt mặt: "Hai chúng tôi làm cùng một salon, cô ấy học mát xa, tôi phụ trách làm móng chân. Có một hôm chúng tôi tiếp một vị khách rất giàu, người đó tán gẫu với tôi đôi câu rồi cho tôi hai tấm vé tàu, bảo chỉ cần lên con tàu này là sẽ nhận được một món tiền kếch xù."

"Chúng tôi còn tưởng là vị khách đó đùa thôi." Hà Dao nhỏ giọng nói tiếp, "Nhưng lên mạng tra thì mới biết giá hai tấm vé này phải vài nghìn nhân dân tệ. Chúng tôi cắn răng suy nghĩ một đêm mới quyết định tạm ngưng công việc nửa tháng để lên tàu."

"Mà cũng lạ lắm." Lý Duy quay sang nói với cô: "Hôm đó anh sửa móng cho vị khách nọ có bất cẩn cắt phải chân người đó. Anh còn sợ là sẽ bị trừ lương, lo ngay ngáy hồi lâu, thế mà vị khách kia cứ như không có cảm giác đau vậy, không hề đề cập đến chuyện này, đưa vé cho anh xong là đi ngay."

Trong lúc nói chuyện, mấy người phục vụ đẩy một cái xe nhỏ đến, đặt từng bát canh cá lên bàn.

Canh cá thuần vị thơm nức, trong mỗi bát còn có một miếng thịt cá. Văn Nhân Liên khuấy bát canh vài cái, mùi hương tươi ngon tràn vào mũi.

Hắn chợt nhớ đến lời dặn của Lisa: "Đừng ăn canh cá."

Văn Nhân Liên ngừng tay, nghiêng người sang nói nhỏ với người bên cạnh: "Có còn nhớ lời tôi nói lúc trước không? Đừng ăn canh cá."

Trác Trọng Thu gật gật đầu, thì thầm dặn một người khác.

Lục Hữu Nhất ngồi bên cạnh đôi vợ chồng kia được nhắc nhở bèn đẩy bát canh sang một bên. Hai vợ chồng lại không hề đề phòng bưng bát lên, Lục Hữu Nhất ngăn họ lại: "Đừng ăn."

Lý Duy bưng bát, ngửi mùi vị tuyệt vời mà ứa nước miếng. Anh thấy lạ bèn hỏi: "Vì sao?"

Lục Hữu Nhất ấp úng không nói nên lời.

Hắn cũng đâu có biết nguyên nhân, nhưng Văn Nhân Liên nói thế ắt phải có lý do.

Hai vợ chồng thấy hắn không đáp được, canh lại sẵn ngay bên miệng, cuối cùng họ vẫn không nhịn được cúi đầu uống một hớp.

Khuông Chính lặng lẽ lấy thìa kiểm tra những thứ có trong bát canh.

Ngoại trừ thịt cá và các gia vị thường thấy thì còn có một vài loại nguyên liệu trong suốt trong canh.

Đây là thứ gì?

Hắn đưa thìa lên mũi ngửi thử, mùi hương khiến người ta khó cưỡng tỏa ra từ thịt quả đó.

Bát canh cá này thơm như thế cốt yếu là ở thịt quả này. Dù Khuông Chính không ham ăn uống nhưng khi ngửi thấy mùi này thì bụng cũng sôi sùng sục.

Hai vợ chồng bên cạnh Lý Duy đã ăn hết bát canh cá. Hai người họ chép miệng, nhấm nháp hương vị còn lưu lại của bát canh: "Món này thơm quá, thịt cá không hề tanh chút nào, ăn rồi còn muốn ăn nữa."

Có vẻ chưa đã thèm, Lý Dục nhìn bát canh trước mặt Lục Hữu Nhất mà sáng mắt: "Cậu không ăn hả?"

Lục Hữu Nhất nuốt nước miếng, kiên định lắc đầu: "Tôi không ăn."

Hắn vừa dứt lời thì Lý Duy đã thò tay bưng bát canh của hắn đi, Lục Hữu Nhất chưa kịp ngăn thì anh ta đã uống một hớp, mơ hồ nói: "Thế nhường tôi nhé."

Vậy là suốt bữa tối sáu người họ cứ ngồi nhìn người khác ăn như hạm, còn mình thì nhai bánh mì như nhai sáp, xong xuôi đành quay về phòng.

Cẩn thận đóng cửa lại xong, Diệp Tầm hỏi ngay: "Văn Nhân, trong canh có gì?"

Văn Nhân Liên lắc đầu: "Tôi cũng không biết, nhưng con gái thuyền trưởng có nhắc tôi như thế."

Trác Trọng Thu sờ cằm nghĩ ngợi: "Nên nghe lời cô bé đó thì hơn, chúng ta đừng ăn, đâu cần tham gì một bát canh cá."

Cô thấy Khuông Chính có vẻ ngập ngừng bèn chủ động hỏi: "Khuông Chính, cậu phát hiện ra gì?"

"Mùi canh cá rất nồng, có thể khiến người khác nghiện." Khuông Chính nói với vẻ không chắc chắn lắm.

Nhắc đến mùi, bụng Lục Hữu Nhất lại réo lên, méo mặt than: "Cái mùi kia bá đạo ghê, ngửi được mùi đó là không nuốt trôi thứ khác nữa."

"Nhịn đi." Văn Nhân Liên móc một gói mì ra đưa cho hắn: "Ăn cho đỡ thèm."

Lục Hữu Nhất không muốn ăn, thế nhưng không chịu đói được nữa đành phải úp mì. Mùi vừa tỏa ra là những người khác cũng mò đến, một người hai miếng là hết mì, ngay cả nước dùng cũng sạch bách.

Lục Hữu Nhất suýt khóc: "Tháng ngày khổ ải này bao giờ mới hết đây."

Đêm đã khuya, từng người quay về phòng của mình. Nửa đêm, trong khi Samuel đang nằm ngủ ngon lành thì Khương Chính thình lình nghe thấy có tiếng bước chân của hai kẻ nào đó ngừng trước cửa phòng họ.

Sau vài giây im lặng, bỗng "cạch" một tiếng, khóa cửa bị mở ra.

Khuông Chính nắm lấy thành giường dưới nệm.

Hắn vẫn giữ cho nhịp thở mình ổn định, trong khi hai tên ngoài cửa đã nhẹ nhàng lẻn vào phòng, một kẻ đi đến trước giường Khương Chính, kẻ còn lại thì bước tới trước mặt Samuel.

Trán Khuông Chính bị thứ máy móc nào đó quét qua, rồi có kẻ nói khẽ: "Không nóng lên."

Ngay sau đó, kẻ đó lại vạch mí mắt Khuông Chính ra xem thử, lấy đèn chiếu vào: "Đồng tử không biến đổi."

Khoảnh khắc bị vạch mí lên, Khuông Chính nhận ra hình như người đó là một trong những thủy thủ trên tàu.

Một kẻ khác đáp lại: "Tên này cũng không có biểu hiện gì, đi thôi."

Một lúc sau, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Khuông Chính chờ một lúc rồi mới mở mắt ra. Việc đầu tiên là xuống giường kiểm tra tình hình của Samuel, hắn ngủ đến nỗi tóc rối tung, trông có vẻ rất sung sướng. Khuông Chính xác nhận cậu không bị gì xong mới đi đến cạnh cửa, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.

Dưới ánh đèn trên hành lang, hai thủy thủ mặc đồ chống bụi lần lượt đi vào từng căn phòng của dân thường, thỉnh thoảng lại xách một dân thường nào đó ra đặt trên mặt đất.

Hình như những dân thường đó đã hôn mê cả rồi, động tĩnh lớn như thế mà không hề phản ứng. Mặt họ ửng hồng, thở hổn hển trông như đang lên cơn sốt.

Rất nhanh sau đó, xung quanh đây đã bị kiểm tra hết một lượt. Hai thủy thủ lôi người trên hành lang đi khỏi, Khuông Chính còn nhìn thấy có cả Lý Duy và Hà Dao bị lôi đi.

Mặt Lý Duy càng đỏ phát khiếp, ngực phập phồng kịch liệt.

Hai thủy thủ lôi tầm mấy chục người đi mất, khi người cuối cùng bị kéo đi thì đã là một tiếng sau.

Khuông Chính thả lỏng cơ bắp cứng đờ, hắn đặt một cái cốc pha lê trước cửa rồi ngồi trực bên cạnh Samuel đến hừng đông. Đến khi bên ngoài có tiếng động của người khác thì Khuông Chính mới đánh thức Samuel.

Đến bữa sáng, sáu người tụ tập lại. May là không ai trong số họ bị thủy thủ đưa đi.

Sau khi nhìn thấy mọi người thì câu đầu tiên Diệp Tầm nói ra là: "Món canh cá tối qua có bỏ thuốc ngủ."

Vấn đề đặt ra trước mặt họ lại càng nhiều thêm.

Tại sao thủy thủ lại chuốc mê bọn họ? Rồi những người đó sẽ bị đưa đi đâu?

Chớp cái đã có hơn hai mươi người không thấy tăm hơi, không chỉ nhóm họ mà cả những người khác cũng thấy bất thường. Người ở ngay bên cạnh mình mà lại biến mất không hề một tiếng động khiến ai ai cũng phải sợ hãi. Thủy thủ trực ở nhà ăn là Trình Lực, mọi người liên tục tra hỏi anh ta những người khác đã đi đâu nhưng anh ta không hề hé môi. Sau cùng bị phiền quá, anh ta đành bực bội đáp: "Đêm qua họ lên cơn sốt, vì để tránh lây nhiễm nên chúng tôi đã đưa người bệnh đến chỗ khác rồi."

"Chỗ khác là chỗ nào?" Một cô gái hoảng loạn hỏi dồn.

Trình Lực mất kiên nhẫn quát: "Khoang đáy, ở khoang đáy hết!"

Có người không nhịn được: "Thái độ anh kiểu gì đấy?"

Trình Lực cười lạnh: "Ngon thì mấy người đi khiếu nại tôi đi."

Tin người ở khu bình dân xung đột với thủy thủ nhanh chóng truyền đến khu thượng lưu.

Giang Lạc và Cát Chúc đưa mắt liếc nhau, tính tìm cơ hội nào đó đến gặp mấy bạn bè ở khu dân thường.

Ngày hôm nay trôi qua trong êm đềm. Đến tối, hai người Giang Lạc đến phòng đấu giá trước, ngồi ở hàng cuối cùng của đám đông.

Thuyền trưởng là người chủ trì buổi bán đấu giá này. Trước khi bắt đầu, thuyền trưởng cười toét mắt thông báo thời gian: "Ba ngày sau là thời điểm thích hợp nhất để dùng món cá chình máu, nhóm thực khách đầu tiên chỉ có mười vị. Chúng tôi không dùng hình thức đấu giá như thường mà thay vào đó, mỗi vị khách sẽ viết tên của mình và mức giá mình có thể chi ra lên giấy, chúng tôi sẽ chọn ra mười vị theo mức tiền từ trên xuống."

Phương pháp này vừa nhanh vừa gọn, thế nhưng lại khiến tâm lý của nhóm người giàu bị giày vò vô cùng. Giang Lạc và Cát Chúc thì thấy không sao cả, vốn họ làm gì có tiền.

Khi viết giá, cả hai bỏ luôn mục đó.

Thuyền trưởng bảo thủy thủ tổng hợp lại bảng giá, mười phút sau, ông cầm danh sách quay lại: "Chúc mừng mười quý bà quý ông sau đây có được tư cách để thưởng thức món cá chình máu vào ba ngày sau."

"Mời ông Triệu Giác Tri, mời bà Doãn Na,..."

Cứ mỗi một cái tên được thuyền trưởng xướng lên là sắc mặt những người không được gọi lại tái thêm một bậc. Giang Lạc chỉ thiếu nước chẻ hạt dưa xem tuồng nữa thôi, cậu nói với Cát Chúc: "Coi kẻ ngồi đầu tiên kìa, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt cả ra.

Khi gọi đến cái tên thứ chín, rất nhiều kẻ có tiền có quyền đã lồ lộ vẻ mặt khó ở, còn có người không cam lòng giơ tay nói: "Thuyền trưởng, chúng tôi có thể ra giá lại không?"

Thuyền trưởng nhìn gã với vẻ áy náy: "Xin lỗi anh, lập danh sách xong thì không thể sửa đổi. Tuy nhiên anh có thể chờ danh sách lượt hai, hiệu quả của nhóm cá lượt đó cũng được lắm."

Tiếp đó ông ta gọi ra cái tên cuối cùng: "... Mời cậu Chung Vệ."

Giang Lạc còn chưa nhớ ra "Chung Vệ" là ai thì Cát Chúc đã mắt chữ O mồm chữ A quay lại nhìn cậu: "Sao lại là cậu?"