Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi - Hiểu Bạo

Chương 8




Tiêu Nhược Thiên lúc này tâm liền muốn chết đi, hy vọng mình có thể biến thành đám khói, sau đó hòa vào không khí biến mất, hoặc là mong hai nữ nhân trong trạng thái động dục kia sẽ không chú ý đến mình, nhưng sự thật thường tàn khốc, Diệp Nhiễm sớm đã chú ý đến Tiêu Nhược Thiên đang đứng trước cửa ra vào, nàng không trực tiếp từ giường ngồi dậy, ngược lại bắt đầu dò xét nữ nhân này, mái tóc nâu dài uốn nhẹ, dáng người cao gầy, một bộ âu phục gợi cảm lại cuồng dã, đứng trên đôi giày cao gót 8cm, Diệp Nhiễm trong lòng đánh giá, vẻ ngoài 90 phân, dáng người 100 phân, mặc dù chính mình thập phần đánh giá cao, nhưng là Diệp Nhiễm trong là đã không thích cái nữ nhân tự tiện vào phòng người khác. Cũng không phải căm tức vì nàng quấy rầy chuyện tốt của mình, bởi vì nàng biết rõ, cho dù nữ nhân này không vào, thì nàng cùng Mộ Kiệt cũng sẽ không phát sinh chuyện gì, nhưng là Diệp Nhiễm cảm thấy nữ nhân này trên người có một chút vô lại, cách ăn mặc lại lẳng lơ như vậy, chắc không phải là người tốt đẹp gì, mà lúc Diệp Nhiễm đang dò xét Tiêu Nhược Thiên, Tiêu Nhược Thiên phân tích tình hình hiện tại của mình.
Không hề nghi ngờ, mình không có đi sai phòng, như vậy, một trong hai nữ nhân đang nằm trên giường này, sẽ là cái tên họa sĩ mình phải hầu hạ. Nữ nhân nằm trên, có vẻ giỏi giang, tóc đen dài phía sau phủ lên, đè trên người nữ nhân nằm dưới, một bộ là cường công, mặc dù bảo dưỡng khá tốt, để cho người khác không thể đoán ra tuổi, nhưng trên người tỏa ra cái khí chất, cùng với cái phản ứng khi bị bắt gian tại giường, hoàn toàn chính xác là nữ nhân trưởng thành, cho nên Tiêu Nhược Thiên suy đoán chắn chắn, nữ nhân này không phải nữ đại họa sĩ trẻ tuổi kia. Như vậy liền hướng qua nữ nhân nằm dưới kia, không hề nghi ngờ, đây chính là nữ nhân lúc sáng mình đụng phải, giờ phút này người này ăn mặc gợi cảm? Để trần? Khăn tắm? An nhàn nằm ở trên giường, tóc đen dài ẩm ướt tán loạn trên giường, rõ ràng vừa tắm rửa xong, hơn nữa nhớ đến trang phục và đạo cụ lúc sáng, sau lưng mang theo một bàn vẽ, lúc bị mình đụng ngã, còn rơi xuống mấy bức vẽ, Tiêu Nhược Thiên liền có thể đoán ra, cái người đang bị áp lên gắt gao ấy, một bộ là nữ thụ lạnh lùng, đây chính là đại họa sĩ cần mình bảo vệ, nghĩ vậy, Tiêu Nhược Thiên trong nội tâm bắt đầu lo lắng.
"Cái này là hai người vừa làm xong hay là mới bắt đầu đây? Tiêu Nhược Thiên cũng không có quy định là trước khi lên giường phải tắm rửa, hoàn toàn phụ thuộc vào bầu không khí lúc đó, nếu như đang động tình mà phải đè nén cảm xúc của mình để đi tắm rửa, thì như thế thà rằng không làm. Xem tư thế hai người như thế này thì rõ ràng là vừa mới bắt đầu, cuối cùng là bị mình phá hư, làm cho chưa thỏa mãn dục vọng?" Mà một trong hai người bị làm mất hứng này, thì trong có có một nửa là chủ của mình? Tiêu Nhược Thiên giờ này khắc này trong nội tâm hoàn toàn hết hy vọng, sinh hoạt về sau nhất định sẽ bị tra tấn vô cùng thảm, tuy nhiên với tư cách là phụ nữ tiến bộ thế kỷ 21, chắc không cần phải bó chân, nhưng gây khó dễ thì lực sát thương cũng không thể khinh thường.
"Cô là ai? Vào bằng cách nào?" Diệp Nhiễm không chút hoang mang từ người Mộ Kiệt mà ngồi dậy, không quên đắp kín mền cho Mộ Kiệt, nàng biết rõ Mộ Kiệt thân thể không tốt rất sợ lạnh, sau đó chậm rãi tới gần Tiêu Nhược Thiên. Tiêu Nhược Thiên lúc này mới kịp phản ứng, nhìn nữ nhân giỏi giang chưa thỏa mãn dục vọng đi về phía mình, nàng nghĩ thầm, dù sao cũng không phải là mình cố ý, rõ ràng là các nàng làm việc mà không đóng cửa, lại đổ lỗi lên đầu mình. Tiêu Nhược Thiên nhàn nhạt cười cười, đưa tay ra, thuận tiện lấy tấm thẻ cảnh sát ra nói:
"Ngài khỏe chứ, tôi là cảnh sát được cục cảnh sát phái tới bảo vệ cho Mộ tiểu thư." Trải qua rất nhiều sự kiện cho thấy, tấm thẻ cảnh sát vẫn luôn có công hiệu. Diệp Nhiễm nhướng lông mày, huh? Nguyên lai là cảnh sát được phái đến? Mà cảnh sát sao lại ăn mặc như vậy? Diệp Nhiễm cẩn thận xác định lại Tiêu Nhược Thiên, nhưng là sợ ở đây nói chuyện sẽ ảnh hướng tới Mộ Kiệt, vì vậy mời Tiêu Nhược Thiên đi ra phòng khách nói chuyện.
Mộ Kiệt nhìn hai người đi ra phòng khách, mắt nhìn vào Tiêu Nhược Thiên hồi lâu, ngay lúc nàng kia quay người, Mộ Kiệt trong đầu như nhớ được cái gì đó, hồi tưởng lại. Nàng nhớ, hình như người cảnh sát này chính là người lúc sáng đụng phải nàng, còn nằm trên người nàng, rồi còn giẫm lên bức vẽ của nàng một lúc lâu. Mộ Kiệt hơi hơi nheo mắt, nghĩ một người như vậy về sau sẽ bảo vệ nàng, có chút thở dài, cơn buồn ngủ cũng đã biến mất rồi, chậm rãi mặc quần áo tử tế, cũng đi vào phòng khách.
Thế là Tiêu Nhược Thiên đang ở phòng khách nói chuyện thấy một người cao gầy, chậm rãi đi tới, ngồi lên ghế salon, nghiêm túc quan sát tình hình. Nàng có chút xấu hổ cười cười, hướng Mộ Kiệt vươn tay:
"Ngài khỏe chứ, Mộ tiểu thư, tôi về sau sẽ bảo vệ cô, tôi tên là Tiêu Nhược Thiên, hy vọng hợp tác vui vẻ." Mộ Kiệt ngơ ngác nhìn cái tay trước mắt, lúc sau mới phản xạ có điều kiện đưa tay mình ra "Mộ Kiệt". Mộ Kiệt cẩn thận đánh giá người cảnh sát này ( tựa hồ đã quên người ta tên là gì ), tóc uốn cách điệu, nhìn âu phục, thì có thể xem như một người có thể khiến người khác động lòng. Mộ Kiệt không chút che dấu ánh mắt dò xét của mình, một người nổi danh là da mặt dày, luôn cho mình đẹp hơn Tứ đại mỹ nữ(*), dáng người đẹp hơn người mẫu như Tiêu Nhược Thiên có chút ngượng ngùng. Diệp Nhiễm cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, vì vậy liền đi vào phòng lấy ra mấy bức tranh của Mộ Kiệt vẽ, bày lên bàn, xong hướng Tiêu Nhược Thiên nói:
"Đây là những bức mà Mộ Kiệt mới vẽ gần đây, cũng là những tác phẩm tối trọng yếu trong triển lãm, Tiêu tiểu thư ngoài bảo vệ tốt Mộ Kiệt, đồng thời còn phải bảo vệ những bức tranh này."
Diệp Nhiễm nói xong, thấy bức họa ở giữa, có một dấu chân rất rõ ràng, nàng khẽ nhíu mày, cái tổn hại rõ ràng như thế này, đã ảnh hưởng đến toàn bộ bức tranh, bức tranh này đã trở thành vô giá trị, nàng không vui nhìn Mộ Kiệt đặt câu hỏi:
"Cái dấu chân này là sao? Đã nói để tôi đi cùng em là tốt rồi, có phải là bức tranh bị hư tổn lúc bị đụng phải hay không? Bức tranh này đã hoàn toàn vô giá trị, em định như thế nào?" Tiêu Nhược Thiên nghe thế, mồ hôi toát ra, tội của mình có chết cũng khó mất đi mất đi được mặc cảm tội lỗi, thật hối hận.
Thứ nhất, chỉ vì đúng giờ đi làm, vì dân phục vụ, người đảm bảo an toàn cho lợi ích của người dân,đã làm ngã vị đại họa sĩ có cử chỉ quái dị. Thứ hai, giẫm vào bức danh họa để triển lãm của đại họa sĩ. Thứ ba, ngay lúc đại họa sĩ cùng người đại diện đang động tình trên giường, thì phá cửa xông vào, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt của đại họa sĩ, làm cho người đại diện chưa thỏa mãn dục vọng. Tiêu Nhược Thiên sau khi trong lòng tự kể hết tội trạng của mình, chột dạ nhìn chằm chằm vào Mộ Kiệt, sợ vị tiểu thư này nói ra việc phạm tội của mình. Mộ Kiệt thấy Tiêu Nhược Thiên khẩn trương, Diệp Nhiễm nhìn Mộ Kiệt, lại theo ánh mắt của Mộ Kiệt nhìn về phía Tiêu Nhược Thiên, Tiêu Nhược Thiên cảm nhận được ánh mắt hai người, cũng nhìn lại hai người, trong lúc nhất thời, ba đại mỹ nhân trong phòng khách mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, khung cảnh im lặng như ai nấy đều ngậm bồ hòn, khó mà miêu tả được cái cảnh này.
"Người buổi sáng hôm nay đụng tôi chính là Tiêu tiểu thư, bức vẽ cũng là do nàng dẫm đấy." Mộ Kiệt nhàn nhạt nói, Diệp Nhiễm nghe xong sững sờ, nhìn Tiêu Nhược Thiên, mà lúc này Tiêu Nhược Thiên đã nỗ lực nắm lấy tay cầm của ghế salon, hận không thể xông lên bóp chết tên Quỷ hút máu kia, cái tên lạnh lùng thụ vạn năm kia, sao có thể nói trắng ra hết những tội của mình đây? Tiêu Nhược Thiên yếu ớt cúi đầu không nói lời nào, cho rằng giả làm ốc sên thì có thể tránh được một kiếp nạn. Ai ngờ tiếng của Mộ Kiệt lại vang lên,
"Tranh này, trong buổi triển lãm thì giá đại khái là 1000 vạn" Tiêu Nhược Thiên thật sự muốn chết rồi, trong nội tâm nàng không ngừng gào thét, toàn bộ gia sản nhà mình có đủ số tiền này hay không, nàng đoán chừng, đại khái thì cũng đủ, bất quá mình có thể bị cả nhà dùng thập đại cực hình lúc xưa tra tấn. "Đôla!" Lúc nghe thấy hai cái chữ này, Tiêu Nhược Thiên đã mắt trợn trắng té xỉu, bộ dáng nằm chết khô ở trên ghế salon, nàng suy nghĩ, mình đến chết vẫn phải mang cục nợ lớn này rồi. Mà nàng sau khi chết, trên bịa mộ có thể có khắc, Tiêu Nhược Thiên, chức vụ là một cảnh sát quèn, bởi vì một bước sai lệch, mà đã thiếu nợ đại họa sĩ 1000 vạn đôla, đến chết cũng không thể trả hết được số nợ, phải để cho người đời sau hoặc thân thích hoàn lại. "Không cần cô bồi thường!" Nghe được những lời này của Mộ Kiệt, Tiêu Nhược Thiên từ ghế salon đứng lên, hàm răng siết đến tạo ra tiếng kít kít, nhìn vào khuôn mặt lúc nào cũng tái nhợt của Mộ Kiệt, chút nào cũng không nhìn ra một biểu cảm gì, càng không có cái biểu cảm mừng khi hại được người khác, nàng thật sự là đối với loại người này bất lực, đoán là cái tên Quỷ hút máu chết tiệt này là vì mình lúc nãy phá hoại chuyện tốt của nàng mà trả thù, nhưng là mình vẫn là vệ sĩ của người ta, vì vậy Tiêu Nhược Thiên ngăn chặn phẫn nộ xuống đáy lòng, thay đổi một bộ mặt tươi cười, hướng Mộ Kiệt nói:
"Đã gây phiền toái cho Mộ tiểu thư, lần sau sẽ không như vậy, cảm ơn cô."
Mộ Kiệt thở dài, không để ý tới lời xin lỗi của Tiêu Nhược Thiên, tự mình đi vào phòng ngủ, bỏ lơ cái người bị mình làm giận muốn nổ banh người kia, cùng vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Nhiễm, đi gặp Chu công (đi ngủ). Tiêu Nhược Thiên tức giận ngồi xuống, ngồi xuống, Diệp Nhiễm có chút bất đắc dĩ, nàng hướng Tiêu Nhược Thiên cười cười:
"Không có ý tứ a, nàng bình thường nói chuyện là như vậy đấy, luôn so với người khác chậm hơn một chút, cô đừng để ý, nàng không phải là cố ý."
Về phần có cố ý hay không, chỉ có mình Mộ Kiệt biết. Diệp Nhiễm cũng không biết, chỉ là cảm thấy Mộ Kiệt đối với người cảnh sát quèn này thái độ tựa hồ không giống mọi khi. Tiêu Nhược Thiên nghe Diệp Nhiễm an ủi, trong nội tâm mới cân bằng một chút, nhưng những lời kế tiếp của Diệp Nhiễm, mới là lại để cho nàng càng càng im lặng.
"Tiêu tiểu thư, Mộ Kiệt là một họa sĩ mới vừa về Trung Quốc, nhưng nàng tại Trung Quốc có sức ảnh hưởng rất lớn, cũng có rất nhiều người chú ý đến nàng, hơn nữa, đêm nay tôi phải rời khỏi đây, nên cần một người chiếu cố Mộ Kiệt, nàng là một người không có quy tắc, rất không biết tự chăm sóc mình, cho nên hy vọng Tiêu tiểu thư có thể tận tâm tận lực bảo vệ tốt nàng."
Tiêu Nhược Thiên trong nội tâm liền mắng ba từ, cái gì? Thực sự muốn biến tôi thành bảo mẫu sao? Còn sinh hoạt thường ngày? Sao không tự mình làm? Chuyện tốt quá nhỉ? Lúc trên giường, lúc ngủ, lúc hù dọa người, vậy mà còn muốn mình chiếu cố nàng?
Diệp Nhiễm vứt cái biểu hiện của Tiêu Nhược Thiên qua một bên, từ trong người đưa ra một lọ thuốc:
"Đây là thuốc ho, phổi của Mộ Kiệt từng chịu tổn thương, cho nên khi trời trở lạnh nàng sẽ ho khan, đến lúc đó cô nhớ cho nàng uống thuốc, một lần 5 viên."
Tiêu Nhược Thiên nhìn lọ thuốc, không nghĩ đến cái tên Quỷ hút máu đáng chết kia còn là một con ma ốm, đây một là loại thuốc trị ho rất nhanh, bình thường chỉ cấp cho những người bị bệnh phổi nặng, hơn nữa đây là một loại thuốc mạnh, tác dụng phụ cũng rất lớn, bình thường sẽ không dùng nhiều, tối đa cũng chỉ hai viên, nàng lại phải dùng tới năm viên? Sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy? Một họa sĩ như thế nào lại vô duyên vô cớ bị thương? Nghĩ đến Mộ Kiệt miệng ăn nói độc địa như vậy, đối với người khác cũng rất không lễ phép, nhất định là gây oán rất nhiều, cho nên đến Trung Quốc mở triển lãm tranh cũng muốn tìm vệ sĩ, nghĩ như vậy tựu thông rồi, Tiêu Nhược Thiên suy nghĩ rồi tiếp nhận lọ thuốc. Diệp Nhiễm thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tiêu Nhược Thiên nên cũng yên tâm, sau đó về lại phòng ngủ, nhìn thấy Mộ Kiệt đang ngủ say, hôn lên trán nàng một cái. Tiêu Nhược Thiên tựa vào cửa ra vào hỏi Diệp Nhiễm:
"Cô rất yêu nàng? Tiếc nuối nàng như vậy? Chuyện vừa rồi tôi thật xin lỗi." Diệp Nhiễm cười cười đối với Tiêu Nhược Thiên nói, cô nhất định là đã hiểu lầm, hai chúng tôi là không thể nào đấy, chuyện vừa rồi tự mình tôi tình nguyện, nàng căn bản không biết tôi thích nàng, cho nên ngươi cũng đừng ở trước mặt nàng nói. "Ah? Nếu thích nàng thì nên nói cho nàng biết, không nói cho nàng, nàng làm sao mà biết được?" Diệp Nhiễm nhìn Tiêu Nhược Thiên, cái gì mà sao không nói, rồi cười cầm vali mình đi ra.
Tiêu Nhược Thiên không nói gì thêm, nàng vừa rồi phát hiện trong nụ cười của Diệp Nhiễm có một tia buồn khổ, một tia bất đắc dĩ. Thẳng đi tới phòng ngủ, ngồi ở bên giường, nhìn Mộ Kiệt ngủ say. Nghĩ đến mình phải cùng người này ở chung, bắt đầu bảo hộ người này. Toàn thân nổi lên một trận rùng mình, nhưng là đáy lòng lại có một tia vui mừng, cảm giác như muốn hiểu rõ quái nhân này, nàng cũng không rõ tại sao mình lại nghĩ như vậy, cứ như vậy, nhìn khuôn mặt ngủ say của Mộ Kiệt, ngẩn người.
——
(*) Tứ đại mỹ nhân gồm có : Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Điêu Thuyền, Dương Quý Phi.