Yêu Đương Trong Thế Giới Thần Quái

Chương 4: Hung thủ




Xu Xu chết.

Cô ấy bị chặt thành nhiều mảnh, tay và chân bị tách ra, nội tạng chảy ra khắp sàn nhà, chiếc váy trắng của cô ấy đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ. Vừa rồi cô ấy còn đang nói cười với cậu, nhưng bây giờ cô ấy chỉ có thể mở to đôi mắt vô thần, nhìn mình như thế này...

Phương Sở đột nhiên cảm thấy buồn nôn, hai tay khẽ run.

Sau đó, bàn tay run rẩy bị một bàn tay mạnh mẽ giữ chặt, nhẹ nhàng kéo ra khỏi cửa, cảnh tượng đẫm máu biến mất khỏi tầm mắt.

Giọng nói trầm ấm của Úc Tư Trạch vang lên bên tai: "Đừng nhìn, em đứng ở đây đi."

Nói xong liền buông tay, không chút do dự nhảy ra chỗ cửa sổ vỡ nát đuổi theo hung thủ!

Người đầu tiên tìm thấy thi thể là hai cô gái đi vào nhà vệ sinh, đúng là do các nàng hét lên, hơn nữa theo lời các nàng nói, lúc đó hung thủ vừa mới hành hung xong, hung thủ là một tên đầu bếp trong tay cầm một con dao! Khi đầu bếp nhìn thấy họ, hắn lập tức chạy ra khỏi cửa sổ!

Bây giờ Úc Tư Trạch chạy theo, có lẽ còn có thể đuổi kịp.

Nhưng lúc này Phương Sở không có tâm trạng để ý Úc Tư Trạch đi đâu, cậu dựa lưng vào tường, thở gấp.

Mặc dù trước đó đã từng có một người chết, nhưng vì không nhìn thấy thi thể, chuyện lại cũng không liên quan cậu, nên cũng chỉ tái mặt một chút. Nhưng lần này, lại là cô gái mà cậu quen biết, cô ấy cứ như vậy chết đi, là chết không nhắm mắt.

Kẻ sát nhân tàn ác và đáng sợ đó vẫn đang rình rập bên cạnh bọn họ.

Những lời thì thầm từ khắp nơi lọt vào tai cậu.

"Tôi nhìn thấy tên đầu bếp kia, hắn rất là đáng sợ, ánh mắt đỏ ngầu như bị điên vậy..."

"Lúc ấy tôi còn cho rằng hắn sẽ quay liết giết chết chúng tôi."

"Nhưng thật may hắn đã chạy trốn."

"Người phục vụ bị giết ở hành lang cũng là do hắn đúng không? Đây là tính cách chống đối xã hội sao? Có phải là đang trả thù xã hội không? Thật là kinh khủng."

"Nhưng hắn đã đào tẩu, hẳn là chúng ta an toàn..."

"Ai biết, tôi lại hy vọng hắn mau chóng bị bắt, vừa rồi người đuổi theo là ai? Mạnh mẽ như vậy..."

Cho nên Xy Xu không phải là hung thủ, nghĩ đến cuộc cãi vã vừa rồi với Úc Tư Trạch, Phương Sở nở một nụ cười khó coi.

Người đã chết, tất nhiên không phải là hung thủ.

Nhưng cậu không cảm thấy vui chút nào.

Bởi vì hiện trường quá đẫm máu, mọi người đều không dám tới đó, ngay sau đó Lily và Anna nhận được tin tức liền chạy tới, bọn họ là bạn tốt của Xu Xu, nhìn thấy thi thể của Xu Xu, cả hai sắc mặt tái nhợt thân hình lung lay như sắp gục ngã, ôm nhau phát ra tiếng khóc nức nở...

Phương Sở đột nhiên có chút khó chịu, anh lẳng lặng đứng dậy đi qua một bên, chuẩn bị kéo khăn trải bàn ra, nhưng trên bàn có rất nhiều thứ, kéo không tốt liền làm đổ mấy cái chén.

Một người phục vụ trẻ tuổi mặc đồng phục ở bên cạnh nhìn thấy động tác của Phương Sở, vội vàng chạy đến và nói: “Thưa ngài, để tôi giúp ngài.” Hắn có trẻ con, mi thanh mục tú, tươi cười ôn hòa khéo léo.

Phương Sở nhìn hắn nói: "Anh có biết tôi định làm gì sao?"

Người phục vụ trẻ tuổi gật đầu, thở dài, sờ sờ đầu ngượng ngùng nói: "Kỳ thực tôi cũng nhìn không được, nhưng dù sao thi thể cũng không nên để lộ ra như vậy, bất quá tôi sợ máu không dám qua …. "

Phương Sở liền không nói nữa, dưới sự giúp đỡ của người phục vụ trẻ tuổi, cậu nhanh chóng rút khăn trải bàn ra, rồi trực tiếp đi qua đám đông, chịu đựng cái xác đáng sợ trên mặt đất, rồi trùm khăn trải bàn lên.

Cậu cũng không làm được gì, chỉ hy sinh người đã chết không cần bị người khác đem ra bàn tán xôn xao, có cái che đi vẫn tốt hơn.

Phương Sở nghĩ.

Người phục vụ trẻ tuổi đứng đợi một bên, thấy Phương Sở đi ra, hướng cậu nở một nụ cười khâm phục, cảm thán: "Ngài là người tốt."

Phương Sở, người vừa được cấp thẻ người tốt không thể giải thích được: "..."

Có chuyện xảy ra, khi Trịnh Trí Duệ nhận được tin tức, liền nhanh chóng mang vệ sĩ đi qua, lúc trước hắn luôn ở bên phòng giám sát, không ngờ mới qua một lúc lại có người chết, hơn nữa nghe nói hung thủ bị rất nhiều người nhìn thấy, chính là đầu bếp trên thuyền của hắn, nhưng làm sao có thể? Tên đầu bếp này là tâm phúc của hắn, đã làm việc ở đây nhiều năm, căn bản không có lý do để làm như vậy.

Bởi vậy suốt chặng đường sắc mặt Trịnh Trí Duệ vô cùng nặng nề, rất là khó coi.

Từ xa, hắn liền nhìn thấy đám người vây quanh, cũng như Lily và Anna đang khóc.

Chắc là Lily có quen biết Trịnh Trí Duệ, vừa nhìn thấy Trịnh Trí Duệ liền tức khắc chạy qua, khóc lóc nói: "Trịnh tổng, làm sao bây giờ, lại có người chết..."

Trịnh Trí Duệ nhìn người phụ nữ đang dựa vào gần, cảm thấy không kiên nhẫn, ngày thường nếu có phụ nữ nhào vào lòng hắn thì hắn rất sẵn sàng, mà dù sao Lily đã ngủ với hắn vài lần, là một cô gái nóng bỏng và biết điều, ngẫu nhiên cô ta mang còn người mới lại đây, nhưng hiện tại hắn cũng không có tâm trạng để ứng phó, vừa nghĩ đến tình huống trên phi thuyền, tâm liền trầm xuống.

Nhưng cố kỵ xung quanh còn có người, Trịnh Trí Duệ miễn cưỡng trấn an: "Chúng tôi đã tăng cường an ninh. Giờ đã biết hung thủ là ai, chúng tôi sẽ không để hắn có cơ hội ra tay".

Nói xong, không thèm để ý đến hai người phụ nữ đang khóc như mưa, lập tức đi vào.

Đôi giày da sáng bóng của Trịnh Chí Duệ giẫm lên mặt đất, ngay sau đó lộ ra thần sắc chán ghét, cẩn thận tránh vết máu trên mặt đất, ra hiệu cho vệ sĩ vén khăn trải bàn lên xem xét.

Vệ sĩ nhanh chóng mở khăn trải bàn ra, một cái đầu chết không nhắm lập tức xuất hiện trước mặt Trịnh Chí Duệ.

Cơ hồ ngay lập tức máu trên mặt hắn như bị rút đi, hắn bị dọa lùi lại phía sau một bước, suýt nữa thì ngã trên mặt đất.

Lúc trước khi phát sinh vụ án, Trịnh Chí Duệ chỉ đi hỏi thăm tình hình chỗ Xu Xu, cho nên đây là lần đầu tiên nhìn thấy thi thể.

Những người xung quanh đều ngạc nhiên nhìn Trịnh Chí Duệ, vị Trịnh tổng này thoạt nhìn khí độ bất phàm, vừa rồi còn đang an ủi người khác, kết quả vừa nhìn thấy thi thể liền bị dọa sợ, cũng không phải nói thi thể không đáng sợ, mà là đã chuẩn bị sẵn tinh thần mà còn bị dọa cho đến thế này …..

Quả thực là gối theo hoa.

Trịnh Chí Duệ hoàn toàn không để ý đến ánh mắt và bình luận của người khác, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào thi thể người phụ nữ trên mặt đất, như thể đó là một thứ gì đó rất đáng sợ, thậm chí tay hắn còn hơi run lên.

Vệ sĩ bên cạnh nhanh chóng đưa tay đỡ lấy hắn, nói nhỏ: "Trịnh tổng?"

Trịnh Trí Duệ hít một hơi thật sâu trước khi nhận ra mình đã mất bình tĩnh, quay đầu lại liếc nhìn Lily và Anna vẫn đang ở đó sợ hãi khóc thút thít, ánh mắt hắn lộ ra vẻ vô cùng đáng sợ, trầm giọng nói: " Hai người đi theo tôi! "

Lily và Anna còn cho rằng Trịnh Chí Duệ hoàn toàn không để ý đến bọn họ, dù sao bọn họ cũng hiểu lấy mình, đám người bọn họ chỉ là người bị Trịnh Chí Duệ chơi lúc nhàn rỗi mà thôi, không nghĩ tới sau khi Trịnh Chí Duệ nhìn thấy thi thể lại đột ngột thay đổi thái độ, yêu cầu họ đi qua, liền nhất thời ngây người khó hiểu.

Trịnh Trí Duệ đã trở lại bình thường, gật đầu với mọi người và trầm giọng nói: "Ngượng ngùng, làm mọi người hoảng sợ. Cảnh sát đã sắp tới, chúng tôi sẽ sớm đưa mọi người trở về an toàn, xong việc chúng tôi sẽ tặng mọi người một món quà coi như lời xin lỗi."

Hắn dắt theo vệ sĩ và hai người mẫu nữ rồi bỏ đi mà không ngoái lại.

Bốn phía lại lần nữa sôi nổi nghị luận.

Phương Sở như có suy tư nhìn bóng lưng của Trịnh Trí Duệ.

Tại sao khi vừa nhìn thấy Xu Xu, hắn lại sợ hãi như vậy? Có thực sự chỉ vì nhìn thấy xác chết không? Không hiểu vì sao, Phương Sở cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cậu lại không biết là không ổn chỗ nào, cũng không nhớ nổi mình bỏ sót thứ gì.

Rốt cuộc thì chỗ nào xảy ra vấn đề?

Úc Tư Trạch không ở bên người, hung thủ cũng đã đào tẩu, theo lý thuyết thì sẽ không còn nguy hiểm gì nữa, nhưng cảm giác hãi hùng và khiếp vía này là gì?

Phương Sở dừng một chút, rồi lặng lẽ đi theo Trịnh Trí Duệ.

Nhóm Trịnh Trí Duệ đã rời khỏi hội trường và đang đứng ở hành lang, vì vừa nãy mới xảy ra án mạng, cho nên chỗ này cũng không có người, chỉ có Trịnh Trí Duệ và các vệ sĩ của hắn, cũng như Lily và Anna.

Lily và Anna vẫn luôn đi theo Trịnh Trí Duệ, vẻ mặt của họ rất bối rối và có chút sợ hãi.

Trịnh Chí Duệ quay đầu lại gắt gao nhìn vào ánh mắt hai cô gái, biểu tình không có sự nhã nhặn như lúc trước, mà thay vào đó có chút dữ tợn, hắn nói: "Các cô, ở bên cạnh cô ta khi nào?"

Lily hỏi một cách khó hiểu: "Xu Xu sao? Chúng tôi luôn ở cạnh nhau."

Trịnh Chí Duệ hít sâu một hơi rồi lại nói: "Tôi đang hỏi, các cô nhìn thấy cô ta từ khi nào?"

Mặc dù Lily và Anna không biết tại sao Trịnh Trí Duệ lại hỏi những câu này, nhưng họ vẫn thành thật trả lời: "Có lẽ, có lẽ là lúc ở trên thuyền. Tôi không nhớ rõ lắm... hình như là khoảng 6 giờ, gần 7 giờ. Cô ấy không đi cùng chúng tôi, khi chúng tôi đến, cô ấy đã lên thuyền trước, có lẽ cô ấy đến trước chúng tôi"

Hai mắt Trịnh Chí Duệ nhíu lại: "Các cô tận mắt nhìn thấy cô ta lên thuyền sao?"

Hai người nhanh chóng lắc đầu, "Chúng tôi không có thấy."

Trịnh Trí Duệ nói: "Cho nên các cô không có cùng cô ta lên thuyền, lúc các cô đến thì cô ta đã ở trên thuyền, và lần đầu tiên nhìn thấy cô ta là khoảng từ 6 đến 7 giờ."

Cả hai lại gật đầu lia lịa.

Trịnh Chí Duệ siết chặt tay thành nắm đấm, sau đó hỏi vệ sĩ bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng, "Đã gọi được ra bên ngoài chưa?"

Vệ sĩ lắc đầu: "Không được, di động gọi không thông, ngay cả điện thoại vệ tinh cũng không có tín hiệu, rõ ràng là không có bão, nhưng cách nào liên lạc được với thế giới bên ngoài, sương mù chung quanh cũng rất dị thường, tầm nhìn bị hạn chế, bây giờ tốt nhất là chúng ta nên ở yên, chờ cứu hộ tới. "

Trịnh Chí Duệ nghiến răng nói: "Vậy tiếp tục thử nghiệm!"

Lời vừa nói ra, ngay cả Lily và Anna cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, vừa rồi Trịnh Trí Duệ an ủi mọi người rằng họ đã liên lạc với cảnh sát, có thể đưa mọi người an toàn về ngay lập tức? Tại sao bây giờ hắn lại nói rằng điện thoại không thông? Thậm chí không thể lái thuyền trở lại?

Phải chăng lúc nãy là nói dối?

Vậy bây giờ họ không chỉ ở trong tình trạng bị cô lập, mà còn có một tên sát nhân biến thái khủng khiếp ở trên tàu?!

Phương Sở dán vào tường, cậu cảm thấy mình vừa nghe thấy điều gì đó khó tin, tai cậu dựng lên, nhịp tim không khỏi tăng nhanh.

Hai người Lily cảm thấy hoảng sợ, nợ một nụ cười khó coi, "Trịnh tổng, xảy ra chuyện gì, không phải ngài nói đã liên hệ với thế giới bên ngoài sao?"

Trịnh Trí Duệ thấp giọng thiếu kiên nhẫn hét lên: "Câm miệng!"

Nhưng trước nỗi sợ hãi của sự sống và cái chết, hai người phụ nữ trở nên can đảm hơn, ngay cả mạng sống cũng không còn thì quản gì cho lắm, Anna khóc nói: "Nhưng ngài đã nói sẽ đưa chúng tôi trở về an toàn sớm... "

Lồng ngực Trịnh Chí Duệ dâng lên hạ xuống, giống như đang đè nén sợ hãi cùng tức giận, cuối cùng nhắm mắt lại, ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, chế nhạo: "Trở về? Hiện tại không ai có thể quay lại!"

Lily và Anna sửng sốt, tái mặt nhìn hắn.

Trịnh Trí Duệ nhìn họ, nở một nụ cười dữ tợn: "Các cô nên cảm ơn vì bây giờ vẫn có thể đứng ở đây. Bởi vì... người phụ nữ đã ở cùng các cô đêm nay."

"Cô ta đã chết rồi!"