Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh

Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh - Chương 13: Về nhà




Ngô Thiên Bảo cùng Ngô Chấn Nam dẫn theo một đám người đi tìm kiếm Ngô Vũ Thần và Du Huân Huân. Trong màn mưa , mọi người lần theo giấu GPS để tìm đến nơi hai người đang ở.

Một lúc sau , khi mưa đã tạnh , Ngô Thiên Bảo mới tìm được , anh chỉ tay về phía cái hang gần đó. Rồi cùng mọi người vội chạy đến. “Chấn Nam…ở phía bên kia.”

“Huân Huân…em ngủ rồi sao ?” – Ngô Vũ Thần cúi đầu nhìn nàng , lúc nãy nàng còn nói rất nhiều vậy mà giờ đã ngủ rồi sao ? Ngọn lửa cũng đã tàn từ lâu , gió mỗi lúc thổi lạnh hơn , hắn đã gắng gượng hơn mấy tiếng đồng hồ để bảo vệ cơ thể nhỏ nhắn trong vòng tay , Ngô Vũ Thần dùng cơ thể sửi ấm cho nàng . Hắn chợt mỉm cười , nhìn ra phía ngoài , nói thầm “Đến rồi…”

“Anh !” – Ngô Chấn Nam vui mừng khi thấy hắn , cậu nhìn thấy hắn đang ôm lấy chị dâu nhỏ , mặt tái nhợt liền cởi áo ra khoác cho hắn “Anh không sao chứ ?”

“Đến chậm….quá…” – Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , cơ thể chịu không nổi liền ngã xuống , Ngô Chấn Nam đưa tay đỡ.

“Vũ Thần…Vũ Thần…” – Ngô Thiên Bảo cũng khoác áo cho hắn , với trận mưa lớn như vậy thời tiết lại rất lạnh , dù là người khỏe mạnh đến đâu cũng không thể chịu được lâu. Anh lập tức đỡ hắn và Du Huân Huân ra khỏi hang , chạy nhanh ra xe.

– —

Hàng mi dài cong vút khẽ cử động , rồi từ từ mở ra , sau lớp nước trong veo là một không gian màu trắng , Du Huân Huân nhìn xung quanh , mùi hương quen thuộc tỏa ra khắp căn phòng , đây…là phòng của nàng ở Du gia , bên ngoài vẫn còn mưa rào , nàng không biết mưa từ lúc nào . Gượng người ngồi dậy , đặt bàn chân xuống đất , nàng tự hỏi sao nàng lại về được đây và còn…Ngô Vũ Thần ?!? Du Huân Huân bước nhanh mở cửa đi ra ngoài.

“Huân nhi, con tỉnh rồi sao ?” – Du mẫu thấy nàng đi ra , liền bước đến hỏi.

“Mẹ , sao con…?”

“Là do Chấn Nam đưa con về đấy , cũng may là Vũ Thần nó đã sửi ấm cho con , nên con mới còn sống đấy.”

“Vậy…anh ấy đâu ?”

“Ở nhà Vũ Thần , đang nghỉ ngơi . Nó vì cứu con mà để cho cơ thể chịu lạnh đến nổi ngất đi , xém chút nữa là nguy hiểm đến tính mạng.” – Bà lắc đầu cảm thán , bà cũng không ngờ hắn lại yêu con bà sâu đậm đến thế ngay cả tính mạng cũng không màng , bọn họ chỉ sống với nhau 1 năm rưỡi thôi mà tình cảm đã như thế . Vậy mà bà cứ lo , Huân Huân sẽ bị ăn hiếp.

“Con…con phải đi gặp anh ấy…”- Vừa nghe xong , nàng đã vội chạy đi , xém chút nữa là ngã xuống đất cũng may Du Ái My xuất hiện và đỡ nàng.

“Em không sao chứ ? Cơ thể em vẫn còn yếu đừng chạy lung tung.”

“Nhưng mà….nhưng mà em muốn gặp Vũ Thần.”

“Chị vừa ở đó về , anh ấy cũng vừa tỉnh lại , không sao hết.” – Cô an ủi , dịu dàng cất tiếng.

Du Huân Huân nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm , nhưng trong lòng vẫn muốn gặp chồng của mình , nàng cất tiếng nài nỉ chị “Chị à , đưa em về gặp Vũ Thần đi.”

“Huân nhi…. Đợi con khỏe hẳn rồi đi.”

“Không được , con muốn đi ngay bây giờ.”

“Em đó , lúc trước chẳng phải ghét người ta lắm sao ? Bây giờ đã biết lo lắng rồi à ?” – Du Ái My bật cười , xoa đầu nàng “Được rồi , vào thay đồ đi rồi chị đưa em đi.”

“Vâng.” – Du Huân Huân mỉm cười , đi vào phòng.

“Thiệt là…con bé này , có chồng rồi quên mẹ sao ?” – Du phu nhân nhíu mày cảm thán.

“Chẳng phải mẹ rất mong Tiểu Huân và Vũ Thần yêu nhau sao ?”

“Haizz…” – Bà thở dài không lên tiếng , dù sao người ta cũng thường nói , con gái mà đi lấy chồng thì chỉ biết nghĩ đến chồng thôi…

– –

“Chị , anh ấy thật sự không có gì chứ ?” – Du Huân Huân ngồi trong xe lặp lại câu hỏi lúc nãy.

“Ừ , chắc bây giờ cũng đang nhớ em lắm đấy….Em yêu anh ấy rồi sao ?” – Du Ái My quay sang nhìn nàng , khóe miệng giương lên đầy ẩn ý.

“Hử ?…ừm…tuy anh ấy hơi xấu tính lại biến thái lại háo sắc nhưng anh ấy rất biết quan tâm và hiểu em.”

“Biến thái ? Háo sắc ? Em đang nói Vũ Thần sao ?” – Cô nhíu mày , nàng vừa nói Ngô Vũ Thần là người như vậy sao ? Thật không thể tin được , nhìn hắn lúc nào cũng lạnh lung lại rất nghiêm túc mà ?

Du Huân Huân gật đầu chắc chắn “Ừm , chắc lúc quen những cô gái khác anh ấy cũng xấu tính như vậy thôi.” – Đột nhiên , khuôn mặt xinh đẹp cau có , nàng thở dài đầy bất mãn.

“Theo chị biết thì , những hành động xấu xa đó Vũ Thần chỉ làm với em thôi , còn những cô gái khác thì rất bình thường.”

“Sao chị biết.”

“Có người nói…” – Cô trả lời ngắn gọn , nàng tuy không hiểu nhưng cũng không hỏi thêm , chỉ cần biết ngoài nàng ra , hắn không còn yêu người phụ nữ nào khác là được.

Du Ái My lái xe chạy thẳng vào sân của tòa biệt thự sang trọng , rộng rãi , cùng nàng bước xuống . Quản gia thấy nàng , liền chạy lại cầm dù đón “Chào thiếu phu nhân , chào Du tiểu thư.”

Cô cúi đầu chào nhận lấy cây dù từ tay ông , còn nàng thì vui vẻ cười tươi “Chào bác quản gia , Vũ Thần ở trong phòng sao ?”

“Vâng.”

Nàng để gọn giày lên kệ , đi vào nhà , thấy người hầu bưng chén cnah lên tầng một , nàng vội cất tiếng “Khoan…khoan đã.” Rồi chạy lên.

Du Ái My đưa cây dù cho quản gia , nhìn nàng chỉ biết lắc đầu.

“Để tôi đem lên cho.” – Du Huân Huân cầm lấy khay đựng canh trên tay người hầu gái , vui vẻ nói.

“Vâng.”

Du Huân Huân vui vẻ đi lên tầng hai , đưa tay cầm lấy tay nắm cửa , hít một hơi thật mạnh rồi mở cửa , cất tiếng “Anh yêu à , em về rồi , nhớ anh quá đi !”

Vừa dứt câu , nàng giật mình khi phát hiện ra trong phòng không chỉ có Ngô Vũ Thần mà toàn bộ người của Ngô gia đều có mặt , cả cha nàng và ông nội cũng đang ngồi ở đó . Du Huân Huân mím môi , ngay cả nụ cười cũng tắt , mọi người thì sững sờ nhìn nàng , khuôn mặt bỗng chốc hóa đó , nàng không biết phải nên làm thế nào. Du Ái My đứng đằng sau bụm miệng cười , bước đến cầm lấy khay thức ăn , vỗ nhẹ vai nàng , cười thầm “Tiểu Huân , em thật dũng cảm.”

Ngô Vũ Thần nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng , khóe miệng chợt giương lên , cất tiếng đùa giỡn “Anh cũng rất nhớ em , mau lại đây , Em-Yêu.” Hắn đưa tay ra , ý tứ như muốn nàng bước đến , còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “em yêu” khiến nàng càng thêm xấu hổ.

Thấy nàng đứng cúi đầu , bất động không lên tiếng , Ngô Thiên Bảo lại đổ dầu vào lửa , chọc cho nàng thêm xấu hổ “Em yêu , mau bước đến đây , anh yêu của em đang đợi.” Mọi người nghe xong liền bụm miệng cười

Du Huân Huân bặm môi , lập tức quay mặt định quay lưng bỏ đi , Ngô Vũ Thần liền lên tiếng “Huân Huân !”

Du Huân Huân khựng lại , hắn bước đến gần , nắm tay nàng đẩy cánh cửa rộng ra , hắn lạnh giọng cất tiếng “Mọi người về đi , con khỏe rồi.”

Ngô tổng ngớ người nhìn hắn “Con muốn đuổi mọi người sao ?”

“Phải.”

Nhìn chồng mình tỉnh bơ trả lời, Du Huân Huân kéo tay hắn “Này , sao anh lại nói vậy ?”

Ngô Vũ Thần chán chường nhìn nàng , rồi quay sang phía mọi người “Mọi người cứ ở lại…”

“Anh nói thật sao ?” – Ngô Chấn Nam nhíu mày hỏi. Cậu ngạc nhiên khi thấy hắn đồng ý cho mọi người ở lại , từ trước đến giờ anh trai cậu rất ghét ai phá rối không gian của vợ chồng họ…

“Ừ.” – Ngô Vũ Thần gật đầu , đưa mắt nhìn nàng , khóe miệng cong lên “Bà xã , chúng ta sang phòng bên cạnh.” Rồi kéo nàng sang phòng bên cạnh. Bỏ mặc đám người đang trố mắt nhìn .

Ngô phu nhân bật cười “Vũ Thần , từ nhỏ nó đã vậy rồi mọi người đừng để ý.”

” Chúng ta cũng nên về thôi.” – Du tổng gật gù , đứng dậy cùng Du lão đi về , Ngô gia cũng đi về , vì không ai mặt dày ở lại khi Ngô Vũ Thần đã cố ý đuổi….

*Phòng Du Huân Huân….

Ngô Vũ Thần kéo nàng ngồi trên giường , hắn dựa lưng vào đầu giường , nàng ngồi bên cạnh , vòng tay rắn chắc ôm lấy nàng. Du Huân Huân nhíu mày “Vũ Thần , sao anh lại thẳng thừng đuổi mọi người như vậy ?”

“Có chuyện gì sao ?”

“Anh….”

“Không sao đâu , đừng lo.” – Ngô Vũ Thần cắt ngang lời nàng , Du Huân Huân tròn mắt nhìn , hắn biết nàng đang định nói gì sao ?

Sực nhớ tới chuyện hôm qua , nàng nhìn sắc mặt hắn , bàn tay nhỏ bé chạm nhẹ vào khuôn mặt anh tuấn “Anh khỏe chưa ?”

Ngô Vũ Thần nhìn nàng , khóe mạng cong lên , nắm lấy tay nàng “Còn hơi mệt.”

“Vậy anh nghỉ ngơi đi. Phải rồi vừa nãy bác quản gia có làm canh , để em lấy….” – Du Huân Huân rời khỏi vòng tay hắn , bước xuống giường , chưa kịp bước đi , ngay cả câu nói cũng chưa nói hết đã bị một bàn tay to rộng có chút khô ráp kéo ngược nàng , ngã xuống giường . Nàng chưa kịp phản ứng , Ngô Vũ Thần đã lên tiếng , giọng nói hắn có phần mệt mỏi và trầm thấp “Không cần.”

“Nhưng mà….” – Du Huân Huân nhíu mày , lo lắng lên tiếng.

“Anh không sao , chỉ cần em nằm im bên cạnh là được.” – Đôi đồng tử màu xanh nhắm nghiền , đặt cằm trên mái tóc đen huyền , hơi thở dần nhẹ đi.

Nàng nghe lời hắn nằm im , cánh tay mảnh khảnh ôm lấy hắn , là do nàng nên hắn mới mệt mỏi như vậy. Nàng rúc đầu vào lồng ngực vạm vỡ , cảm nhận hương thơm tỏa ra từ cơ thể rắn chắc của người đàn ông bên cạnh , say giấc nồng…..