Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh

Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh - Chương 18




Hai ngày sau đó chuyến du lịch kết thúc , mọi người đang chuẩn bị hành lí lên xe.



Du Huân Huân sắp xếp xong , bước đến ôm hắn từ đằng sau “Ông xã.”



Ngô Vũ Thần mỉm cười dịu giọng trả lời “Chuyện gì ?”



“Em muốn đi cùng ba mẹ và ông nội.”



Hắn nhíu mày xoay người đối diện với nàng “Tại sao ?”



“Em có chuyện muốn nói với mẹ.”



“Để về nhà rồi nói.”



Nàng lắc đầu , cố gắng thuyết phục hắn “Ưm…Không được , Vũ Thần à , dù sao khi về đến nhà anh vẫnn có thể nói chuyện với em mà.”



Ngô Vũ Thần thở dài , miễn cưỡng đồng ý “Được rồi.”



“Cảm ơn anh.” Du Huân Huân nhón chân lên , đôi môi đỏ tươi chạm nhẹ vào má hắn , híp mắt cười.



Hắn đưa tay nhéo má nàng , nắm lấy đôi tay nhỏ , kéo vali đi ra ngoài.



– —



“Ta không ngờ Vũ Thần lại để con ngồi với mọi người !” – Ngô tổng vừa lái xe vừa nói , Ngô Vũ Thần từ trước giờ luôn độc chiếm con gái ông vậy mà lần này lại chấp nhận đi xe một mình.



“Con gái của ba nà , chỉ cần nói vài câu là anh ấy đồng ý.” – Du Huân Huân ngồi phía sau , cất tiếng trả lời.



Du phu nhân vuốt tóc nàng “Nói xem , sao lại đòi sang đây.”



“Vì có chuyện cần nói với mẹ.”



Ngô Vũ Thần lái xe đi phía sau , tiếp theo là gia đình họ Ngô , Ngô Thiên Bảo cuối cùng là xe của Ngô Chấn Nam. Hắn ngồi trong xe vẻ mặt vô cùng bất mãn , đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm người phụ nữ đang nói chuyện vui vẻ bên trong xe , thanh âm trầm thấp vang lên “Bảo bối , em giỏi lắm , nói chuyện vui vẻ như thế , để mặc anh như vậy. Để xem về nhà phạt em như thế nào ?”



Bên trong xe của Du gia đang nói chuyện rất vui vẻ , gần đi đến dân bay đột nhiên từ bên trái một chiếc xe tải lao ra với tốc độ rất nhanh , Du tổng giật mình phát hiện , chiếc xe tải to lớn đâm thẳng vào xe ông….



*Rầm…mm… – Xe của Du gia bị va đập rất mạnh , lật về phía bên phải , cửa xe đều vỡ vụn , toàn bộ xe phía sau đều thắng gấp , Ngô gia , Du Ái My và Vân Yến Nhi chạy đến .



Ba anh em họ Ngô nhanh chân chạy đến , tim Ngô Vũ Thần đập liên tục khi nhìn vào xe họ thay phiên nhau kéo từng người một ra ngoài , nhưng lại không thể kéo Du phu nhân ra , vì cơ thể bà bị chiếc xe đè lên , bà thều thào lên tiếng “Đưa Huân nhi….đi…đi…mặc kệ ta….”



“Con sẽ kéo cô ra….không sao đâu.” – Ngô Chấn Nam dùng sưc đẩy chiếc xe lên , có lẽ vì bà đã bảo vệ cho Du Huân Huân nên mới như vậy , bà lắc đầu , nhìn Ngô Vũ Thần cẩn thận đưa nàng ra , trút hơi thở cuối cùng “Vũ Thần…giúp ta chăm sóc cho Huân nhi….còn Tiểu My …n…nữa…đi đi…”



“Không được…Chấn Nam…mau kéo Du phu nhân ra.” – Ngô Vũ Thần thở dốc lên tiếng.



“Em không thể…” – Cậu cố gắng xê dịch chiếc xe nhưng đều bất lực.



“Không ki…p…đâu….đ..i…đi…” – Du phu nhân nói xong liền ngất đi. Ngô Vũ Thần và Ngô Chấn Nam sững người…bà không còn cử động.



“Vũ Thần , Chấn Nam , Thiên Bảo…chiếc xe sắp nổ rồi…mau lại đây.” – Tiếng của Ngô tổng vang lên phía xa , bất lực cả ba ngừoi đành phải chạy đi , trên tay hắn chỉ có Du Huân Huân và trên tay Ngô Thiên Bảo là Du lão còn vợ chồng Du tổng không thể kéo ra ngoài… Du Huân Huân nằmtrong lòng hắn , ánh mắt hướng về chiếc xe lật ngược , đôi môi mấp máy “M…ẹ…ba….” , nhưng không ai phát hiện ra nàng còn ý thức chưa ngất đi…



*Bùm..Rầm…. – Chính là lúc cả ba người đi ra phía xa , chiếc xe liền nổ tung. Du Ái My đứng thẫm thờ nhìn chiếc xe nổ tung cùng cha mẹ mình ,liền ngất lịm



“Chị Ái My.” – Vân Yến Nhi hốt hoảng đỡ cô.



Thấy nàng ngã xuống , Ngô Thiên Bảo vội bước đến “Tiểu My..Tiểu My à.”



Ngô Vũ Thần ôm chặt cơ thể Du Huân Huân , từ đầu nàng chảy rất nhiều máu , hắn gầm lên “Mau gọi xe cấp cứu , Chấn Nam gọi cấp cứu đến đây mau lênn…”





… ……



Mọi người ngồi ở ngoài phòng cấp cứu , Ngô Vũ Thần đứng dựa vào tường , bất động như bức tượng , tim hắn từ lúc đưa nàng ra khỏi xe chưa một dây đập nhẹ nhàng , tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy ? Du Ái My đã bình tĩnh hơn , cô như người thất thần không chút sức lực ngồi dựa vào người Ngô Thiên Bảo.



Vài tiếng sau , đèn cấp cứu cuối cùng cũng đã tắt , người đại diện cho các bác sĩ bước ra , mọi người chạy lại chờ nghe kết quả. Ngô Vũ Thần cố gắng thật bình tĩnh , thanh âm lạnh lẽo vang lên “Thế nào ?”



“Xin lỗi , chúng tôi đã cố gắng hết sức , chỉ có thể giữ lại mạng sống cho cô gái , nhưng vẫn chưa qua khỏi cơn nguy kịch. Còn người còn lại không thể cứu được .Thật xin lỗi.”



Câu nói kia như một lưỡi dao vô hình đâm mạnh vào từng người , Du Ái My không chịu được liền ngất đi , cả Ngô phu nhân cũng vậy.



Ông bác sĩ vội gọi y tá “Mau đỡ họ vào phòng hồi sức.”



“Vũ Thần…” – Ngô tổng thấy hắn đứng im , càng thêm lo lắng , vỗ nhẹ vào vai hắn.



*Rầm… – Một nắm đấm đập mạnh vào bức tường khiến mọi nguời đều giật mình. Hắn quay sang ông bác sĩ già , nắm chật cổ áo ông , rít lên từng tiếng “Các người làm bác sĩ kiểu gì vậy hả , xin lỗi làm gì , đồ vô dụng…”



Hắn định đưa tay đấm ông nhưng Ngô tổng kịp thời ngăn lại “Dừng lại , con hãy bình tĩnh đi.”



Ngô Vũ Thần hất mạnh ông bác sĩ , quay mặt bỏ đi , hắn đã dọa ông đến xanh mặt , Ngô tổng thấy hắn đã bình tĩnh , mới cất tiếng “Vậy bao giờ mới qua cơn nguy kịch ?”



“Thưa , phải qua đêm nay , có vẻ như mẹ của cô gái kia đã dùng thân che chở cho cô ấy , nên chỉ bị chấn thương ở đầu và vai.”



“Cảm ơn ông.”



“Nếu đêm nay không có chuyện gì thì có thể ngày mai cô ấy sẽ tỉnh nhưng nếu có chuyển biến xấu xin hãy gọi cho tôi .



“Tôi biết rồi.” Ngô tổng gật đầu , bác sĩ cúi chào rồi bỏ đi. Ông quay sang Ngô lão “Cứ để Vũ Thần một mình , chúng ta đi xem Hiểu Phương và Ái My như thế nào đi.”



“Ta không biết khi Tiểu Huân tỉnh lại sẽ ra sao ?” – Ngô lão lắc đầu cảm thán bước đi.



Ngô Vũ Thần bước vào phòng hồi sức , đau lòng nhìn cơ thể mảnh mai đầy những vải băng màu trắng trên giường , bàn tay to rộng chạm nhẹ vào khuôn mặt nàng , giọng nói nặng trĩu “Huân Huân , mau mở mắt nhìn anh ! Chỉ một lần cũng được.”……



“Em chợp mắt chút đi.” – Đây là lần thứ năm Ngô Thiên Bảo nhắc lại câu này , như mỗi lần hắn đều im lặng không trả lời.



Ánh mắt luôn hướng về Du Huâ Huân , anh chỉ đành bỏ đi. Đã gần sáng nhưng Ngô Vũ Thần vẫn không chịu ngủ , còn Du Ái My khó khăn lắm mới chợp mắt. Không khí hiện tại rất u ám.



Ngô Vũ Thần im lặng nhìn Du Huân Huân , chưa bao giờ hắn thấu hiểu loại thống khổ này , hắn phải ngồi đây canh chừng nàng đến sáng mới có thể yên tâm , Ngô Vũ Thần nâng nhẹ tay nàng lên áp vào mặt mình , âm thanh trầm thấp vang lên “Em có biết bây giờ tim anh…đang đau đến khó thở ?”



– —



“Cô ấy đã qua cơn nguy kịch , sẽ sớm tỉnh lại thôi ạ.” – Vị bác sĩ già nua cung kính lên tiếng.



“Cảm ơn ông.” – Ngô lão gật đầu. Ông quay sang nhìn hắn , nói như thở dài “Vũ Thần , cháu nghỉ ngơi chút di.”



“Không cần.” – Ngô Vũ Thần lắc đầu , hắn đã ngồi đây cả đêm để canh chưng nàng , một phút cũng không rời.



“Ưm….” – Bác sĩ vừa định quay đi , thì cơ thể đang nằm bất động trên giường khẽ cử động , hai mí mắt giật nhẹ Du Huân Huân mở mắt nhìn những người xung quanh , rồi ngồi dậy.Ngô Vũ Thần mở to mắt , hắn vui mừng ôm siết lấy cơ thể nhỏ bé “Huân Huân , em tỉnh rồi.”



Du Ái My mỉm cười nhẹ nhõm , Ngô Thiên Bảo ôm cô vào lòng , cũng may là nàng không sao…



Du Huân Huân im lặng không trả lời , đưa tay đẩy hắn ra , mày đẹp khẽ nhíu lại , nàng sợ hãi cất tiếng “Anh….Làm gì vậy ?”



Ngô Vũ Thần sững người hỏi “Huân Huân , em sao vậy ?”



“Tiểu Huân , con không khỏe sao ?” – Ngô phu nhân lo lắng nhìn nàng ,Du Huân Huân lúc này không giống mọi ngày.




“Các người…là ai vậy ?”



Câu hỏi của nàng khiến mọi người như chết sững , Ngô Vũ Thần nắm áo vị bác sĩ già , nhìn ông bằng cặp mắt hung tợn “Chuyện này là sao ?”



“Theo…Theo tôi thấy cô ấy đã mất trí nhớ , đây có thể là biến chứng do việc bị chấn thương não. Có thể là tạm thời hoặc vĩnh viễn…”



“Mất trí nhớ ?” – Du Ái My nhìn ông , lập lại câu hỏi.



“Vâng , nếu là tạm thời thì chỉ cần gợi lại những kí ức ngày xưa , còn vĩnh viễn….Tôi e là rất khó để phục hồi.”



“Được rồi , ông lui ra đi.” – Ngô tổng thở dài bói , vị bác sĩ cúi chào bỏ đi.



Du Ái My đau lòng nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng , khóe mắt chợt đỏ ngầu , cô kìm nén nuớc mắt , bước đến gần nàng “Huân Huân à , em đừng sợ , đây đều là gia đình của em.”



“Gia đình ? Của tôi sao ?”



“Ừm !” – Cô vuốt mái tóc đen óng , nứoc mắt chợt tuôn ra “Chị thương em lắm vì vậy….Đừng nhìn chị bằng cặp mắt xa lạ như vậy.”



Tuy nàng không hiểu câu nói của Du Ái My , nhưng trong lòng lại có cảm giác thân thuộc như vậy , đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy cô.



“Vũ Thần , chúng ta ra đây nói chuyện một lát.” – Ngô Thiên Bảo hất mặt về phía cửa , hắn mệt mỏi bước đi , lưu luyến nhìn Du Huân Huân.



Ở ngoài phòng V.I.P , gia đình Ngô gia đang ngồi xem một đoạn clip trên laptop , Ngô Chấn Nam cất tiếng trước , đây là băng thu do CCTV ở khu vực chúng ta đi qua , tình cờ quay được , theo như em thấy , đây không phải là tai nạn…Mà do fó người sắp đặt sẵn.”



“Mọi người nhìn xem , chiếc xe tải kia đã chờ sẵn ở trong hẻm.” – Ngô Thiên Bảo tiếp lời.



Hắn ngồi im xem hết đoạn băng , bàn tay siết chặt thành quả đấm , thanh âm trầm thấp vang lên “Là ai ?”



“Không rõ , đã bỏ chạy rồi. Nhưng xem ra không phải nhắm vào xe của Du gia…Mà là nhắm vào anh…Vũ Thần !”



Hắn sững người , Ngô Chấn Nam mở thêm một đoạn băng , cậu bắt đầu phân tích “Mọi người nhìn xem , ở mỗi con hẻm chúng ta đi qua đều có người chờ sẵn , chỉ cần anh hai xuất hiện bọn chúng sẽ ra tay , nhưng đều thất bại do anh lái xe khá nhanh , và cũng may khoảng cách xe của ba và anh cả cách xa nhau nên không xảy ra chuyện gì . Gần đến sân bay , có vẻ như bọn chúng quá hấp tấp , vì cách đó vài phút xe của anh hai đi đầu nên bọn chúng nhân cơ hội cuối cùng rồi ra tay nhưng không ngờ đột nhiên anh hạ tốc độ chạy phía sau xe Du gia nên bọn chúng đã lệch mục tiêu.”



Ngô Vũ Thần như rơi xuống hố sâu , hắn không ngờ vì hắn mà cả nhà Du Huân Huân thiệt mạng , hô hấp đột nhiên nặng trĩu , cả cơ thể bất lực không thể thốt lên. Ngô Thiên Bảo trấnan “Vũ Thần , em phải bình tĩnh , không phải do em…Là….”



“Không phải do em ? Nếu không vì em họ cũng không chết , vậy mà anh nói không phải do em ?” – Hắn như mất tự chủ hét ầm lên.



“Không phải do con , đây chỉ là tai nạn thôi .” – Cả Ngô tổng cũng lên tiếng , lần đầu tiên ông thấy đứa con luôn bình tĩnh trước mọi việc trở nên như thế !




“Em phải bình tĩnh lại , Huân Huân cần có em.”



“Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho em…..Sẽ không bao giờ….” – Hắn thống khổ , ôm mặt ngồi xuống ghế , nàng muốn hắn rời khỏi hắc bang , muốn cùng hắn và ba mẹ đi chơi Tết….Tất cả những điều nàng muốn hắn đều không thực hiện được , thật vô dụng….Trong lòng Ngô Vũ Thần không ngừng tự trách.



“Anh vào với Tiểu Huân đi.” – Đột nhiên Du Ái My bước ra , cô mỉm cười nhìn hắn , hít một hơi thật mạnh , nói tiếp “Không phải do anh , đừng tự trách bản thân. Điều quan trọng là bây giờ anh phải ở bên Tiểu Huân ”



“Em không trách anh ?” – Ngô Vũ Thần nhìn cô , Du Ái My khẽ cười “Không , giúp em chăm sóc Tiểu Huân , em nghĩ con bé chỉ mất trí nhớ nhưng tình cảm trong lòng vẫn còn.”



Ngô Vũ Thần mỉm cười , quay lưng đi vào phòng , lúc này cô mới bật khóc , Ngô Thiên Bảo đau lòng ôm lấy vợ mình , an ủi “Xin lỗi , nếu như tụi anh không phải là người của hắc bang , gia đình em cũng không ra nông nỗi này.”



Du Ái My lắc đầu “Em không trách anh , em chỉ lo nếu Tiểu Huân nhớ lại , con bé sẽ ra sao đây ? Làm sao nó có thể vượt qua được đây ???”



“Em đừng khóc nữa , sẽ ảnh hưởng đến con đấy , không sao !”



“Ái My , ta nghĩ chuyện này phải giấu Tiểu Huân , chúng ta cứ về Bắc Kinh trứơc để lo đám tang cho nhà con.” – Ngô lão khẽ cất tiếng , ngay cả ông cũng thấy có lỗi.”



Du Ái My gật đầu nghe theo , rồi cùng mọi người đi vào phòng.




Du Huân Huân ngồi nói chuyện vui vẻ cùng Du phu nhân và Vân Yến Nhi.



“Chúng ta là bạn thân với nhau đã 10 năm rồi đó.”



“10 năm sao ?” -Du Huân Huân ngây ngô nhìn , trong đầu nàng lúc này là khoảng trống vô định , chỉ biết nghe và hỏi những kí ức không tồn tại trong đầu.



“Ừ.” – Vân Yến Nhi híp mắt cười.



“Người đó là ai vậy ? Sao lại nhìn tôi chằm chằm như thế , thực đáng sợ.” – Du Huân Huân nhíu mày nhìn người đàn ông xa lạ , từ nãy đến giừo hắn luôn nhìn nàng , khiến nàng vừa khó chịu vừa sợ.



Ngô phu nhân đưa mắt nhìn con trai , bà thở dài “Đó là Ngô Vũ Thần là con trai ta và là chồng của con đó.”



“Chồng sao ?”



“Hai người đã kết hôn gần ba năm rồi đấy. Còn người đang ngồi kế ông lão kia là ba và ông nội của Vũ Thần , kia là anh trai Ngô Thiên Bảo – chồng của chị con , cuối cùng là em trai Ngô Chấn Nam.” – Bà đưa tay chỉ từng người một , giải thích cho nàng biết.



Du Huân Huân gật gật , nhoẻn miệng cười “Con nhớ rồi…Nhưng….Ba mẹ con đâu ?”



Câu hỏi của nàng khiến mọi người chết lặng , không biết phải trả lời như thế nào , không gian trở nên nặng trĩu , Du Ái My định lên tiếng thì hắn đã nói trước “Mất rồi , đã nhiều năn trước.”



“Ồ…Nhưng mà , anh là chồng tôi thật sao ?” – Nàng chỉ thất vọng một chút rồi nghi ngờ hỏi hắn.



Ngô Vũ Thần gượng cười , đau lòng ôm lấy nàng “Ừ , anh là chồng của em , là người em rất yêu.”



“Nhưng tôi không nhớ !”



“Em không cần phải nhớ tất cả , chỉ cần em nhớ người yêu em nhất chỉ có anh !” Hắn ôm nhẹ nàng vào lòng , dù đau đến mấy cũng cố gắng điềm tĩnh , người phụ nữ hắn yêu suốt ba năm qua , ngay cả một chút kí ức nhỏ về hắn cũng không còn….



Du Huân Huân tuy trong lòng có cảm giác xa lạ nhưng cũng có cảm giác quen thuộc , nàng gục đầu vào lòng hắn , nhẹ nhàng nói “Vâng.” Rồi thiếp đi…



Hắt đặt nàng xuống giường , hôn lên vầng trán rộng , nỗi thống khổ này chỉ mìn hắn thấu hiểu. Mọi người xung quanh lần lượt ra ngoài , họ đều biết lúc này người đau khổ nhất chính là hắn….



– — –



Du Huân Huân ngủ từ sáng hômnay cho đến sáng ngày mai , bác sĩ nói đây là tác dụng phụ của thuốc nên không sao , mọi người theo kế hoạch đã đến hiện trường tìm những dấu vết như tro cốt của vợ chồng Du tổng và hỏa tán Du lão rồi đem tro cốt lên máy bay đưa về Bắc Kinh , Ngô Vũ Thần thì ở lại cùng nàng. Du Huân Huân khẽ mở mắt , đầu nàng chợt đau nhức , đôi mắt to tròn nhìn xung quanh , căn phòng lúc này không một bóng người , nàng buồn bã đặt chân xuống đất , mở cửa bước ra ngoài , nàng đói rồi. Trong lòng chợt dâng lên cảm giác cô đơn đến đáng sợ .



Du Huân Huân bứơc dọc theo hành lang dài của bệnh viện , được một lúc nàng thẫn thờ nhìn xung quanh , hình như nàng đã bị lạc . Du Huân Huân thở dài , đứng lạc lõng giừa hành lang , đôi mắt dâng lên một lớp nuớc trong veo , nơi đây quá xa lạ với một người không còn trí nhớ , nàng tự hỏi những người ngày hôm qua hiệnđang ở đâu , tại sao lại để nàng một mình ? “Hic….” – Tiếng nấc nhẹ chợt vang lên , đôi chân lại tiếp tục bước , đột nhiên từ phía sau , một cánh tay nắm lấy cổ tay nàng , kéo cơ thể nhỏ bé vào lòng, tấm lưng mảnh khảnh dính sát với lồng ngực vạm vỡ , chưa kịp lên tiếng , thanh âm trầm thấp đã vang lên “Em đi đâu vậy , có biết là anh tìm em lâu lắm không ?”



Du Huân Huân ngứoc mắt nhìn , trên khuôn mặt trắng mịn vẫn còn lớp nước lạnh lẽo , hắn giật mình hỏi “Em đau ở đâu sao ? Sao lại khóc ?”



Du Huân Huân dựa đầu vào lòng hắn , lí nhí trả lời “Em đói nên đi mua chút đồ ăn , vừa nãy tỉnh dậy không thấy ai hết , sợ mọi người sẽ bỏ rơi em.”



Hắn thở phào nhẹ nhõm , còn tưởng nàng xảy ra chuyện gì , Ngô Vũ Thần xoa đầu nàng , cưng chiều cất tiếng “Anh đi mua đồ ăn sáng cho em , còn mọi người thì về Bắc Kinh rồi.”



“Bắc Kinh ?!”



“Ừ , họ về trứoc vì có chuyện.” Khóe miệng Ngô Vũ Thần giương lên , đưa tay lau khô khóe mắt nàng , bế bổng cơ thể nhỏ nhắn lên. Du Huân Huân hốt hoảng hét lên”Anh làm gì vậy ?”



“Đưa em về phòng !”



“Em tự đi được.” – Nàng vùng vẫy , hắn mỉm cười “Ngoan một chút , em vẫn chưa khỏe , để anh bế đi.”



Du Huân Huân nghe lời im lặng để hắn bế đi , trong lòng chợt có chút vui. Ngô Vũ Thần yêu thương nhìn nàng “Sẽ không ai bỏ rơi em , vì vậy đừng sợ.



Khóe miệng nàng giưong lên ,hai bên gò má ừng hồng , ôm lấy cổ hắn “Vâng !”