Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh

Yêu Em Hơn Cả Sinh Mệnh - Chương 22




Du Huân Huân bị nụ hôn của Ngô Vũ Thần làm cho mê mệt , cả người bủn rủn , hắn cười xấu xa “Anh hỏi lại lần nữa , có phải em mặc chiếc váy này là vì anh ?”



Du Huân Huân xấu hổ , gật nhẹ đầu , cúi gằm mặt xuống , thực là mất mặt , hắn lại hỏi tiếp “Ai dạy em ?”



“Là chị Ái My !”



“Em mặc vậy để làm gì ?” – Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , hắn muốn thử xem nàng sẽ trả lời như thế nào , theo hắn đoán , một là nàng sẽ xấu hổ không trả lời , hai là nàng sẽ khóc. Vì Du Huân Huân lúc này không tinh nghịch và có chút mạnh mẽ như trước mà nhút nhát và đáng yêu.



Nàng ngập ngừng , tuy bị hỏi vậy rất xấu hổ nhưng mục đích chính của nàng là quyến rũ hắn , Du Huân Huân hít mạnh một hơi để có dũng khí rồi hùng hồ tuyẻn bố “Anh nhìn mà không biết sao ? Là em đang quyến rũ anh !”



Hắn như muốn ngã ngửa , cái tính cách mạnh mẽ , không sợ trời không sợ đất của nàng vẫn còn sao ?? Ngô Vũ Thần nhẹ nhàng lên tiếng “Em định làm gì để quyến rũ anh ?”



Phải rồi , cái này thì nàng không nghe Du Ái My nói , chỉ biết mặc chiếc váy này thôi….mày đẹp khẽ nhíu lại…nhìn nàng ngẩn ngơ suy nghĩ , Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , đưa tay bế nàng , đặt lên giường.



Du Huân Huân giật mình , chưa kịp lên tiếng thì hắn đã nói trước “Để anh dạy em , nhưng…chỉ được làm việc này với anh thôi.” Dứt lời , một bàn tay chui vào áo nàng , xoa nắn nơi đẫy đà tròn trịa , Du Huân Huân run nhẹ “Anh….rõ ràng không nghiêm túc !”



“Có sao ?” – Hắn vui vẻ xoa nắn , giày xéo nụ hoa anh đào , khẽ cất tiếng “Sau này , nếu chỉ có hai chúng ta thì em không cần phải mặc bra , như vậy sẽ tiện hơn !”



“Ưm…”



Bàn tay còn lại , di chuyển từ từ xuống dưới , chạm vào nơi mẫn cảm nhất của nàng , Du Huân Huân giật nảy người , chặn tay hắn lại “Không được…”



“Chẳng phải em nói muốn sinh con cho anh sao ? Vậy thì phải “yêu thương” trước đã.” Vừa nói , ngón tay hắn vừa len vào quần lót của nàng , chơi đùa tiểu hạch phía dưới , càng khiến cơ thể nàng thêm nóng bừng…



“Đây…đây chẳng phải là anh có lợi sao ?”



Hắn nhíu mày , cầm tay nàng đặt lên hạ thân mình , lưu manh nói “Cũng đúng , vậy em giúp anh thỏa mãn đi.”



Khi chạm vào hạ thân nóng bỏng của hắn, Du Huân Huân bất chợt sợ hãi , muốn rút tay nhưng lại không được , càng bị hắn nắm chặt hơn , thanh âm trầm thấp khẽ vang “Dùng tay…!”



Nàng nhìn đôi đồng tử màu xanh sâu thẳm , mê hoặc người khác của hắn , đưa tay cởi khóa quần , cự vật rắn chắc to lớn lộ ra , càng làm sợ hãi thêm , nhưng đến nước này sao có thể rút lui , bàn tay nhỏ nhắn run rẩy nắm lấy , nhẹ nhàng di chuyển , khóe môi Ngô Vũ Thần giương lên , dùng tay xé toạc chiếc váy ngủ khiêu gợi khỏi thân thể kiều diễm , giật đứt cả chiếc bra đáng thương , làn môi mềm mại đặt lên ngực nàng , thong thả liếm mút , nhẹ nhàng cắn quả nhỏ xinh đẹp.



Du Huân Huân thở dốc , từ đôi môi đỏ tươi phát ra những tiếng rên rĩ dục cảm , bàn tay nàng cũng đang di chyển trên vật nam tính của hắn , Ngô Vũ Thần buông nơi đẫy đà của nàng ra , ngón tay tiến thẳng vào nơi u cốc ngọt ngào .



“A !!!?” – Du Huân Huân thét lên , bàn tay đang di chuyển cũng dừng lại vì hành động của hắn , Ngô Vũ Thần ghé sát tai nàng , khẽ cắn vành tai xinh đẹp , giọng nói trở nên khàn đục vì dục vọng trong tâm “Đừng dừng lại !”



“Ưm…vâng…” – Du Huân Huân nghe lời , tiếp tục cầm nắm cự vật của hắn , Ngô Vũ Thần hài lòng , ngón tay liên tục di chuyển bên trong vùng đất thần bí.



“Vũ Thần…em…em…Ưm….” – Du Huân Huân thở dốc , cùng lúc một chất dịch lỏng chảy ra thấm ướt những ngón tay thon dài , Ngô Vũ Thần cười tươi , cưng chiều hôn lên trán nàng “Em có chấp nhận anh ?””



Khuôn mặt nhỏ xinh đỏ ửng vì xấu hổ , gật nhẹ một cái thay cho câu trả lời của nàng , bàn tay to rộng bao phủ lấy tay nàng rời khỏi vật nam tính , thanh âm khàn khàn “Tách chân ra một chút , thả lỏng người…”



Ngô Vũ Thần từ từ nhướn người , đặt hạ thân của mình chạm vào nơi u cốc , tưng chút một tiến vào …



“Á….ưm…” – Khi cự vật to lớn kia đã được nơi mẫn cảm của nàng bao phủ , hắn bắt đầu di chuyển , tốc độ không quá khẩn trương , Ngô Vũ Thần vô thức ôm lấy cơ thể hắn , phun ra làn sương trắng , khoái cảm trong lòng tăng cao , hắn hôn sâu môi nàng , cất tiếng hỏi “Có thoải mái không ?”



“Rất…thoải mái…ư…mmm…”



Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , dừng lại một chút , hôn lên bàn tay nhỏ xinh đầy những miếng dán , yêu thương nói “Em có biết anh rất yêu em ?”



“Em…em biết.” – Du Huân Huân thở phì phò dưới thân hắn , cố gắng trả lời …..



Hắn rất hài lòng với câu trả lời của nàng , hạ thân tiếp tục di chuyển , bàn tay nhỏ nhắn siết chặt tấm gra giường , mồ hôi thấm đầy cơ thể kiều diễm , mái tóc đen huyền xõa trên giường , ánh mắt sắc bén của Ngô Vũ Thần liên tục chuyển động , người phụ nữ này sao lại quyến rũ như thế ?



Mặc dù nàng đang ngập chìm trong khoái cảm nhưng vẫn không chịu được cơn đau đang truyền khắp người , nàng cố gắng cất tiếng cầu xin “Vũ Thần….”



Ngô Vũ Thần mỉm cười ôn nhu nhìn nàng “Chuyện gì ?”



“Anh…anh….mau kết thúc đi….em…em…..không chịu được…nữa…”





“Không cần phải gấp.” – Ngô Vũ Thần sốc đôi chân thon dài của nàng lên đến khuỷu tay rắn chắc , lực đẩy cũng không nhẹ đi , nhịp nhàng ra vào , càng khiến cơ thể mảnh mai yếu ớt của nàng muốn tan chảy , khuôn mặt Du Huân Huân trở nên trắng bệt , khóe mắt dâng lên một làn nước trong veo , cất tiếng “Ông xã….em…rất đau…hic….”



Hắn cúi đầu , cưng chiều liếm giọt nước vừa chảy xuống trên khuôn mặt xinh đẹp , rồi hôn lên môi nàng “Vậy anh sẽ nhẹ nhàng….”



“Ưm…không thích…..” – Nàng lắc mạnh đầu làm làn rối bời , xõa quanh giường , bộ dạng này khiến người ta thực muốn nuốt trọn.



“Chẳng phải em muốn sinh con cho anh sao ?”



“Nhưng đây chẳng phải là anh đang ức hiếp em ?” – Nàng gằn giọng , trách hắn.



Ngô Vũ Thần bật cười , từ mái tóc màu nâu rơi xuống từng giọt mồ hôi , cơ thể cường tráng bao phủ lấy nàng “Nói nhảm , là anh có lòng tốt giúp em thỏa mãn !”



Du Huân Huân trừng mắt lườm hắn , dùng tay đánh vào lồng ngực vạm vỡ , sao hắn lại có thể lưu manh như thế ?



Nhận ra khuôn mặt nàng càng lúc càng trắng bệt và hắn cũng đang thở dốc , Ngô Vũ Thần mới gia tăng tốc độ , ôm lấy nàng đạt tới cao trào hạnh phúc….



Hết lần này đến lần khác , hết tư thế này đến tư thế kia , cả hai cơ thể như dính sát với nhau , đem tất cả yêu thương hòa nhập làm một….



****



Sáng sớm hôm sau , Du Huân Huân mệt mỏi tỉnh dậy , đêm qua nàng ngủ rất ngon , không giống như mọi khi luôn có cảm giác giật mình giữa đêm. Đôi mắt to tròn nhìn lên khuôn mặt đang nằm kế bên , bây giờ nàng mới phát hiện , hắn thật sự rất đẹp trai , khuôn mặt góc cạnh rõ ràng , Du Huân Huân mím môi khẽ cười , lí nhí nói thầm “Ông xã , anh thật đẹp trai !” nàng đưa tay lên chạm nhẹ môi hắn , người ta thường nói những người môi mỏng rất đa tình , nàng tự hỏi hắn có đa tình không ,bất chợt , Ngô Vũ Thần trở người đè lên người nàng , đôi đồng tử màu lam đăm đăm nhìn nàng , bàn tay to rộng thì giữ chặt bàn tay nhỏ nhắn , xấu xa lên tiếng “Em vừa làm gì ?”



Du Huân Huân hốt hoảng không thôi , ấp úng lên tiếng “Em…không có làm hết.



“Anh không nghĩ vậy !”



“Anh dậy từ bao giờ ?”



“Từ rất sớm !”



Du Huân Huân trừng mắt nhìn hắn , vậy là hắn đã nghe những nàng nói , Du Huân Huân đưa tay đánh hắn “Anh xấu xa !”



“Hử ? Xấu xa…nhưng anh vẫn rất đẹp trai.” – Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , cất tiếng châm chọc.



“Anh đáng ghét ! Mau tránh ra.” – Khuôn mặt nàng chợt đỏ ửng , tức giận lên tiếng , còn dám nhắc lại lời nói của nàng…



Ngô Vũ Thần bật cười ha hả , nằm xuống trên cơ thể nhỏ nhắn , “Không tránh.”



“Anh nặng quá đi…Ông xã…!” Nàng nhíu mày , hắn như thế mà đè lên người nàng sao ??? Làm sao nàng có thể thở ?



“Không !” Ngô Vũ Thần lắc đầu , hai tay đặt lên eo nàng , Du Huân Huân giật mình “Oái…đừng mà…hahaahh…nhột lắm đó !”



Hắn hôn lên môi nàng , thật sâu và nồng nàn , nhìn nàng bằng cặp mắt yêu thương “Anh yêu em , Huân Huân !”



Du Huân Huân đỏ mặt , khóe môi giương lên , nhướn đầu chạm nhẹ lên môi hắn “Em cũng yêu anh !”



Ngô Vũ Thần bật cười , ôm lấy cơ thể nàng . Du Huân Huân đánh nhẹ lưng hắn “Vũ Thần , nặng quá , anh nặng quá đi !”



“Muốn anh xuống ?”



“Ừ !”



“Vậy em lên đi , chúng ta đổi vị trí !” Ngô Vũ Thần nhìn nàng xấu xa , bàn tay đặt lên eo của nàng , hắn trở người , nhấc cơ thể nhỏ bé nằm lên người mình , tiện tay kéo tấm chăn trùm lên người nàng.



“Á…anh làm gì vậy ? haha….nhột quá…Vũ Thần à !” Du Huân Huân hốt hoảng hét lên , cười đến ra nước mắt , thực nhột chết nàng mà , vừa đêm qua đã làm rồi , mới sáng sớm lại muốn nữa sao ??? Ngô Vũ Thần quả thực là người đàn ông luôn tràn đầy sinh lực…



***




Tận buổi trưa hắn mới đi làm , Du Huân Huân ở nhà cùng Vân Yến Nhi , nàng cũng rất cố gắng học nấu ăn. Nhờ sự giúp đỡ của đầu bếp Trương nên nàng cũng nấu tốt vài món đơn giản.



“Thiếu phu nhân , cô làm tốt hơn rồi.” – Đầu bếp Trương nhìn đĩa bánh crep của nàng , tuy hình dạng không được đẹp mẳt nhưng cũng tốt hơn những lần đầu. Du Huân Huân đứng nhìn chăm chú đĩa bánh do mình làm , vẫn không được. “Không được , cháu phải làm lại !”



Nàng cầm đĩa bánh crep để qua một bên , đưa tay lấy trứng gà trong tủ lạnh , chỉ là một món đơn giản mà nàng phải làm hơn năm lần quả thật rất bực mình. Vân Yến Nhi nhìn nàng cau có như vậy , liền cất tiếng “Tiểu Huân , nếu cậu dùng tất cả yêu thương của mình vào món ăn sẽ rất dễ nấu.”



“Hửm ? Thật sao ?” – Du Huân Huân tròn mắt nhìn .



“Ừ.”



“Thiếu phu nhân , hết bột mì rồi ạ.” – Đầu bếp Trương chợt lên tiếng , nàng nhíu mày , thở dài một cái “Vậy để cháu ra ngoài mua.”



“Không được đâu phu nhân !”



“Tại sao ?”



“Thiếu gia không cho cô ra ngoài đâu ạ.”



Du Huân Huân cau mày , tại sao lại không cho nàng ra ngoài chứ ?



“Tiểu Huân à , để mình đi mua giúp cậu !” – Vân Yến Nhi kéo tay nàng , Ngô Vũ Thần không cho Du Huân Huân ra ngoài cũng có lý do , hắn chỉ sợ nàng gặp nguy hiểm.



Du Huân Huân trầm mặc một hồi rồi lắc đầu “Không thích , mình muốn đi mua , còn phải mua chút đồ nữa.”



“Nhưng mà…”



Nàng thở dài , sao ai cũng lo lắng khi nàng muốn ra ngoài vậy chứ ? Trong tâm Du Huân Huân không ngừng thắc mắc , nàng đành lấy điện thoại ra , gọi cho Ngô Vũ Thần.



— —–



Ngô Vũ Thần đang ngồi phê duyệt đống tài liệu điện thoại liền reo , ánh mắt vẫn chăm chú vào đống giấy tờ , hắn đưa tay bắt điện thoại “A lô , tôi nghe !”



“Vũ Thần , là em , anh không lưu số em sao ?”



Nghe thấy giọng nói của vợ mình , hắn liền dừng lại , khuôn mặt dịu dàng hẳn lên , cưng chiều trả lời “Tại anh đang làm việc nên không để ý , có chuyện gì sao ?”



“Vũ Thần , em muốn ra ngoài mua chút đồ.”




Nghe câu trả lời của nàng , sắc mặt hắn phút chốc thay đổi “Không được.”



“Tại sao ? Tại sao anh không cho em ra ngoài ? Em muốn ra ngoài.”



“Huân Huân , em muốn mua gì cứ sai người đi mua là được.”



“Không thích !”



“Huân Huân….”



“Không phải em đi chơi , em đi mua đồ để nấu bữa tối cho anh.”



Hắn hơi bất ngờ vì câu nói của nàng , Du Huân Huân vốn dĩ rất cứng đầu , không còn cách nào khác hắn đành phải đồng ý. “Được rồi , tùy em.”



“Hih….cảm ơn anh.”



“Nhớ về sớm.”



“Vâng.” Nói xong nàng liền cúp máy , Ngô Vũ Thần trở về trạng thái lạnh lùng , cầm điện thoại bấm dãy số dài , thanh âm trầm thấp vang lên “Phái một đám người đi theo bảo vệ thiếu phu nhân , nhưng…đừng để cô ấy biết.” – Dứt lời , hắn cúp máy , quăng chiếc điện thoại lên bàn , cho nàng ra khỏi nhà không khác gì tạo cơ hội cho kẻ đó ra tay….




— ——-



“Aiz….Huân Huân à , câu mua nhiều thật đó.” – Vân Yến Nhi vừa đi vừa phàn nàn , trên tay xách rất nhiều túi thức ăn.



“Mình cần rất nhiều , lỡ làm hư thì làm lại !” – Du Huân Huân cất tiếng trả lời , nàng cũng xách nhiều thức ăn , cố gắng đi ra khỏi siêu thị.



“Cậu vì anh ấy mà chịu khó vậy sao ? Nhớ lúc trước , có chết cậu cũng không vào bếp.”



“Hử ? Thật sao ?”



“Ừ , xem ra cậu yêu người ta rồi.”



“Này , cậu thật là…. !” – Khuôn mặt nàng phút chốc đỏ ửng , ra đến bên đường , Vân Yến Nhi cùng Du Huân Huân đứng tìm kiếm xe của mình…



Từ bên đường , một bóng người cao lớn đã đứng chờ rất lâu , ánh mắt luôn hướng về phía nàng “Lão đại , cô ta đã xuất hiện”



“Ra tay !” – Nhận được lệnh , gã đó liền bước ra , cùng lúc một chiếc xe hơi nhiều chỗ dừng trước mặt Du Huân Huân và Vân Yến Nhi. Nàng giật mình , chưa kịp phản ứng từ trong xe , nhảy xuống rất nhiều người , đưa tay giữ chặt lấy cơ thể nàng kéo lên xe.



“Á….buông tôi ra , các người làm gì vậy ?” – Du Huân Huân sợ hãi hét lên , cố gắng vùng vẫy , nhưng lại bị bọn chúng đánh sau gáy mà ngất đi , Vân Yến Nhi xông tới nắm lấy tay một người trong đám đó , ra sức kéo “Thả cậu ấy ra ?!!??”



“Hừ , con khốn , biến đi….” – Hắn hất văng cô ra khiến Vân Yến Nhi ngã xuống đất bất tỉnh , đám vệ sĩ vội chảy nhanh đến thì bọn chúng đã lên xe bỏ đi.



“Đưa cô ấy đến bệnh viện.” – Một người vệ sĩ cất tiếng , rồi vào xe đuổi theo.



“Anh à , có người đang đuổi theo chúng ta.” – Tên bắt cóc ngồi trên xe , lên tiếng.



“Hừ…cắt đuôi chúng đi !”



“Vâng….” Hắn nhấn ga , phóng rất nhanh….



——



*Rầm….. Ngô Vũ Thần hung hăng đạp mạnh cánh cửa gỗ , khiến nó rơi xuống sàn , cả người như phát ra sát khí ngùn ngụt , cặp mắt màu xanh liếc nhìn đám vệ sĩ thất bại trở về , âm thanh lẽo rít lên “Bọn vô dụng , còn dám vác mặt về đây ?”



Một người trong đám vệ sĩ vừa run rẩy vừa trả lời “Thưa….thưa….chủ nhân….chúng tôi…thành thật xin lỗi , đáng lẽ đã gần đuổi kịp nhưng…lại có một chiếc xe lao ra chặn ngang…cho nê…cho nê…n…”



*Bốp…rầm…. – Chưa kịp nói hết câu , tên vệ sĩ đã bị hắn đấm mạnh vào mặt , ngã xuống đất , Ngô Vũ Thần đưa tay nắm cổ áo tên khác , tức giận nói “Khốn khiếp…chẳng phải tôi đã nói là phải bảo vệ cô ấy rồi sao ?” , đột nhiên hắn hét ầm lên , giật mạnh cổ áo tên vệ sĩ “Các người còn sống để làm gì ????”



“Vũ Thần , dừng lại , em mau bình tĩnh đi ! Đừng trút giận lên họ.” – Ngô Thiên Bảo vội giữ tay hắn , cố gắng khuyên can.



Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười hời hợt “Bình tĩnh ? Anh nói em phải bình tĩnh thế nào đây ? NẾU NGƯỜI BỊ BẮT LÀ DU ÁI MY ANH CÓ BÌNH TĨNH ĐƯỢC KHÔNG ?”



“Vũ Thần ?”



“NÓI ĐI ?!!”



Giọng hét của hắn khiến anh giật mình , phải , nếu là anh , anh cũng không thể bình tĩnh được , nhưng bây giờ anh phải làm sao ? Người cũng đã bị bắt , cách duy nhất là phải tìm ? Đúng , phải tìm Du Huân Huân “Chiếc vòng , chiếc vòng cổ của Huân Huân , không phải em có cái chế độ GPS trên mặt dây sao ?”



Ngô Vũ Thần tuyệt vọng ngồi phịch xuống sàn “Vô ích thôi , em chưa nói với cô ấy về việc đó , nếu Huân Huân không chạm tay vào thì không thể tìm ra.”



“Không sao , chiếc vòng đó là do anh làm theo bản thiết kế của em nhưng anh có cài thêm con chíp vào đó , dù không có dấu vân tay cũng có thể xác định được chỉ cần chiếc vòng đó còn nguyên vẹn.”



Ngô Vũ Thần bất ngờ , hắn đứng bật dậy , trong lòng vô cùng vui mừng , Ngô Thiên Bảo lên tiếng “Đi thôi !”



Hắn gật đầu , lập tức chạy đi….trong lòng luôn gọi tên nàng “Chờ anh…Huân Huân…!”