Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 31: Thương trọng nan dũ




Phương Tử Vũ nằm trên giường mơ mơ màng màng, cảm thấy có người nâng nhẹ đầu lên, tiếp đó một vật lạnh lẽo chạm vào bờ môi của nó, rồi một dòng nước ấm từ cổ họng chảy thẳng xuống bụng.

Khẽ rên lên một tiếng thoải mái, Phương Tử Vũ hé mở hai mắt, đập vào mắt nó đầu tiên là hình ảnh một thiếu nữ chừng khoảng mười bảy, mười tám tuổi, mái tóc dài được buộc gọn gàng ở sau lưng, làn da láng bóng mịn màng, một đôi mắt to đẹp tuyệt trần đang nhìn bản thân, một thân trang phục màu trắng phối hợp với dung mạo của nàng càng làm cho người ta cảm thấy rung động.

Thấy Phương Tử Vũ đã tỉnh lại, cô gái vội vàng đặt đầu nó xuống, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài cửa. Rất nhanh lại chạy trở lại, ngồi xuống bên mép giường nhỏ nhẹ nói:"Sư phụ của muội không có ở trong phòng, Phương sư huynh huynh đừng loạn động, sư phụ nói khi huynh mới tỉnh lại không thể loạn động, để tránh thương tổn đến kinh mạch một lần nữa."

Phương Tử Vũ hơi dùng lực, cảm giác toàn thân đau đớn xương cốt như muốn vỡ vụn, lập tức không dám tiếp tục loạn động, yếu ớt hỏi:"Ngươi là ai? Ta đang ở đâu?"

Cô gái đáp:"Muội là Kim Mê, nơi này là Ngọc Tiên đường."

"Kim Mê?" Phương Tử Vũ khẽ hỏi.

Cô gái khẽ cười nói:"Huynh nhất định là đã nghe qua cái tên này, vào ngày đầu tiên huynh trở về, chỉ có điều đó không phải là muội, nàng ta là đệ tử của Bách Nan sư bá, cùng muội đồng họ đồng âm nhưng tên khác nhau. Nàng ta gọi là Kim Mê, chữ"Mê" trong mê đắm. Muội cũng tên là Kim Mê, nhưng chữ"Mê" trong mê hoặc."

Đối với cái tên của cô gái, Phương Tử Vũ chẳng hề cảm thấy hứng thú, hỏi:"Ta tại sao lại ở nơi này?"

Thấy Phương Tử Vũ đối với cái tên của nàng không quá để ý, Kim Mê bất giác lộ ra thần sắc thất vọng, lập tức khôi phục lại bình thường, cười nói:"Là sư phụ muội mang huynh đến đây, người nói…."

"Sư phụ của ngươi là ai?"

Đối với thái độ hờ hững của Phương Tử Vũ, Kim Mê cũng không để ý, đáp:"Sư phụ muội đạo hào Bách Độ." truyện được lấy tại Truyện Full

Phương Tử Vũ khẽ gật đầu nói:"Nguyên lai là Bách Độ sư thúc, người không ở Ngọc Tiên đường sao?"

Kim Mê lắc đầu nói:"Muội cũng không biết sư phụ đã đi đâu rồi, sư phụ nói nếu huynh tỉnh lại thì lập tức phải báo cho người biết, nhưng muội tìm không được người." Nói xong, trên mặt lộ ra tủi thân bộ dạng.

Phương Tử Vũ lại hỏi:"Ngươi sao lại ở chỗ này?"

"Là sư phụ để muội chăm sóc cho huynh, người…"

"Ta hôn mê được bao lâu rồi?"

Kim Mê dường như tính cách rất tốt, đối với Phương Tử Vũ liên tục ngắt lời nàng cũng không thèm để ý, vẫn nhỏ nhẹ trả lời:"Huynh hôn mê đã được sáu ngày năm đêm rồi."

"Sáu ngày?" Phương Tử Vũ nhíu mày nói:"Vậy lão già mắc dịch kia đâu?"

Kim Mê ngơ ngác nói:"Lão già mắc dịch?"

"Sư thúc tổ."

Kim Mê như chợt hiểu, đáp:"Nghe nói sư thúc tổ ngày đó sau khi cùng huynh đấu pháp tu vi đột nhiên đề thăng đến Đại Thừa kỳ cảnh giới, nhất thời khống chế không được bản thân phá hủy đi Ngọc Võ đường sau đó liền đến hậu sơn bế quan rồi."

"Ra vẻ ta đây." Phương Tử Vũ trong lòng cười lạnh, nhưng cũng không vạch trần. Lại hỏi tiếp:"Còn đám lão già kia có nói thêm gì nữa không?" Vấn đề này mới là cái nó quan tâm nhất, nó chỉ nhớ lúc đó trong cơ thể nó bạo phát một cỗ lực lượng vô cùng cường đại, sau đó liền mất đi tri giác, không biết đám người chưởng môn có thừa dịp nó hôn mê mà kiểm tra cơ thể nó không, nếu ma công bị phát hiện… Phương Tử Vũ thật sự không dám tưởng tượng, cắn răng chịu đau âm thầm cưỡng ép vận hành chân khí một vòng, may mắn, bốn cỗ chân khí trong cơ thể mặc dù yếu ớt không thể nhìn thấy nhưng vẫn tồn tại, điều này chứng mình công lực của nó cho đến bây giờ vẫn chưa bị phế bỏ.

"Lão già?" Kim Mê giật mình nói:"Hóa ra tin đồn bên ngoài đều là sự thật, cũng chỉ có huynh mới dám gọi chưởng môn và các sư bá sư thúc là lão già này nọ."

"Bên ngoài?" Phương Tử Vũ hờ hững nói:"Bên ngoài đồn cái gì?"

Kim Mê cười nói:"Bên ngoài có rất nhiều tin đồn liên quan đến huynh nha, có người nói huynh cuồng vọng tự đại, trong mắt không có tôn trưởng còn dám khiêu chiến Độ Kiếp kỳ cao thủ. Cũng có người nói huynh đỉnh thiên lập địa, không sợ cường quyền. Còn có người nói huynh…." Kim Mê mặc dù nói không rõ ràng nhưng Phương Tử Vũ cũng là người thông minh, từ trong những lời nó đó đã hiểu sự việc đã diễn ra, nguyên lai đám người chưởng môn muốn che dấu đi chân tướng sự thật. Vì sao chưởng môn bọn họ không cảm thấy kỳ quái khi Phương Tử Vũ có thể phát ra loại lượng lượng như vậy? Suy nghĩ trong chốc lát, Phương Tử Vũ đoán rằng là Từ Ngạo Thiên đã đem chuyện nó có tiên khí báo cho chưởng môn biết, nghĩ đến điểm này Phương Tử Vũ trong lòng cười khổ, nó vốn không muốn để cho đám người Ngọc Hư cung biết được nó có tiên khí, chỉ có điều tạo hóa trêu người, vụ việc tiên khí rốt cuộc vẫn bị người ta biết được.

Song từ trong lời nói của Kim Mê có thể nhìn ra được nàng ta không biết gì về chuyện tiên khí, đem kết quả đó gộp hết cho lão đạo sĩ đột nhiên đề thăng lên Đại Thừa kỳ cảnh giới. Bởi vậy có thể thấy được chưởng môn bọn họ cũng không muốn để cho người ngoài biết về tiên khí. Bây giờ Phương Tử Vũ có thể khẳng định chưởng môn bọn họ chưa hề điều tra qua thân thể của nó, nếu không lấy biểu hiện ghét ác như kẻ thù của đám danh môn chính phái bọn họ thì tuyệt đối sẽ không để cho nó thoải mái như bây giờ. Khả năng lớn nhất chính là Từ Ngạo Thiên lúc đó nó ra vụ việc tiên khí, chưởng môn bọn họ mới có thể buông tha cho chính mình. Sau khi thông suốt đầu đuôi Phương Tử Vũ trong lòng không khỏi cười lạnh:"Một đám ngụy quân tử."

Nói đến khô cả miệng, Kim Mê cũng không biết rằng Phương Tử Vũ ánh mắt nhìn mình không chớp, lúc này trong đầu lại đang nghĩ đến những việc khác, còn cho rằng chuyện bản thân đang nói có sức hấp dẫn đối với nó, giảng giải càng thêm kỹ càng.

"…Tóm lại, tu chân giới bây giờ có rất nhiều người đã biết đến tên tuổi của huynh, cũng có rất nhiều người cho rằng huynh điên cuồng….."

Kim Mê đang hưng phấn giảng giải, đến đoạn mà nàng cho là cao trào thì Phương Tử Vũ đột nhiên ngắt lời nàng, hờ hững nói:"Ta muốn yên tĩnh một chút."

Như bị một chậu nước lạnh dội vào, Kim Mê ngơ ngác đứng đó, mãi một lúc sau mới đáp:"Phương sư huynh, huynh mệt mỏi rồi sao? Vậy muội không quấy rầy huynh nữa, huynh nghỉ ngơi đi, khi nào sư phụ trở về muội sẽ báo cho người biết."

Đi đến cửa phòng kéo cánh cử, Kim Mê quay đầu lại nhìn Phương Tử Vũ một cái, khẽ nói:"Muội ở ngay phụ cận, sư huynh có việc gì cứ gọi muội." Dứt lời nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng, trong giọng nói lộ ra một tia mất mát.

Đợi Kim Mê đi rồi Phương Tử Vũ mới tĩnh tâm đánh giá hoàn cảnh xung quanh, căn phòng này so với nơi nó ở thì không khác biệt lắm. Xếp đặt thật đơn giản, một cái bàn, hai cái ghế, một cái tủ quần áo và một cái giường gỗ mà nó đang nằm, chỉ có như vậy thôi. Chỉ có điều, chủ nhân của căn phòng này dường như thích sạch sẽ, đem bốn bức tường trong phòng quét dọn sạch sữ không nhiễm một hạt bụi, không bừa bãi giống như gian phòng của nó. Nằm ở trên giường còn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, dường như là mùi thơm cơ thể của nữ nhân, phòng này rất có khả năng là nơi ở của Kim Mê, còn tại sao nó lại ở nơi này, Phương Tử Vũ thật sự không biết. Vừa nghĩ đến Ngọc Tiên đường toàn là nữ đệ tử, mà bản thân mình lúc này lại được an bài tĩnh dưỡng trong căn phòng của một nữ nhân, trong lòng Phương Tử Vũ bất giác cười khổ.

Phương Tử Vũ đem Kim Mê đuổi đi là muốn có thể tĩnh tâm hồi phục công lực, nó lúc này vẫn không dám khẳng định chắc chắn chưởng môn bọn họ biết được trong cơ thể nó ẩn chứa ma công hay không, vạn nhất nó đoán sai vậy thì hỏng rồi. Bây giờ nó chỉ muốn nhanh chóng hồi phục lại công lực, có thể khôi phục thêm một phần chân khí sẽ tăng thêm được một phần vốn bảo mệnh.

Mở rộng nội thị quan sát cơ thể một lượt, Phương Tử Vũ phát hiện trong cơ thể có rất nhiều đoạn kinh mạch bị bế tắc, không khỏi lắc đầu thở dài. Kinh mạch bế tắc chỉ là chuyện nhỏ, đả thông liền khôi phục trở lại. Vấn đề bây giờ là có rất nhiều đoạn kinh mạch bị thương tổn, muốn tu phụ hoàn toàn cần phải có một khoảng thời gian rất dài. Phương Tử Vũ mắng to:"Lão đầu mắc dịch, tên điên đáng chết." Chửi thì vẫn chửi mà khôi phục công lực thì vẫn là nhiệm vụ hàng đầu. Chửi một trận xả đi chút tức giận trong lòng, Phương Tử Vũ điều động chân khí yếu ớt trong đan điền bắt đầu đả thông kinh mạch bế tắc.

Phương Tử Vũ biết muốn đả thông kinh mạch kỳ thật cũng là một cái quá trình nguy hiểm, dùng lực nhỏ thì không có tác dụng, dùng lực lớn chẳng những gia tăng thương thế mà còn có khả năng thương tổn đến kinh mạch, đến lúc đó quả thật là mất nhiều hơn được.

Điều động chân khí còn lại của Cửu thiên huyền tâm đạo pháp, đem nó ngưng tụ lại thành một tia chầm chậm đi đến nơi bế tắc. Một trận đau đớn như bị đâm vào tim, Phương Tử Vũ cắn chặt răng kiên trì đem nó chầm chậm xuyên qua, sự thống khổ trong lúc này khó có thể tưởng tượng nổi, giống như một cây kim chui vào trong cơ thể ngươi khiến cho ngươi vô cùng đau đớn, ngươi rất muốn buông xuôi nhưng lại không thể buông ra, cái loại thống khổ này cần phải có ý chí nghị lực rất lớn.

Chân khí đã đến đoạn cuối cùng, hai hàm răng một lần nữa cắn chặt, Phương Tử Vũ đem chân khí đẩy mạnh về phía trước, theo đó"phốc" một tiếng vang lên trong đầu, Phương Tử Vũ toàn thân rung lên. Kinh mạch đã được đả thông một ít nhưng đau đớn mà Phương Tử Vũ phải chịu cũng không phải nghi ngờ. Đoạn kinh mạch được đả thông, bốn cỗ chân khí tranh nhau vận hành qua đoạn kinh mạch đó, đảo mắt vài vòng liền khôi phục được một ít chân khí. Nghiến nghiến răng, Phương Tử Vũ vận khởi cỗ chân khí khác, dùng cùng một phương pháp, tiến tới đoạn kinh mạch khác.

Thấm thoát, toàn thân Phương Tử Vũ đã ướt đẫm mồ hôi, kinh mạch bế tắc cũng đã được đả thông bảy tám phần, may mắn nhất chính là nơi tâm mạch vẫn hoàn hảo, điều này là kết quả của thần thạch và Thiên địa càn khôn giới cộng đồng bảo vệ. Nếu như không có chúng nó vẫn một mực bảo vệ tâm mạch, tin chắc rằng Phương Tử Vũ sớm đã chết từ lâu trong vụ bạo phát của cơn lốc màu đen kia rồi. Tâm mạch là căn bản của con người, cũng là đoạn phúc tạp nhất, chỉ cần nơi này hoàn hảo không bị tổn hại, đã giảm bớt cho Phương Tử Vũ rất nhiều phiền toái.

Phương Tử Vũ biết không nên nóng vội, thu hồi thần thức khẽ mở hai mắt, nhìn thấy khuôn mặt mang theo sự quan tâm của hai người Bách Độ và Kim Mê. Nghĩ đến có được thành tựu ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào cái ơn tặng Hoán Thiên đan ngày đó của Bách Độ, Phương Tử Vũ trong lòng một trận ấm áp.

Khó khăn ngồi dậy, Kim Mê đi đến muốn đỡ nó dậy nhưng bị Phương Tử Vũ lắc đầu cự tuyệt, ngồi ở trên giường mới phát hiện ra toàn thân ướt đẫm mồ hôi, gạt đi mồ hôi trên mặt, Phương Tử Vũ khẽ hô:"Sư thúc."

Bách Độ gật đầu mỉm cười nói:"Khôi phục được bao nhiêu?"

"Ba tầng."

Bách Độ thời dài:"Làm khó cho con rồi. Nhưng mà Tử Vũ, có một số việc không thể nóng vội được, chiếu theo thương thế của con có thể khôi phục lại ba tầng công lực đã là rất đáng quý, kinh mạch thương tổn của con cần phải mất vài năm công phu chậm rãi tu phục, không thể hấp tấp nóng vội nếu không được thì ít mà mất thì nhiều."

Phương Tử Vũ gật đầu nói:"Tử Vũ nhớ kỹ."

Bách Độ quay đầu lại nhìn Kim Mê nói:"Mê nhi, con đi lấy một chậu nước cho Phương sư huynh rửa mặt."

Kim Mê khẽ vâng một tiếng rồi xoay người rời đi.

Phương Tử Vũ nói:"Không cần đâu….." Thấy Bách Độ khẽ lắc đầu với nó, biết là Bách Độ mượn cớ đuổi Kim Mê đi, cũng không nói tiếp nữa.

Đợi Kim Mê đi khỏi, Bách Độ liền hỏi:"Tử Vũ, ngày đó con không chịu để cho sư thúc tổ con kiểm tra chính là vì không muốn để cho chúng ta biết việc con có tiên khí sao?"

Phương Tử Vũ giật mình, lập tức nghĩ đến suy đoán của mình quả nhiên không sai, đám người chưởng môn, sau khi nó hôn mê, không tiếp tục kiểm tra cơ thể nó, tức thì cũng không đính chính, khẽ gật đầu.

"Ài." Bách Độ than thở:"Con người bản tính vốn tham lan, cảnh giác đối với người khác cũng là việc tốt. Tử Vũ, tiên khí là sự việc trọng đại, không thể nói cho người khác có biết không."

Phương Tử Vũ đáp:"Biết ạ."

Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, Kim Mê bưng theo một chậu nước ấm nhẹ nhàng bước vào. Đặt chậu xuống, giặt khăn mặt, muốn tiến tới lâu mặt cho Phương Tử Vũ nhưng bị Phương Tử Vũ giành lấy trước cái khăn trong tay nàng, lau mặt một lượt rồi đem khăn trả lại cho nàng, cũng không nói một tiếng cám ơn. Kim Mê cũng chẳng thèm để ý, nhận lấy cái khăn sau đó bưng cái chậu lên xoay người rời khỏi phòng.

Nhìn theo bóng dáng của Kim Mê khuất sau cánh cửa gỗ, Bách Độ khẽ nói:"Mê nhi đứa nhỏ này thân thế cũng rất đang thương." Quay đầu lại nhìn thấy Phương Tử Vũ mặt không chút biểu tình, âm thầm than tiếc. Lại nói thêm:"Tử Vũ, con cứ an tâm ở đây dưỡng thương, đợi Ngọc Võ đường xây dựng lại xong rồi hãy trở về."

Phương Tử Vũ ánh mắt chợt lóe lên rồi biến mất, hỏi:"Ngọc Võ đường làm sao vậy?"

Bách Độ nói:"Bị con phá hủy rồi, phải nói là bị tiên khí của con phá hủy rồi mới đúng. Sư phụ và các sư huynh đệ của con bây giờ đang xây dựng lại nó, thêm vài ngày công phu nữa là sẽ ổn thôi."

Phương Tử Vũ nhìn ra phía ngoài cửa sổ, sắc trời nhá nhem đã là hoàng hôn, nói:"Sư thúc, con muốn yên tĩnh một chút, có thể không để cho bất cứ người nào đến quấy rầy con không?"

Bách Độ gật đầu đáp:"Được chứ. Một chút nữa ta để Mê nhi đem đồ ăn đến cho con."

Tử Vũ khẽ lắc đầu nói:"Không cần đâu, con đã sớm đạt đến tích cốc kỳ, không cần ăn uống nữa."

Bách Độ kéo lại cánh cửa phòng mỉm cười nói:"Vậy một ít hoa quả vậy. Con bị thương chưa lành nên ăn một chút gì đó, một lát nữa Mê nhi sẽ đem đến cho con, con an tâm dưỡng thương đi." Nói xong nhẹ nhàng khép lại cửa phòng rời đi