" Phương Tử Vũ mỉm cười, theo bản năng vươn tay muốn vuốt ve mái tóc Kim Mê. Ngay khi bàn tay chuẩn bị chạm vào mái tóc mềm mại của Kim Mê, Phương Tử Vũ đột nhiên khẽ run, bàn tay cứ như vậy đặt ở lưng chừng không trên đầu Kim Mê không tiếp tục đưa tới. Một lúc lâu sau, Phương Tử Vũ khe khẽ thở dài, rút tay về. Nhìn thật sâu đang giả ngủ Kim Mê một lần nữa, Phương Tử Vũ xoay người khẽ nói:"Ngươi ngủ tiếp đi, ta đi trước."
Kim Mê không dám trả lời, nhắm chặt hai mắt. Mãi cho đến khi trong tai vang lên tiếng đóng cửa mới nhẹ nhàng ngồi dậy. Từ từ mở hai mắt, trong mắt hơi nước đã đầy ắp.
Kim Mê cúi đầu nhìn xuống cái gối, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve. Một lát sau, Kim Mê cầm lấy cái gối ôm vào lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm:"Hắn đi rồi." Nói xong, hai hàng nước mắt bất giác từ trên mặt rơi xuống gối.
Đem cái gối đầu một lần nữa xếp lại, Kim Mê nhẹ nhàng nằm xuống, nửa bên mặt dịu dàng cọ vào mặt gối. Trong mũi truyền đến mùi hương nhàn nhàn của Phương Tử Vũ còn lưu lại. Kim Mê khe khẽ thì thào:"Hắn đã đi rồi." Bất giác nước mắt đã ướt đẫm mặt gối.
"Két két!" Cảnh cửa khẽ được đẩy ra.
Kim Mê bật dậy hô lên:"Phương… Sư phụ."
Đi đến nguyên lai là Bách Độ, Bách Độ đi đến bên giường Kim Mê, kéo vạt áo ngồi xuống bên mép giường, vươn tay vuốt ve mái tóc Kim Mê, dịu dàng nói:"Đứa nhỏ ngốc nghếch."
Kim Mê không kìm chế được nhoài vào lòng Bách Độ khóc lên thành tiếng.
Bách Độ vuốt mái tóc Kim Mê, khẽ nói:"Mê nhi ngốc nghếch."
Kim Mê khóc lóc thỏa thích một trận rồi mới rời khỏi lòng ngực Bách Độ, lau khô nước mắt còn vương trên mặt, nức nở nói:"Xin lỗi sư phụ."
Bách Độ yêu thương gạt đi đám tóc ướt nhẹp trên má Kim Mê, nói:"Con không việc gì phải xin lỗi sư phụ cả, nữ nhân tình trường vốn là chuyện bình thường."
Kim Mê nức nở nói:"Sư phụ, con vô dụng lắm có phải không?"
Bách Độ khẽ lắc đầu, nói:"Đệ tử của sư phụ sao có thể vô dụng được? Chỉ là Tử Vũ đứa trẻ này….. Ài."
Nghe được chuyện có liên quan đến Phương Tử Vũ, Kim Mê ngừng khóc, hỏi:"Sư phụ, Phương sư huynh làm sao ạ?"
Bách Độ lắc đầu không đáp, nhưng dưới sự cầu xin của Kim Mê, bất đắc dĩ nói:"Kỳ thật ta cũng là nghe sư thúc tổ của con nói. Tiên thiên bát quái thuật của sư thúc tổ con chắc hẳn đã từng nghe nói đến?"
Kim Mê gật đầu nói:"Nghe nói là trăm lần dùng trăm lần linh, chưa từng sai lầm."
Bách Độ thở dài:"Hơi khoa trương một chút, nhưng cũng không sai biệt lắm. Sư thúc tổ của con một đời theo đuổi mệnh thuật, đối với tu chân ngược lại không quá nhiệt tâm, bởi vậy mà tu luyện gần một ngàn năm mà chỉ đạt đến Độ Kiếp kỳ. Chỉ là sư thúc tổ con cả đời chuyên nghiên cứu mệnh thuật, về điểm này quả thật là không ai có thể so được với lão nhân gia người. Người đã từng tính toán số mạng cho Tử Vũ…" Nói đến đây, Bách Độ im lặng không nói thêm gì nữa.
Kim Mê vội nói:"Sư phụ, mau nói con biết với, sư thúc tổ lão nhân gia nói như thế nào? Cầu xin người mà, sư phụ." Vừa nói vừa giật giật ống tay áo của Bách Độ.
Bách Độ thở dài, bất đắc dĩ tiếp tục nói:"Người từng tính qua số mệnh của Tử Vũ, nhưng chỉ có thể tính ra nửa trước cuộc đời của nó, mà nửa sau cuộc đời vô luận là làm cách nào đi nữa cũng tính không ra."
Kim Mê giật mình nói:"Không thể nào, ngay cả sư thúc tổ cũng tính không ra, vậy thì trong thiên hạ sẽ chẳng có ai có thể tính ra số mệnh của Phương sư huynh rồi."
Bách Độ gật đầu nói:"Sư thúc tổ của con nói, nửa trước cuộc đời của Tử Vũ con đường gập ghềnh nhấp nhô, trần ngập đau khổ, hơn nữa lại là huyết quang phô lộ, đó là mệnh thuật kỳ lạ nhất mà lão nhân gia người được nhìn thấy trong cuộc đời."
Kim Mê ngây ngô hỏi:"Sư phụ,"huyết quang phô lộ" là cái gì?"
Bách Độ nhìn bên ngoài song cửa, qua một hồi lâu, giọng nói như từ nơi nào đó xa thẳm trả lời:"Con đương nó đi rải đầy máu tươi, mạng của nó là sự trả giá của thân nhân và bằng hữu."
Kim Mê lắc đầu nói:"Mê nhi không hiểu lắm."
Bách Độ từ ái vuốt ve mái tóc Kim Mê, buồn bã cười nói:"Đơn giản là nói, nó có thể sống được đến ngày hôm nay là do những người bên cạnh nó dùng mạng sống của họ đổi lại."
Kim Mê hoảng sợ che miệng, sau đó hồi lâu mới ngơ ngác nói:"Chẳng lẽ…."
Bách Độ gật đầu nói:"Đúng vậy, thân nhân của nó, bằng hữu của nó đều vì nó mà chết, cuộc đời của nó bởi vậy mà mới đau khổ." Bách Độ ngẩng đầu, như chìm vào hồi ức nói:"Khi lần đầu tiên ta nhìn thấy nó, ta lập tức biết được, nó bề ngoài tuy rằng lạnh như băng, nhưng máu chảy trong cơ thể nó so với bất kỳ kẻ nào đều nóng hơn, so với bất kỳ ai khác đều tốt hơn. Thật là một đứa nhỏ đáng thương."
Kim Mê hai mắt bất giác lại đỏ hoe, nhỏ giọng nói:" Vậy cuộc đời này của Phương sư huynh không phải là rất đau khổ sao? Không có thân nhân cũng không có bằng hữu."
Bách Độ lắc đầu nói:"Đó chỉ là nửa đầu cuộc đời của nó mà thôi, nửa sau cuộc đời sư thúc vẫn tính không ra. Chỉ là, hai năm trước sư thúc không tiếc hao phía ba mươi năm tu vi miễn cưỡng vì Tử Vũ phê mạng."
Kim Mê lo lắng hỏi:"Có tính ra được hay không?"
Bách Độ vẻ mặt bất đắc dĩ nói:"Sư thúc hao tổn ba mươi năm tu vi, cuối cùng chỉ thu được một vài câu sấm."
"Nói cái gì ạ?"
Bách Độ cười khổ nói:"Mấy câu sấm này rất kỳ quái. Là thế này: Hồ yêu hoàng tam giới; Nhĩ tôn lâm giới ngộ; Thiên diệt mà tề sinh; Vạn thế chấn khốc thiên."
Kim Mê cúi đầu lẩm nhẩm:"Hồ yêu hoành tam giới; Nhĩ tôn lâm giới ngộ; Thiên diệt ma tề sinh; Vạn thế chấn khốc thiên." Ngẩng đầu hỏi:"Sư phụ, mấy câu này có ý nghĩa gì ạ?" Đọc Truyện Online mới nhất ở Truyện Full
Thấy Bách Độ lắc đầu, Kim Mê lại hỏi:"Chẳng lẽ ngay cả sư thúc tổ lão nhân gia cũng không biết?"
Bách Độ lắc đầu đáp:"Ngay cả sư thúc lão nhân gia cũng vô pháp tham thấu được huyền cơ trong đó. Chúng ta chỉ có thể ở câu đầu tiên đoán ra được nó chắc hẳn phải có liên quan với hồ yêu ngàn năm trước."
"Hồ yêu gì ạ?"
Bách Độ thở dài:"Một ngàn năm trăm năm trước, Cửu vĩ yêu hồ mê hoặc Trụ vương……"
"Con biết." Kim Mê ngắt lời nói:"Là Phong thần thời đại, Võ vương phạt trụ phải không?"
Bách Độ gật đầu nói:"Đúng là khi đó. Võ vương phạt Trụ sau đó thành lập Chu triều, rồi ban ra thánh chỉ muốn tu chân giả khắp thiên hạ hợp lực diệt yêu."
Kim Mê chớp mắt hỏi:"Điều đó cùng với Phương sư huynh thì có quan hệ gì?"
Bách Độ lắc đầu cười khổ nói:"Ta cũng không biết. Chúng ta từ câu đầu tiên- Hồ yêu hoành tam giới, mà đoán ra chắc hẳn cùng hồ yêu ngàn năm trước có liên quan. Còn ba câu còn lại chúng ta không thể nào đoán được."
Kim Mê ngây ngô hỏi:"Vì sao sư thúc tổ không tính thêm một quẻ nữa?"
Bách Độ gõ nhẹ lên trán Kim Mê, cười nói:"Đứa ngốc này, phê mệnh vốn là hành động nghịch thiên. Không chỉ hao tổn của người tính toán ba mươi năm tu vi mà còn khiến cho nguyên khí đại thương, nếu như làm không tốt còn có thể dẫn đến thiên kiếp diệt ngươi nữa."
Kim Mê lè lưỡi, nói:"Hóa ra phê mệnh lại nguy hiểm đến vậy." Quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Kim Mê thì thảo tự nhủ:"Phương sư huynh, huynh phải bảo trọng. Mặc kệ tương lai như thế nào, Kim Mê nhất định đợi huynh."
Bách Độ nghe vậy chỉ thở dài, yêu thương xoa đầu Kim Mê.
Ở một tòa núi nhỏ cách Ngọc Tiên đường không xa, Phương Tử Vũ một mình một bóng đứng trên đỉnh núi. Trông về dãy nhà ở của Ngọc Tiên đường, Phương Tử Vũ khẽ nói:"Cám ơn. Bảo trọng!"