Yêu, Không Giải Thích

Yêu, Không Giải Thích - Chương 1




Lần đầu anh và cô gặp mặt là trong góc xó lớp học.



Lúc đó, cô ngồi thu mình lại một góc, tay ôm lấy đầu gối, đầu gục xuống giấu đi những giọt nước mắt. Còn anh, nước mắt của anh lại được giấu trong nắm đấm tay trắng bệch, trong nét tức giận và đau đớn trên khuôn mặt đang đỏ lên, những bước chân nặng nề lê tới xó lớp.



Anh bước tới và chợt giật mình khi thấy cô ở đó. Thấy động, cô cũng ngước lên nhìn, khuôn mặt còn ướt nhòa vì nước mắt. Hai người ngạc nhiên nhìn nhau. Vài giây sau, anh mới chủ động lên tiếng, miệng mỉm cười:



- Thì ra ở đây còn có người thảm hại hơn tôi!



Cô đưa tay lau nước mắt, cũng cười đáp lại anh:



- Anh trông cũng không khá hơn tôi là mấy đâu! Lại đây cùng ngồi đi!



Anh tới ngồi xuống bên cạnh, còn cách cô một đoạn. Một chân anh duỗi ra, một chân lại co lên đỡ lấy cánh tay vẫn còn chưa hết trắng. Trên môi anh vẫn nở nụ cười ấy, bất cần, chán nản.



- Sao? Đại thiếu gia như anh cũng chạy đến nơi như thế này để giải sầu mà không phải bar hay quán cà phê à?



Cô hỏi có phần mỉa mai. Cô không có thiện cảm lắm với những cậu ấm cô chiêu suốt ngày ăn bám bố mẹ, chơi bời lêu lổng. Tuy biết anh không phải quá hư hỏng như vậy, nhưng chung quy cũng vẫn là một thiếu gia con nhà giàu mà thôi.



- Mẹ kiếp! Đại thiếu gia cái cmn!



- Chắc giờ bố mẹ anh đang lo cho anh lắm! Về nhà đi! - Cô tiếp tục, dù cho anh càng trưng ra cái vẻ mặt bất cần đời kia.





- Lo cmn mà lo! Nhà là cái gì chứ? Nhiều lúc tôi thắc mắc không biết mình có phải được hai người kia sinh ra không nữa!



Cô hơi chạnh lòng. Anh có bố mẹ, có một gia đình hoàn chỉnh, anh lại không cần nó, trong khi cô, gia đình là một thứ khao khát mà cô chưa bao giờ có được.



- Vậy rốt cuộc là anh có chuyện gì? Nói ra sẽ nhẹ nhõm hơn đấy!




Những người gặp chuyện buồn thường rất dễ chia sẻ với nhau. Vì thế, anh không ngại ngần gì mà kể toàn bộ cho cô nghe:



- Mẹ kiếp! Lần nào họ cũng toàn đi nửa tháng hay một tháng mới về, vứt thằng con này vạ vật một mình. Tôi càng lớn họ càng đi lâu. Cmn, chuyện đó tôi cũng quen rồi, nhưng mỗi khi họ đi về, họ chẳng hỏi tôi được lấy một câu, mà ngược lại suốt ngày bắt tôi bỏ học mĩ thuật sang học mấy cái kinh doanh chết tiệt. Mẹ kiếp, thà giết tôi còn hơn là bắt tôi phải bỏ vẽ! Còn cô? Làm sao cô biết tôi?



- Anh đến cả trường còn biết, nữa là tôi còn cùng lớp với anh!



- Cô... Thì ra cô cũng học ở đây sao? Xin lỗi, tôi không để ý!



- Không sao! Tôi cũng không nổi, anh không biết tôi cũng phải.



- Vậy cô có chuyện gì? Sao lại ở đây khóc?



Cô hơi do dự. Chuyện của cô là một chuỗi dài, muốn kể sẽ nhắc lại rất nhiều chuyện. Mà cô thì không muốn nhắc lại nữa. Cô đáp:




- Chỉ là áp lực học tập thôi! Khóc xong sẽ nhẹ nhõm hơn. Không sao đâu!



Anh cười, nụ cười này không bất cần như trước nữa, mà thật ấm áp, nhẹ nhàng đi vào tâm trí cô. Anh nói:



- Cô cũng thật là... Vậy mà cũng chạy tới đây khóc được!



Cô cũng cười đáp lại anh:



- Anh cũng đâu có hơn tôi, cũng chạy tới đây để xả giận đấy thôi! Chắc không có tôi ở đây, anh đã khóc rồi ấy chứ!



- Tôi không khóc đâu! À mà nói chuyện cũng lâu rồi mà tôi còn chưa biết tên cô. Tôi là Hoàng Vũ, chắc cô cũng biết rồi!




- Trùng hợp thật, tôi cũng họ Hoàng, tôi tên Hoàng Lâm!



- Chúng ta xem ra rất có duyên nhỉ! Bây giờ cũng khá muộn rồi, chắc cô cũng chưa ăn tối. Tôi mời cô, xem như bữa cơm làm quen!



- Không cần đâu! Chúng ta chỉ vừa quen nhau được một lát, làm vậy thật ngại quá!



- Nào, mau đứng lên! Chỉ là bữa cơm, đâu có gì mà ngại! Xem ra tôi với cô nói chuyện rất hợp, tôi còn muốn cùng cô nói chuyện nhiều hơn. Coi như là cả hai cùng xõa! Đi nào!




Anh vừa nói vừa kéo tay cô đứng dậy, hai người cùng nhau đi ăn tối. Anh vốn định đưa cô đến một nhà hàng sang trọng, nhưng cô nhất quyết không chịu, thế là hai người đi ăn cháo ở một quán bình dân.



Kể ra anh với cô thực có duyên, mới gặp như đã quen, nói chuyện vô cùng hợp. Anh nghĩ, tiếc là anh không quen cô sớm hơn, đến giờ cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi mới biết cô.



Ăn tối xong, anh đòi đưa cô về. Cô một mực từ chối, bảo đã muộn, anh cũng phải về nhà. Với bản tính của anh, anh không yên tâm để cô về một mình như thế, dù cho anh và cô chỉ mới biết nhau. Nói qua nói lại, anh giả vờ đồng ý, chờ cô lên xe bus rồi mới phóng xe máy bám theo, cố gắng không để cô phát hiện ra.



Xuống xe, cô đi bộ một đoạn đến một đầu một con hẻm nhỏ. Anh cũng dừng xe, đỗ ở gần đó, lặng lẽ quan sát cô. Đầu hẻm có một người đàn bà đang đứng. Anh đoán chắc là mẹ cô đang đợi cô. Khi cô bước đến, mặt cúi gằm. Đột nhiên, người đàn bà vung tay bạt tai cô một cái. Không tránh được nên cô ngã xuống, nhưng rất nhanh lại cứng rắn đứng lên, đi thẳng vào trong hẻm, bỏ người đàn bà lại phía sau. Nhìn cảnh tượng cô bị tát, anh định chạy tới đỡ cô, giải thích mọi chuyện với mẹ cô, nhưng cô đã đi mất. Vả lại dù sao anh cũng chỉ mới quen cô, chạy tới e không tiện. Thế là anh lại dằn lòng xuống. Một lát sau khi cô đi, người đàn bà mới quay người, đi vào trong con hẻm tối tăm không chút ánh sáng. Thấy vậy, anh quay xe về nhà, trong lòng mang theo nhiều khúc mắc.



Về đến nhà, anh vụt qua phòng khách nơi bố mẹ anh đang ngồi, chào một câu lấy lệ, lên thẳng phòng khóa chặt cửa, lập tức đi tắm.



Anh vừa xả nước lên người, vừa nghĩ ngợi. Anh nghĩ về cô. Nghĩ về chuyện tối nay, khi anh chạy vào lớp học, gặp cô đang khóc, hai người cùng chia sẻ, rồi bữa tối vui vẻ của hai người. Nghĩ tới đó anh bất giác mỉm cười. Nhưng khi anh nghĩ tới cảnh tượng cô bị người anh cho là mẹ cô đánh ngã ra đất, anh vừa tức giận vừa áy náy. Anh cho rằng vì mình rủ cô đi chơi về muộn nên cô mới bị mẹ đánh. Nhưng anh lại không sao hiểu nổi hành động của cô. Anh nghĩ cô là một đứa con ngoan, biết nghe lời, đáng lẽ lúc bị đánh phải đứng lại xin lỗi mẹ, tại sao lại lập tức bỏ đi lạnh lùng như vậy. Anh càng nghĩ càng không hiểu nổi. Suy nghĩ một lúc, anh quyết định khi nào thích hợp sẽ hỏi cô cho ra nhẽ.



Còn cô, sau khi trở về nhà cũng không ngừng suy nghĩ. Cô có một cái nhìn khác về anh, thì ra, anh không giống như cô tưởng. Anh không hư hỏng, ngược lại, một góc nào đó trong anh rất yếu đuối và cô độc. Dù đủ đầy về vật chất thì sao chứ? Rốt cuộc anh vẫn là một kẻ không có được thứ tự do mà mình muốn. Anh có hoài bão, có ước mơ, nhưng lại không thể toàn tâm toàn ý theo đuổi ước mơ đó. Tuy cô không có thật nhiều tiền, cũng không có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng cô có được sự tự do thực hiện ước mơ của cô. Điều đó đối với cô thật quý giá.



Rồi đây, anh sẽ nhớ mãi cái tên Hoàng Lâm, người con gái nhạy cảm nhưng mạnh mẽ.



Và cô cũng sẽ khắc ghi cái tên Hoàng Vũ, người đàn ông luôn ôm ấp một hoài bão, nhưng lại cô đơn, luôn khao khát tự do.