Yêu Là Chuyện Không Hề Dễ

Yêu Là Chuyện Không Hề Dễ - Chương 22




Kết thúc bài diễn văn dài , chị Thu mỉm cười , nói :



'' ... Có ai muốn hỏi gì về vấn đề này không ? ''



đám phóng viên nhao nhao lên . Một chị phóng viên đứng dậy , đẩy gọng kính , cất tiếng :



'' Vì lý do gì mà để 1 cô bé còn đang đi học trở thành 1 quản lý trong khi còn cả đống người có bằng cấp cao không được chọn ? ''



'' À , cái đó là bí mật riêng tư , chúng tôi xin phép không tiết lộ . '' Chị Thu nói .



'' Vậy xin hỏi anh Vũ Lâm ? Anh nghĩ sao về việc này ? '' 1 người khác nói.



Vũ Lâm tự tin đứng dậy , cười tươi : '' Với tư cách là 1 ca sĩ , tôi đặt rất nhiều niềm tin vào quản lý của mình . Những người quản lý trước thực làm tôi thất vọng vì cách họ làm việc , quá cẩu thả và chểnh mảng , 1 số người còn có hành vi không đúng mực với tôi trong thời gian làm việc , ngoại trừ chị Thu nhưng hiện tại đã từ chức. Vì vậy , lần này tôi mong rằng cô quản lý mới sẽ biết và tránh những vết xe đổ của người đi trước mà làm việc cho tốt . Tôi rất coi trọng những người làm việc chăm chỉ và hiệu quả . ''



Mọi người đồng loạt vỗ tay . Nếu tôi mà có thể cử động thì tôi cũng sẽ vỗ tay . Hừ ! Hay lắm Vũ Lâm ! Qúa hay luôn ! Về khoản nói phét thì anh là số 1 rồi ~.~



Rồi sau đó liên tiếp các câu hỏi được đặt ra cho Vũ Lâm và chị Thu . Tôi thì không ngừng đổ mồ hôi vì đau bụng mà cũng không thể cử động chân tay .



Nhận ra sự khác thường của tôi , chị Thu hỏi :



'' Em sao vậy , Nga ? ''



'' Ơ không ^^! Em không sao ~ Hì '' Tôi đáp , nở nụ cười cực khó coi .



'' Ừm '' Chị Thu gật đầu .



'' Bao giờ thì ... thì kết thúc ạ ? '' Tôi nói 1 cách khó khăn .



'' Tầm 10p nữa , em . '' Chị Thu nhìn đồng hồ đeo tay nói .



'' Dạ '' Hic , 10p nữa , không biết tôi trụ được không .



Đúng cái lúc mà tôi mong rằng không có ai đặt câu hỏi cho mình thì ...



'' Xin hỏi cô Nga , cô thấy công việc mới như thế nào ? '' 1 người đứng dậy , hỏi lớn .




Tôi nghe như sét đánh ngang tai , ngồi im 1 chỗ , cố cười '' À vâng , công việc mới ... ừm ... rất tốt , tôi nghĩ mình sẽ sớm thích nghi thôi ! ... ''



Người nọ gật đầu , hỏi tiếp '' Điều khó khăn đầu tiên mà cô gặp phải là gì ? ''



Tôi trấn tĩnh này , cố gắng không nhúc nhích , tiếp tục nói '' À ... cái này ... Thật ra thì ... Ừm ... Khó khăn đầu tiên đó là ... mọi thứ đều mới mẻ , lạ lẫm làm tôi có chút .... ừm ... bỡ ngỡ '' Tôi trả lời ngắt quãng vì cơn đau vẫn dồn dập , hic , đau không tả được . Tôi cắn môi , nặn ra nụ cười .



Người nọ tiếp túc hỏi '' Vâng , thế cô nghĩ sao về người mà tương lai mình sẽ quản lý ? ''



Đù ! Tôi thầm than vãn , hỏi lắm quá đi T^T Định giết người à T^T Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn trả lời , bớt lúng túng hơn trước '' Vũ Lâm ... là 1 ca sĩ tốt , trẻ tuổi nhưng tài năng , tuy mới tiếp xúc nhưng cá nhân tôi thấy Lâm là người hiền lành , thân thiện và rất tốt bụng , là người biết cách cư xử đúng mực . Nói chung Lâm là người tốt , haha '' Tôi muốn cắn đứt lưỡi quá mà . Nãy giờ tôi nói toàn điều giả dối , thối hết cả mồm mà .



Người nọ bấy giờ mới buông tha cho tôi , không hỏi thêm gì . Tôi thở phào nhẹ nhõm .




'' Nói hay ghê ! Làm tôi mát hết cả lòng mề :'))))) ~ '' Vũ Lâm nói nhỏ , kèm theo nụ cười kinh điển .



Tôi không đáp gì cả , chỉ trừng lớn mắt . Tên chết bầm , còn dám mở mồm nói chuyện với tôi cơ à >



Thật đúng là muốn ăn tát mà .



Cuộc họp báo tiếp tục diễn ra , may mắn là chả ai hỏi gì tôi nữa ~^^~



6p sau ....



'' Cuộc họp báo kết thúc tốt đẹp '' Chị Thu hô lớn , cả căn phòng rộ lên tiếng vỗ tay rồi đám phóng viên lần lượt ra về .



Tôi đang định đứng dậy thì chợt nhớ ra là tôi không thể cử động . Đúng lúc đó , Vũ Lâm rút chiếc áo khoác trắng đang mặc trên người phủ lên vai tôi , nhỏ nhẹ :



'' Mau đi đi , phòng vệ sinh nữ ở bên trái hành lang ... ''



Thế là , tôi đứng bật dậy , hàng loạt tiếng '' roẹt '' vang lên , chạy bằng toàn bộ sức lức tôi có để tới phòng vệ sinh .



Huhu T^T Tôi sống rồi ! ! !



Lời từ tác giả : không phiền thì cho 1 cái like cmt nhận xét chứ : )