Yêu Nữ Thủ Trưởng

Yêu Nữ Thủ Trưởng - Chương 40




Lại đến Tokyo, lại một mình bận rộn một người. Mạnh Hân đi dọc theo khách sạn, bước ra ngoài đường cái chậm rãi đi, rõ ràng giữa một quảng trường đầy cao lầu, lại để cho người khác cảm giác được có gió biển phất qua, ngay cả đêm rét lạnh cũng trở nên ôn nhu rất nhiều. Có thể, đây là mị lực độc hữu của thành thị ven biển đi.

Mạnh Hân đem áo khoác của mình kéo cao lên, nắm thật chặt, đem trọn khuôn mặt giấu trong áo chỉ lộ ra mái tóc dài xinh đẹp. Đêm đã khuya, trên  đường có rất ít người, Mạnh Hân cứ chậm rãi đi như vậy, dãy phố này rất dài, thế nên nàng chưa đi hết dãy phố, người nàng đợi đã đến.

Một chiếc Ford màu đen đứng trước mặt nàng, mắt bị đèn xe chiếu có chút không thoải mái. Mạnh Hân vươn tay che che, cau mày hỏi "Cậu không biết làm vậy rất không lễ phép sao?"

Một vị nữ tử mặc sườn xám bước xuống xe, động tác xuống xe ưu nhã hào phóng, bộ dáng lớn lên cũng không hề thua kém Mạnh Hân, vốn nên là bày ra bộ mặt cực kỳ cao lãnh, nhưng chỉ vừa mới xuống xe, đại mỹ nữ liền dùng sức chà xát hai tay mình, không hề ôn nhu mở miệng nói "Bảo cậu chờ ở khách sạn cậu lại đi ra, cậu không sợ lạnh sao, lên xe đi." nói xong liền có chút không hình tượng bổ nhào vào trong xe, may mắn bây giờ là ban đêm, không thì người đi đường cũng đáng tiếc không xem được cảnh đẹp băng phôi này.

"Cậu biết cái gì là kêu đẹp bất quá chỉ 3 giây sao?" Mạnh Hân mở ghế phó lái, ngồi xuống liền trêu ghẹo.

Lưu Ngọc Nhi không hình tượng lườm một cái, nói "Này không phải là do tớ sợ đẹp quá làm cậu chịu không nổi sao?"

Biểu tình của Mạnh Hân cương lại một chút, nói "tớ cùng người khác cùng một chỗ."

Bộ dáng Ngọc Nhi lúc này thực dọa người, một cước đem chân ga đạp nhanh, hỏi "Là nữ?"

Mạnh Hân gật đầu nói "Nàng là nhân viên Thanh Hải."

Lưu Ngọc Nhi nghe được lời nói của Mạnh Hân, nghiêng đầu cười nhìn không ra ý tứ, chỉ vài phút sau liền thở dài nói "Cuối cùng cậu cũng là cùng nữ nhân cùng một chỗ."

Mạnh Hân gật đầu, đổi một cái tư thế để chính mình càng thêm thoải mái.

Xe chạy hơn nữa giờ liền tới nhà Lưu Ngọc Nhi, trượng phu Lưu Ngọc Nhi còn đang ở khách sạn, mà Mạnh Hân chỉ là khách nhân lại quang minh chính đại đến ở nơi này. Lưu Ngọc Nhi đưa cho Mạnh Hân một bộ khăn mặt mới, che miệng ngáp ngắn ngáp dài của mình nói "Cậu đi rửa mặt đi, phòng cách vách phòng vệ sinh cậu chính là phòng của tớ, tớ đi ngủ tiếp đây."

"Đúng rồi, tài liệu bên T2 nếu bị phê gì thì các cậu ngăn cản." Mạnh Hân nói xong mới thôi, nói xong liền cầm đồ vào nhà vệ sinh. Lưu Ngọc Nhi nhận mệnh nhìn bóng lưng Mạnh Hân biến mất trong nhà vệ sinh, quả nhiên, Mạnh Hân tìm nàng liền không có chuyện gì tốt.

Sáng sớm ngày hôm sau Mạnh Hân liền rời khỏi nhà Lưu Ngọc Nhi, thời điểm rời khỏi phòng ngủ của chủ nhà còn đóng chặt, Mạnh Hân nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng ở. Nếu để cho Lưu Ngọc Nhi tỉnh lại, nhất định muốn túm lấy mình ở lại ôn chuyện, chuyện tình nàng muốn cũng đã làm xong, nàng tin tưởng với mặt mũi của mình Ngọc Nhi nhất định tận lực, Mạnh Hân tuyệt đối không xem hành vi của mình tối hôm qua là quấy rầy người khác.

Lưu Ngọc Nhi vừa ngủ thẳng đến 11 giờ, tỉnh lại chuyện đầu tiên làm là mở cửa phòng Mạnh Hân, quả nhiên ngay cả bóng dáng cũng không có. Nàng gấp gáp gọi điện thoại thì đối phương ở trạng thái tắt máy. Lưu Ngọc Nhi tuyệt không để ý hình tượng ở trong phòng dùng quốc ngữ mắng to Mạnh Hân, cũng không quản Mạnh Hân có nghe được hay không.

"Mạnh quản lý hảo." Ngãi Phong Lý đang ngồi trước máy tính nhập dữ liệu, liền nghe có đồng sự đang chào hỏi Mạnh Hân, nàng vừa quay đầu vừa lúc chống lại con ngươi trong suốt của Mạnh Hân. Mạnh Hân đứng từ xa nhìn nàng, liền lúc hai người nhìn nhau không nói gì Mạnh Hân hơi hơi gật đầu, như là đang nói: tôi đã trở về.

Gương mặt Ngãi Phong Lý trong nháy mắt tràn ra "Phá băng noãn dương", tình yêu quả thực có thể làm cho con người trong nháy mắt từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường. Mãi cho đến vừa rồi, tâm tình của nàng vẫn còn  tối tăm, nhưng thời điểm nhìn đến Mạnh Hân, nhìn nàng cấp cho mình ý bảo, Ngãi Phong Lý đột nhiên cảm thấy là do mình  suy nghĩ quá nhiều, Mạnh Hân bận rộn như vậy, mình không nên có cảm xúc rối loạn.

"Mạnh Hân tại sao liền trở lại nhanh như vậy?" Lâm Ánh Ti hiếu kỳ hỏi.

"Không biết, nàng nói bận xong liền trở lại." Ngãi Phong Lý cúi đầu tiếp tục giả bộ bận rộn, tâm tình nhưng lặng lẽ phát sinh biến hóa.

"Dô, không phải là do nhớ thương em đi." Lâm Ánh Ti tề mi lộng nhãn trêu ghẹo Ngãi Phong Lý, không sai nha, Mạnh Hân cũng còn có chút biết nhân tình.

Ngãi Phong Lý không để ý ời trêu ghẹo của Mạnh Hân, đổi đề tài nói "mau làm việc đi, một hồi tan tầm nên đi ăn cái gì, em có chút đói bụng." Nói lời này trên mặt còn bày ra biểu tình yên ổn, nhưng trong lòng đã muốn bắn pháo nở hoa.

"Chỉ có biết ăn thôi." Lâm Ánh Ti chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc nhìn  Ngãi Phong Lý.

Kết quả, đến giờ cơm trưa, Ngãi Phong Lý lại dây dưa nữa ngày không chịu bước chân ra "Em làm gì chậm chạp như vậy a?" Lâm Ánh Ti bất mãn hỏi, không phải nói đói bụng sao, như thế nào còn kéo dài tới bây giờ.

Ngãi Phong Lý liếc mắt nhìn cửa phòng Mạnh Hân, đại môn vẫn đóng chặt, nói" "Cái nữa là xong rồi, đi thôi đi thôi."  Ngãi Phong Lý cầm túi bước đến bên người Lâm Ánh Ti, dọc theo đường đi Lâm Ánh Ti đều oán niệm tốc độ Ngãi Phong Lý, hai người vừa bước đến thang máy liền chạm mặt Vương Tử Yên, "Hải, thật xảo a." Vương Tử Yên lộ ra nụ cười độc nhất vô nhị của mình hướng hai người chào hỏi.

"Xảo cái gì mà xảo, đều là làm cùng một cái công ty." Lâm Ánh Ti đứng trước cửa thang máy dáp lại.

"Kia cũng là thực xảo, đến công ty lâu như vậy còn là lần đầu tiên xảo ngộ đi." Vương Tử Yên đối với thuyết pháp của mình kiên trì nói.

Ngãi Phong Lý còn chưa nói, Lâm Ánh Ti còn nói "Như thế, lúc trước cô đều là cố ý đến bộ ngành của tôi tìm Ngãi Phong Lý nha."

Vương Tử Yên cười không nói lại, trong lòng lại nghĩ "ngày hôm nay mình đắc tội Lâm Ánh Ti chỗ nào a?", mà Lâm Ánh Ti đã muốn bổ nào cảnh tượng tranh công của mình với Mạnh nữ vương, vợ bạn là không thể chạm, ý niệm trong đầu Vương Tử Yên quá rõ ràng, nàng nhất định phải thay Mạnh nữ vương bảo vệ tiểu tức phụ của nàng mới được.

Ra cửa công ty 3 người đều nhất trí đi ăn mỳ ý, khẩu vị gần đây của Ngãi Phong Lý có chút nhạt, nên muốn đi ăn chút gì có điểm chua ngọt. cho nên nàng liền chọn mỳ ý hải sản Tây Ban  Nha, hai người kia lại gọi mỳ ý tiêu đen. Thời gian ăn cơm bữa trưa là có hạn, ba người cũng ngượng ngùng đến công ty muộn, cho nên cũng không gọi thêm món ăn gì, ba người ở trong nhà hàng bày ra hình thức bữa cơm công tác.

Ăn đến một nửa, Ngãi Phong Lý cùng Lâm Ánh Ti gặp lại một "người quen", người này chính là bọn họ lần trước gặp trong quán bar, Lục Tư, là người yêu của bằng hữu Mạnh Hân, bởi vì đối phương chỉ có một người, cho nên Ngãi Phong Lý còn nghĩ có phải là hẹn Mạnh Hân ra nói chuyện hay không, kết quả một lát sau người Lục Tư đợi lại là một người khác, hơn nữa người này còn là một nữ.

Ngãi Phong Lý cùng Lâm Ánh Ti trao đổi ánh mắt, yên lặng mà quan sát bên kia. Lục Tư đối với nữ sĩ kia vô cùng ân cần, mà nữ sĩ kia chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể thấy đối với soái ca Lục Tư cũng có chút ý tứ. chỉ là kỳ quái, Lục Tư không phải là gay sao, như thế nào lại đối với nữ nhân kia lại ân cần săn sóc như vậy.

Ngãi Phong Lý không muốn xen vào việc người khác, nhưng Lâm Ánh Ti lại vụng trộm lấy điện thoại chụp hình, sau đó gửi đi, ba giây sao đã đến tay Mạnh Hân bên kia. Kết quả 10 phút sau, ba người dùng cơm xong chuẩn bị rời đi, liền thấy Mạnh nữ vương bước vào nhà hàng. Ngãi Phong Lý cùng Lâm Ánh Ti ăn ý tiếp tục ngồi ở lại. "Các người không đi sao?" Vương Tử Yên đem mông dự định rời đi ngồi trở lại, hai người này, hôm nay hình như có chút kỳ lạ a?

"Chúng ta..."

"Chúng ta ngồi thêm một hồi, Vương quản lý nếu gấp thì có thể về trước." Lâm Ánh Ti tiếp nhận lời nói của Ngãi Phong Lý, thật ra từ lúc xác minh lập trường, đối đãi với địch nhân liền không cần khách khí.

"Tôi cũng không có việc gì, vậy có muốn gọi thêm chút gì không?" Vương Tử Yên đề nghị nói, nàng thật là không thuộc loại ăn sạch dĩa còn ngồi ì lại trong quán người ta.

Ngãi Phong Lý cùng Lâm Ánh Ti không hẹn mà cùng gật đầu, ánh mắt không chuyển mà nhìn chằm chằm về phía Lục Tư cùng nữ nhân bên kia. Vương Tử Yên hiếu kỳ nhìn theo ánh mắt hai người, liền thấy Mạnh Hân cùng một nam một nữ bàn bên kia nói cái gì đó, nam nhân kia biểu tình có chút không tốt, mà nữ nhân kia vẻ mặt lúc đầu còn mờ mịt lúc sau liền phẫn nộ.

"Đồ lừa gạt, thật ghê tởm." Thanh âm của nữ nhân kia thành công gợi ra sự chú ý của toàn bộ mọi người trong nhà hàng, tại dưới ánh mắt chăm chú của mọi người nữ nhân xa lạ kia bị tức giận mà rời đi, mà Mạnh Hân dùng mặt lạnh lùng ngồi xuống trước mặt nam nhân.

"Đó là...tình nhân của Mạnh quản lý?" Vương Tử Yên hỏi, nàng không nghe nói Mạnh Hân có đối tượng, cũng có thể sử dụng chữ này để hình dung.

"Không phải, là bằng hữu." Ngãi Phong Lý hảo tâm thay Mạnh Hân giải thích, hơn nữa tình nhân của Mạnh Hân hẳn là nàng mới đúng.

Là bằng hữu vì sao lại phá đám ước hội của người ta a? Vương Tử Yên có chút nghĩ không ra chuyện này, hơn nữa bộ dáng hai người  trước mặt lại rất thành thật.

Đúng là thành thật bát quái, tuyệt không bận tâm Vương Tử Yên. Không nghĩ ra thì không cần nghĩ, Vương Tử Yên rõ ràng liền ngồi dựa vào ghế dài, tỉ mỉ đánh giá Ngãi Phong Lý đối diện..

Bộ dáng Ngãi Phong Lý thực khiến người khác cảm thấy thoải mái, mềm mại tóc thả sau lưng toát lên hương vị thiếu nữ. nhiều năm như vậy, khí tức sạch sẽ trên người Ngãi Phong Lý vẫn không thay đổi, Vương Tử Yên đột nhiên cảm thấy thật may mắn, may mắn chính mình trở về Trung Quốc, may mắn chính mình tiến vào Thanh Hải.

Ngãi Phong Lý đang nhìn Mạnh Hân, Vương Tử Yên lại nhìn Ngãi Phong Lý. Cảnh tượng quỷ dị này lại được Lâm Ánh Ti chú ý đến, "Vương quản lý, sao cô lại vụng trộm xem Tiểu Phong Lý nhà chúng ta a?" Lâm Ánh Ti nói một câu kéo về tinh thần bên này, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung nhìn về phía Lục Tư.

"Tôi là quang minh chính đại nhìn, như thế nào lại bị cô nói là nhìn lén đây?" ánh mắt Vương Tử Yên thản nhiên chống lại ánh mắt Ngãi Phong Lý, lại chọc Ngãi Phong Lý ngượng ngùng đỏ mặt, Lâm Ánh Ti chú ý Ngãi Phong Lý mặt đỏ, trong lòng thầm mắng không biết cố gắng.