Yêu Phải Oan Gia

Yêu Phải Oan Gia - Chương 7: Hồ sơ




_Nở một nụ cười tiêu chuẩn, nó chạy đến bên cạnh lũ bạn đang ướt như chuột lội liến thoắng.



- Các cậu không sao chứ ? Ướt hết rồi kìa. Mau vào nhà hong khô đồ rồi ăn sáng đi. Hôm nay có rất nhiều món ngon đó.

_Ann vừa ngoi được lên bờ nghe thấy nó nói liền phun tất cả nước trong miệng ra ngoài, vừa hay không phải hô hấp nhân tạo. Zan mêt mỏi dựa vào thành hồ tự suy ngẫm '' Không dưng tự nhiên tốt vậy, chắc chắn có âm mưu ''. Còn Zin từ giây phút ấy, mắt không chớp lấy một cái, miệng mở to hết cỡ nhìn trân trối. Không lẽ nhân cách thứ hai xuất hiện rồi !

- Không tin thì thôi. Dù sao cũng phải vào nhà đi chứ !_Tất nhiên nó nói vậy cũng có ý tốt, nhưng là ý tốt chiếm 1/100 % thôi. Nhìn vẻ mặt kia là nó biết chẳng có đứa nào tin rồi. Không tin cũng chẳng sao, chỉ là kết thúc sẽ nhanh thêm một chút.

...

_Khi mọi thứ đã xong xuôi, tức là tất cả thức ăn trên bàn đã hết veo, sạch sẽ đúng như lúc ban đầu. Nó mới lấy ra ba tập giấy màu sắc rực rỡ chia đều cho tất cả.

- Cái tập giấy đầy bánh kẹo này là gì đây, không phải mày muốn tạo bất ngờ cho tao chứ._Ann sáng mắt lên khi nhìn thấy những hình vẽ bánh kẹo ngon mắt, thường thì bên ngoài vẽ gì bên trong sẽ gần như vậy.

+ Vài phút sau...

- KHÔNG PHẢI CHỨ ? Mày bị nước vào đầu rồi hả ? Thích đi học cũng không nhất thiết phải đi tập thể đâu._Ann mọi khi rất hiền lành nhưng một khi bị lôi đến trường thì cũng phải nổi đóa lên. Nhìn hai tập giấy còn lại, Zin và Zan cũng dự đoán trước số phận thảm hại của mình. Hàng chữ to lù lù đập vào mắt không thể rõ ràng hơn '' Hồ sơ nhập học học viện Royal ''.

- Mày có nhầm không vậy ? Năm năm trước là ai nói với tao mỗi lần đi học sẽ giảm mười năm tuổi thọ, đời này kiếp này sẽ không bao giờ đi học nữa._Zin nhớ dai dễ sợ. Câu này là năm năm trước nó buột miệng nói ra sau khi bị môn thể dục hành hạ đến chết đi sống lại, là giây phút cả đời này nó không bao giờ muốn nghĩ lại. Vậy mà con nhỏ này nhớ rõ thế không biết. Bộ kiếp trước hai đứa có thù với nhau sao.

- Sao tao thấy mày làm vậy là có dụng ý. Nếu không cũng chẳng rảnh rỗi mà lấy giấy màu bọc bên ngoài như vậy, có khi nào chuyện đi học lần này cũng chỉ là ngụy trang không ?_Zan sờ sờ cằm suy nghĩ. Mà không biết rằng nó chỉ thuận tiện bảo thuộc hạ làm việc, căn bản không cần đến mấy cái tiểu tiết này. Nếu Zan đã suy nghĩ như vậy thì nó cứ thuận nước đẩy thuyền thôi.

- Không sai ! Vẫn là Zan hiểu tao nhất. Học viện này là thứ duy nhất ông ngoại để lại cho mẹ, trước khi mất đã dặn dò kĩ không được để vào tay người lạ nên mẹ cũng không bán cho ai. Nhưng gần đây lại có người lén lút tích góp cổ phần để mua lại. Người này cũng có chút bản lĩnh nên tao mới cho bọn mày đích thân ra tay. Không phải dạo gần đây thấy ngứa ngáy khó chịu mà không biết gãi vào đâu sao ?_Đây là lần đầu tiên nó nói nhiều như vậy, muốn rát cả cổ họng luôn. Nếu không phải vì chuyện của mẹ thì thù mới nợ cũ nhất định cho mấy đứa này đi tây thiên thỉnh kinh luôn chứ không phải ngồi đây ăn bánh uống trà đàm đạo.

- Nói sớm không phải tốt hơn sao ? Bác gái tốt như vậy đương nhiên chúng tao phải giúp rồi, tại mày cứ vòng vo tam quốc mãi._Zan thay mặt cả ba đồng ý sau đó cùng chuồn lẹ, làm cho nó không có chỗ để trút giận, nói một hồi lại thành công cốc không tức sao được.