Yêu Thầm Thành Si

Chương 11




Lương Trinh vẻ mặt nhàn nhạt, dửng dưng cất lời:



- Tôi cũng có việc phải đi gấp, nếu cô muốn tìm người để tham khảo ý kiến, tôi nghĩ trưởng quầy sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn.



Bị từ chối Lưu Tử Viện thấy khó chịu vô cùng. Rõ ràng ả đang cố tình làm khó Lương Trinh, tại sao cô ấy vẫn giữ được dáng vẻ thong dong, thật sự là quá đáng ghét.



- Lương tiểu thư quen biết vị tiểu thư này sao? – Nhân viên cửa hàng đứng cạnh Lương Trinh lên tiếng hỏi.



- Không tính là quen biết, chẳng qua tôi mới gặp cô ấy mấy lần mà thôi.



Lời này thẳng thắn quá mức lại không hề nể mặt Lưu Tử Viện, ả ta vừa thể hiện thân thiết với cô, nhưng cô lại nói hai người không tính là quen biết. Vấn đề ở đây cũng không phải chỉ là thái độ mà câu trả lời này chính là cú đánh vào mặt Lưu Tử Viện.



Lúc này, Lưu Tử Viện có muốn nhịn cũng không nhịn nổi nữa, cô ta biết sắc mặt của mình đã cực kì khó nhìn.



Vì có Lưu Tử Viện ở bên cạnh làm ảnh hưởng quá nhiều tới tâm trạng của bản thân, nên Lương Trinh gọi nhân viên gói món đồ cô vừa dùng thử lại, sau đó nhanh chóng rời đi.



Nhìn cô yểu điệu rời khỏi cửa hàng, Lưu Tử Viện vừa tức vừa giận. Hơn nữa ả ta cảm nhận được mọi người đang thầm chê cười mình, mà thứ ả ghét nhất chính là bị người khác coi thường. Lưu Tử Viện khôi phục tinh thần, cố ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, nén đau mua bộ sản phẩm mới rồi cũng vội vã đi khỏi cửa hàng.



Đi xuống tới hầm để xe, qua ô cửa kính thang máy, ả ta thấy Lương Trinnh bước lên chiếc xe Hummer, trong chốc lát, cô ấy khởi động xe đi khỏi đó. Bản thân cô ả cũng có một chiếc xe nhỏ, là đồ của Tạ gia giao cho cô ta sử dụng. Chiếc xe đó thuộc một nhãn hiệu thông thường, tất nhiên không thể so sánh với xe của Lương Trinh. Nhưng Tạ gia đối xử với cô ta đã rất tốt nên tự bản thân cô ta cũng phải biết đủ.



Trong lòng Lưu Tử Viện đang dồn nén một cục tức, nhưng không biết cô ta nghĩ gì mà lại lái xe đuổi theo Lương Trinh.



Lúc Lương Trinh ở cửa hàng tổng hợp đã nhận được điện thoại của Vũ Văn Nghiên. Cô ấy nói rằng mình sắp tới nơi, nên Lương Trinh lái xe tới quán ăn – nơi hai người hẹn gặp mặt. Lúc Lương Trinh tới nơi cũng vừa hay Vũ Văn Nghiên đang bước từ trên xe xuống.



Vũ Văn Nghiên đeo kính đen, mặc bộ váy áo có ống tay, cô ấy vẫn giữ lối ăn mặc bảo thủ từ mấy năm trước. Dáng vẻ cô ấy có chút mập, mặt cũng có nét bụ bẫm bẩm sinh, nhưng bù lại cô ấy có đôi mắt rất đẹp, vừa to, tròn vừa sáng. Người đối diện luôn thấy cô ấy thật mềm mại, đáng yêu.



Vũ Văn Nghiên vội vàng xuống xe, rồi nhìn Lương Trinh cười thật tươi. Còn Lương Trinh cũng nhanh chóng bước về phía cô ấy, ôm chầm lấy bạn.



Tốt quá, hiện tại cô ấy chưa phát điên, cô ấy vẫn là Vũ Văn Nghiên vui tươi, đáng yêu. Tất cả mọi chuyện còn chưa có bắt đầu, Lương Trinh vẫn còn kịp để giúp cô ấy thay đổi vận mệnh.



- Lương Trinh, cậu sao vậy? Mới mấy ngày không gặp cậu đã nhớ tớ đến vậy à?



- Đúng vây, tớ nhớ cậu lắm.



Vũ Văn Nghiên cười hì hì:



- Tớ cũng rất nhớ cậu, nhưng.. - Cô ấy đẩy Lương Trinh ra, tỏ vẻ bất mãn rồi lên tiếng:



- Tại sao mới mấy ngày không thấy mà cậu lại càng ngày càng xinh đẹp. Thật là vô nhân tính!



Lương Trinh nhéo má cô ấy:



- Cậu cũng gầy đi đó thôi.



Qủa nhiên, khi nghe được câu này, mắt Vũ Văn Nghiên liền sáng lên:



- Thật à? Tớ cũng thấy tớ gầy đi. Tớ mặc kệ tớ phải ăn thật nhiều để tự khen chính mình. – Nói xong cô ấy kéo tay Lương Trinh đi vào nhà hàng.



Lưu Tử Viện đứng từ xa, nhìn trọn vẹn khung cảnh này, trong cảm thấy thật bức bối, khó nói hết thành lời. Cô ta vừa hâm mộ lại vừa không cam lòng. Vì sao trên đời này lại có những người vừa có tình vừa có tiền, không phải làm gì vẫn mua được những đồ tốt nhất, xe tốt nhất, có bạn bè tốt. Còn nhìn lại chính bản thân cô ta, dù nỗ lực thế nào cũng vẫn chỉ có hai bàn tay trắng.



Dù trong lòng còn thương tiếc cho chính mình, Lưu Tử Viện vẫn định lái xe rời đi. Trong lúc nhìn ngang nhìn dọc, cô ta vô tình thấy một bóng dáng quen thuộc ở đường phố phía bên phải, chỗ nhà hàng vịt nướng nổi danh, nơi có rất nhiều người không quản đường sá xa xôi vẫn chọn tới đây ăn thử.



Lưu Tử Viện nhận ra đây là em họ của Lương Trinh, nhưng cũng phải là em họ "hợp pháp."



Bởi vì lúc trước Tạ Quân Hiến với Lương Trinh ở bên nhau, nên Lưu Tử Viện cũng biết một chút về tình huống của Lương gia, cô ta cũng biết Lương Trinh luôn bất hòa với cô em họ "hữu thực vô danh" này.



Trầm tư một lúc Lưu Tử Viện mới chầm chậm cho xe qua phía bên kia đường, cô ta dừng xe trước cửa nhà hàng, đúng lúc đó Viên Thải Vi cũng nhận được vịt nướng, đang chuẩn bị rời đi. Lưu Tử Viện thấy thế, vội vàng gọi Viên Thải Vi.



- Thải Vi.



Lúc học cao trung, hai người cùng học một trường, hơn nữa do hai gia đình từng có thời điểm có liên quan tới nhau, nên tất nhiên là biết rõ nhau.



Viên Thải Vi dừng bước, quay đầu nhìn lại, Lưu Tử Viện cũng vội vàng xuống xe gọi to:



- Không nghĩ tới là được gặp cô ở đây, cô tới tìm Tiểu Trinh à?



- Tiểu Trinh? – Viên Thải Vi nghi hoặc hỏi lại.



Tôi vừa thấy cô ấy đi vào nhà hàng phía đối diện, thì lại thấy cô, nên tưởng rằng cô tới tìm Tiểu Trinh.



Viên Thải Vi nhìn theo hướng tay Lưu Tử Viện chỉ, không lên tiếng đáp lại.



Lưu Tử Viện cười nói:



- Lúc trước tôi nghe được mấy lời đồn đại, nói rằng nội bộ Lương gia có mâu thuẫn, nhưng xem tình hình hôm nay, đó chỉ là tin đồn vớ vẩn. Cô cùng với Tiểu Trinh còn uống trà với nhau, chắc hẳn quan hệ giữa hai người không tệ.



Viên Thải Vi cau mày:



- Cô hiểu nhầm rồi, tôi tới đây cũng không phải là đi uống trà với Tiểu Trinh. Nhưng dù sao tôi đã biết cô ấy ở đây, cũng nên tới chào hỏi một tiếng.



- Như vậy cũng được. – Lưu Tử Viện suy tư gì đó rồi mới gật đầu:



- Nếu đã vậy, tôi đi cùng cô qua đó chào hỏi.




Lương Trinh và Vũ Văn Nghiên ngồi nói chuyện trong nhà hàng, Vũ Văn Nghiên hào hứng kể cho cô nghe những chuyện cô ấy gặp ở nước ngoài, Lương Trinh cũng ngồi nghe say mê. Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, Lương Trinh thấy Viên Thải Vi cùng Lưu Tử Viện đang đi về phía mình.



Lương Trinh sầm mặt, tại sao hai kẻ đó lại đi cùng với nhau?



Lương Trinh vẫn còn đang suy nghĩ miên man thì hai kẻ đó đã kéo nhau tới trước mặt cô. Tuy rằng, lần trước ở Lương gia lúc ra về không vui vẻ gì, nhưng Viên Thải Vi cũng không muốn cho người ngoài biết quan hệ giữa nhà cô ta với Lương gia không tốt. Dù không muốn thừa nhận nhưng cô ta cũng hiểu rõ, để không bị người khác coi thường quá đáng, nhà cô ta bắt buộc phải dựa dẫm vào Lương gia.



Cho nên tuy từ nhỏ Lương Trinh và Viên Thải Vi đều không thuận mắt nhau, nhưng bất kể lúc nào Viên Thải Vi cũng mang vẻ mặt hòa khí, nhún nhường mỗi khi đối diện với Lương Trinh.



- Tôi vừa nghe Lưu tiểu thư nói chị ở đây, nên tôi muốn vào gặp, không nghĩ rằng chị cũng ở đây thật.



Nghe được lời này, Lương Trinh nhìn thoáng qua về phía Lưu Tử Viện, cô ta cũng nhanh chóng gật đầu chào:



- Tiểu Trinh, chúng ta lại gặp mặt tiếp.



- Nếu gặp nhau ở đây, chúng ta cùng ngồi một bài nhé. – Viên Thải Vi vừa cười vừa nói với Lương Trinh:



- Tiểu Trinh có nhiều tiền thế, chắc sẽ không tiếc chén trà để mời chúng ta đâu nhỉ?



Vì cô có tiền nên cô phải mời hai bọn họ uống trà sao? Muốn ăn trực uống trực của cô sao, cô hà cớ gì phải đáp ứng với họ?



- Tôi thấy phiền.



Viên Thải Vi không ngờ rằng cô lại trả lời trắng trợn đến như vậy mà lúc này trong nhà hàng có rất nhiều người. Hơn nữa, Lưu Tử Viện và Vũ Văn Nghiên vẫn còn ngồi đó, mà Lương Trinh không hề nể tình, khiến cô ta mất hết mặt mũi.



Viên Thải Vi bị sốc, cô ta cũng không thể tiếp tục duy trì tươi cười trên mặt, giọng nói cũng trầm xuống:



- Chỉ là một chén trà thôi mà, Tiểu Trinh, chị bủn xỉn vậy sao?




Lương Trinh nhún vui đáp trả:



- Tôi muốn nói chuyện với bạn của mình, không thích bị người khác quấy rầy. Thêm nữa, cô cũng nói chỉ là ly trà thôi mà, không lẽ cô nghèo túng đến mức một ly trà cũng không mua nổi? Nếu cô thực sự không mua nổi, thì đợi tôi xong việc, tôi xong việc sẽ thanh toán giúp cô. Còn bây giờ, tôi còn phải trò chuyện với bạn của mình, mong hai người hãy tới chỗ khác ngồi đi.



Những lời của Lương Trinh khiến mặt Viên Thải Vi trở nên tái mét. Bên cạnh cô ta, sắc mặt Lưu Tử Viện cũng không khá hơn. Lời Lương Trinh vừa nói không chỉ thể hiện sự ghét bỏ Viên Thải Vi, mà đồng thời cũng thể hiện sự chán ghét cô ta. Chỉ là Lưu Tử Viện kiểm soát tâm trạng tốt hơn Viên Thải Vi, nên không ai nhìn ra là cô ta đang tức giận, chỉ thấy cô ta thở dài ra vẻ nuối tiếc nói:



- Như vậy là Tiểu Trinh thấy chúng ta không đủ tư cách ngồi cùng bàn để nói chuyện với cô ấy. Dù sao tôi cũng chỉ là một con bé mồ côi, bị mọi người coi thường là chuyện thường tình, nhưng Viên tiểu thư dẫu sao thì vẫn là em họ của cô đấy, Lương Trinh à.



Lưu Tử Viện ra vẻ chính nhân quân tử, nói lời ngay thẳng, nhưng lại không quên đâm chọt vào nỗi đâu của Viên Thải Vi. Mà Viên Thải Vi là kẻ tâm cao khí ngạo, luôn tự cho mình là người của Lương gia, cô ta luôn sợ bị người khác xem thường, đặc biệt bị xem thường trước mặt Lương Trinh, người vốn chẳng coi trọng gì cô ta. Thế nhưng hôm nay, Lương Trinh lại làm trò hề trước mặt người ngoài, không để lại chút thể diện nào cho cô ta, sao cô ta có thể dễ dàng nuốt trôi cơn giận này?



Cho nên lời của Lưu Tử Viện chính là thêm dầu vào lửa, cơn giận của Viên Thải Vi lập tức bùng nổ.



- Lương Trinh, cô đừng có mà quá đáng như vậy. Cô cho rằng mình có mấy đồng tiền dơ bẩn thì liền hơn người khác sao? Nếu cô không có anh trai, không có thân phận là tiểu thư của Lương gia, thì cô cũng sẽ chẳng có gì cả. Thực chất, cô chỉ là kẻ vô dụng mà thôi, cô có năng lực gì hơn tôi đâu cơ chứ.



Nghe những lời này, Lương Trinh chẳng buồn phản ứng, nhưng nó lại khiến Vũ Văn Nghiên tức giận. Cô ấy nói với Viên Thải Vi:



- Cô nói chuyện thì phải biết tôn trọng người khác một chút, cô mắng ai là kẻ vô dụng hả?



Đang trong cơn tức nên Viên Thải Vi cũng bất chấp tất cả, cô ta cười khẩy đáp lời:



- Tôi nói không đúng sao? Đường đường là tiểu thư của Lương gia mà đại học thi không đỗ, nếu không phải nhà cô ta lắm tiền, thì ngay cả trường đại học hạng hai cô ta cũng không vào nổi. Tôi còn biết được, lúc trước anh Lương Khiêm còn tính cho cô ta ra nước ngoài để mua danh, chỉ là với thành tích của cô ta không trường nào muốn nhận, dù đưa bao nhiêu tiền cũng không nhận người, đúng là tiền đè chết người mà. – Viên Thải Vi vẻ mặt trào phúng, trừng mắt nhìn Lương Trinh:



- Vốn là kẻ vô dụng, chỉ ỷ vào nhà có tiền, thế mà còn dám lên mặt xem thường người khác.



Quả thực, Vũ Văn Nghiên nghe không nổi nữa, cô ấy đẩy Viên Thải Vi, cả giận quát:



- Cô ngậm miệng lại cho tôi.



Bị Vũ Văn Nghiên đẩy, Viên Thải Vi liền muốn giơ tay lên đánh trả, nhưng trong tích tắc cô ta nghĩ tới đây là Nhị tiểu thư của Vũ Văn gia. Dù sao cô ta còn có quan hệ họ hàng với Lương Trinh nên dù chuyện gì xảy ra vẫn có cơ mảy giải quyết êm thấm. Còn với Vũ VăN Nghiên cô ta không có quan hệ gì cả, nếu trêu chọc phải vị Nhị tiểu thư này, e là sẽ không có kết cục tốt.



Cho nên dù đang rất tức giận, Viên Thải Vi vẫn phải cố kìm nén.



Lương Trinh vẫn luôn ung dung ngồi nghe cô ta nói, đến lúc này cô mới chịu lên tiếng:



- Cô nói đúng, tôi chính là kẻ tốt mã rẻ cùi, là người vô dụng, tài năng thì không có, chỉ ỷ vào gia đình có chút tiền mà lại ham thể hiện, dù thế thì sao nào? Cô đừng quên là ai vừa vứt hết thể diện, ỷ ôi đòi uống trà với kẻ vô dụng này? Nếu cô đã xem thường tôi như vậy, thì nên tránh xa tôi một chút, vì cớ gì lại muốn uống trà với tôi? Một mặt thì xem thường tôi, một mặt lại muốn tiếp cận tôi, rốt cuộc cô có ý gì đây?



Những lời của Lương Trinh đã chặn mọi đường của Viên Thải Vi, cô ta hé miệng muốn lên tiếng cãi lại, nhưng rồi lại không biết nên nói gì. Bởi vì Lương Trinh nói không sai, ban đầu chính cô ta chủ động đòi Lương Trinh mời trà.



- Bằng cấp của Viên tiểu thư cao như vậy, lại còn tốt nghiệp trường danh tiếng ở nước ngoài, vậy mà còn rảnh rỗi đi so sánh với kẻ vô dụng như tôi, nhìn cô sao mà giống người đàn bà chanh chua, đanh đá, ở đây chửi đổng thế cơ chứ.



- Thêm nữa, nếu cô thấy mình tốt đẹp như vậy, cũng nên tìm người có tố chất mà kết giao, chọn bạn mà chơi, đừng có qua lại với mấy kẻ rảnh rỗi, rồi cả ngày đi kiếm chuyện với người khác.



Nói đến đây, Lương trinh cố ý nhìn về phía Lưu Tử Viện. Cô biết rõ, vừa rồi là Lưu Tử Viện cố ý châm ngòi thổi gió.



Ánh mắt của Lương Trinh khiến Lưu Tử Viện chột dạ, theo bản năng cô ta nắm chặt tay, hít một hơi sâu để bình ổn tâm trạng, rồi làm vẻ rơm rớm nước mắt, nhẫn nhịn chịu đựng thiệt thòi, nói với Lương Trinh:



- Tiểu Trinh, cô có ý gì? Tôi khiến cô chướng mắt sao?



Lương Trinh tỏ vẻ kinh ngạc, nhìn cô ta rồi đáp lời:



- Tôi chỉ khuyên Viên tiểu thư phải biết chọn bạn mà chơi, sao Lưu tiểu thư đã vội vã tự nhận đó là mình. Tôi vốn nghĩ Lưu tiểu thư không như vậy. Hay trong tiềm thức Lưu tiểu thư vẫn luôn cho rằng mình là kẻ bất tài?



Lưu Tử Viện vừa định nở nụ cười, giờ nghe được câu này, cô ta không biết nên tiếp tục tỏ vẻ đáng thương hay thôi.