Hạ Dương Kỳ còn chưa hiểu chuyện gì đã bị Cố Hà Uy kéo cổ áo lại cưỡng hôn khiến anh ngỡ ngàng, nhất thời không biết nên làm gì vì đây là lần đầu tiên anh hôn một ai đó, mà đối phương lại làm một cách bất ngờ.
Anh đứng bất động như hóa đá mặc cho Cố Hà Uy chiếm tiện nghi, lúc này đầu óc anh trống rỗng. Ngoài sự kinh ngạc không thôi ra còn cảm nhận được một loại cảm giác kì lạ do sự mềm mại, ấm nóng từ bờ môi đối phương mang lại. Như thể vừa có một dòng điện xuất hiện, rồi lướt qua trong thoáng chốc khiến dây thần kinh anh tê liệt. Để nói đây là hôn thì cũng không đúng lắm, bởi đây đơn giản chỉ là hai người chạm môi, không có chút cảm xúc mãnh liệt nào, chỉ có sự thờ ơ qua loa.
Hạ Dương Kỳ cao hơn Cố Hà Uy một cái đầu, cơ thể anh còn to lớn và săn chắc, khi cậu kéo anh quay về phía mình, cơ thể cậu gần như bị anh che khuất, vì thế nên cậu trai trẻ đang đứng thẫn thờ đối diện hai người kia không hề hay biết hai người chỉ làm cho có để đả kích cậu ta.
Sau gần một phút hành sự, cuối cùng môi Cố Hà Uy cũng tách ra khỏi môi Hạ Dương Kỳ, mặc dù bị ép phải làm vậy mà lạ thay anh lại chẳng muốn kết thúc nụ hôn nửa vời này, nhưng đành phải chấp nhận bị đối phương đẩy ra.
Cố Hà Uy nhìn thẳng vào cậu trai trẻ với biểu cảm lạnh tanh, thậm chí còn liếm môi dưới đầy thỏa mãn, biểu cảm lẫn hành động đó như thể đang muốn nói rằng " Hiểu chưa? Tôi chính là có người khác, không còn cần cậu nữa, cậu chính thức bị vứt bỏ rồi ". Đáng tiếc cậu trai kia vẫn chưa muốn chấp nhận sự thật, đôi mắt ngấn nước mở to sợ sệt, chân tay đều run lẩy bẩy, môi mấp máy.
" Anh...em không tin đâu, hắn là cái gì chứ? Chẳng lẽ sau ngần ấy thời gian anh không hề có cảm xúc gì với em sao?! "
"..."
Cố Hà Uy không đáp lại, chỉ thấy cậu lấy trong túi quần ra cái ví, tiện tay rút ra một tờ chi phiếu đã ghi sẵn số tiền rồi thẳng tay ném về phía cậu trai.
" Đừng nhiều lời, nhặt lấy rồi cút khỏi đây "
Cậu trai đứng sượng tại chỗ như hoàn toàn chết tâm, cậu ta đưa mắt dõi theo tờ giấy mỏng dính hình chữ nhật lượn lờ trên không sau đó nhẹ nhàng tiếp đất, cậu ta cúi gằm mặt, nước mắt bắt đầu rơi lã chã xuống sàn nhà.
Tới tận bây giờ, Hạ Dương Kỳ đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, anh không hiểu tình yêu là như thế nào, nhưng anh có thể mường tượng được cái cảm giác khi tận mắt nhìn thấy cảnh người thương bao lâu qua luôn bên mình, nay lại công khai hôn một người khác trước mặt mình, trực tiếp dẫm nát tâm can chà đạp lên trái tim mình rồi ném tiền an ủi như một vị thánh nhân cao cả, còn gì đau đớn hơn nữa ư?
Anh tưởng rằng cậu chàng kia sẽ khóc nức nở như đứa trẻ xa mẹ rồi chạy đi.
Nhưng không...
Anh đã lầm, đứng trước tờ chi phiếu chứa giá trị lớn cậu ta như hóa thành một người khác, không còn dáng vẻ thâm tình đẫm nước mắt, hay khổ sở đau đớn khi tình yêu vỡ nát. Thay vào đó là dáng vẻ của một kẻ giả tạo hám tiền, cậu ta đứng đờ ở đó một lúc, kế đó đưa tay quẹt qua mặt lau nước mắt, cúi xuống nhặt lấy tấm chi phiếu dưới chân giơ lên vẫy vẫy về phía Cố Hà Uy, bày ra bộ mặt cười cợt sau đó thản nhiên quay lưng rời đi.
Anh ngỡ ngàng lén nhìn Cố Hà Uy, cậu vẫn dữ khuôn mặt lạnh tanh vô cảm, anh lại đánh mắt tia một lượt xem biểu cảm mọi người xung quanh ra sao thì...chết lặng.
Bọn họ như đám đông đứng xem kịch hay, sau khi vở kịch kết thúc lại quay về công việc thường ngày, việc ai người đó làm. Cho thấy mọi chuyện đã xảy ra không chỉ có mỗi lần này mà còn vô số những lần trước đó rồi, trong ánh mắt họ chỉ xuất hiện đứng một câu.
Quá đỗi quen thuộc!
Thật kinh khủng, người có tiền bây giờ kiêu ngạo vậy sao? Đến cả tình cảm con người chỉ cần ném tiền là có được ngay!
Đang đứng ngẩn ngơ thì bất chợt bị Cố Hà Uy kéo trở lại thực tại bằng chất giọng lành thấu xương.
" Lát nữa đến phòng tôi "
Vừa hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, anh còn chưa kịp hỏi về nụ hôn ban nãy mà đối phương lại nói lát nữa qua phòng là ý gì? Mới đặt chân tới Cố gia chưa lâu anh đã liên tục chịu đả kích tới nỗi sắp mất não tới nơi rồi! Cuối cùng cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật, bản thân vô cớ bị đem ra làm bia đỡ đuổi người tình nhỏ của vị Cố tổng cao ngạo kia.
Trong phòng tắm, dòng nước mát lạnh rội xuống từ đỉnh đầu giúp tâm trí Hạ Dương Kỳ tỉnh táo trở lại. Anh đảo mắt ngắm nghía một lượt phòng tắm, cảm thán đúng lại vượt qua cả sự hiểu biết của anh về người có tiền, xong lại quay sang tự mỉa bản thân đã bao lâu rồi anh chưa được tắm một cách tử tế. Bình thường sau khi tan làm quay trở về căn phòng thuê xập xệ kia, anh toàn phải lọ mọ ra bờ sống gần đó tắm rửa vì nơi ở không có phòng tắm.
Nếu không gặp người họ Cố kia, có khi cả đời này anh cũng không có được một lần tắm thoải mái như bây giờ.
Anh bật cười chua chát, thực sự không biết đây có hẳn là may mắn trong họa có phúc nhận được đãi ngộ tốt, công việc ổn định không, hay là sự chừng phạt mà ông trời giáng xuống khi đã mạo phạm vị Cố tổng kia, để rồi mang trên mình món nợ khổng lồ, vứt bỏ lòng tự trọng mà cúi đầu phục tùng người ta, lại còn làm liên lụy cả em gái.
" Lạch cạch "
" Sột soạt, sột soạt "
Bấy giờ những dòng suy nghĩ hỗn độn ngổn ngang trong tâm trí bất ngờ bị cắt phăng bởi tiếng động bên ngoài phòng tắm.